Chương 95: Quyển 1 Chương 95: Xuất Cung --- Gia Không Muốn Đặt Tên!

“Tiểu Cẩm Cẩm…” Hoàng Phủ Dạ đứng phía sau gọi nàng, nhưng không thể cản trở nổi bước chân của nàng, chỉ đành phải phân phó ám vệ của mình xử lý chuyện Thiển Ức, rồi vội vàng đi theo sau. Lúc này, ở điện Đằng Long đều là vương tôn quý tộc, nếu tiểu Cẩm Cẩm giết Quân Lâm Mộng ở trước mặt nhiều người như vậy, thì thực sự không thể nói năng gì được với bên Bắc Minh. Vì thế, hắn phải ngăn nàng lại.

Dọc đường đi, gương mặt xinh đẹp yêu mị của Tô Cẩm Bình âm trầm đến đáng sợ, sát khí toàn thân giống như một dòng chảy ngược, từng luồng từng luồng trào ra từ cơ thể nàng khiến người bên cạnh không dám nhìn thẳng. Đây là gì chứ? Như không còn là con người nữa rồi!!! Toàn thân nàng bao phủ bởi luồng sát khí y như vừa bước tới từ địa ngục, Mái tóc đen xõa tung bay như bàn tay tử thần, chậm rãi vươn ra, vô biên vô hạn, khiến người ta không nhìn thấy điểm cuối cùng, đập vào mắt chỉ có một mảng trời âm u…

Điện Đằng Long…

Tiếng sáo trúc du dương, chúng đại thần đều tươi cười, khen ngợi lẫn nhau. Hoàng Phủ Hoài Hàn còn chưa tới, nên không khí ở đây cũng không quá nghiêm nghị.

“Thừa tướng đại nhân, không biết đến bao giờ mới có thể uống được rượu mừng của ngài đây?” Lại bộ thượng thư Hạ Viễn Chi nâng ly rượu tới trước mặt Thượng Quan Cẩn Duệ, cất giọng thăm dò.

Khuôn mặt điềm tĩnh như ngọc nở nụ cười máy móc, trong ánh mắt như chứa nụ cười nửa thật nửa giả, cũng nâng ly rượu trong tay mình lên: “Đa tạ Hạ đại nhân quan tâm, e là cũng phải một thời gian nữa!”

“A? Sao vậy? Chẳng lẽ vẫn chưa tìm được người phù hợp sao? Nếu vậy, thì hạ quan lại có người muốn tiến cử đấy. Quận chúa Mộc Nguyệt nhà Bình Dương vương gia năm nay đã mười tám, dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, nếu kết hợp với Thừa tướng đại nhân thì đúng là một đôi trời sinh. Không biết ý Thừa tướng đại nhân thế nào? Nếu Thừa tướng đại nhân đồng ý, thì hạ quan tình nguyện làm bà mai!” Giọng nói của Hạ Viên Chi hơi lớn, hơn nữa tốc độ cũng cực nhanh, hầu như không cho Thượng Quan Cẩn Duệ có cơ hội nói chen vào mà chỉ cố gắng nói hết ý của mình ra. Gã vừa nói xong, khắp điện đều im lặng hết.

Bình Dương vương và quận chúa Mộc Nguyệt cũng nhìn sang bên này. Trong mắt Bình Dương vương mang theo kỳ vọng, nhưng lại có phần không vui nhiều hơn. Nếu có thể có được người con rể như Thượng Quan Cẩn Duệ, thì thật ra cũng là Mộc Nguyệt trèo cao. Nhưng tên Hạ Viễn Chi này, ông và gã không quen cũng chẳng thân, sao gã phải nói những lời này trước mặt mọi người chứ? Quận chúa Mộc Nguyệt thì đã sớm đỏ bừng mặt xấu hổ dưới ánh mắt hâm mộ của đa số các thiên kim thế gia ở đây, trong lòng lại thấy bất an không yên. Ai cũng biết bên cạnh Thượng Quan Cẩn Duệ có một vị hồng nhan tri kỷ, còn chưa biết đối phương có đồng ý hay không.

Thượng Quan Cẩn Duệ lại thấy rất rõ ràng, Hạ Viễn Chi là người của Hoàng Phủ Hoài Hàn, cũng đã đoán trước rằng mình sẽ không đồng ý hôn sự này, nên mới nói trước mặt mọi người. Chờ khi mình từ chối, thì chẳng khác nào công khai hạ nhục quận chúa Mộc Nguyệt và phủ Bình Dương vương. Đến lúc đó, Bình Dương vương sẽ không còn nhớ được chuyện này là do ai khơi mào ra nữa, mà chỉ nghĩ đến chuyện Thượng Quan Cẩn Duệ hắn cố tình gây sự mà thôi, đương nhiên cũng sẽ thuận lý thành chương đứng về phía đối lập với mình. Xem ra, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã sinh lòng nghi ngờ hắn, cũng đã có ý muốn động thủ. Nghĩ thông suốt, nên hắn cũng không tức giận, nụ cười nhã nhặn vẫ treo bên môi, chậm rãi đáp: “Đa tạ ý tốt của Hạ đại nhân, bản quan đã sớm có vị hôn thê, nên chỉ e phải phụ lòng tốt của Hạ đại nhân rồi.”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của Bình Dương vương liền thay đổi, ông biết vị hôn thê này đương nhiên là Mộc Nguyệt Kỳ. Tuy nói rằng Mộc lão tướng quân oai hùng nổi danh, thiên hạ đều biết, Mộc Nguyệt Kỳ kia cũng là nhân tài kiệt xuất trong nữ giới, nhưng con gái của Bình Dương vương ông, cũng đâu có kém người ta? Quận chúa Mộc Nguyệt thì đã trắng bệch mặt, cầm khăn che lên miệng, suýt thì bật khóc trước ánh mắt thông cảm và khinh thường của các quý nữ mệnh phụ khác.

Hạ Viễn Chi dường như đã sớm tính đến câu trả lời này, lại nói tiếp: “Có phải là thiên kim của Mộc lão tướng quân, Mộc cô nương không?” Đạt được mục đích rồi, đương nhiên cũng muốn nói thêm vài câu giảng hòa, nhưng Thượng Quan Cẩn Duệ có thể đi lên vị trí Thừa tướng chỉ trong vài năm, đương nhiên cũng không phải là thùng rỗng kêu to. Hắn nghe vậy, chỉ cười đáp: “Hạ đại nhân nghĩ nhiều rồi, thật ra, đến nay bản quan vẫn chưa tìm được vị hôn thê của mình. Năm đó chẳng qua là phụ thân nói đùa một câu với hảo hữu, lại quyết định luôn chung thân đại sự của bản quan. Thật ra, bản quan cũng không rõ ràng lắm dung mạo của vị hôn thê mình như thế nào, tiếc là sau đó nhà nàng gặp nạn lớn, hiện giờ nàng cũng đã mất tích, bản quan tìm mấy chục năm nay mà không có kết quả gì.”

Hắn vừa dứt lời, mọi người ở đây đều kinh ngạc, bọn họ không thể nghĩ được Thượng Quan đại nhân trước đến giờ luôn ôn nhu nhã nhặn, như không hề để tâm đến bất cứ việc gì, lại hết lòng tuân thủ lời hứa như thế. Điều này khiến không ít người trước thường tự nhận là quân tử cũng phải sinh lòng bái phục. Hai mươi tư tuổi vẫn chưa cưới vợ, thì ra là vì muốn tìm kiếm vị hôn thê của mình! Sắc mặt Bình Dương vương đương nhiên cũng dịu đi, mà quận chúa Mộc Nguyệt lúc này lại không hề có tâm trạng khóc lóc nữa. Nàng ta không ngờ người đàn ông đó lại có lòng như thế, đã lên đến chức Thừa tướng, nhưng vẫn nhớ lời hứa năm xưa, nghĩ vậy, trong lòng nàng ta vốn chỉ có bảy phần ái mộ Thượng Quan Cẩn Duệ, giờ đã biến thành mười phần.

