Chương 59: Quyển 1 Chương 59: Từ Hôn Trước Mặt Mọi Người

Từng câu từng chữ này, không phải là nàng muốn nói Mộ Dung Song cố tình vu oan cho hai người hay sao? Mộ Dung Song cũng không phải kẻ ngu ngốc, ả nhanh chóng tìm ra điểm mấu chốt nhất để phản bác: “Ý ngươi là bản quận chúa cố tình vu oan cho các ngươi à? Được, vậy chữ viết trên mảnh giấy này, nhất định là của một trong hai ngươi, chuyện này ngươi giải thích thế nào?”

“Buồn cười thật, có ai mà không biết, những chữ này, chỉ cần là một nhà thư pháp xuất sắc cũng đã bắt chước được rồi. Nếu đã có người cố ý muốn hãm hại chúng ta, thì sao có thể không tính đến chuyện quan trọng như vậy chứ? Chữ viết thì chứng mình được gì?” Tô Cẩm Bình quyết tâm hắt bát nước bẩn vào người Mộ Dung Song.

Mộc Nguyệt Kỳ cũng phản ứng rất nhanh, nàng ta cười nói: “Chuyện này cũng có thể mời nhà đại thư pháp đến kiếm chứng thử mà. Hơn nữa, câu thơ “minh nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu” này, không phải người bình thường có thể làm được. Trong thiên hạ, những cô gái có thể làm ra câu thơ như vậy không quá năm người!” Thật tình cờ, quận chúa Mộ Dương cũng là một trong số năm người đó!

Nàng ta không nói câu cuối cùng, nhưng trong lòng mọi người đều thầm nói tiếp câu đó giúp nàng ta! Vì thế, ‘chân tướng’ chuyện này liền hiện rõ, tất cả đều nghĩ rằng, quận chúa Mộ Dương ghen tị với Mộc Nguyệt Kỳ, một trong thiên hạ song xu, cũng ghen tị với Tô Cẩm Bình, đệ nhất mỹ nữ Đông Lăng kiếm ‘cô gái kỳ tài thiên hạ đệ nhất’ mới nổi danh trong thiên hạ, nên mới bày ra trò xấu xa này để vu oan cho hai người! Mà ả nhắm vào hai cô gái này, cũng đều là người của Đông Lăng họ, vì thế, mọi người càng thêm thù nghịch với vị khách đến từ nước khác này!

Tất cả mũi giáo đều chĩa thẳng về phía ả. Mộ Dung Song nhất thời không thể nghĩ ra được câu gì để phản bác! Bình thường, ả luôn nhận được toàn những ánh mắt tán thưởng, ca ngợi, ái mộ, ghen tị, nhưng hôm nay... nhìn thấy những ánh mắt khinh bỉ, oán ghét, rẻ rúng bắn tới từ bốn phương tám hướng, khiến ả tức đến điên người! Mặt ả đỏ bừng lên, nhìn quanh một vòng mới thấy, dường như ả đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ngay cả vị Biểu ca luôn nể mặt dì mà che chở cho ả, lúc này cũng chỉ ngồi ở vị trí của mình, nhìn ả cực kỳ lạnh lùng, hơn nữa, dưới vẻ lạnh lùng đó, còn ẩn giấu cả vẻ tức giận chỉ muốn băm ả thành trăm mảnh! Đồ ngu ngốc!

Bầu không khí như cứng lại, Hoàng Phủ Hoài Hàn là Đông Lăng hoàng, đương nhiên phải cố làm cho tròn bổn phận chủ nhân của mình. Hắn khẽ cười nói: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy coi như cho qua đi. Mọi người cứ tiếp tục làm thơ đối từ, hội cầu Hỉ Thước mỗi năm chỉ có một lần, không nên để lãng phí. Quân Lâm huynh thấy sao?”

Hắn quét đôi mắt màu tím đậm về phía Quân Lâm Uyên, Bắc Minh hoàng đích thân đến Đông Lăng, hắn không tin hắn ta chỉ đơn giản muốn cho biểu muội nhà mình một cái cớ danh chính ngôn thuận để đến thăm vị hôn phu của ả. Quân Lâm Uyên nhất định có ý đồ khác. Nhưng ý đồ đó là gì? Quân Lâm Uyên không chủ động lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể lấy tĩnh chế động mà thôi!

Từ khi Tô Cẩm Bình bắt đầu ngâm thơ, Quân Lâm Uyên vẫn không nói gì, trong mắt giấu nụ cười kỳ quái, làm như không nhận ra vẻ thăm dò trong mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn, chỉ cầm ly rượu lên, mời từ xa: “Đúng là, cũng chỉ là một vài chuyện nhỏ không đáng nói, nhưng mà...” Hắn quay về phía Tô Cẩm Bình, như cười như không, trong giọng nói ẩn giấu vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Bài thơ Tương tiến tửu này, sao trẫm lại nghe nói, nghìn năm trước, vị vương phi truyền kỳ hồng nhan bạc mệnh của đế quốc Hiên Viên xưa đã từng đọc rồi nhỉ?”

