“Cô làm gì thế?” Giọng nói của hắn vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường ngày, cũng mang theo vẻ xa cách rõ rệt, cứ như người đêm qua vừa yếu đuối như một đứa trẻ không phải là hắn vậy.
Tô Cẩm Bình vội vàng đứng dậy, nhưng tay lại vẫn bị hắn siết chặt, cái kéo tay này khiến mặt cả hai người đều thể hiện rõ vẻ xấu hổ. Hắn vội buông tay ra, ký ức về đêm qua cũng như thuỷ triều ào ào kéo tới, trong đôi mắt màu xám bạc thoáng loé sáng, cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, hơi suy sụp hít sâu một hơi nói: "Chuyện đêm qua, cảm ơn cô." Có điều, sao hôm nay nàng lại hôn hắn?
" Không cần khách sáo. Chuyện đó... Vừa rồi..."
"Vừa rồi..."
Hai người cùng lên tiếng, rồi cùng dừng lại. Hắn nhẹ giọng nói: "Cô nói trước đi." Giọng nói vẫn vô cùng êm tai như khúc nhạc tiên, không có cảm xúc gì khác lạ.
"Vừa rồi ta hôn huynh, là vì... Là vì..." Mắt nàng đảo tới đảo lui: "Là vì ở quê hương của chúng ta có một câu chuyện cổ, có người ngủ mãi, làm thế nào cũng không tỉnh lại, nhưng vừa bị người ta hôn lại tỉnh dậy ngay... Nên... ta chỉ muốn thử xem có thật không thôi."
Nghe nàng nói vậy, mặt hắn đầy vẻ nghi ngờ! Tô Cẩm Bình là người nước Đông Lăng, sao hắn không biết Đông Lăng còn có câu chuyện cổ như thế chứ?
Nhìn thấy trên mặt hắn hiện rõ vẻ nghi ngờ, cô nàng nào đó thẹn quá hoá giận nói: "Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Hơn nữa, ta mới là người thiệt thòi chứ, sự trong sạch của con gái người ta đều bị huynh huỷ hết rồi, ta còn không rối rắm, huynh rối rắm cái khỉ gì?"
Nàng vừa dứt lời, khoé môi hắn hơi giật giật, sự trong sạch của nàng bị hắn huỷ sao? Sao nàng hôn trộm hắn, mà giờ lại thành lỗi của hắn rồi?
Nhắc tới chuyện này, hắn cũng đồng thời nhớ lại chuyện đêm qua, bỗng thấy hơi buồn cười. Ngay cả với thuộc hạ đã theo hắn mười mấy năm, hắn cũng không muốn để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại đó của mình, vậy mà lại ôm nàng khóc cả đêm: "Đêm qua, ta hơi thất lễ..."
"Không sao, thật ra, dáng vẻ đó của huynh, cũng rất đáng yêu mà, ít nhất còn đáng yêu hơn huynh bây giờ." Tô Cẩm Bình hồn nhiên phát biểu cảm xúc của mình, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của người nào đó.
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt hắn cũng dần lạnh đi. Chờ nàng nói xong, hắn lạnh lùng nói: "Trời đã sáng rồi, mời cô nương quay về đi." Rất đáng yêu à? Nàng coi hắn là thú cưng nàng nuôi trong nhà hay sao thế?
Tô Cẩm Bình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là đã đến lúc nàng phải đi rồi. Có điều, người này lại hạ lệnh đuổi khách một cách trắng trợn như thế, khiến cho nàng phi thường tức giận! Nàng cố gắng đè nén lửa giận đang bùng lên trong lòng, nhớ đến mục đích đêm qua nàng tới đây, là vì muốn hỏi...: "Nói cho ta biết, giải dược huynh đưa cho ta rốt cuộc là dược gì."
"Độc cũng giải được rồi, là dược gì thì có liên quan gì đâu?" Hắn nhắm mắt lại, rõ ràng không muốn nói nhiều nữa. Cái chết của mẫu phi đã tạo thành một vết thương lớn trong lòng hắn, có thể nói dông dài với nàng từ nãy đến giờ đã là cực hạn rồi.
"Nhưng đêm qua Hoàng Phủ Dạ nói với ta, nếu dược đó là do huynh đưa cho ta. Thì ta sẽ nợ huynh e rằng cả đời cũng không trả nổi." Sắc mặt Tô Cẩm Bình hơi lạnh đi.
Rèm mi dài hơi run lên: "Cô nói với hắn, dược đó là ta đưa cho cô sao?" Dù hắn hơi lo lắng, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng lạnh lùng, không chút khác lạ.
"Không. Chính vì ta nói không phải huynh đưa cho ta, nên hắn mới không chịu nói cho ta biết đó là dược gì, nên ta cũng chỉ có thể tới hỏi huynh." Tô Cẩm Bình nàng từ trước tới giờ không thích thiếu nợ người khác, nếu đã nợ nhất định sẽ trả. Nhưng Hoàng Phủ Dạ lại nói cả đời nàng cũng không trả nổi, nếu không biết được câu trả lời rõ ràng, thì nàng ngủ cũng không yên giấc."
"Dù cô có thiếu nợ ta, thì đêm qua, cũng trả hết rồi..." Không cần biết là vì lý do gì mà nàng xuất hiện ở đây, rồi vì lý do gì mà cùng hắn vượt qua đêm khó khăn nhất trong đời hắn kia. Nhưng hắn vẫn rất cảm kích sự ấm áp mà cái ôm của nàng đã mang lại cho hắn. Cái cảm giác ấm áp đó, khiến hắn cảm thấy vẫn có người quan tâm đến mình, dù cho... Đây chẳng qua cũng chỉ là ảo giác của hắn.
Đêm qua đã trả hết rồi sao? Chính nàng còn không biết đêm qua mình đã làm gì. Nhưng nếu hắn đã không muốn nói, thì nàng cũng không muốn ép hắn: "Đêm qua huynh bị sốt, hôm nay nên nghỉ ngơi cho tốt. Tối ta sẽ tới thăm huynh."
"Cô không nghỉ ngơi sao?" Nếu hắn nhớ không nhầm, thì ngay bây giờ nàng sẽ phải đi quét rác ngay lập tức, buổi tối lại muốn đến đây tiếp. Nàng không cần ngủ sao? Hỏi xong, chính hắn cũng hơi kinh ngạc, nàng nghỉ hay không nghỉ, có liên quan gì đến hắn chứ?
Nghe hắn hỏi vậy, Tô Cẩm Bình khẽ cười hỏi: "Ta có thể cho rằng huynh đang quan tâm đến ta không?"