Kế hoạch của Hạ Viễn Chi cứ thế bị phá hỏng chỉ bằng vài câu nói, ngược lại còn bồi đắp cho đối phương hình tượng cao lớn vĩ đại hơn nữa, ánh mắt lạnh lùng của Bình Dương vương cũng dần đảo về hướng gã, rõ ràng là không vui với hành động châm ngòi ly gián của gã. Đến nước này, dù nói gì cũng không thể kéo lại được, gã đành phải gượng cười: “Nếu vậy, thì Thừa tướng đại nhân cũng nên nghĩ cho mình nhiều hơn một chút. Nếu vẫn không tìm thấy vị hôn thê của ngài, chẳng phải sẽ chậm trễ chuyện chung thân đại sự của ngài sao?”

“Bản quan đa tạ Hạ đại nhân quan tâm, có điều, người xưa đã có câu ‘vợ thuở hàn vi không thể bỏ’, sao bản quan có thể vì mình đã ngồi ở vị trí cao, mà bỏ vị hôn thê của mình, không thèm để ý được chứ? Huống chi, đó lại là hôn sự do phụ thân đại nhân định rã, nếu bản quan nuốt lời, để phụ thân đại nhân biết được, thì dù dưới chín suối cũng sẽ trách cứ bản quan. Mà Mộc Nguyệt quận chúa có dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, bản quan sao có thể xứng đôi được, xin Hạ đại nhân cẩn thận lời nói, nếu hủy hoại danh tiết cô nương nhà người ta, chỉ e đại nhân không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Dù có là một con sư tử hiền lành, thì cũng vẫn là sư tử, bị chọc tức cũng sẽ có lúc nổi giận, sau khi nổi giận rồi, thì người chọc tức hắn, ắt phải trả một cái giá cực kỳ thê thảm!

Thời khắc này, Hạ Viễn Chi cũng đổ mồ hôi lạnh toàn thân, cùng lúc đắc tội cả Bình Dương vương và Thượng Quan Cẩn Duệ, mà vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ Hoàng thượng giao phó. Cứ thế này, thì đường làm quan của gã sẽ vô cùng gập ghềnh mất. Gã lau mồ hôi lạnh rồi cuống quít tạ tội vài tiếng, sau đó lập tức quay về vị trí của mình.

Đúng lúc này, Quân Lâm Mộng mặc áo gấm mang theo đám hạ nhân bước vào. Dung mạo tuyệt sắc nhưng lại vô cùng kiêu căng ngạo mạn, trong đôi mắt phượng hẹp dài lại ánh lên vẻ đắc ý, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó khiến ả cao hứng. Nhưng thần sắc này lại khiến Thượng Quan Cẩn Duệ thoáng thấy bất an, chỉ là không biết sự bất an đó từ đâu mà ra.

Ả vừa bước vào, những quý nữ mệnh phụ khác đều mang vẻ mặt quái dị, nhưng rõ ràng là không có ai có ấn tượng tốt với vị công chúa Bắc Minh hung hãn này cả. Gả tới Đông Lăng, không tuân thủ phụ đức, chuyện xấu gì ả ta cũng làm hết, chỉ thiếu mỗi nước cắm sừng lên đầu Tam vương gia nữa thôi. Một người phụ nữ ác độc như vậy xuất hiện ở đây, đương nhiên các nàng không hề muốn kết thân, nếu không, sẽ chỉ tự hủy hoại thanh danh của mình. Từ lúc ả ta bước vào, Hoàng Phủ Vũ cũng không hề tặng cho ả sắc mặt hòa nhã.

Nhưng Quân Lâm Mộng không bận tâm, hôm nay ả đã trả được mối thù của mình, vì biểu tỷ nói cho ả biết, nếu ả giết chết Thiển Ức kia, sẽ khiến đối phương khổ sở hơn cả giết chết chính bản thân Tô Cẩm Bình. Vì thế, hôm nay tâm trạng của ả rất tốt, những người khác nhìn ả thế nào, nghĩ ả ra sao cũng chẳng ảnh hưởng được đến sự sung sướng vì báo được thù của ả!

Đúng lúc này, một cung nhân vội vội vàng vàng bước vào, không biết nói gì vào tai Thượng Quan Cẩn Duệ, mà Hoàng Phủ Dật ở ngay gần Thượng Quan Cẩn Duệ cũng nghe hết những lời này. Đồng tử cả hai người đều co rút lại, sau đó cùng quét mắt về phía Quân Lâm Mộng, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn! Nhưng Quân Lâm Mộng lại hoàn toàn không phát hiện, chỉ chầm chậm bước đến bên Hoàng Phủ Vũ rồi ngồi xuống, không thèm để ý vẻ mặt căm ghét của phu quân, mặt ả vẫn tươi cười, ăn uống một cách tao nhã.

Mọi người im lặng một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, tiếp tục nói chuyện phiếm, không khí cũng dần ấm áp hơn. Nhưng đúng lúc này, một tiếng ‘rầm’ vang lên, thị vệ ở cửa điện Đằng Long đều bị ném vào trong phòng. Mọi người kinh hãi cùng quay đầu ra, nhìn thấy ngay một người đầy sát khí, gương mặt xinh đẹp đó cũng không xa lạ gì với họ, nhưng đôi mắt đỏ tươi kia lại khiến người ta nhìn mà sợ hãi!

Ngay cả Thượng Quan Cẩn Duệ và Hoàng Phủ Dật đều bất giác siết chặt nắm đấm, ánh mắt đó là thế nào? Giống như ác linh từ địa ngục, như oan hồn bước ra từ điện Tu La, toàn thân bao phủ bởi sát khí, khiến người ta cảm giác được từng luồng khí u ám ùn ùn kéo đến, khắp điện tràn đầy làn sương mù màu đen!

Quân Lâm Mộng vốn hơi hoảng hốt, nhưng vào thời khắc nhìn thấy nàng, sắc mặt ả bỗng trở nên quỷ dị, nụ cười cũng càng đắc ý hơn. Sao hả? Không chịu nổi rồi phải không? Ở đây có biết bao nhiêu cao thủ võ lâm, ả không tin Tô Cẩm Bình có thể gây tổn thương cho ả được, hơn nữa, mưu hại Vương phi lại là công chúa nước khác cũng là tội danh không hề nhỏ!

“Quân Lâm Mộng!” Ba chữ rít qua kẽ răng vang lên, thời khắc này, trên mặt Tô Cẩm Bình lại khẽ nở nụ cười, xinh đẹp tuyệt trần, y như một bông hoa mạn châu sa bên bờ bỉ ngạn, khiến người ta trầm luân trên con đường cuối cùng tuyệt đẹp.

“To gan, chỉ là một cung nữ nhỏ bé mà dám gọi thẳng tục danh của bản vương phi!” Giọng nói kiêu căng của Quân Lâm Mộng vang lên.

Nhưng, chỉ ngay giây tiếp theo, ả đã bị người ta đạp một cước ngã lăn xuống đất. Không chờ ả kịp phản ứng, một quyền nữa lại hung hăng đấm vào mặt ả. “Bốp” một tiếng, máu văng khắp nơi: “Quân Lâm Mộng, ngươi đánh Thiển Ức như vậy sao? Tất cả những gì ngươi đã làm trên người muội ấy, hôm nay Tô Cẩm Bình sẽ đòi lại từng chút từng chút một!”