Hắn vừa dứt lời, vị sử quan cùng mấy vị văn nhân đều dừng bút. Chỉ cần là người thông hiểu sử sách thì đều biết, đế quốc Hiên Viên nghìn năm trước có một vị Vương phi của Vương gia chiến thần Hiên Viên Ngạo. Nàng ta từng là người dùng một điệu múa lật nghiêng thiên hạ, lại có tài năng khiến người khác không thể vượt qua. Chỉ tiếc là vị Vương phi đó hồng nhan bạc mệnh, chưa quá hai mươi tuổi đã qua đời. Chuyện này trong dã sử có rất nhiều người phán đoán, giả thiết, nhưng không ai chứng thực được những chuyện đó, nên cũng không giải quyết được gì cả. Chỉ biết rằng, sau khi vị Vương phi kia qua đời, chỉ trong một đêm, Vương gia bạc trắng tóc, nhưng cũng đều chỉ là tin đồn, trong chính sử không ghi chép nhiều về chuyện này.

Năm đó, trong bữa tiệc mừng sinh nhật, vị Vương phi kia quả thật đã làm một bài thơ, nhưng lúc ấy, đám sử quan, văn nhân đều chỉ mải thưởng thức, không hề ghi chép lại. Lúc ấy, bài thơ cũng rất thịnh hành, truyền tới mấy trăm năm, nhưng dần dần cũng không còn mấy người biết bài thơ này. Bắc Minh hoàng sao lại biết được? Nhưng nghĩ kỹ lại, thì đế quốc Hiên Viên năm đó chính là Bắc Minh hiện giờ, hắn biết cũng chẳng có gì kỳ quái.

Cô nàng nào đó nhìn gương mặt tỏ ra không thể tin được của Quân Lâm Uyên, trong lòng thầm mắng hắn đến mấy trăm lần, cũng cảm thấy mình thật quá xui xẻo. Nếu nói vậy, thì nghìn năm trước, ở đây cũng có một cô nàng xuyên không, nhưng vì cái lông gì lại lấy bài thơ giống nàng chứ? Vì cái lông gì hả?! Những người khác ban đầu đều rất tán thưởng, có vẻ như không biết đến sự tồn tại của bài thơ này, nếu vậy...

Lúc này, vẻ mặt của mấy huynh đệ Hoàng Phủ gia cũng vô cùng phức tạp, đọc một hồi giờ lại thành đạo văn là sao?! Thảo nào mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy nàng cũng đọc được ra! Có điều, vừa đọc đã bị người ta bắt tại trận, nàng thật quá xui xẻo mà!

Bách Lý Kinh Hồng vẫn lãnh đạm ngồi ở bàn mình, không nói gì, trên mặt cũng không có vẻ gì khác lạ, chỉ có khóe môi hơi mím lại đã thể hiện sự lo lắng của hắn.

Mộ Dung Song lập tức cảm thấy hả hê, cười lạnh nói: “Ta đã nói mà, một cung nữ nhỏ bé như ngươi sao có thể có tài như thế được. Nghĩ rằng đạo văn từ nghìn năm trước thì sẽ không ai phát hiện ra à? Không ngờ Hoàng thượng Biểu ca của ta sẽ vạch mặt ngươi phải không? Còn dám nói xấu bản quận chúa à, ngươi...”

Sau khi bối rối mất một lúc, Tô Cẩm Bình cũng đã hồi phục tinh thần, không chờ Mộ Dung Song nói xong, nàng liền ngắt lời: “Hoàng thượng Bắc Minh quả là học rộng biết nhiều. Nô tỳ cũng không phải là đạo văn, mà là cố tình làm như vậy!”

“A? Ý nàng là sao?” Hoàng Phủ Dạ lập tức lên tiếng phối hợp, đón lời giúp nàng nói tiếp.

“Chuyện là thế này!” Nàng nở nụ cười như đã tính toán trước, nói tiếp: “Đêm qua nô tỳ nằm mơ, có một người con gái báo mộng cho nô tỳ, nói rằng nàng là Vương phi của đế quốc Hiên Viên, từng để lại một bài thơ có thể nói là lưu danh thiên cổ. Tiếc rằng bây giờ người đời lại quên mất nó, nên nàng muốn hôm nay nô tỳ giúp nàng đọc ra, để lưu lại bài thơ này cho đời sau. Lúc ấy, nô tỳ có hỏi nàng, ta chẳng qua chỉ là một cung nữ nhỏ bé, làm sao có thể đọc ở hội thơ cầu Hỉ Thước được? Nhưng nàng chỉ cười bí hiểm rồi biến mất. Sau đó thì nô tỳ tỉnh dậy. Nô tỳ vốn nghĩ chỉ là một giấc mộng mà thôi, không ngờ hôm nay lại được dự hội thơ cầu Hỉ Thước thật, tất cả những điều này, phải cảm tạ quận chúa rồi!”

Nói xong, nàng lại dùng ánh mắt đắc ý nhìn về phía Quân Lâm Uyên, trong đôi mắt phượng vừa giấu vẻ giễu cợt lại thêm chút sát ý mà người khác khó phát hiện ra!

Ai nghe cũng đều cảm thấy câu chuyện này hơi hoang đường, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy cũng có lý, khiến họ nhất thời không phân biệt được thật hay giả. Mà Tô Cẩm Bình vừa nhìn vẻ mặt suy tư của mọi người liền biết ngay nàng đã đoán đúng, quả nhiên không nhiều người biết được bài thơ kia, cho nên, lý do của nàng cũng miễn cưỡng có thể dùng được.