Câu nói của nàng, đương nhiên không có ai đáp lại. Hơn nữa, tuy trên mặt người kia không có cảm xúc gì, nhưng không khó để nhận ra hắn đã hơi cáu giận: "Được rồi được rồi, đùa chút thôi mà. Người như huynh mà có thể quan tâm đến người khác ấy mà, thì heo mẹ cũng có thể trèo cây! Ta đi đây."
Khoé miệng hắn hơi co giật, heo mẹ cũng có thể trèo cây à? So sánh kiểu gì thế?
Bước ra khỏi phòng hắn, khoé miệng Tô Cẩm Bình hơi cong lên, cười khẽ. Hình như, ở hiện đại, thật sự có heo mẹ biết trèo cây thì phải. Nàng quên mất đã nhìn thấy ảnh heo mẹ trèo cây ở trên mạng lúc nào rồi, nhưng cũng vẫn có. Giống như người kia, tuy không thể quan tâm nhiều đến người khác, nhưng cũng vẫn có chứ nhỉ?
Dáng vẻ của hắn như vậy, là vì mẫu phi hắn qua đời sao? Nàng không thấu hiểu được sự thống khổ của hắn, nhưng bộ dạng yếu đuối của hắn lại khiến nàng đau lòng. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng có cảm xúc như vậy, cũng chưa từng có ai có thể khiến nàng đau lòng đến mức này. Trong đầu nàng thoáng có vẻ chật vật, giày vò, Bách Lý Kinh Hồng, có phải gặp huynh là kiếp nạn của ta không?
...
Tâm trạng của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng vô cùng tồi tệ, hắn để mặc cho cung nhân hầu hạ hắn mặc long bào. Đêm qua, ám vệ báo lại, nói cô nàng kia lại chạy tới Lê viên, đứng từ xa, ám vệ nhìn qua cửa sổ còn thấy nàng chăm sóc cho Bách Lý Kinh Hồng, hắn đã hạ lệnh, nếu thấy cô nàng kia quay về thì báo cáo lên, nhưng suốt cả đêm cũng không thấy ám vệ đến, khiến hắn suốt cả đêm cũng không yên lòng ngủ ngon được.
Người kia bị sốt, vốn là cơ hội tốt nhất để loại bỏ hắn ta. Nhưng cô nàng chết tiệt kia lại cũng ở đó, nếu phái ít người đi, sợ không phải là đối thủ của nàng. Nếu phái nhiều người, thì sợ hai bên giao đấu sẽ ầm ĩ, lớn chuyện lên. Lúc đó, càng không thể nào loại bỏ được Bách Lý Kinh Hồng! Nhưng điều thực sự khiến hắn thấy khó hiểu nhất đó là... Dù hắn có buồn bực, cũng không đến mức trằn trọc thức trắng đêm không ngủ chứ?!
Khó khăn lắm hắn mới chợp mắt được một chút, nhưng chưa được bao lâu đã đến lúc phải lên triều! Đúng là... gặp quỷ!!! Có lẽ hắn phải cho truyền thái y xem thử xem thế nào, gần đây đúng là hắn rất khác thường!
Sau khi mặc xong y phục, đang định dùng bữa sáng, thì Hoàng Phủ Dạ mặc xiêm y đỏ rực bước vào, cung nhân vội vàng hành lễ: "Dạ vương!"
"Hoàng huynh!" Sắc mặt Hoàng Phủ Dạ có vẻ rất nghiêm trọng.
Vị đế vương lạnh lùng nhìn đám hạ nhân, rồi thản nhiên ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa, giọng nói lạnh như băng vang lên: "Lấy thêm bát đũa tới cho Dạ vương, sau đó lui hết ra ngoài."
"Vâng!"...
Chờ đám hạ nhân lui hết, Hoàng Phủ Hoài Hàn mới lên tiếng: "Đã ăn sáng chưa? Nếu chưa thì ngồi xuống đi, vừa ăn vừa nói." Nhìn dáng vẻ phong trần, sắc mặt cũng không quá nôn nóng của hắn, có lẽ cũng không phải chuyện gì quá gấp gáp.
Hoàng Phủ Dạ cũng không khách khí, bước nhanh vài bước đến bên bàn,ngồi xuống. Quả thật hắn cũng chưa kịp ăn sáng, đêm qua hắn tự mình đi lo liệu công việc đến hết đêm mới có thể lấy được tin tức chính xác, trời vừa sáng đã vội vàng chạy tới đây. Hắn cầm đũa lên, vừa ăn vừa nói: "Đêm qua thần đệ cho người giả mạo chính mình ở lại vương phủ, rồi lén đến quân doanh một chuyến. Mọi chuyện không có gì khác lạ. Tam hoàng đệ cũng là người chúng ta có thể tin được, nhưng thần đệ theo dõi tay thống lĩnh doanh trại kiêu kỵ kia suốt cả đêm mới xác định được, chắc chắn hắn là kẻ giả mạo!"
Kiêu kỵ: Đội kỵ binh dũng mãnh.
"Có phát hiện ra là người của ai không?" Doanh trại kiêu kỵ nắm giữ hai vạn kỵ binh dũng mãnh, nếu để người khác khống chế, thì hậu quả thật khôn lường.
"Tạm thời chưa xác định được, nhưng nhìn tác phong của hắn, hình như là người của Tô Niệm Hoa." Đây cũng là lý do mà hắn xin được thưởng là vài ngày không cần thiết triều. Hôm trước, khi hắn đi cả dặm đường đến quân doanh, cũng cảm thấy trong quân hơi kỳ quái, nhưng lại không thể nói rõ được vấn đề cụ thể ở đâu. Nhưng đến hôm nay thì xem như cũng rõ ràng rồi.
Đôi môi mỏng lạnh như băng hơi cong lên cười giễu cợt, đôi mắt màu tím đậm như tối đi, một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: "Tương kế tựu kế!"
Hoàng Phủ Dạ ngẩn người một chút, rồi lập tức hiểu ra ngay, nụ cười tươi rói nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn: "Được!" Trong đôi mắt màu tím nhạt thoáng hiện lên ánh sáng yêu dị, cũng tản mát có vẻ khát máu đầy sát ý.
"Tội mưu phản, sẽ bị tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà!" Hắn nói như lơ đãng, vu vơ, nhưng mắt lại lạnh lùng quét qua sắc mặt Hoàng Phủ Dạ, xử trảm cả nhà, Tô Cẩm Bình đương nhiên cũng không trốn thoát được.
Quả nhiên, vừa nghe thấy mấy lời này, nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Dạ cứng lại, giọng cũng nhỏ đi vài phần, trong vẻ tà mị, lại mang theo chút nghẹn ngào: "Hoàng huynh, thần đệ hiểu mà."