Quân Lâm Mộng đau đến mức không mở được mắt ra, cũng không ngờ Hoàng Phủ Vũ ngồi ngay cạnh mình lại không ra tay giúp ả. Nhìn khuôn mặt như ác ma của Tô Cẩm Bình, trong lòng ả bỗng dâng lên cảm giác bất an, một sự sợ hãi vô biên vô hạn chậm rãi lan tỏa khắp toàn thân ả, bóp chặt lấy hơi thở của ả, khiến ả không thể cử động được. Ả cắn răng, cố gắng trấn tĩnh nói: “Tô Cẩm Bình, ngươi định giết bản vương phi sao?”

Ai ngờ, ả vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình lại nở nụ cười khát máu, dưới ánh mắt hoảng sợ của ả ta, nàng chậm rãi lắc đầu: “Không, giết ngươi thì quá dễ dàng cho ngươi! Ta muốn đánh ngươi đến khi chỉ còn lại nửa hơi thở, rồi vứt ra giữa sông để ngươi chét đuối, ngươi thấy thế nào?” Tất cả những đau đớn khổ sở mà Thiển Ức đã phải chịu, nàng muốn ả trả lại gấp trăm gấp nghìn lần!

“Tô Cẩm Bình, ngươi điên rồi!” Nhìn vẻ mặt xem kịch vui của mọi người xung quanh, Quân Lâm Mộng mới biết ở Đông Lăng mình bị bài xích đến mức nào, hiện giờ ả lại không thể ức chế được sự hoảng hốt.

“Ta không điên! Nếu ta điên, thì bây giờ đã băm vằm ngươi thành trăm nghìn mảnh rồi!” Dứt lời, nàng lại tung một cước, hung hăng đạp thẳng xuống bụng ả. Nàng hạ thủ rất mạnh, khiến Quân Lâm Mộng ôm bụng mình cuộn tròn người lại. Những người nãy giờ ngồi xem kịch dường như bây giờ mới kịp phản ứng, vội kêu lên: “Người đâu, bắt…” thích khách…

Nhưng hai chữ cuối cùng của hắn ta lại bị nghẹn lại dưới ánh mắt lạnh lùng quyết liệt của Tô Cẩm Bình.

Hoàng Phủ Vũ thấy tiện nhân kia bị đánh vài cái, tức giận đè nén trong lòng vài ngày nay cũng tan đi ít nhiều, mới ra vẻ quan tâm nói với Tô Cẩm Bình: “Tô Cẩm Bình, đánh Tam vương phi như vậy, cô không muốn sống nữa sao?”

“Hoàng hậu ta còn đánh rồi, ả có thể cao quý được như Hoàng hậu sao?” Tô Cẩm Bình đã tức giận đến mất hết lý trí, chỉ muốn xé nát người đàn bà trước mặt mình ra! Lúc này, Quân Lâm Mộng đã cuống cuồng đứng dậy, chạy ra nấp sau lưng Hoàng Phủ Vũ!

Nàng bước tới trước mặt Hoàng Phủ Vũ, nói: “Tránh ra, chặn ta là chết!” Sáu chữ phun ra từ miệng nàng, nhưng không hề có người nào dám hoài nghi độ chân thật của nó!

Thượng Quan Cẩn Duệ và Hoàng Phủ Dật không hẹn mà cùng đứng bật dậy quát với người ngoài cửa: “Chết hết cả rồi hay sao? Còn không mau lôi cung nữ này ra ngoài?” Họ đều biết nàng phẫn nộ, nhưng họ cũng hiểu rằng nếu thật sự đánh chết Quân Lâm Mộng trước mặt mọi người thì sẽ lâm vào kết cục thế nào!

Một đám thị vệ tiến vào, nhưng lại chần chừ không dám tới gần Tô Cẩm Bình, vừa rồi khi nàng muốn vào, mấy huynh đệ của bọn họ có ngăn lại, nhưng bị đánh gục hết, thậm chí bọn họ căn bản còn không nhìn thấy nàng ra tay như thế nào, chỉ thấy huynh đệ của mình bay ra ngoài, bây giờ bọn họ sao còn dám ngăn nữa.

Đúng lúc này, một bóng người đỏ rức vội lao vào, giữ chặt lấy Tô Cẩm Bình, giọng nói tao nhã hoa lệ vang lên: “Tiểu Cẩm Cẩm, chúng ta ra ngoài đã!”

“Hoàng Phủ Dạ, huynh cũng muốn ngăn ta?” Nàng cứ tưởng rằng đối phương ắt sẽ hiểu mình, không ngờ đến lúc này hắn lại ngăn nàng.

Ánh mắt tím nhạt thoáng xuất hiện vẻ phức tạp, bàn tay đang kéo nàng hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn kiên định nói: “Tiểu Cẩm Cẩm, theo ta ra ngoài!” Có trăm nghìn cách để đối phó với Quân Lâm Mộng, tuyệt đối không cần phải động thủ ở trong này.

“Ta đã nói rồi, ngăn ta thì chết!” Nàng lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt kiên quyết không cho phép thương lượng.

Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, khẽ hít một hơi, đi tới trước mặt nàng: “Được, nếu nàng nhất định muốn chết, thì giết ta trước đi! Dù giết ta cũng khiến ta thoải mái hơn phải nhìn nàng chịu chết!” Hắn nói từng chữ từng chữ một, vô cùng thật lòng, lời nói này cũng khiến cả điện đều tĩnh lặng!

“Huynh nghĩ rằng ta không dám sao?” Ánh mắt nàng bùng lên lửa giận, không chút lưu tình tung một quyền thật mạnh vào ngực hắn. Cú đấm này khiến cổ họng Hoàng Phủ Dạ tanh nồng vị máu, nhưng hắn cũng không lùi bước, không nói một lời nào đứng sừng sững trước mặt nàng. Trong đôi mắt tím nhạt đầy vẻ kiên định và chân thành.

Tô Cẩm Bình thấy mình hạ thủ nặng như vậy, đánh hắn một quyền mà hắn vẫn không chịu nhường đường, lửa giận trong lòng lại càng bùng lên, hết quyền này tới quyền kia thi nhau rơi xuống người hắn. Hoàng Phủ Dật đứng gần đó thấy tình thế không ổn, muốn tới kéo nàng ra, lại bị Hoàng Phủ Dạ làm thủ thế ngăn lại!

Cho đến tận khi tiếng ‘phụt’ vang lên, dòng máu đỏ tươi phun ra từ miệng hắn, vấy hết lên váy Tô Cẩm Bình, thì nàng mới dừng lại, ngẩn người nhìn chằm chằm người đứng trước mặt mình, cũng tìm lại được chút lý trí. Hoàng Phủ Dạ thấy vậy, liền đưa tay lau vết máu bên môi, nói: “Tỉnh táo lại chưa?”

Hắn vừa nói câu này, Tô Cẩm Bình nhất thời cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút đi hết, chân cũng nhũn ra. Nàng hận, hận chính mình không có năng lực, không bảo vệ được Thiển Ức, bây giờ ngay cả báo thù giúp cô ấy cũng không quang minh chính đại, còn làm người thực sự quan tâm đến mình bị thương nữa! Đôi môi đỏ mọng khẽ giật giật, muốn nói câu ‘xin lỗi’ với hắn, nhưng lại không nói nên lời, thậm chí còn không thể tìm thấy giọng nói của mình.

Hoàng Phủ Dạ hít sâu một hơi, không thèm để ý ở đây đang có nhiều người, nhẹ nhàng nhét nàng vào lòng mình, đôi môi anh đào ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng nói hai chữ: “Thanh lâu!” Hai chữ này, phát ra rất nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.

Đồng tử của Tô Cẩm Bình co rút lại một chút, nhanh chóng hiểu ra ý của đối phương. Đúng thế, cứ như vậy mà đánh chết ả thì quá dễ dàng cho ả, nàng có kế hoạch tốt hơn gấp trăm lần để khiến ả thân bại danh liệt trước khi chết!

Đám thị vệ nhìn Tô Cẩm Bình, cũng không biết là giờ nên bắt hay không bắt. Giọng nói hoa lệ mang theo phần tức giận của Hoàng Phủ Dạ vang lên: “Còn đứng đó làm gì? Cút ngay cho bản vương!”