Quân Lâm Uyên ngẩn người, không ngờ nàng lại nói ra một câu chuyện như vậy, nhìn thấy vẻ giễu cợt trong mắt nàng, hắn cũng khẽ cười, cười vô cùng xinh đẹp, nốt ruổi son đỏ chót trên mi tâm càng đẹp đến dị thường. Đôi mắt phượng của hắn nheo lại nhìn Tô Cẩm Bình, rất giỏi ăn nói, thú vị nhất là, nàng lại dám nhìn hắn bằng ánh mắt đó. Từ sau khi hắn kế vị, có bao nhiêu người dám nhìn hắn như thế? Năm ấy, khi hắn còn là một hoàng tử, đã bao nhiêu lần phải chịu đựng những ánh mắt như thế? Vì vậy, ánh mắt của Tô Cẩm Bình cũng nhắc nhở hắn về khoảng thời gian thấp hèn kia, điều này như thêm cho hắn một lý do để trừ khử Tô Cẩm Bình, khiến ngọn lửa trong lòng hắn càng cháy càng mạnh!

Hắn đang định nói, thì Hoàng Phủ Dạ đã ho khan một tiếng, giấu đi nụ cười trong mắt, nói: “Thì ra là vậy! Nếu thế coi như Tiểu Cẩm Cẩm cũng làm chuyện tốt rồi. Không chỉ là vì giấc mộng của vị Vương phi kia, mà còn cống hiến không ít cho giới văn học, nếu là người khác, có cơ hội thể hiện tốt thế này, chưa biết chừng còn chiếm bài thơ kia thành của mình, để vinh danh thiên hạ một phen ấy chứ. Phẩm hạnh của tiểu Cẩm Cẩm thật quá cao quý, bản vương quả nhiên không nhìn nhầm người!”

Hắn ta vừa dứt lời, nét mặt Hoàng Phủ Dật bỗng lạnh đi, nhìn vị nhị hoàng huynh mà xưa nay hắn vẫn kính yêu, lúc này lại chỉ có cảm giác muốn đạp cho hắn ta một phát bay tới tận chân trời!!!

Nghe Dạ vương nói vậy, mọi người lập tức lên tiếng hưởng ứng, nịnh nọt hết lời, tâng bốc Tô Cẩm Bình lên tới tận chân trời. Vì thế, trò cười đạo văn bỗng biến thành nhân cách của Tô Cẩm Bình vô cùng tốt đẹp, vĩ đại, một cơ hội thể hiện tốt như vậy không dùng, lại đi giúp một vị Vương phi đã qua đời cả nghìn năm truyền bá văn thơ của mình, quá vĩ đại, quá vô tư!

Tô Cẩm Bình cũng rất biết sách thuận nước đẩy thuyển, nàng phớt lờ câu nói cuối cùng của Hoàng Phủ Dạ, ra vẻ khiêm tốn nói: “Đây đều là việc nô tỳ phải làm, coi như không phụ lòng của vị vương phi kia!”

Khóe miệng Bách Lý Kinh Hồng hơi run lên, trong con ngươi không có tiêu cự thoáng hiện lên chút ý cười, nhưng không để người khác nhìn thấy.

Mộ Dung Song nghe những điều nàng nói thì trợn mắt há hốc mồm, nếu không phải Tô Cẩm Bình là kẻ thù của ả, thì ả thật sự còn muốn vỗ tay tán thưởng khả năng nói hươu nói vượn, nói đen thành trắng của nàng. Cả đám người Đông Lăng ngu xuẩn này nữa, vừa nghe Hoàng Phủ Dạ nói vậy đã lên tiếng ủng hộ, thật tức chết người mà!

Có điều, Mộ Dung Song ả cũng không phải chỉ có hư danh. Ả chuyển mắt, cười nói: “Các vị nói rất đúng, chỉ là, bản quận chúa thật sự hơi thắc mắc.” Nói tới đây, giọng nói của ả lạnh đi vài phần: “Hôm nay có biết bao nhiêu nương nương, vương tôn công tử, tiểu thư danh giá tới đây. Vì sao vị vương phi kia không báo mộng, lại cố tình phó thác cho một tiểu cung nữ còn chưa biết có được tham gia hội cầu Hỉ Thước hay không như ngươi? Hay là, vị Vương phi kia chỉ tin tưởng vào phẩm hạnh, đức độ của mình ngươi, và nghĩ rằng nếu để các vị công tử tiểu thư kia đọc bài thơ này ra, họ sẽ chiếm thành thơ của mình?”

Những lời này của ả cực kỳ nham hiểm! Ả lôi hết cả phi tần hậu cung, tiểu thư thế gia, thiên kim quan gia vào. Trong hậu cung và thế gia, giấu diếm biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn, chuyện Mộ Dung Song vừa nói cũng không hề hiếm. Nhưng không ai lại đi lôi chuyện này ra mà nói khơi khơi như vậy. Những chuyện vừa rồi vốn không liên quan gì đến bọn họ, nhưng lại bị Mộ Dung Song ngang ngược lôi xuống nước cùng, khiến họ vô cùng tức giận, chỉ vì không tiện lên tiếng, nên chỉ đành chờ xem Tô Cẩm Bình sẽ trả lời thế nào.

Mộc Nguyệt Kỳ cũng thoáng lo lắng, nếu lần này Tô Cẩm Bình trả lời không tốt, sẽ đắc tội hết những người phụ nữ có địa vị cao quý ở Đông Lăng, mà ngay cả nàng ta cũng không biết phải trả lời thế nào!

Đâu ngờ, Tô Cẩm Bình không hề có chút sợ hãi chần chừ nào, ngược lại còn khẽ cười một tiếng, ra vẻ vô cùng thần bí, nói: “Nô tỳ ngu dốt, nên suy nghĩ vấn đề này mãi mà cũng không suy nghĩ kỹ càng. Không ngờ quận chúa lại phát hiện ra sự kỳ quái trong chuyện này. Có điều, nô tỳ vẫn chưa thông suốt được, nên mới quyết định để tùy vào duyên số, không băn khoăn nhiều nữa. Nếu quận chúa thật sự có hứng thú, cực kỳ muốn biết đáp án, có thể tự mình tới hỏi vị Vương phi kia một câu thử xem!”