Hắn buông đũa, đứng dậy: "Hiểu là tốt." Sau đó, hắn khoác long bào, bước ta ngoài. Trên khuôn mặt lạnh băng lại hiện rõ cảm xúc kỳ quái. Rốt cuộc cô nàng kia có gì tốt mà Thượng Quan Cẩn Duệ nhiều lần cư xử khác thường vì nàng, ngay cả tên nhóc thối Dạ này, trước giờ chưa từng đặt người phụ nữ nào trong lòng, mà giờ cũng như người mất hồn vậy! Chẳng lẽ con gái của Đông Lăng chết sạch rồi sao?
Hừ, dù có chết sạch thật, thì Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không thể nào coi trọng nàng!
"Tiểu Lâm tử, ý chỉ phế hậu đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn vừa đi, vừa hỏi người bên cạnh mình.
Tiểu Lâm tử do dự một chút, rồi đáp: "Hoàng thượng, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ. Cả thánh chỉ bên phía Đức phi cũng đã chuẩn bị xong, nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn gã một cái.
"Nhưng mà... Nô tài cả gan nói điều này... Hoàng thượng, hôm nay là Trung thu, ngài có thể đợi sang ngày mai mới xử lý nhóm các vị nương nương không? Cũng tránh để người khác không biết chuyện lại nói ngài bạc bẽo..." Tiểu Lâm tử nói nhanh một hơi rồi vội vàng cúi đầu xuống.
Vị đế vương đột ngột dừng bước, quay đầu liếc tiểu Lâm tử một cái đầy thâm ý, khiến toàn thân tiểu Lâm tử ướt đẫm mồ hôi lạnh, sau đó, đôi môi mỏng hơi hé ra: "Tiểu Lâm tử, trẫm có nên phong cho ngươi chức gián quan không? Làm thái giám đại tổng quản, đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi!"
Tiểu Lâm tử quỳ sụp xuống, liều mạng dập đầu: "Nô tài nhiều chuyện, Hoàng thượng tha tội, Hoàng thượng tha tội!"
"Đứng lên đi, ngươi nói cũng có lý." Dứt lời, hắn lại tiếp tục bước về phía trước.
Tiểu Lâm tử đưa tay quẹt mồ hôi trán, đứng dậy, rồi vội vã đuổi theo...
...
Vừa bước vào phòng, Tô Cẩm Bình đã nhìn thấy ngay Thiển Ức đang xắn tay áo bận bịu. Nhìn một đống bột được viên tròn tròn đặt một bên, nàng không biết cô ta định làm gì, liền bước tới, hơi buồn bực hỏi: "Thiển Ức, em đang làm gì thế?"
Thiển Ức giật mình hoảng hốt, đến khi nhìn rõ mặt nàng liền vỗ ngực: "Tiểu thư, người về rồi, hù chết em mất. Hôm nay không phải là Trung thu sao? Em nhờ Hồng Phong cô cô kiếm hộ mấy thứ này... Định làm mấy cái bánh trung thu hì hì. Mặc dù em cũng nghe mấy người trong cung nói, vào mười lăm, trong cung cũng phát bánh trung thu, nhưng dù sao cũng không thể ngon bằng mình tự làm được." Tiểu thư thường xuyên ra ngoài vào ban đêm, số lần nàng trở lại vào lúc sáng sớm cũng không ít, cô nhìn thấy, nhưng lại không thể trách được, nên cũng không muốn hỏi nhiều.
"Cô nhóc nhà em cũng biết nhiều thứ quá nhỉ." Trước khi xuyên không, nàng đã hai mươi hai tuổi, Thiển Ức chỉ là một tiểu cô nương mười sáu tuổi, đương nhiên đối với nàng, cô ấy chỉ là một cô nhóc thôi.
Câu này của nàng khiến Thiển Ức hơi xấu hổ: "Tiểu thư, người đừng giễu cợt nô tỳ. Ôi, nếu là năm ngoái, chúng ta còn có thể lẻn ra ngoài đi chơi hội hoa đăng, năm nay vào cung rồi, sẽ không được tham gia lễ hội náo nhiệt đó nữa." Nói xong, cô khẽ thở dài.
Tô Cẩm Bình khẽ cười, không nói thêm gì, cầm chổi bước ra ngoài. Hội hoa đăng năm nay, bọn họ cũng có thể lẻn ra ngoài chơi mà!
Khi nàng đến cửa ngự thư phòng, đương nhiên đã muộn. Hồng Phong cũng lười để ý đến nàng, mấy cô cô quản sự khác cũng không muốn dây vào nàng. Ngay cả Hoàng thượng ở trước mặt nàng còn liên tục bị chọc tức, họ cũng không nên tự chuốc hoạ vào thân là hơn.
Vì thế, cô nàng nào đó ngâp dài, ngồi trên lan can, lại bắt đầu bài diễn thuyết dài như năm tháng của mình, càng nói, càng kể, nàng lại càng cao hứng. Có người ngồi nghe mình kể chuyện khiến nàng nói hăng hái đến mức nước miếng văng khắp nơi, hoa chân múa tay cực kỳ vui vẻ, người qua người lại ở bên cạnh đã không còn có thể khiến nàng chú ý được nữa.
"Này này, Tô Cẩm Bình, lần trước cô nói cái gì mà Venice kia thế nào ấy nhỉ? Tất cả nhà ở đều ngâm dưới nước sao?" Mặt tiểu cung nữ kia đầy vè mong chờ nhìn nàng.
"Đúng vậy, đúng vậy..."
...
Sau khi hạ triều, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền cho đám hạ nhân lui xuống, chỉ giữ lại một mình tiểu Lâm tử, đi về phoá ngự thư phòng. Hôm nay hắn muốn đích thân nhìn xem, cô nàng chết tiệt kia lười biếng trốn việc thế nào, để phát tiết sự oán hận trong lòng hắn đã dồn nén mấy hôm nay!
Từ rất xa, hắn đã nhìn thấy hai cung nữ ngồi trên lan can, tư thế cực kỳ bất nhã, lúc nói chuyện cũng văng nước bọt khắp nơi, hoa chân múa tay cực kỳ vui vẻ, vô cùng thoải mái, sung sướng! Khuôn mặt lạnh băng của hắn khẽ nở một nụ cười lạnh hiếm hoi, Tô Cẩm Bình, lần này, trẫm rất muốn chờ xem, ngươi sẽ gỡ tội như thế nào!