“Vâng!” Đám thị vệ đáp rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Quân Lâm Mộng ôm khuôn mặt bị đánh chảy cả máu của mình, đứng ra nói: “Nhị hoàng huynh, cung nữ này đánh ngài hộc máu mà ngài cũng không trừng phạt sao? Cung nữ đánh thân vương, dù ngài không để ý nhưng e là cũng khó nói cho qua chuyện được.”

“Ai cũng biết bản vương thích tiểu Cẩm Cẩm, bản vương thấy vui, liên quan gì tới ngươi?” Hắn lạnh lùng nhìn ả, ánh mắt tím nhạt đầy sát ý.

Ánh mắt này khiến Quân Lâm Mộng kinh hãi lùi lại từng bước, thậm chí cơ thể còn hơi run lên, nhưng ả lại nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Dù là nhị hoàng huynh không tính toán, nhưng bản vương phi không thể không bận tâm, Tô Cẩm Bình đánh bản vương phi thế này, bản vương phi…”

“Nhắc đến việc này, thật ra hạ quan rất muốn hỏi Tam vương phi.” Mấy lời này là Thượng Quan Cẩn Duệ nói, nụ cười công thức vốn luôn đặt trên môi giờ đã biến mất, đôi ngươi đen láy lần đầu tiên xuất hiện vẻ tức giận, giọng nói nhã nhặn tiếp tục vang lên: “Trong hậu cung này, chỉ có Hoàng hậu nương nương và các vị nương nương mới là chủ nhân, Tam vương phi lại hành hung trong Hoàng cung, sát hại cung nữ là đạo lý gì đây?! Ngài vượt quá quyền hành, coi thường thiên uy sao?”

“Thượng Quan đại nhân, chẳng qua bản vương phi chỉ đánh một cung nữ không biết phải trái thôi. Sau đó tự cô ta nhảy hồ tự tử thì có liên quan gì đến bản vương phi? Sau khi bản vương phi hạ lệnh đánh cô ta, liền mang đám hạ nhân theo mình rời đi, sao biết được sau đó xảy ra chuyện gì!” Quân Lâm Mộng không cho là đúng, đáp. Giết cung nữ sẽ bị trừng phạt, nhưng đánh một chút thì không sao.

Nghe ả nói vậy, Thượng Quan Cẩn Duệ cười: “Nếu tam vương phi đánh cung nữ kia rồi rời đi, thì sao lại biết cô ấy nhảy hồ tự tử?!”

“Chuyện này… ta…, bản vương phi nghe hạ nhân nói! Thượng Quan đại nhân, ngươi đừng quên thân phận của mình. Ngươi chẳng qua chỉ là một Thừa tướng, có tư cách gì mà chất vấn bản vương phi?!” Nói đến đây, ả vẫn vô cùng khí phách, nhưng lại khiến mọi người trong Hoàng Phủ gia không kìm được mà nhíu mày, người đàn bà này thật đúng là…

Thượng Quan Cẩn Duệ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, nói thêm một câu nào nữa với cô ả này cũng khiến hắn cảm thấy tự làm ô uế miệng của mình!

Dứt lời, Quân Lâm Mộng lại quay sang nhìn Hoàng Phủ Dạ: “Nhị hoàng huynh, Tô Cẩm Bình này, ngài có thể tha, nhưng bản vương phi không thể tha nàng được!”

“Bản vương đã nói, Tiểu Cẩm Cẩm là người trong lòng của bản vương, có bản vương ở đây, đừng ai nghĩ đến chuyện động tới nàng. Hoàng đệ muội đã gọi bản vương một tiếng Hoàng huynh, chẳng lẽ chút thể diện này cũng không chịu cho sao?” Hoàng Phủ Dạ đã nén giận đến cực hạn, nếu hắn nhận được tin này sớm, có lẽ Thiển Ức cũng sẽ không xảy ra chuyện, mà tạo ra tất cả những chuyện này, đều là do ả đàn bà chết tiệt Quân Lâm Mộng kia.

“Bản vương phi…” Quân Lâm Mộng còn muốn nói gì đó nữa.

Nhưng ánh mắt Hoàng Phủ Dạ đã hướng về phía Hoàng Phủ Vũ: “Lão Tam, đệ quản giáo người phụ nữ của mình như vậy sao? Trước mặt mọi người lại chống đối huynh trưởng? Chưa nói đến hoàng gia, mà dù là gia đình bình thường, một người phụ nữ như thế này cũng đáng lôi ra ngoài đánh đến chết mới đúng!”

Mấy lời này hoàn toàn cho Hoàng Phủ Vũ một cơ hội để trút hết giận dữ của mình, bước nhanh vài bước đến, hung hăng tát một cái khiến Quân Lâm Mộng ngã nhào xuống đất, rồi gầm lên tức giận: “Ngươi làm cái trò gì thế? Dám chống đối Nhị hoàng huynh, phụ đức và nữ giới của ngươi vứt hết đến chân trời rồi sao?”

Lúc này, các trưởng lão trong họ mới đứng dậy khuyên giải, dù sao đối phương cũng là công chúa Bắc Minh, cứ làm ầm lên thế này rất khó coi!

Hoàng Phủ Dạ hừ lạnh một tiếng rồi đưa Tô Cẩm Bình ra ngoài dưới ánh mắt lo lắng của Thượng Quan Cẩn Duệ và Hoàng Phủ Dật.

Hai người cứ đi, đi mãi, tới một góc khuất ở Ngự hoa viên, cuối cùng Tô Cẩm Bình cũng không thể khống chế được mình nữa, ôm đầu gối ngồi xổm xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, giống như đang cố gắng kiềm nén sự đau đớn đến cùng cực. Rõ ràng, rõ ràng chỉ mới một canh giờ trước thôi, tỷ muội tốt vẫn còn nằm nói chuyện trên trời dưới biển với nàng, vậy mà giờ lại không còn nữa. Nàng còn nhớ rõ lần trước khi mình bị đánh, nha đầu kia thậm chí còn không màng đến mạng sống, lao ra che chắn cho mình. Dù nàng gặp tình huống khó khăn đến đâu, gương mặt thanh tú nhỏ xinh kia cũng luôn đầy vẻ kiên định “Tiểu thư ở đâu, nô tỳ ở đó.” Nàng cũng còn nhớ rõ mấy ngày trước, hai người còn cùng tưởng tượng đến những ngày tháng sau khi xuất cung, còn hẹn sẽ đi tìm muội muội của cô ấy, vậy mà… sao đột nhiên cô ấy lại không còn nữa chứ?!

Gió thu nổi lên, một cảm giác đìu hiu quạnh quẽ rất khác, thân người cuộn tròn ngồi xổm dưới đất của nàng nhìn đơn côi đến thắt lòng. Hoàng Phủ Dạ đứng bên cạnh, dung nhan yêu nghiệt hiện giờ cũng tái nhợt như trong suốt, mấy quyền vừa rồi của nàng thật sự xuống tay rất nặng! Thấy nàng như vậy, giọng nói tao nhã của hắn lại vang lên: “Tiểu Cẩm Cẩm, đừng như vậy mà. Bản vương sẽ báo thù giúp nàng.” Đêm nay chính là ngày chết của Quân Lâm Mộng, chẳng qua là để cho ả sống lâu hơn một chút thôi.

“Không, ta muốn đích thân nhìn thấy ả chết!” Nàng nói rít qua kẽ răng.

“Nhưng mà…” Nhưng mà hôm nay nàng căn bản không thể ra ngoài được. Có điều, mấy lời tiếp theo đều bị hắn nuốt vào bụng. Thật ra hắn có thể giúp nàng ra khỏi hoàng cung, nhưng nếu thật sự giúp nàng, thì hắn phải đối mặt với sự tín nhiệm của Hoàng huynh thế nào đây? Hơn nữa, hắn biết hoàng huynh không thể thật sự giết nàng, dù chính hắn cũng không rõ niềm tin này từ đâu ra.