Nàng vừa dứt lời, đám nương nương, phu nhân và các tiểu thư đều cầm khăn tay che miệng cười. Vị vương phi kia chết rồi, còn bảo ả tự đi hỏi à? Có khác nào bảo Mộ Dung Song đi tự tử rồi xuống âm phủ mà hỏi đâu? Mọi người khẽ cười, cũng đều nảy sinh cảm tình với Tô Cẩm Bình. Cô nàng này nói năng thật khéo léo, trong lời nói của nàng không hề đề cập tới mọi người, nhưng cũng uyển chuyển đổ ngược hết mọi chuyện lại, còn nguyền rủa Mộ Dung Song một phen, khiến mọi người đều cảm thấy hả hê, sự cáu giận ban nãy cũng tiêu tan hết.

Mộ Dung Song đen mặt, trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu cũng không biết nên nói gì mới được. Cho tới bây giờ, ả cũng không hề nghĩ có một ngày ả lại bị một tiện tỳ nói đến mức không thể phản bác được câu nào. Cảm giác nhục nhã này khiến ả cảm thấy như bị người ta tát cho mấy cái bạt tai, trên mặt vừa nóng lại vừa nhói đau!

Ả còn đang định nói gì đó, thì giọng nói lạnh băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn lại vang lên: “Hôm nay là tết Trung thu, đừng để những chuyện nhỏ nhặt làm mất hứng!”

Quân Lâm Uyên cũng cười: “Hoài Hàn huynh nói rất đúng. Mộ Dương, quay về vị trí của muội đi!” Giọng nói vẫn dịu dàng nhưng lại ẩn giấu vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng.

Mộ Dung Song nhìn Biểu ca nhà mình, ả biết chuyện này tranh cãi nữa cũng chẳng đi đến đâu, không có chút lợi ích nào với mình, đành phải cố nén tức giận, quay về bàn mình, ngồi ngay ngắn.

Hai vị hoàng đế đã nói vậy, chuyện này cũng coi như: xong!

“Được rồi, Mộc cô nương cũng bị kinh sợ rồi, mau ngồi xuống đi. Nếu không, Thượng Quan ái khanh sẽ hỏi tội trẫm mất!” Hắn nói một câu nửa thật nửa giả, khiến không khí cũng dịu đi nhiều.

Mộc Nguyệt Kỳ khẽ cười, cũng không nhìn được rõ trên mặt nàng ta là giận dữ hay lo sợ, chỉ lãnh đạm nói: “Hoàng thượng đừng đùa dân nữ. Hôm nay là ngày lành, nếu vì dân nữ và Tô Cẩm Bình muội muội mà làm mọi người mất hứng, thì dân nữ có chết muôn lần cũng khó mà đủ để chuộc tội. Mời các vị công tử tiểu thư cứ tiếp tục bình thơ đi, xin đừng bị Mộc Nguyệt Kỳ làm ảnh hưởng!”

“Sao thế được, sao thế được!” Tất cả mọi người đều cười đáp, cũng rất có cảm tình với Tô Cẩm Bình và Mộc Nguyệt Kỳ. Tuy Tô Cẩm Bình bị nói là lấy thơ của người khác, nhưng bài ‘Thước kiều tiên’ không thể nghi ngờ rằng cũng là một kiệt tác trong các kiệt tác. Còn về vị khách từ nước khác tới, Mộ Dung Song kia à? Hừ!!!

Tô Cẩm Bình và Mộc Nguyệt Kỳ quay về vị trí của mình trong ánh mắt đầy thân thiện của mọi người. Xung quanh đã trở nên náo động hơn, đám tài tử giai nhân bắt đầu ngâm thơ phú từ, mặc dù không bằng những người kia, nhưng cũng đều là những câu thơ rất hay.

Mộc Nguyệt Kỳ nhìn Tô Cẩm Bình, khẽ cười nói: “Ta vốn muốn giúp cô, không ngờ lại suýt hại cô, còn bắt cô phải quay lại cứu ta nữa.”

“Tuy ta không biết vì sao cô phải giúp ta, nhưng Tô Cẩm Bình ta trước giờ là người thù oán đều báo đủ. Ta sẽ nhớ ân tình của Mộc cô nương, nhưng...” Giọng nàng bỗng lạnh đi: “Nếu Mộc cô nương có suy nghĩ gì xấu, thì Tô Cẩm Bình ta cũng không phải là người dễ nói chuyện đâu.” Nàng không phải kẻ ngốc. Không có chuyện gì lại tử tế, không phải trộm thì cũng là cướp. Tuy trực giác nói cho nàng biết Mộc Nguyệt Kỳ này không có ý xấu, nhưng ở một hơi hổ sói khắp nơi như Hoàng cung này, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Mộc Nguyệt Kỳ ngẩn người, nàng ta thật sự không ngờ một cô nương như Tô Cẩm Bình cũng có luồng sát khí thế này. Ngay cả nàng ta đã từng theo phụ thân lăn lộn ngoài chiến trường vài năm, cũng không có khí thế khát máu như vậy. Nghe nàng nói xong, Mộc Nguyệt Kỳ làm như không để tâm nói: “Tô cô nương yên tâm, Nguyệt Kỳ không có ý đồ gì khác. Giúp cô, không phải vì cô.”