Hắn đi về phía trước chưa được vài bước, đã nghe thấy một câu nói cực kỳ to gan, lại vô cùng kiêu ngạo: "Ngày ấy, khi ta kéo vali hành lý tới sân bay, sau khi làm thủ tục đăng ký..."
"To gan!" Một tiếng quát to truyền tới, mặt vị hoàng đế nào đó tức giận tới xanh mét. Hắn thật không ngờ, chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà cũng to gan đến vậy, đã lén lút trốn việc sau lưng hắn đã đành, còn to gan lớn mật muốn mưu phản! Hắn nghiến răng nói: "Chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà còn dám đăng cơ soán vị, trẫm phải xử trảm cả nhà ngươi!"
Tiếng quát này khiến hai người đang buôn chuyện cực kỳ cao hứng kia giật mình kinh hãi, cả hai quay đầu sang nhìn, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một cái. Thôi xong, là Hoàng thượng! Cả hai vội vàng trượt xuống khỏi lan can, cuống quít quỳ sụp xuống, thân mình run rẩy như lá mùa thu phất phơ trong gió!
"Tô Cẩm Bình, ngươi to gan thật! Không làm tròn nhiệm vụ cũng không sao, nhưng ngươi lại còn muốn đăng cơ nữa à? Có phải trẫm quá nhân từ với ngươi không?" Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn nàng, chỉ hận không thể trừng mắt xuyên thủng người nàng! Tô Niệm Hoa suốt ngày nhìn chằm chằm vào long ỷ của hắn đã đành, giờ đến cả con gái của lão cũng muốn đăng cơ à?! Hừ, hắn thật sự muốn nhìn xem cô nàng chết tiệt này còn có bản lĩnh gì!!!
Cô nàng nào đó cảm nhận được ánh mắt khủng bố đầy áp bức dừng trên người mình, khó khăn nuốt nước miếng một cái, rồi ấp úng nói: "Hoàng thượng... Ý của nô tỳ là... Là..." Là cái khỉ gió chết tiệt gì chứ?
Bỗng nhiên, một đội cung nhân ở cách đó không xa chạy tới, nhìn y phục thì hình như là người của ngự thiện phòng. Mấy người đó đang đuổi theo một con gà rừng, mà con gà rừng kia, lại chạy thẳng về phía ngự thư phòng bên này. Vì thế, cô nàng nào đó quyết định rất nhanh, vội vàng đứng bật dậy, rồi chạy ba bước thành hai, đến trước mặt con gà rừng tội nghiệp kia, bắt lấy nó, sau đó bước một bước rộng, thoải mái đạp lên người nó: "Khởi bẩm Hoàng thượng, ý nô tỳ là muốn dẫm lên con gà này ạ!"
Ở đây các bạn í chơi từ đồng âm. Từ ‘đăng ký’, với từ ‘đăng cơ’ và từ ‘dẫm lên gà’ ở cuối cùng có cùng một cách đọc là [dengji].
Nói xong, mặt nàng đầy vẻ đắc ý nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, đúng là trời giúp nàng mà! Vì cái lông gì mà sớm không đến, muộn không đến, đúng lúc này lại có một chú gà rừng bé nhỏ đáng yêu thế này chạy tới đây cơ chứ! Có phải điều này đã chứng tỏ, nàng có thiên thần hộ mệnh, cho nên, dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không sao không?
Đám người ở ngự thiện phòng không hiểu rõ chuyện gì, chỉ ngẩn người đứng một bên nhìn.
Khuôn mặt lạnh lùng của vị đế vương thoáng tức giận đến mức biến đổi đủ mọi màu sắc! Lại nữa, lại nữa, lại thế nữa!!! Dường như gặp bất cứ chuyện gì, cô nàng này đều có thể tìm cách hợp lý để nói cho qua vậy. Chưa nói đến chuyện nàng thoát được tội, mà thậm chí còn khiến hắn tức chết đi được! Nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt nàng, hắn lại cảm thấy máu trong người sôi trào lên, suýt nữa phun ra một búng máu tươi!
Hắn hung dữ nhìn đám người của ngự thiện phòng kia: "Sao con gà rừng này lại chạy được tới đây? Nay cả một con gà mà các ngươi cũng giữ không được à?"
Đám người ở ngự thiện phòng bị hoàng thượng giận cá chém thớt, sợ đến trắng bệch mặt mũi, vội vàng quỳ xuống tạ lỗi: "Nô tài/ nô tỳ đáng chết! Xin Hoàng thượng thứ tội!"
"Người đâu, kéo bọn họ xuống cho trẫm, đánh hai mươi trượng!" Hắn lạnh giọng quát tháo đầy vẻ phẫn nộ.
"Vâng!" Một đội cấm vệ quân bước tới, kéo đám người xui xẻo bị giận cá chém thớt này xuống.
Đám người của ngự thiện phòng sợ hãi gào thét: "Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng..."
Nhưng lời cầu xin của họ hoàn toàn không thể lay động quyết tâm muốn lôi họ ra xả giận của Hoàng Phủ Hoài Hàn! Sau đó, những tiếng gào khóc thảm thiết vang lên khắp chốn. Tâm trạng của Tô Cẩm Bình đang đạp lên con gà rừng kia cũng vô cùng hỗn loạn. Đây là Hoàng cung, có thể nói đích nàng...
Vị hoàng đế nào đó quay đầu nhìn cô nàng chết tiệt kia, lại gầm lên đầy giận dữ: "Người đâu, băm vằm con gà rừng chết tiệt này ra cho trẫm!"
"Vâng!" Mặc dù đám thị vệ kia không nói gì, hoàn toàn không hiểu nổi vì sao ngay cả một con gà rừng mà Hoàng thượng cũng không buông tha, nhưng cũng biết hiện giờ Hoàng thượng đang giận dữ, không nên đắc tội, liền vội vàng bắt con gà rừng đang nằm bẹp dí dưới chân Tô Cẩm Bình ra, đưa đi xử lý.
"Tô Cẩm Bình, Hạ Đông Mai, hai người các ngươi dám lười biếng trốn việc, để mặc cho lá rụng đầy sân cũng không quét, còn ngồi đây nói chuyện trên trời dưới biển, phải chịu tội gì?" Không thể dùng cớ "đăng cơ" để xử tội nàng, chẳng lẽ hắn không thể dùng cái cớ tiện nhân này lười biếng trốn việc hay sao?
Hạ Đông Mai, cũng chính là tiểu cung nữ đã cùng buôn chuyện trên trời dưới biển với Tô Cẩm Bình, sợ đến trắng bệch mặt mũi, đang đinh nhận lỗi, kêu to "Hoàng thượng tha mạng", thì chợt nghe giọng nói mang đầy vẻ khó hiểu của Tô Cẩm Bình vang lên...