Hắn vừa “nhưng mà”, Tô Cẩm Bình liền không lên tiếng nữa, cũng không có ý tiếp tục nghe hắn nói, chỉ ôm chặt lấy mình, cơ thể hơi run lên trong gió rét, như là đang khóc, nhưng rồi cũng không giống khóc, khuôn mặt vẫn vùi trong hai đầu gối, suy sụp chưa từng có. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình tùy ý làm bậy, sẽ liên lụy tới người bên cạnh mình đến tận mức này. Nàng luôn nghĩ đối phương không thể làm gì mình, nên mới không quá để tâm, lại quên mất rằng người vẫn luôn ở bên mình sẽ bị liên lụy! Mà tất cả những chuyện này, đều là do nàng không đủ mạnh, vì thế mới khiến người ta dễ dàng ức hiếp, mới trúng kế của người ta! Kiếp trước, yêu nghiệt đã ra mặt, thì làm gì có ai dám nói nửa chữ “không”? Nhưng kiếp này, tới xã hội phong kiến, tất cả mọi việc đều là thân bất do kỷ, khí thế ngạo nghễ đứng trên cả thiên hạ của nàng đã dần dần bị bào mòn đi, dần dần biến mất gần như không còn chút gì nữa, thậm chí, đến sau cùng còn hại luôn cả người đối xử với nàng tốt nhất.

Ở cách đó không xa, đôi mắt lạnh màu tím đậm lẳng lặng nhìn cơ thể đang cuộn tròn lại kia. Không biết vì sao, trái tim trước giờ luôn cứng rắn lại hơi co rút, đau đớn, nhưng chỉ một giây thoáng qua, hắn lại có cảm giác như mình nhìn nhầm, đó là nàng sao? Vẫn là nàng, người thường xuyên chọc hắn tức đến giơ chân sao? Hắn đã nhìn thấy trăm nghìn gương mặt khác nhau của nàng, nhưng lại chưa từng thấy nàng yếu đuối thế này bao giờ. Vẻ mặt này, khiến người ta bỗng nảy sinh cảm giác đau xót, giống như bị một cây kim đâm mạnh vào trái tim, đau đến không kìm nén nổi, khiến người ta không biết phải làm thế nào!

Nam Cung Ninh Hinh đứng bên cạnh thấy ánh mắt của hắn liền khẽ ho một tiếng, nói: “Hoàng thượng, các vị đại thần chờ ngài đã lâu rồi!”

Lúc này Hoàng Phủ Hoài Hàn mới hồi phục tinh thần, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi vì cảm xúc bất chợt đó, đi cùng Nam Cung Ninh Hinh hướng thẳng về phía điện Đằng Long, tâm trạng bay xa, thậm chí đã xa đến mức không còn giống chính mình thường ngày nữa.

Hai người cứ ngồi ở ngự hoa viên rất rất lâu, cho đến tận khi trời tối, Tô Cẩm Bình vẫn giữ nguyên tư thế đó không động đậy! Mọi người cứ thế đi qua, sắc trời cũng đã tối hẳn, đưa tay lên không nhìn thấy năm ngón, vì thế, cũng không có ai chú ý tới bọn họ. Tiếng sáo trúc ở điện Đằng Long rất xa truyền tới, Tô Cẩm Bình lại cảm giác vị tanh nồng trào lên tới cổ họng. Thiển Ức đã chết, Thiển Ức của nàng chết rồi, nhưng những người khác lại đang ở đó vui mừng hưởng lễ xuân thu, hơn nữa, cả ả Quân Lâm Mộng vốn nên chết rồi kia cũng ở trong đó!

Đúng lúc này, một hắc y nhân bỗng xuất hiện, giao một chiếc bình sứ nhỏ cho Hoàng Phủ Dạ, bên trong, là tro cốt của Thiển Ức. Hoàng Phủ Dạ trầm giọng nói: “Tiểu Cẩm Cẩm!”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt phương không hề có bóng nước, chỉ có sự oán hận đến ngập trời và vẻ tự trách nồng đậm. Nhìn chiếc bình trong tay hắn, nàng khẽ hỏi: “Cái gì đây?”

“Tro cốt của Thiển Ức, ta dặn bọn họ lấy lại một bình nhỏ cho nàng. Tiểu nha đầu kia luôn muốn ở bên nàng mà.” Tình cảm chủ tớ của hai người, hắn ít nhiều cũng biết một chút.

“Cảm ơn!” nàng đón lấy chiếc bình sứ, cất vào trong ngực áo. Có lẽ, Thiển Ức càng hy vọng mình có thể đem tro cốt của muội ấy về quê hương của muội ấy.

Đột nhiên, những tiếng ồn ào chợt vang lên, dòng người qua lại nối dài không dứt. Xem ra, yến tiệc đã tàn, Tô Cẩm Bình hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Bỗng, đúng thời khắc này, nàng lại nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền từ bên kia núi giả tới: “Công chúa, lúc ấy Tô Cẩm Bình đánh ngài, sao ám vệ kia lại không giúp đỡ? Không phải võ công của hắn rất lợi hại sao?”

“Hắn ta chẳng qua chỉ giúp bản công chúa báo thù thôi, hoàn thành nhiệm vụ đương nhiên phải quay về bên biểu tỷ. Có điều, phủ Trấn quốc công của Nam Nhạc đúng là nhân tài nhiều như nước, thậm chí còn có người có thể ẩn thân giỏi đến như vậy, đẩy tiện tỳ kia ra giữa hồ mà không ai nhìn thấy hắn ta động thủ.” Tuy Quân Lâm Mộng rất tức giận vì bị Tô Cẩm Bình đánh nhưng nhớ đến hôm nay một mạng sống đã chết trên tay mình, ả lại cảm thấy cũng chẳng có gì to tát lắm.

Thị tỳ kia nghe vậy khẽ gật đầu, rồi hơi bất mãn nói: “Công chúa, thân phận của ngài cao quý như vậy, mà tiện tỳ kia lại dám đánh ngài như thế, chẳng lẽ ngài không tức giận sao?”

“Không tức giận à? Bản công chúa chỉ muốn đâm chém nàng ra thành hàng nghìn hàng vạn mảnh! Chỉ cần bản công chúa có cơ hội, nhất định bản công chúa sẽ lấy mạng nàng!” Quân Lâm Mộng nói xong, bóng người cũng dần đi xa.

Tô Cẩm Bình nấp sau núi giả siết chặt nắm đấm lại. Thì ra không chỉ có Quân Lâm Mộng, mà còn có Mộ Dung Song, thậm chí là cả phủ Trấn quốc công! Giỏi! Rất giỏi!

Rõ ràng Hoàng Phủ Dạ cũng nghe hết mấy lời vừa rồi, khẽ nhíu mày. Tô Cẩm Bình bỗng quay đầu nói với hắn: “Tiểu Dạ Dạ, đêm nay xin nhờ huynh! Ta muốn đích thân dẫn ả tới quỷ môn quan!”

“Nhưng mà…” Nàng định ra ngoài thế nào?

“Những chuyện khác huynh không cần phải xen vào, chỉ cần giúp ta loan tin ta rời khỏi cung ra ngoài là đủ rồi! Kính nhờ huynh!” Nói xong, nàng cúi thấp người về phía hắn. Tô Cẩm Bình nàng chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng vì báo thù cho Thiển Ức, nàng không thể không cúi đầu với hắn! Dù sao Hoàng Phủ Vũ cũng là đệ đệ ruột của Hoàng Phủ Dạ, chắc chắn hắn sẽ không muốn gài bẫy hắn ta vì mình, nhưng chuyện này, trừ Hoàng Phủ Dạ ra, thì không có kẻ nào làm được hết.