Đôi mắt đẹp của nàng ta lơ đãng nhìn về phía người đàn ông áo lam ở cách đó không xa, trong mắt có sự lưu luyến, si mê, cũng thoáng có vẻ u buồn. Thấy Tô Cẩm Bình không trả lời ngược lại còn kinh ngạc nhìn mình, nàng ta cũng biết mình vừa thất thố, vội thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói: “Nếu không có người kia, có lẽ chúng ta cũng có thể làm bằng hữu.”

“Người kia?” là Thượng Quan Cẩn Duệ sao? Hình như nàng và hắn đâu có qua lại gì nhiều? Trên mặt Tô Cẩm Bình thể hiện rõ vẻ nghi hoặc.

Thấy nàng dường như không hiểu, Mộc Nguyệt Kỳ cũng không nói gì, chỉ cúi đầu, chậm rãi thưởng thức điểm tâm.

Nàng ta đã không muốn trả lời, Tô Cẩm Bình cũng không cố gặng hỏi, cầm một miếng bánh phù dung lên, ném thẳng vào miệng một cách vô cùng bất nhã. Bình thường làm cung nữ vô cùng vất vả, mỗi ngày đều có cơm ăn đã là không tệ rồi, hôm nay được ăn điểm tâm, phải nắm chặt cơ hội này mà hưởng thụ mới đúng là thiên đạo!

Vì thế, trong lúc mọi người ngâm thơ phú từ, thường xuyên nghe thấy những tiếng nhai nhóp nhép rất lớn. Ai cũng nhíu mày, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình không có chút thân thiện nào. Chỉ là, người nào đó dường như không hề bị ảnh hưởng, hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên ăn điểm tâm của mình. Tiếng nhai của nàng thậm chí còn át cả tiếng nói chuyện của mọi người xung quanh. Trên khuôn mặt yêu dã của Hoàng Phủ Dạ hiện lên một nụ cười lẳng lơ, tà mị, nhìn thì có vẻ nàng nói năng, hành động rất thô lỗ, nhưng trong hoàng cung này, cũng chỉ có mình nàng có thể sống thoải mái, tùy tiện như vậy!

Mộ Dung Song trợn trừng mắt nhìn Tô Cẩm Bình một hồi lâu nhưng đối phương lại chẳng hề để tâm đến. Cuối cùng, ả đành hướng đôi mắt đẹp của mình về phía Bách Lý Kinh Hồng, lưu luyến si mê nhìn hắn, tiếc là đối phương cũng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, như không biết đến ánh mắt thiết tha mong chờ của ả. Ả biết phu quân tương lai của mình tuyệt đối không phải người bình thường, cũng điều tra được chuyện năm đó quốc sư cho hắn dược. Chuyện này, trừ bản thân quốc sư ra, thì cũng chỉ có một cung nhân biết. Sau khi lấy được tin tức từ miệng cung nhân kia, ả liền giết ngay người đó, tránh để lại hậu họa. Cho nên, ả chắc chắn rằng hiện giờ Bách Lý Kinh Hồng có thể nhìn thấy được, nhưng vì sao ả nhìn hắn mãi, mà ngay cả một ánh mắt hắn cũng tiếc không chịu cho ả?!

Tất cả mọi chuyện, đều do Tô Cẩm Bình mà ra. Đều vì cô nàng chết tiệt kia!!! Nhìn thấy nàng nhai lớn như thế, ả đang định lên tiếng châm chọc nàng không biết lễ nghĩa, thì giọng nói của Hoàng Phủ Hoài Hàn bỗng vang lên: “Lần này quận chúa Mộ Dương đến, là vì tam hoàng tử Nam Nhạc phải không?”

Câu hỏi của hắn khiến xung quanh đều tĩnh lặng hẳn. Tô Cẩm Bình cũng bất giác dựng thẳng lỗ tai, ả tiện nhân này đến vì cái tên ngạo kiều kia à?

Mộ Dung Song khẽ cười: “Hoàng thượng đã biết rõ rồi, sao còn hỏi như vậy chứ?”

Ai cũng biết thân phận hiện giờ của Bách Lý Kinh Hồng chỉ là một con tin, còn chưa biết tương lai có cơ hội về nước hay không. Nếu không phải vì bị đưa tới Đông Lăng, thì có lẽ hai người này đã thành thân từ bốn năm trước rồi. Chưa nói đến chuyện Mộ Dung Song vì Bách Lý Kinh Hồng nên cương quyết không gả trước hai mươi tuổi, mà bản thân ả còn không hề bận tâm đến danh tiết của một cô nương, vượt ngàn dặm xa xôi tới đây thăm hắn. Tấm chân tình này, dù là người có trái tim sắt đá cũng sẽ thấy cảm động.

Nhưng nhân vật chính trong câu chuyện lại ra vẻ như không nghe thấy gì, trên khuôn mặt như bạch ngọc không lộ chút cảm xúc nào, lãnh đạm như tiên nhân không vương vấn vào khói lửa nhân gian, chỉ một mình lẳng lặng ngồi đó, tự uống rượu của mình.

“Vị hôn thê của Tam hoàng tử Nam Nhạc thâm tình như vậy, thật khiến ta vô cùng hâm mộ!” Lần này là tiểu Hầu gia của phủ Vĩnh Yên hầu lên tiếng. Từ biểu hiện của đệ đệ, sao gã lại không nhận ra điểm kỳ quái chứ? Giờ đệ đệ đã bị kéo xuống phạt trượng, đương nhiên gã cũng oán hận đám người Tô Cẩm Bình. Nói xong lời này, gã liền quay sang nhìn Tô Cẩm Bình, như cười như không, chờ đợi biểu hiện của nàng.