"Hoàng thượng, không phải vừa rồi ngài đã nói sẽ không truy cứu chuyện chúng nô tỳ trốn việc ngồi chơi rồi sao? Vua không nói đùa, Hoàng thượng, ngài không thể đổi ý được!" Khuôn mặt xinh xắn của cô nàng nào đó đầy vẻ đắc ý.
Hoàng Phủ Hoài Hàn tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, hắn rít răng nói: "Trẫm nói không truy cứu lúc nào?"
Tô Cẩm Bình hắng giọng một cái, bắt chược giọng điệu của hắn, nói: "Rõ ràng ngài vừa nói là 'Tô Cẩm Bình, người to gan thật, lười biếng trốn việc cũng không sao', đó, ngài nghe mà xem, ngài đã nói là 'lười biếng trốn việc cũng không sao' đấy thôi, không sao tức là bỏ qua đi, không phải là không truy cứu nữa thì là gì? Vua không được nói đùa đâu!"
"Ngươi!" Hoàng Phủ Hoài Hàn giơ tay, chỉ thẳng về phía nàng, chỉ hận không thể bổ một chưởng xuống đầu cô nàng chết tiệt này! Nàng thật sự, thật sự rất biết lợi dụng những sơ hở trong lời nói của hắn. Bây giờ thì hắn xử lý cũng không được, mà không xử lý cũng không xong!
Đúng lúc này, một người mặc y phục Ngự lâm quân chạy nhanh tới nói: "Hoàng thượng, vó mật báo từ biên quan truyền tới!"
Hắn nhìn Tô Cẩm Bình, hừ lạnh một tiếng, rồi tiếp nhận mật báo kia, đi vào trong ngự thư phòng, để lại đám hạ nhân nhìn Tô Cẩm Bình với ánh mắt đầy kính nể. Quá lợi hại! Đây là lần thứ hai rôi. Thật không biết là mệnh người này quá tốt, hay là Hoàng thượng dạo này quá nhân từ đây!
Vì thế, cô nàng nào đó hắng giọng một cái, lại cầm chổi lên, vừa giả vờ giả vịt quét tước, vừa hát bài "Ta cười hả hê".
Vị Hoàng đế nào đó nghiến răng, gân xanh trên thái dương giật lên không ngừng, vừa xem mật báo, vừa nghe giọng hát đắc ý ngoài cửa của cô nàng chết tiệt kia, vừa cố gắng cắn răng đè nén cảm xúc muốn giết người xuống.
Tô Cẩm Bình ca hát nhiệt tình, một phần là vì muốn thể hiện tâm trạng cực tốt của mình, một phần là tự nâng cao tinh thần cho mình, hát hát hò hò, đỡ bị buồn ngủ.
Dần dần, một ngày cũng trôi qua...
Trời còn chưa tối, đã có thể nhìn thấy phía lầu Vọng Nguyệt đèn đuốc sáng trưng, chắc là nơi tổ chức tiệc Trung thu nhỉ? Nàng ngáp dài một cái, chà, trong cung ồn ào náo nhiệt thế này, không phải là bọn họ muốn trốn ra ngoài chơi sẽ càng tiện hơn sao? Nghĩ vậy, cô nàng nào đó liền vô cùng cao hứng, cầm chổi chuẩn bị quay về tẩm cung...
Nhưng đi chưa được mấy bước, một tiếng quát lạnh đã truyền tới từ sau lưng nàng: "Tô Cẩm Bình, đêm nay là tiệc Trung thu, ở lầu Vọng Nguyệt thiếu người làm, hai người các ngươi tới đó quét dọn đi!" Hừ, cô nàng chết tiệt, cười hả hê à? Đương nhiên là trẫm sẽ có hàng trăm hàng nghìn cách hành hạ chết ngươi!!!
Mặt nàng đen lại, quay đầu hỏi: "Xin hỏi Hoàng thượng, có phí tăng ca không?"
'Phí tăng ca' là cái gì? Tuy hắn không rõ lắm, nhưng từ 'phí' đó, chẳng phải là chỉ tiền sao? Hắn hừ lạnh một tiếng nói: "Không có! Ngươi muốn kháng chỉ sao?"
Nàng nghiến răng ken két, thầm lôi cả mười tám đại tổ tông nhà hắn ra mà ân cần thăm hỏi một lần, nhưng nàng cũng không gánh nổi cái tội danh kháng chỉ, đành phải cầm chổi lên, cực kỳ không tình nguyện, đi cùng Hạ Đông Mai tới lầu Vọng Nguyệt.
Lầu Vọng Nguyệt không giống các cung điện khác, cầu thang nối nhau tầng tầng lớp lớp khiến cung điện được xây lên rất cao. Bên ngoài cung điện là một hành lang dài, có lẽ là dùng để ngắm trăng. Bốn góc xung quanh đều được gắn ngọc lưu ly năm màu, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng, vô cùng lộng lẫy. Trên đài cao còn bày các loại hoa cúc thượng hạng đủ màu đủ loại, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi.
Mặt Tô Cẩm Bình nhăn nhó như quả mướp đắng, cầm chổi đi lên, haizzz, coi như là được chứng kiến tận mắt yến tiệc Trung thu của cổ đại đi! Hạ Đông Mai cũng đi theo sau nàng, nhưng vừa tới bậc thềm dẫn lên cầu thang, hai người đã bị hai thị vệ ngăn lại: "Các ngươi xuống dưới quét đi, bên trên đã đủ người rồi."
Một cơn gió lạnh gào thét thổi qua, khiến toàn thân Tô Cẩm Bình run lên lẩy bẩy, ngay sau đó, tiếng gió vù vù bên tai, cực kỳ kích thích thần kinh cảm giác và màng nhĩ của người ta. Cô nàng nào đó hung hăng nghiến răng nghiến lợi, biết ngay là đủ người rồi mà. Là do cái tên tiện nam Hoàng Phủ Hoài Hàn kia muốn gây khó dễ cho nàng thôi!
Nàng nhìn hai gã thị vệ kia, xoa xoa thắt lưng, tức giận to giọng nói: "Ta nói, vị thị vệ đại ca này, chẳng lẽ ngươi không thấy đêm nay gió rất lớn sao? Ngươi nhìn xem, nhìn xem, dáng vẻ của hai người chúng ta yếu ớt như cành liễu trong gió, nếu bị gió thổi bay mất thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, bản cô nương khuynh quốc khuynh thành thế này, khí chất thanh cao, nhã nhặn là thế, nếu bị gió thổi đi rồi, ngươi có bồi thường được không? Không phải là ngươi sẽ làm những người đêm đêm mất ngủ vì ái mộ ta phải thất vọng rồi hay sao?"