Thấy nàng như vậy, Hoàng Phủ Dạ im lặng một lúc lâu, cuối cùng đành cười khổ: “Đúng là bản vương thua trong tay nàng rồi!” Hắn vốn định nghĩ cách ném thẳng Quân Lâm Mộng vào thanh lâu, hành hạ chết ả rồi lôi về, nhưng xem ra, ý của tiểu Cẩm Cẩm là muốn ả thân bại danh liệt, chết không có chỗ chôn! Đến lúc đó, đương nhiên Hoàng Phủ Vũ cũng sẽ bị liên lụy, lần này căn bản là làm khó cho hắn, nhưng nhìn thấy nàng thế này, hắn lại không thể từ chối được.

“Vậy thì đa tạ! Ta về đã!” Nói xong, nàng mang theo lửa giận ngập trời, xoay người đi thẳng không hề quay đầu lại.

Chờ nàng đi xa, Hoàng Phủ Dạ mới ho sù sụ, một tay chống vào núi giả cố giữ vững thân người, máu cũng chảy ồng ộc từ trong miệng ra. Một ám vệ vội vàng lao ra đỡ hắn: “Vương gia!”

“Bản vương không sao!” Nói là không sao, nhưng đôi môi anh đào lại nhếch lên cười khổ. Tiểu Cẩm Cẩm, nàng hạ thủ độc thật!

Quay về cung Cảnh Nhân, nhìn căn phòng trống trải, Tô Cẩm Bình bỗng cảm thấy mũi mình cay xè. Nàng đưa tay sờ lên chiếc bình sứ trong ngực, trong đầu lại hiện lên từng cảnh từng cảnh hai người ở cùng nhau suốt thời gian qua. Tô Cẩm Bình khẽ cắn môi dưới, khàn giọng nói: “Thiển Ức, nhất định là muội đang trách ta đúng không? Trách ta không bảo vệ muội thật tốt. Cũng là do ta hại muội, nếu có kiếp sau, muội nhớ phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng gặp phải người chủ không có năng lực như ta!”

Nàng cứ nói một mình, trong phòng lại chẳng có tiếng trả lời. Nếu tiểu nha đầu kia vẫn còn ở đây, chắc chắn sẽ ưỡn bộ ngực nhỏ xinh của mình lên mà nói: “Nô tỳ chỉ đi theo một mình tiểu thư, tiểu thư vĩnh viễn là chủ nhân của nô tỳ.” Nhưng hiện giờ, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tối đen như mực, khiến nàng cũng không còn đủ dũng khí mà tiếp tục ở trong này nữa, vội vội vàng vàng đi thu dọn đồ đạc, gói ghém hành trang, rồi đi ra cửa cung Cảnh Nhân. Đi được vài bước, nàng vẫn không kìm được, quay đầu nhìn lại. Dường như nàng vẫn nhìn thấy tiểu nha đầu kia đang đứng ở cửa, khẽ cười vẫy tay với nàng…

Tô Cẩm Bình hoảng hốt quay người, bước nhanh chân đi. Thiển Ức, xin lỗi muội…

Nam Cung Ninh Hinh quả thật đã thực hiện lời hứa của mình. Tô Cẩm Bình thuận lợi ra khỏi cung Cảnh Nhân, đi thẳng về phía Lê viên, từng bước từng bước một, kiên định mà quyết liệt! Nếu không vì mình, không vì người kia thì cũng vì báo thù cho Thiển Ức, nàng nhất định phải rời khỏi Đông Lăng! Quân Lâm Mộng, Mộ Dung Song, phủ Trấn quốc công Nam Nhạc, nàng sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai hết!

“Điện hạ, đến giờ mà nàng vẫn chưa tới, chúng ta đi trước thì hơn!” Trên lý thuyết, thì lẽ ra bọn họ phải đi từ hai canh giờ trước rồi, nhưng điện hạ cứ cố tình muốn chờ tới tận bây giờ. Hiện giờ yến tiệc xuân thu đã xong rồi, nếu còn không đi, chỉ sợ không còn cơ hội nữa.

Nhưng Bách Lý Kinh Hồng không hề bận tâm, chỉ lẳng lặng ngồi bên bàn, vững vàng như núi Thái Sơn, đôi môi mỏng chỉ nhả ra một chữ: “Chờ!” Việc xảy ra hôm nay, hắn cũng biết, nhưng hắn lại không thể xuất hiện để an ủi nàng. Có điều, hắn tin rằng, dù không vì chính bản thân nàng, thì vì nha đầu kia, nhất định nàng sẽ tới. Đó mới là Tô Cẩm Bình mà hắn biết, có thù tất báo!!!

“Điện hạ!” Giọng nói của Tu hơi nóng nảy, nếu không phải đêm nay hoàng cung bị canh gác cẩn mật, thì hắn ta chỉ muốn lao ngay đi mà lôi cổ cô nàng kia tới đây.

“Kẹt!” một tiếng, cửa mở ra. Thấy trong phòng có vài người khác, trên mặt Tô Cẩm Bình cũng không có vẻ gì khác lạ. Nàng vẫn luôn biết có người bảo vệ bên cạnh hắn, nên hôm nay gặp cũng chẳng có gì kỳ quái. Hơn nữa, giờ nàng cũng chẳng có chút tâm trạng nào để mà kỳ với quái nữa.

Thấy nàng bước vào, sắc mặt lãnh đạm của hắn vẫn không thay đổi, đứng dậy hỏi: “Không sao chứ?” Ánh mắt xám bạc say lòng người chăm chú nhìn nàng, trong đó còn giấu vẻ lo lắng không dễ phát hiện ra.

“Không sao!” Nàng cũng không muốn để hắn lo lắng vì mình.

Đúng lúc này, cánh cửa “rầm” một tiếng, một hắc y nhân lao vào: “Điện hạ, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã phát hiện Tô Cẩm Bình rời khỏi cung Cảnh Nhân, sau đó hạ lệnh nói Tô Cẩm Bình có mưu đồ phản nghịch, phải truy sát, vì thế đang tra xét khắp hoàng cung, nhưng chẳng qua chỉ là làm bộ như vậy thôi, còn bản thân hắn ta hiện giờ đã dẫn người tới đây rồi, chúng ta phải mau đi thôi!”

Hắn khẽ gật đầu, nắm lấy tay Tô Cẩm Bình, kéo về phía cửa mật thất. Phong và Tu trông chừng sau lừng họ, nhưng đúng lúc này, Vẫn vội vàng lao vào: “Điện hạ, không ổn rồi!”

Hắn dừng bước, quay đầu nhìn hắn ta, im lặng hỏi.

“Vừa rồi Phạm Âm vào cung để tìm ngài, nhưng bị Hoàng Phủ Hoài Hàn bắt lại!” Giọng nói của Vẫn vang lên, cả căn phòng lâm vào sự im lặng đến quỷ dị.

Phạm Âm là thủ hạ của hắn, cũng là người phụ trách chuyên về phần kiến tạo mật đạo. Bản đồ mê cung trong mật đạo này chỉ có hai bản, một bản nằm trong tay Bách Lý Kinh Hồng, bản còn lại là bản gốc của mê cung, nằm trong tay Phạm Âm, cũng không rời khỏi người hắn. Nói cách khác, bản đồ mê cung cũng đã rơi vào tay Hoàng Phủ Hoài Hàn!