Vị hôn thê ư? Cô nàng nào đó không dám tin, trợn trừng mắt. Không phải chứ? Cái tên kiêu ngạo lạnh lùng như thế mà có cô nàng nào tình nguyện gả cho hắn á?! Không sợ bị tức chết hay sao hả?!!! Nàng bỗng cảm thấy vô cùng kính nể Mộ Dung Song! Thật ra, nàng luôn nghĩ rằng, cái người Bách Lý Kinh Hồng này, không thích hợp ở bên một người con gái nào cả, mà ngược lại, hắn thích hợp đi tu đạo thành tiên hơn. Đột ngột nghe tin tay này có vị hôn thê, ánh mắt nàng hết đảo sang Bách Lý Kinh Hồng, lại đảo về phía Mộ Dung Song, trên khóe môi xuất hiện một nụ cười xấu xa.

Nhìn nàng cười bí hiểm, Mộc Nguyệt Kỳ lại thấy rất kỳ dị, đêm nay không phải hai người họ chơi rất vui vẻ ở hội thả hoa đăng sao? Còn tay nắm tay đi trên đường nữa, sao vừa nghe Tam hoàng tử Nam Nhạc có vị hôn thê, nàng lại có vẻ mặt thế này?

Trong khi Tô Cẩm Bình thầm ảo tưởng đến cảnh tượng tuyệt vời khi Mộ Dung Song liên tục bám lấy Bách Lý Kinh Hồng, sau đó bị Bách Lý Kinh Hồng cự tuyệt nhốt ngoài cửa, thì một giọng nói vừa trầm thấp vừa ngạo mạn vang lên: “Quận chúa coi trọng lầm người rồi. Kinh Hồng chẳng qua chỉ là một con tin, e rằng không xứng với quận chúa.”

Hắn vừa dứt lời, xung quanh yên lặng đến mức nghe rõ cả tiếng thở! Đây... đây là từ hôn sao?!

Rõ ràng là Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng có chút ngoài ý muốn, nếu Bách Lý Kinh Hồng có ý đồ với ngôi vị hoàng đế của Nam Nhạc, cưới Mộ Dung Song cũng tương đương với việc có được một gia tộc lớn mạnh có tiếng cả trăm năm làm hậu thuẫn, hơn nữa, còn có quan hệ thông gia với Bắc Minh hoàng này nữa. Nhưng hiện giờ, vì sao hắn lại nói ra câu này?!

Mặt Mộ Dung Song trắng bệch, trắng đến mức gần như trong suốt! Từ năm bốn tuổi đến bây giờ, ả đã luôn đi theo sau hắn, ngốc nghếch gọi hắn là Kinh Hồng ca ca, có điều, hắn vốn không thích thân cận với người khác, chưa từng đáp lời ả một câu nào, kể cả sau khi đính ước, hắn cũng không đáp lại tình cảm của ả. Nhưng ả yêu hắn, từ rất lâu rất lâu trước kia đã yêu hắn rồi. Ả không cần hắn phải đáp lại ả, chỉ muốn đi theo hắn mà thôi. Có thể nói, ả đã quen theo đuổi, thích ngẩng đầu nhìn hắn, cũng tình nguyện ngẩng đầu nhìn một người đàn ông giống như tiên nhân, là vị hôn phu mà mọi người đều mơ ước này.

Nhưng ả tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng, hắn lại nói ra câu này trước mặt mọi người. Đây không chỉ là từ hôn, mà còn là sự nhục nhã đối với ả!

Quân Lâm Uyên cười lạnh nói: “Sao hả? Hoàng tử điện hạ cảm thấy Mộ Dương không xứng với ngươi sao?” Hắn ta gằn mạnh bốn chữ Hoàng tử điện hạ, đầy vẻ châm biếm, như muốn nói rằng, ngươi nghĩ ngươi là một hoàng tử cao quý hay sao? Hiện giờ ngươi chỉ là một con tin, một tù nhân còn không có thể diện bằng một người bình thường! Hôn sự này không liên quan gì tới Quân Lâm Uyên hắn, nhưng dù Mộ Dung Song có ương ngạnh xấu tính đến đâu thì cũng là biểu muội của hắn, đội mũ miện quận chúa của Bắc Minh hắn.

Vốn nghĩ rằng dù thế nào Bách Lý Kinh Hồng cũng sẽ nói vài lời khách sáo, ai ngờ nghe Quân Lâm Uyên nói xong, hắn lại không thèm đáp lại một lời, lẳng lặng ngồi xuống, giống như hoàn toàn đồng ý với những gì hắn ta vừa nói. Mộ Dung Song, không xứng với hắn!

Không khí băng lạnh đến cực điểm!

Đám đại thân và gia quyến của Đông Lăng cảm thấy vô cùng buồn bực. Những năm trước, tết trung thu luôn là một ngày cực kỳ vui vẻ, chỉ có năm nay, trong yến hội lại xuất hiện mấy người nước khác, cũng thêm biết bao nhiêu phiền toái. Các vị phu nhân đang muốn tìm hôn phối tốt đẹp cho con trai, con gái nhà mình đều oán hận chỉ muốn xông lên cắn chết mấy người kia đi.

Nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của người kia, lại nhìn dáng vẻ thê lương của Mộ Dung Song, một cảm giác vô cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa lại tràn ngập trong lòng Tô Cẩm Bình. Không có chuyện gì vui vẻ hơn nhìn thấy kẻ thù mặt mũi khổ sở, hơn nữa, với tính cách của Bách Lý Kinh Hồng, thì làm chuyện này cũng chẳng có gì kỳ quái. Dường như chuyện mà tên này thích làm nhất là ‘cự tuyệt’ vậy!

Dáng vẻ cao hứng phấn khởi này của nàng, rơi vào mắt đám Hoàng Phủ Dạ, cũng khiến họ cảm thấy trong lòng rối bời.

“Trước khi hoàng tử điện hạ nói, đã nghĩ kỹ càng chưa? Hôn sự này, dường như không phải do ngươi định đoạt, mà là do Nam Nhạc hoàng ban hôn thì phải!” Quân Lâm Uyên lạnh lùng nhắc nhở. Hắn ta cũng không thân thuộc gì với cái người tên Bách Lý Kinh Hồng này, chỉ biết về thân thế của hắn mà thôi. Hôm nay vừa gặp, tuy cũng hơi kinh hãi vì khí chất lạnh lùng, ngạo mạn của hắn, nhưng hắn ta không nghĩ rằng, một hoàng tử làm con tin ở nước khác, thế đơn lực mỏng, sẽ dám đắc tội với hoàng đế nước khác và thế gia khổng lồ, trừ khi hắn thật sự không muốn về nước.

“Phụ hoàng ban hôn, vậy để tự ông ấy cưới về đi!” Hắn lãnh đạm đáp. Trong giọng nói không hề có vẻ châm biếm cũng không hề cười, như là chỉ đang nói mấy lời không quan trọng vậy.

“Ngươi!” Những lời này không chỉ là đại nghịch bất đạo, mà còn cực kỳ khó nghe! Dù Quân Lâm Uyên có tốt tính đến đâu thì cũng không nhịn được tức giận.

Dáng vẻ Mộ Dung Song đã như hoa lê dưới mưa từ khi hắn nói ra câu đó, ả bất chấp giữa chốn đông người, bất chấp thể diện, run giọng hỏi: “Kinh Hồng ca ca, huynh thật sự nghĩ vậy sao?”

Hình ảnh mỹ nhân khóc sướt mướt đẹp như tranh vẽ khiến không ít đàn ông ở đây sinh lòng thương tiếc. Nếu không phải vì giới hạn thân phận, thì mấy gã chỉ muốn hung hăng chỉ trích vị tam hoàng tử Nam Nhạc bạc tình kia!

Tô Cẩm Bình lại ném một miếng bánh vào miệng, hạnh phúc nhấm nháp. Nếu nàng đoán không nhầm, câu tiếp theo của Bách Lý Kinh Hồng chắc chắn cũng không phải câu gì hay ho. Quả nhiên, người kia vừa nghe ả hỏi vậy, mày cũng không hề nhíu lại chút nào, đôi môi mỏng hơi hé mở, đáp gọn lỏn: “Ừ!” Chỉ một từ duy nhất, thậm chí còn không thèm giải thích dài dòng, đã thể hiện trọn vẹn sự khinh thường của hắn đối với Mộ Dung Song, cũng nói thẳng cho Mộ Dung Song biết, trọng lượng của ả trong lòng hắn --- nhẹ đến mức coi như không có!

Lúc này, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không tiện nói gì, hắn chỉ yên lặng ngồi trên long ỷ, xem màn kịch hay trước mắt, có điều, trong đôi mắt màu tím đậm của hắn lại thoáng có vẻ nghiền ngẫm và nghi hoặc. Bách Lý Kinh Hồng, thật sự không hề hành động theo lẽ thường phải thế. Hắn không ham ngôi vị hoàng đế, hay chỉ là căn bản không cần đến thế lực phía sau Mộ Dung Song?!

“Cạch” một tiếng, chiếc ly trên tay Quân Lâm Uyên đập mạnh xuống mặt bàn, khuôn mặt vẫn luôn tươi cười lúc này trở nên vô cùng tàn nhẫn: “Tam hoàng tử không biết thân phận của mình hay sao?”

Dựa vào sự hiểu biết của Tô Cẩm Bình đối với Bách Lý Kinh Hồng, thì lúc này, người kia hẳn sẽ im lặng không đáp, giống như hũ nút vậy. Ai ngờ, trong đôi mắt không có tiêu cự kia thoáng hiện lên một tia sáng lạnh rồi biến mất rất nhanh, khuôn mặt như bạch ngọc cũng từ lãnh đạm chuyển sang lạnh lùng, khốc liệt, thản nhiên nói: “Thân phận của bản cung như thế nào, đương nhiên bản cung hiểu rõ. Chỉ e rằng, người thật sự không hiểu rõ thân phận của mình, là Bắc Minh hoàng mới đúng.” Những lời này, chính là chửi xéo Quân Lâm Uyên chó đi bắt chuột, xen vào việc của người khác!

Một câu nói đầy vẻ châm biếm, nhưng phát ra từ miệng hắn lại nhẹ nhàng như gió thoáng mây trôi, dễ nghe như khúc nhạc trên trời, khiến người khác khó mà có ác cảm được. Chỉ có Quân Lâm Uyên là tức giận đến trắng bệch mặt mũi!