Nàng vừa dứt lời, hai gã thị vệ canh cửa đều há hốc mồm, nhìn nàng với vẻ không thể tin nổi! Khoé miệng của Hạ Đông Mai đứng sau lưng nàng cũng run lên. Bước chân của nhóm đại thần đang đi lên cầu thang đều như bị dừng hình, đứng sững tại chỗ, mấy sọc đen chảy dài xuống đỉnh đầu, nhìn cô cung nữ vừa nói mình 'như liễu trong gió' nhưng thực ra lại hung hãn đến mức khiến người ta cắn đứt đầu lưỡi kia!
Tất cả đều hướng ánh mắt nhìn bộ dạng hung hãn chống tay vào thắt lưng của nàng, như thế kia, chắc là cũng khó mà bị gió thổi bay được lắm, phải không? "Khuynh quốc khuynh thành" thì cũng đúng, nhưng mà... "khí chất thanh cao, nhã nhặn" à? Khụ khụ... Thôi đừng đùa nữa! Người ái mộ nàng đến mức đêm đêm mất ngủ sao? Cho dù là có thật đi chăng nữa, cũng không nên to giọng mà nói thẳng thừng ra như vậy chứ?
Ngay sau đó, không ít người đã nhận ra nàng, đây không phải chính là "Lý Giáp" trong buổi yến tiệc ngày ấy sao? Thời khắc này, không ít thanh niên tài tuấn đỏ bừng mặt, trong lòng cũng thầm xấu hổ vì mấy ngày nau mìn thậy sự ăn không ngon, ngủ không yên vì ái mộ nàng, thậm chí còn có phần tức giận vì sao mình lại đi coi trọng một cô gái kỳ quái như vậy, thật là mất thế diện, quá mất thể diện!
"Ha ha ha ha ha..." Một tràng cười đầy tà mị vang lên, giọng cười vừa hoa lệ vừa tao nhã, nghe đã biết ngay là tiếng của Hoàng Phủ Dạ. Ngay sau đó, một người đàn ông xinh đẹp trong bộ xiêm y đỏ rực xuất hiện ngay trong tầm mắt của mọi người: “Tiểu Cẩm Cẩm ơi là tiểu Cẩm Cẩm, không ngờ bản vương vừa tiến cung đã được chứng kiến màn này, thú vị, thật sự rất thú vị! Thượng Quan đại nhân, ngài thấy sao?”
Nói xong, hắn quay đầu sang nhìn người đàn ông ôn nhã bên cạnh. Trong đôi mắt đen như ngọc của Thượng Quan Cẩn Duệ tràn ngập ý cười, bàn tay thon dài khẽ để bên môi, như muốn giấu nụ cười đi, hắn ta ho khan vài tiếng rồi thả tay xuống: “Quả thật là... tới rất đúng lúc.”
Lúc này chúng đại thần mới kịp phản ứng, vội lên tiếng: “Bái kiến Dạ vương! Thượng Quan đại nhân!”
“Các vị đại nhân không cần khách khí!” Hoàng Phủ Dạ cười đáp lời, tâm trạng hắn có vẻ rất tốt.
Thượng Quan Cẩn Duệ cũng khẽ gật đầu tỏ vẻ đáp lễ.
Tô Cẩm Bình đen mặt nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ, nếu nàng không nghe ra ý đùa cợt trong giọng nói của bọn họ, thì nàng mới thật sự thú vị! Ngu đến thú vị! Nàng nổi giận đùng đùng cầm chổi lên, quay lưng lại không thèm nhìn họ, lại chọc Hoàng Phủ Dạ cười ầm lên một trận nữa. Thượng Quan Cẩn Duệ cũng không nhịn được, khẽ ho khan vài tiếng...
Hắn nhìn thị vệ hai bên, cười nói: “Được rồi, bên trên đủ người, nhưng thêm hai người họ cũng đâu có sao, để các nàng lên đi!”
Vừa dứt lời, giọng nói lạnh như băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn liền truyền tới: “Bên trên đã đủ người rồi, đi lên cũng chỉ phiền thêm, để các nàng quét sạch sẽ chỗ cầu thang này đi!” Chỉ một câu đã định đoạt tất cả. Ở cầu thang không có gì che chắn, lại là nơi gió lớn nhất, để cho cô nàng chết tiệt này đứng đây mà hứng hết gió lạnh đi, cho nàng ta tỉnh táo một chút, để nàng hiểu rõ được thân phận và địa vị của mình, xem nàng ta có dám đối nghịch với hắn nữa không!
Vừa nhìn thấy hắn, chúng đại thần đồng loạt hành lễ: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Đứng lên đi.” Hắn lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt vẫn quét qua Tô Cẩm Bình.
Cô nàng nào đó nghe hắn nói xong, nhìn những bậc thang còn sạch hơn cả thủy tinh kia với ánh mắt không thể tin nổi, nghiến răng nhìn hắn hỏi: “Hoàng thượng, xin hỏi mấy bậc thang kia có cái gì cần phải quét ạ? Ngại không sợ quét sạch quá, sạch như pha lê, khiến ngài bước một bước trượt chân ngã chết hay sao?”
Nàng vừa dứt lời, xung quanh bốn phía liền tĩnh lặng hẳn, các đại thần sợ đến mức thở cũng không dám thở mạnh! Hoàng Phủ Dạ và Thượng Quan Cẩn Duệ vừa bực lại vừa buồn cười, cô nhóc này, không biết thu mình một chút hay sao? Hoàng thượng là người mà nàng có thể đắc tôi như thế à?!
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn đen đến đáng sợ, bước nhanh vài bước đến trước mặt nàng, nghiến răng nói: “Tô Cẩm Bình, ngươi đang nguyền rủa trẫm sao?” Giọng nói vô cùng u ám.
Cô nàng nào đó nhìn khuôn mặt hoàn mỹ còn hơn điêu khắc, nhưng sắc mặt lại thối hơn cả phân của hắn, khó khăn nuốt nước miếng một chút, trong lòng thầm chửi rủa sự liều lĩnh của mình. Sao lại quên mất đây là cổ đại cơ chứ, không thể dễ dàng đắc tội tên cẩu hoàng đế này được! Nàng lập tức ngẩng đầu, mặt đầy vẻ nịnh bợ nói: “Hoàng thượng, đây là nô tỳ chỉ dựa trên tình hình thực tế mà suy đoán những trường hợp có thể xảy ra thôi mà. Nô tỳ nói vậy cũng là quan tâm đến ngài, lo ngài sẽ xảy ra chuyện không may gì đó thôi! Các huynh nói đúng không?”