Như vậy, bọn họ hiện giờ chỉ còn lại hai biện pháp. Thứ nhất là nhanh chóng chạy ra ngoài, chạy đua thời gian với Hoàng Phủ Hoài Hàn, nhưng nếu đối phương đã có tờ bản đồ kia, thì cũng sẽ nhanh chóng đuổi theo họ được. Trong địa phận của Đông Lăng, hơn nữa còn trong trường hợp bị đối phương giữ lấy bản đồ, thì với thực lực của Hoàng Phủ Hoài Hàn, bọn họ chắc chắn sẽ không thoát được, đến lúc đó ắt sẽ phải bỏ mạng! Cách thứ hai, đó là ở lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, rồi từ từ tìm một thời cơ khác! Có điều, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã nổi sát tâm với Tô Cẩm Bình, hơn nữa, hiện giờ Tô Cẩm Bình cũng đang ở đây, chờ người của Hoàng Phủ Hoài Hàn tới, thì tuyệt đối không thoát khỏi tội danh cấu kết với địch phản quốc, trong lúc nước sôi lửa bỏng, hắn cũng đã có quyết định!

Bách Lý Kinh Hồng buông lỏng tay Tô Cẩm Bình ra, nói: “Nàng đi, ta ở lại!” Giọng nói thản nhiên chỉ như đang thảo luận xem thời tiết hôm nay như thế nào.

“Nếu hắn đã có bản đồ, dù ta đi cũng bị bắt lại, ta cũng không đi!” Nàng chỉ bình tĩnh nhìn hắn, trong đáy mắt bất giác lấp lánh nước, nàng không phải kẻ ngu ngốc. Mục đích của Hoàng Phủ Hoài Hàn thực ra không phải là nàng, mà là Bách Lý Kinh Hồng. Nhưng vì Hoàng Phủ Hoài Hàn không tìm được lý do để giết hắn, nên mới luôn dễ dàng bỏ qua. Lời này của Bách Lý Kinh Hồng không chỉ đơn giản là nàng đi, hắn ở lại, mà là cho Hoàng Phủ Hoài Hàn một lý do để giết hắn. Con tin Nam Nhạc giúp nghịch tặc cấu kết với địch phản quốc chạy trốn. Có tội danh này, thì dù có giết hắn, bên phía Nam Nhạc cũng không thể ý kiến gì được.

“Nàng có tin ta không?” Bàn tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, đôi môi mỏng cong lên, trên mặt đầy vẻ đã dự tính trước, dù chuyện gì cũng không làm khó được hắn.

“Ta không đi!” Nàng không trả lời câu hỏi của hắn, mở miệng phát ra ba chữ, kiên định và quyết liệt. Vì nàng biết, lần này nàng đi, chính là ép hắn vào đường cùng! Thái độ này khiến cho mấy đại ám vệ vốn rất bất mãn với hành động của điện hạ cũng dần bình tĩnh hơn, thì ra không chỉ mình điện hạ tình nguyện dùng cái chết của mình để đối phương được sống, mà nàng cũng như vậy.

“Ta chỉ hỏi nàng, nếu Bách Lý Kinh Hồng ta, không phải là người mà hiện giờ nàng đang nhìn thấy, nàng, có còn muốn theo ta không?” Hắn không dây dưa vấn đề này nữa, chỉ đặt đôi mắt không có tiêu cự kia lên người nàng, nhẹ nhàng hỏi chuyện mình đang muốn biết, nhỏ nhẹ như tình nhân đang tâm tình vậy.

Nàng gật mạnh đầu: “Muốn!”

“Nếu như ta không có tài sản khổng lồ, hơn nữa, cả đời này tính cách của ta cũng luôn lạnh lùng tẻ nhạt như vậy, không biết nói lời hay, cũng chẳng hiểu lãng mạn, nàng, có còn muốn theo ta không?” Đầu ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng khắc họa đường nét khuôn mặt nàng, như muốn khắc sâu dung nhan của nàng vào tận trong đáy lòng.

Tô Cẩm Bình cầm lấy bàn tay đang di chuyển trên mặt mình của hắn, từ trước tới giờ, chưa có lúc nào nàng cảm nhận được mình lại tới gần cái chết như vậy, cũng tới tận bây giờ, nàng mới nhận ra trong lúc nàng không hề hay biết, người này đã chiếm một vị trí lớn như vậy trong lòng mình. Nàng cắn chặt môi, kiềm nén nước mắt trong mắt: “Muốn!”

Nàng vừa dứt lời, hắn liền nở nụ cười, nụ cười đẹp y như lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn cười vậy, rạng rỡ như chiếu sáng cả thế gian: “Vậy, nếu ta và nàng đều có thể vượt qua kiếp nạn này, nàng có muốn ở bên ta trọn đời trọn kiếp không?”

“Muốn!” Nàng gật đầu không chút do dự.

“Keng” một tiếng, ánh kiếm lóe lên, một cây kiếm sắc bén lạnh lùng đặt lên cổ hắn. Bàn tay thon dài trắng nõn nắm lấy chuôi kiếm, giọng nói lãnh đạm mà quyết liệt, hắn đã biết được những điều muốn biết, thế nên, dù bây giờ có chết, hắn cũng không còn gì tiếc nuối nữa: “Đã vậy, bây giờ nàng hãy đi đi! Đi Nam Nhạc, nếu ta không thể sống được, nàng hãy sống thật tốt thay cả phần ta!”

Nhìn thấy hành động này của hắn, Tô Cẩm Bình nghiến răng tức giận, mắng: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng khốn kiếp!” Nước mắt trong mắt rốt cuộc cũng không kìm được nữa, cứ thế trào ra! Nàng bước lên muốn đoạt lấy cây kiếm trong tay hắn, lại thấy hắn ấn mạnh tay hơn, trên cổ như bạch ngọc xuất hiện vết máu đỏ tươi. Nàng hung hăng nói: “Bách Lý Kinh Hồng, chàng cho rằng chàng làm thế thì có thể uy hiếp ta sao? Không phải chỉ là cắt cổ thôi sao? Ai mà không biết chứ? Chàng dám cứa một nhát, bà đây dám cứa hai nhát!!!” Nàng lau mạnh nước mắt trên mặt mình, căm tức nhìn hắn.

“Nàng không muốn báo thù cho Thiển Ức sao?” Hắn nhẹ nhàng nói, giọng nói vẫn luôn thanh lãnh như vậy.

Nghe hắn nói thế, Tô Cẩm Bình bỗng ngẩn người, tai lại thoáng nghe thấy tiếng bước chân, Hoàng Phủ Hoài Hàn không còn cách nơi này bao xa nữa. Hắn cũng bắt đầu sốt ruột: “Đi đi. Nếu không, nàng sẽ làm phụ lòng Thiển Ức!”

Nàng cắn răng, trong lòng thầm quyết định, quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó đi thẳng vào cửa mật đạo. Hắn nói đúng, nàng phải báo thù cho Thiển Ức, chờ thù của Thiển Ức báo xong rồi, nếu hắn chết, nàng sẽ... Nghĩ tới đây, bỗng một giọng nói thanh lãnh vang lên sau lưng, chỉ có bốn chữ: “Cẩm nhi, ta yêu!”

Nàng dừng bước, bất động như trời trồng, nước mắt càng dâng lên như muốn trào ra. Tô Cẩm Bình quay lại nhìn dung nhan tuyệt thế khuynh thành của hắn, vành mắt đỏ hồng, cắn môi dưới hung dữ nói: “Bách Lý Kinh Hồng, nếu ta nói rằng, chàng mà chết, ta nhất định sẽ cùng lên trời xanh, cùng xuống suối vàng, sống chết theo chàng, nếu vậy, chàng còn dám chết không?”

Nghe nàng hỏi, hắn ngẩn ngơ. Một thoáng sau, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt hắn, còn đẹp hơn vầng trăng sáng trên bầu trời hàng ngàn vạn lần. Sau đó, đôi môi mỏng khẽ hé mở, giọng nói mơ hồ như mây trời vang lên: “Không dám.”

“Vậy chàng nghe cho rõ đây, nhất định phải cố gắng sống sót!” Dứt lời, nàng cũng không còn can đảm nghe hắn trả lời, quay người đi thẳng, đầu cũng không quay lại nữa.