Tô Cẩm Bình hơi ngẩn người, nghi hoặc nhìn người kia. Đây hoàn toàn không giống tính cách thường ngày của hắn! Nàng lại quay sang nhìn đôi Biểu ca muội kia, một người thì tức đến trắng bệch mặt mũi, một người thì khóc như sắp chết đến nơi. Vì thế, sự nghi hoặc trong lòng nàng lại biến mất hết, hơn nữa, sự sung sướng còn khó mà nói được thành lời. Nếu không phải đang có nhiều người ở đây, nàng thật sự chỉ muốn vươn móng vuốt về phía Bách Lý Kinh Hồng, nắm chặt tay hắn mà cảm ơn một phen. Quả thực, hắn đã giúp nàng hả giận rất nhiều!!!

Chính Bách Lý Kinh Hồng cũng hơi ngẩn người, cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng có ý muốn thừa nhận hôn sự này, nhất là sau khi người kia xuất hiện, thì hắn hoàn toàn biến thành chán ghét mối hôn sự này. Nhưng hắn vốn có thể dùng phương pháp khác, hài hòa hơn để giải quyết, đâu cần phải đứng trước mặt mọi người mà khiến hai người kia phải khó xử chứ?! Hắn khẽ cười, trong lòng cũng đã có đáp án rõ ràng. Hắn đâu chỉ đơn thuần là từ hôn, hắn chẳng qua chỉ đang giúp nàng xả giận mà thôi!

“Tam hoàng tử Nam Nhạc nói năng nên chú ý chừng mực!” Đây không chỉ là mấy câu nói vu vơ, mà đã đánh thẳng vào thể diện của Quân Lâm Uyên hắn.

“Từ tám tuổi Kinh Hồng đã bị đưa tới Đông Lăng. Không có phụ hoàng, mẫu hậu dạy bảo, không biết lễ nghi cũng là chuyện thường. Nếu có đắc tội, vậy xin ngài bỏ quá cho.” Nói muốn hắn ta bỏ quá cho, nhưng trên mặt hắn làm gì có vẻ gì là hối lỗi chứ, ngược lại, khóe môi mỏng còn có vẻ châm biếm thoáng ẩn thoáng hiện nữa.

Quân Lâm Uyên uất nghẹn đến mức suýt phun máu! Vào thời khắc này, Tô Cẩm Bình chỉ muốn đứng bật dậy mà vỗ tay khen ngợi hắn. Thật không ngờ bình thường người này không nói năng gì, nhưng vừa mở miệng đã khiến người ta tức chết như vậy. Nhìn gương mặt của hắn, trong đầu nàng bất giác xuất hiện mấy chữ --- mặt người dạ thú!

“Kinh Hồng ca ca, đây là hôn sự do Hoàng thượng ban cho, huynh không thèm để tâm sao?” Mộ Dung Song thấy sự tình không có chuyển biến tốt, vội vàng kéo cả Nam Nhạc hoàng vào.

Nhưng không ngờ, trong mắt người nọ còn chẳng hề có chút do dự. Hắn đứng dậy, nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng Đông Lăng, đã muộn rồi, bản cung cáo từ trước!” Rõ ràng là hắn không hề muốn nghe ả nói thêm một câu nào nữa.

“Mời.” Hoàng Phủ Hoài Hàn nãy giờ chỉ ngồi xem kịch vui, màn kịch này đối với hắn ta mà nói, thì trăm lợi chứ không hề có chút hại nào. Vì thế, tâm trạng của hắn ta cũng vô cùng thoải mái. Nếu hôn sự của hai người này không thành, phủ Quốc công nhất định sẽ rất hận Bách Lý Kinh Hồng, Bắc Minh cũng sẽ không thể nào làm hậu thuẫn cho Bách Lý Kinh Hồng. Hơn nữa, hôm nay hắn cũng đắc tội với Quân Lâm Uyên, đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn, việc này cũng không khác gì nhìn thấy kẻ địch tự chặt đứt tay mình, sao có thể không vui chứ?

Vừa nghe Hoàng Phủ Hoài Hàn nói ‘mời’, người kia lại giống như lúc vừa đến, đạp lên ánh trăng mà đi, ngay cả chào cũng không thèm chào Quân Lâm Uyên và Mộ Dung Song một tiếng.

Hạ nhân vội vàng tiến tới dẫn đường cho hắn. Nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng Mộ Dung Song vừa oán hận, vừa chua xót, bi thương, còn có sự tuyệt vọng đến không thể nói thành lời. Ả đứng bật dậy, chạy nhanh tới cạnh lan can của đài Trích Tinh, lớn tiếng quát lên: “Kinh Hồng ca ca, nếu huynh tiếp tục đi nữa, ta sẽ nhảy từ trên này xuống!”

Mọi người đều kinh hãi, đứng dậy muốn khuyên giải ả. Nếu để quận chúa của nước khác tự tử ở đây thật, e rằng cả hai nước sẽ đều oán hận Đông Lăng mất! Sắc mặt Quân Lâm Uyên cực kỳ khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Dung Song, chỉ muốn tung một chưởng đập ả chết ngay tức khắc!

Mộ Dung Song đương nhiên cũng biết hành vi của mình cực kỳ thất lễ, dù Bách Lý Kinh Hồng có bị ả uy hiếp, thì ả cũng sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ. Nhưng ả bất chấp hết. Nếu không có Kinh Hồng ca ca, ả thà chết còn hơn! Tất cả sự thông minh mà ả có, vào thời khắc này đều biến mất sạch, gào lên với mọi người xung quanh: “Các người không được lại gần! Các người mà tới gần, ta sẽ nhảy xuống ngay!!!”