Nói xong, nàng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hoàng Phủ Dạ và Thượng Quan Cẩn Duệ. Hai người các huynh nhất định phải nói giúp ta!!! Hai người liếc nhìn nhau, đang định lên tiếng, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn quét về phía này, liền do dự một chút, rồi quyết định lờ đi ánh mắt cầu cứu của Tô Cẩm Bình, thu hết những lời định nói vào trong bụng.
Cô nàng nào đó không nhận được sự trợ giúp, hơi nhướn cổ lên, lại nuốt nước miếng một cái, nhìn ánh mắt càng lúc càng khủng bố của Hoàng Phủ Hoài Hàn, da đầu cũng run lên từng hồi! Đúng lúc này, một giọng nói đầy vẻ vui mừng vang lên: “Sư phụ, thì ra người ở đây, vậy mà hoàng huynh còn nói đã phái người đi Thịnh Kinh rồi!”
Vừa nghe thấy câu này, Tô Cẩm Bình dùng một ánh mắt vừa khinh bỉ vừa kỳ quái nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, tên cẩu hoàng đế này lại còn nói dối đệ đệ của hắn nữa chứ!
Quả nhiên, trên mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hiện rõ vẻ xấu hổ, là vì hắn sợ tên nhóc thối Dật này vì muốn học nhạc lý gì gì đó mà làm ra những chuyện còn kỳ quái hơn nữa, cho nên mới nói với hắn ta là đã đuổi Tô Cẩm Bình đi rồi, đồng thời cũng ném cho hắn ta một vài việc, cưỡng chế hắn ta đi làm, để tránh cho tên nhóc này đuổi theo tới tận Thịnh Kinh. Có điều, mấy hôm nay hắn bị cô nàng này chọc tức muốn chết đi, lại quên mất chuyện này!!!
Cô nàng nào đó ho khan một tiếng, nhìn hắn với vẻ uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng: nếu ngươi muốn xử lý ta vì câu nói kia, thì ta sẽ vạch trần chuyện ngươi nói dối trước mặt đệ đệ ngươi và chúng đại thần ở đây!
Ánh mắt hai người giao đấu một lúc lâu cũng không có kết quả, cuối cùng, đôi môi đỏ mọng của Tô Cẩm Bình hơi cong lên: “Đồ đệ này...”
“Khụ khụ, trẫm có phái nàng đi, có điều, hôm qua đã quay về rồi.” Dứt lời, hắn lại ném cho nàng một ánh mắt cảnh cáo.
Tô Cẩm Bình vòng hai tay trước ngực, như cười như không nhìn hắn. Cuộc chiến này, Hoàng Phủ Hoài Hàn đã hoàn toàn bại trận!
Trong mắt Hoàng Phủ Dạ và Thượng Quan Cẩn Duệ đều lộ vẻ kỳ quái, Hoàng Phủ Dật cũng nghi hoặc nhìn Tô Cẩm Bình: “Sư phụ, có đúng thế không?”
“Đúng vậy!” Nàng khẽ cười, giao dịch đã đạt được. Tiếc là nụ cười trên mặt nàng cũng không duy trì được bao lâu. Bởi vì ngay sau khi nàng đáp lời, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền cười lạnh nói: “Các vị ái khanh đi lên đi! Tô Cẩm Bình, ngươi phải quét cho sạch những bậc thang này đi!” Đã không tính toán câu nói kia, nhưng cầu thang thì vẫn phải quét sạch!
Chúng đại thần đồng loạt lên tiếng: “Chúng thần tuân mệnh!” sau đó đứng chờ Hoàng Phủ Hoài Hàn dẫn đầu đi lên trước. Vị hoàng đế nào đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Cẩm Bình một cái, rồi nhấc chân bước lên cầu thang. Tô Cẩm Bình tức tối đến đỏ bừng mặt mũi, không nhịn được nữa liền cầm chổi hung hăng hoa tay múa chân sau lưng hắn vài cái!
Chúng đại thần sợ đến mức nhốn nha nhốn nháo, khắp bốn phía đều vang lên tiếng hít khí lạnh, mọi người đều dùng ánh mắt kinh khủng nhìn cây chổi của nàng! Cô nàng này... thật to gan quá đi mất!
Chính mấy người Hoàng Phủ Dạ cũng bất giác nuốt nước miếng.
Tiếng hít khí lạnh vang lên rõ ràng khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi nghi hoặc quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng suýt nữa va vào cây chổi của Tô Cẩm Bình! Hắn quát lớn: “Tô Cẩm Bình! Ngươi to gan thật! Dám bất kính với trẫm như thế!!!”
Hắn đột ngột quay lại khiến Tô Cẩm Bình giật mình kinh hãi, vô cùng bi thương ôm ngực, cái quái gì thế? Đang đi tử tế lại quay đầu lại làm cái gì?! Mắt nàng đảo một vòng, rồi làm ra vẻ không cầm nổi cây chổi, bàn tay nắm chổi cứ lao về phía trước, tay còn lại thì túm chặt lấy tay bên này, khó nhọc nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ cũng không biết là có chuyện gì, đột nhiên cây chổi này không nghe theo sự điều khiển của nô tỳ, ôi ôi...”
Nói xong, nàng lại ra vẻ vô cùng thống khổ, dùng hết sức kéo kéo tay mình. Mọi người đều há hốc mồm, kinh ngạc nhìn nàng biểu diễn. Chổi không nghe theo sự điều khiển à? Chẳng lẽ có ma sao?
Phong ba bão táp như giăng kín khuôn mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn, cô nàng chết tiệt này, thực sự coi mình là tên ngốc sao? Hắn nghiến chặt răng, bước vài bước xuống bậc thang dưới, cười lạnh nói: “Tô Cẩm Bình, là cái chổi này không nghe theo sự điều khiển của ngươi, hay cánh tay ngươi không nghe theo sự điều khiển của ngươi?”
Á... cô nàng nào đó cười gượng hai tiếng, nịnh hót nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, không phải vài ngày trước nô tỳ đã nói mình lớn tuổi rồi sao? Vì lớn tuổi, nên cánh tay không điều khiển được gì gì đó cũng là chuyện rất bình thường, nô tỳ chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể thương xót cho người già cả như nô tỳ, để nô tỳ quét một canh giờ rồi cho nô tỳ về cũng được. Nếu không, hôm nay giữa đêm đông lạnh giá thế này, nếu đông chết bà lão này đây, thì người trong thiên hạ sẽ nói Hoàng thượng không biết kính già yêu trẻ!”
“Phụt -” Hoàng Phủ Dạ phì cười thành tiếng.
Ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn liền đảo về phía hắn, vị Vương gia nào đó vội vàng cắn cánh môi anh đào của mình, cố gắng thu lại nụ cười, hơi quay đầu đi, lại nhìn thấy Hoàng Phủ Dật và Thượng Quan Cẩn Duệ cũng đang cúi đầu, bả vai rung lên từng hồi. Lớn tuổi à? Bà lão à? Còn kính già yêu trẻ nữa à? Phụt...
Khiến mọi người đều không thể tin được là, lần này Hoàng Phủ Hoài Hàn không quát tháo ầm ĩ, chỉ nghiến răng, cười lạnh: “Tô Cẩm Bình, nếu cánh tay này của ngươi không nghe theo sự điều khiển nữa, thì trẫm chém nó đi giúp ngươi là được!”
“Không cần đâu! Tạ ơn ý tốt của Hoàng thượng, tuy cánh tay này không dùng được, nhưng tấm lòng cực kỳ chân thành cảu nó đối với Hoàng thượng vẫn là chân thật, làm sao Hoàng thượng có thể nhẫn tâm chém một cánh tay luôn trung thành tận tâm với ngài chứ? Như vậy sẽ khiến mọi công thần trong thiên hạ thất vọng và đau lòng lắm!!!” Cô nàng nào đó vội vàng bác bỏ, đừng có đùa, nàng đâu muốn làm đại hiệp cụt tay! Tuy rằng đại hiệp cụt tay nhìn có vẻ rất khí phách, rất lạnh lùng, nhưng so với khí phách, thì những chuyện bất tiện có vẻ còn nhiều hơn ấy nhỉ?
Khóe miệng của vị hoàng đế nào đó không ngừng co giật, cô nàng này đúng là giỏi bao biện! Từng câu từng chữ, ngay cả giọng điệu cũng vô cùng chân thành, nói như thật, thật đến mức khiến người ta nghĩ thực sự có chuyện như vậy thật: “Đối với cánh tay dám vung chổi lên với trẫm, thì dù có chân thành, trẫm cũng không cần! Người đâu...”
“Đồ đệ, vi sư có chuyện muốn nói với huynh!!!” Tô Cẩm Bình vội hét to gọi Hoàng Phủ Dật.
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn thoáng trở nên vô cùng khó coi!
Đám thị vệ cung kính nói: “Hoàng thượng!”
Vị hoàng đế nào đó cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Tô Cẩm Bình một lúc lâu, cuối cùng lạnh lùng nói: “Quan sát cung nữ lớn tuổi này, để cho nàng ta ngoan ngoãn quét dọn một canh giờ! Nếu trong lúc đó dám lười biếng trốn việc, các ngươi hoàn toàn được quyền tiền trảm hậu tấu!”
“Vâng!” Đám thị vệ đứng lui sang bên cạnh, hơn chục đôi mắt nhìn chằm chằm Tô Cẩm Bình không chớp mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, cung nữ lớn tuổi à? Cung nữ này nhìn cũng đâu có vẻ lớn tuổi lắm đâu?!
“Sư phụ, người có chuyện gì muốn nói với ta?!” Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Hoàng Phủ Dật cũng đầy ý cười, hắn đã thoáng nhận ra có gì đó kỳ quái, nhưng hắn cố tình ra vẻ ngốc nghếch, giúp nàng một phen.
Tô Cẩm Bình vung chổi lung tung, chẳng những không bị khiển trách, ngược lại còn giảm thời gian quét cầu thang từ cả đêm xuống còn một canh giờ, nên lúc này tâm trạng đương nhiên là cực kỳ vui sướng, cười hì hì nói với Hoàng Phủ Dật: “À, ta định nói cho huynh biết, mấy ngày nay không gặp huynh, vi sư nhớ huynh chết đi được! Nhớ huynh đến mức trà không muốn uống, cơm chẳng muốn ăn, bao nhiêu ngày nay thật sự khiến ta vô cùng khổ sở!”
Nàng đâu biết rằng, nàng chỉ thuận miệng nói ra mấy câu này, nhưng lọt vào tai đám người cổ đại này, thì lại biến thành một màn bày tỏ đầy thâm tình!
Sau khi một chuỗi những lời tầm xàm đến buồn nôn được phun ra, mặt chúng đại thần đầy vẻ khinh bỉ nhìn nàng. Dám bày tỏ với Dật vương trước mặt bao nhiêu người thế này! Thật là lẳng lơ! Mất hết cả thuần phong mỹ tục!!!
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi khó coi, cô nàng này thích tiểu Cửu sao? Chuyện này bắt đầu từ bao giờ? Sao hắn không hề hay biết?
Thần sắc của Hoàng Phủ Dạ lại cực kỳ tệ! Nếu nói tiểu Cẩm Cẩm thích người kia, thì hắn còn có thể an ủi mình rằng nàng xuất phát từ sự cảm thông mà ra, nhưng thích tiểu Cửu ư? Chuyện này...
Trên khuôn mặt đẹp như ngọc khắc của Thượng Quan Cẩn Duệ thoáng có cảm xúc khiến người ta không đoán ra được, nhưng toàn thân đều toát ra hơi lạnh!
Mà chính chủ Hoàng Phủ Dật, sau phút giây ngẩn người ngắn ngủi, khuôn mặt tuấn tú lại hơi đỏ lên. Tửu túy phùng tri kỷ, tha hương ngộ cố nhân, đây là chuyện khiến con người ta sung sướng đến mức nào cơ chứ! Dù Tô Cẩm Bình có nhiều hành động khiến hắn không lý giải nổi, nhưng hắn không thể phủ nhận, trong lòng hắn, đã coi nàng là tri kỷ, hay nên nói, trên phương diện nhạc lý, nàng chính là nữ thần của hắn! Đột nhiên nữ thần trong lòng mình lại thổ lộ với mình, cho dù siêu trần thoát tục đến đâu, dù có tùy tiện, lạnh lùng như “công tử Vong trần”, thì lúc này cũng không thể nào giữ được bình tĩnh nữa!
Hắn nhìn Tô Cẩm Bình, ấp úng một lúc, tay cầm quạt cũng siết chặt hơn, cuối cùng, hắn quay đầu, nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng huynh, thần đệ muốn cưới Tô Cẩm Bình làm Dật vương phi! Xin hoàng huynh cho phép!”
Hắn vừa dứt lời, bốn phái lại lần nữa vang lên tiếng hít khí lạnh! Một người con gái thứ xuất, lại là cung nữ, mà có thể gả cho thân vương, làm chính phi sao? Có phải Dật vương điên rồi không?
Hết chương 051.