“Đi theo bảo vệ nàng.” Hắn mở miệng phân phó bốn người ở cửa.

Đám người Phong và Tu muốn nói lại thôi: “Điện hạ!”

“Đây là mệnh lệnh.” Chỉ bốn chữ phát ra, các đại ám vệ quay sang nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ không biết phải làm thế nào, sau đó lần lượt bước vào trong mật đạo kia.

Chờ bọn họ đều vào hết, hắn mới bỏ cây kiếm trên cổ xuống, tung lên một chiêu, đánh chính xác vào chốt cửa, sau đó, chiếc giường di chuyển, che khuất cửa mật đạo kia. Hắn chậm rãi đi tới bên cửa phòng, mở cửa ra, sau đó ngồi cạnh bàn, nhẹ nhàng cầm tách trà lên. Hương thơm nhàn nhạt của trà bay vào mũi, dung nhan lãnh đạm không có chút vẻ hoảng loạn nào, cũng không hề có chút sợ hãi trước tử vong, thậm chí, còn thoáng có nụ cười nhẹ...

Nàng nói, dù hắn không phải là hắn, không có tiền tài ngập trời, thậm chí suốt đời cũng chỉ có tính cách tẻ nhạt này, nàng cũng muốn ở bên hắn. Nàng còn nói, nếu bọn họ có thể sống sót, sẽ hứa cho hắn trọn đời trọn kiếp. Đã biết được những điều này, thì dù một khắc sau phải vùi thân xuống địa ngục cũng có là gì đâu?

Người mặc long bào màu tím chợt xuất hiện ở cửa, sau lưng hắn ta là đám thị vệ. Vừa bước tới cửa, hắn ta lạnh lùng quay lại phân phó đám thị vệ: “Không được bước vào!” Đây là sự tôn trọng hắn ta dành cho đối thủ của mình, mà Bách Lý Kinh Hồng cũng xứng đáng được hắn tôn trọng như vậy!

Đôi long hài màu vàng sáng bước vào, lạnh lùng nói: “Tam hoàng tử Nam Nhạc, trẫm nghe nói ở chỗ này của ngươi có một mật đạo dẫn ra ngoài cung, mà trong Hoàng cung có người có ý đồ mưu phản, giờ cũng không tìm thấy chút đầu mối nào, không biết Tam Hoàng tử Nam Nhạc có ngại để trẫm sai người lục soát một chút không?”

“Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngươi hẳn cũng biết, nàng đi, ngươi mới có lý do giết ta chứ?” Giọng nói vẫn lãnh đạm như mây, mờ ảo như sương, thờ ơ như điều hắn đang nói đến không phải là sống chết của mình vậy.

Không sai, người con gái đó đi rồi, Bách Lý Kinh Hồng mới cấu thành tội giúp phản tặc chạy trốn, là đồng đảng cấu kết với tội phạm. Viết một tờ quốc thư gửi sang Nam Nhạc, thì Nam Nhạc hoàng cũng không nói thêm gì được, lúc đó, hắn ta có thể ngang nhiên diệt trừ Bách Lý Kinh Hồng một cách hợp lý. Còn nếu bắt Tô Cẩm Bình về, tội danh kia nói lớn cũng lớn mà nhỏ cũng nhỏ, không đâu vào đâu. Đó là lý do vì sao hắn ta thừa biết Nam Cung Ninh Hinh giúp Tô Cẩm Bình chạy trốn, nhưng hắn ta cũng làm như không thấy. Điều hắn ta chờ, chính là thời khắc này đây!

Nhìn nam tử như tiên giáng trần trước mặt mình một lát, Hoàng Phủ Hoài Hàn mới nói: “Bách Lý Kinh Hồng, ván này, ngươi thua!” Không thua về mưu lược, không thua về thủ đoạn, càng không thua về thực lực. Hai người họ vốn sẽ có thể tranh đấu không phân thắng bại, nhưng Bách Lý Kinh Hồng vì muốn bảo vệ mạng sống của Tô Cẩm Bình, nên thua. Hơn nữa, còn là thua thảm hại!!!

Giọng nói lạnh băng truyền vào tai hắn, nhưng hắn lại như không nghe thấy gì, thậm chí còn rất nhàn nhã nhấc tách trà lên, nhấp mọt ngụm, sau đó, giọng nói như khúc nhạc tiên mới vang lên: “Thua à? Ta cam tâm tình nguyện!”

Dứt lời, hắn đặt tách trà trong tay xuống, đứng dậy, chậm rãi thong thả đi đến bên hắn ta, ánh mắt xám bạc như ánh trăng nhìn thẳng vào đôi mắt tím của hắn ta. Một cái liếc mắt như một thanh kiếm sắc bén, đâm vào ngực Hoàng Phủ Hoài Hàn, cuối cùng, đôi môi mỏng nhếch lên, nhả ra mấy chữ lạnh lùng: “Ta thua, có điều, ngươi thực sự chiến thắng sao?”

Chỉ một câu nói lại khiến cơ thể Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi run lên một chút, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh hắn ta nhìn thấy trong Ngự hoa viên hôm nay, một cảm giác thương tiếc như trào dâng trong tim, ánh mắt tím đậm chợt lóe chợt tắt, đầy tia sáng kỳ dị, phức tạp y như màn đêm đen tối, khiến người ta không thể nhìn thấu được hết diện mạo thực sự của vạn vật. Lúc này, hắn ta hoàn toàn không thể hiểu được sự khác lạ trong tim mình là vì sao, nhưng hắn ta cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thấy hắn đã trấn tĩnh, Bách Lý Kinh Hồng lại nói tiếp: “Hoàng Phủ Hoài Hàn, ngươi thực ra không hề hiểu chính mình.” Hoàng Phủ Hoài Hàn hận nhất là người khác coi thường sự uy nghiêm của hắn ta, nhưng hắn ta lại luôn dễ dàng tha thứ cho nàng. Chính hắn còn có thể nhìn ra sự khác thường của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nhưng đối phương lại vẫn tự ám thị chính mình, rằng tất cả chẳng qua vì giá trị lợi dụng của nàng mà thôi.

Đôi mắt lạnh lùng như ngưng đọng lại, hắn ta thừa nhận, người trước mặt hắn ta nói đúng. Có lẽ hắn ta thực sự thích người con gái kia, nếu không, hắn ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng như thế. Nếu không phải, thì hôm nay ở ngự hoa viên, hắn ta sẽ không sinh ra cảm giác thương tiếc khi nhìn thấy nàng như vậy, hơn nữa, cảm giác cũng sẽ không thể mạnh mẽ đến vậy. Nếu không phải, thì hiện giờ, khi xác định rằng nàng đã đi, hơn nữa, từ nay về sau cũng có thể sẽ không có lý do gì mà kéo nàng lại nữa... khi nàng đã hoàn toàn thoải mái bước ra khỏi sinh mệnh của hắn ta, thì trong lòng hắn ta lại cảm thấy trống rỗng thất bại như thiếu mất thứ gì đó như thế này...

Nhưng mà... thế thì đã sao? Thích thì thế nào? Dù là thực sự đau đến tận xương tận tủy thì lại làm sao? Hắn ta vĩnh viễn cũng không quên trọng trách trên vai mình, cũng vĩnh viễn sẽ không quên tâm nguyện mà hắn ta luôn luôn theo đuổi! Nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta cười lạnh nói: “Dù như vậy, trẫm cũng không hối hận. Mời...”

Bách Lý Kinh Hồng không hề kinh ngạc khi nghe hắn ta nói, như đã sớm đoán trước được đối phương sẽ nói như vậy. Hắn cũng không nói nhiều, không nhanh không chậm bước theo hắn ta ra ngoài, bước chân thoải mái như đang đi trong sân vắng, nhàn nhã thảnh thơi đến cùng cực...