Chương 376: Quyển 4 Chương 89: Quyết Định Của Lãnh Tử Hàn

Đến buổi đêm, đoàn người lặng lẽ rời khỏi thành Thiếu Dương, bên ngoài Thiệu Dương chính là địa bàn Tây Võ. Còn mục tiêu của Lãnh Tử Hàn, tự nhiên là kinh thành Tây Võ.

Dọc theo con đường này, bọn hắn sẽ cải trang mà đi, vốn Bách Lý Kinh Hồng cũng muốn đi cùng, nhưng bị đám đại thần liên hợp lại ngăn cản, bởi vì hiện nay1Đông Lăng và Tây Võ lúc nào cũng có thể tiến công, Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đi, không có người lãnh đạo, rất khó để giữ vững. Còn Nam Cung Cẩm cũng để hắn điều tra xem ai bày ra Trận pháp phệ hồn, vì thể hắn đành phải nghe lời không cùng đi nữa. Nhưng vẫn như vợ tiễn chống ngàn dặm, hắn tiễn Nam Cung Cẩm8hơn mười dặm mới quay về.

Đoàn người vừa mới vượt qua Thiệu Dương, liền bị kẹt ở một quan khẩu Tây Võ. Toàn thân bọn họ đều mặc đồ tang, Diệt tiến lên một bước, nói với quan binh trông giữ cổng thành kia: “Quân gia, chúng ta vốn là người Tây Võ, đến Nam Nhạc làm ăn. Nhưng trước đây vài ngày tiểu muội bất hạnh nhiễm bệnh mà2chết bất đắc kỳ tử, muốn trở lại an táng ở cố hương, hy vọng quân gia có thể châm chước một chút!”

Nói xong, hắn len lén đưa một thỏi vàng dưới ống tay áo tới. Tên binh sĩ thủ vệ kia nhìn chất lượng vàng trên tay mình, lại ước lượng cân nặng, mặt lộ ra hài lòng mà cười cười, đầu tiên là cất kỹ rồi nói: “Mở4quan tài ra kiểm tra một chút!” “Chuyện này, quân gia, người chết là chuyện lớn, ngươi châm chước một chút đi!” Bạch Hổ tiến tới nói, cô gái kia vì cứu Giáo chủ mà chết, bọn họ sao có thể khiến nàng chết mà không được an bình. Nam Cung Cẩm lớn tiếng nói: “Bọn hắn muốn nhìn thì để bọn hắn nhìn đi, đứa nhỏ này đúng là số khổ, vậy mà nhiễm phải bệnh đậu mùa, ai, không biết có lây cho những quân gia đây không nữa!” Nàng vừa nói xong, tên binh sĩ vừa mới định mở quan tài ra xem có phải là thi thể hay không dừng lại, hắn nhìn Nam Cung Cẩm rồi nói: “Ngươi nói nàng chết thế nào? Vì bệnh đậu mùa sao?” “Đúng thế, ngài không tin à? Có thể mở ra nhìn xem mà!” Nam Cung Cẩm đề nghị vô cùng chân thành.

Tên binh sĩ kia quơ quơ ống tay áo đầy căm ghét rồi nói: “Xúi quẩy! Đi đi!” Nếu là bệnh đậu mùa, mình nhìn một chút lại bị lây thì còn đường sống sao? Đúng là bọn hắn chuyên nghiệp, nhưng còn chưa chuyên nghiệp đến nỗi không muốn sống nữa!

Hắn vừa nói xong, đám người Nam Cung Cẩm tự nhiên là thiên ấn vạn tạ mà tiến vào, giả bộ vô cùng ra dáng. Chỉ có Lãnh Tử Hàn là từ đầu đến cuối đều không nói một lời, ánh mắt hắn cất giấu cảm xúc mười phần nặng nề, khiến cho người ta hoàn toàn không đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Ngay sau đó, bọn họ cũng sử dụng phương pháp như thế, một đường đi tới hoàng thành Tây Võ, đi đường chỉ mất vẻn vẹn bảy ngày, trên đường đi, tiền tài mở đường, thêm vào sự uy hiếp của “bệnh đậu mùa” nên không gặp phải sự ngăn cản mãnh liệt, cho nên dọc theo con đường này, vẫn tương đối thuận lợi.

Hoàng thành Tây Võ, đối với Nam Cung Cẩm mà nói, là nơi rất quen thuộc, cũng là nơi có rất nhiều người quen thuộc với nàng! Cho nên sau khi vào thành, nàng vẫn luôn cúi đầu, chỉ sợ bị người nào đó nhận ra, nhưng với tính tình của Lãnh Tử Hàn, chưa bao giờ hắn cúi đầu, luôn ngẩng cao khuôn mặt cuồng ngạo và tùy tiện, hiện ra trước mặt mọi người không hề che giấu, hắn không hề quan tâm đến chuyện hắn là vương gia trước đây bị truy nã, hơn nữa, Mộ Dung Thiên Thu, cho đến nay cũng chưa hủy bỏ mệnh lệnh truy nã đối với Mộ Dung Thiên Liệt.

Đội ngũ đưa tang thế này, còn có vàng mã bay đầy trời, người bên ngoài tự nhiên là cố mà tránh né, miễn cho mình dấy dính sự xui xẻo. Cũng chỉ có tại một tửu lầu, có ba người đàn ông đang ngồi với nhau, một người đàn ông mặc áo đỏ lơi đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, ai ngờ cái nhìn lỡ đãng này của hắn khiến cho hắn không dám tin mà trợn to đôi mắt. Hắn lại tiếp tục nhìn xuống chăm chú, trong đội ngũ đưa tang kia, có một người thoạt nhìn rất quen thuộc, gương mặt kia, giữa đêm tỉnh mộng hắn cũng thường trông thấy! Đó là... Yển Kinh Hồng sao?!

“Mị Thừa tướng, ngài đang nhìn gì thế?” Mạnh Hạo Nhiên thấy ánh mắt nhìn ra bên ngoài nên buồn bực hỏi thăm. Sau khi Yến Kinh Hồng đi, Mị Văn Dạ hoàn toàn xứng đáng trở thành người đứng đầu trong giới trẻ, cũng trở thành người kế vị Yển Kinh Hồng trở thành Thừa tướng trẻ tuyệt mỹ. Có điều, tuy hắn có tiếng nhưng công tích lại không trác tuyệt bằng Yến Kinh Hồng, danh khí cũng không bằng được Yến Kinh Hồng hay Thượng Quan Cẩn Duệ lúc trước.

Mị Văn Dạ thu hồi ánh mắt của mình, hắn vốn định nói là mình trông thấy Yến Kinh Hồng, nhưng hai người trước mặt mình, Lãnh Vũ Tàn và Mạnh Hạo Nhiên, một người là quốc thích, một người là ngu trung với Mộ Dung Thiên Thu. Nếu hắn tùy tiện nói cho bọn hắn sẽ gây bất lợi đối với an toàn của Yến Kinh Hồng, cho nên hắn kìm lại, chỉ tùy ý cười cười, nói kiểu không đứng đắn: “Nghe câu hỏi của người xem, người như ta còn có thể nhìn cái gì? Tất nhiên là mỹ nữ!” Lời nói tùy ý, nhưng khóe mắt vẫn một mực để ý tới phương hướng đoàn người đang rời đi.

“Nhìn mỹ nữ á?” Lãnh Vũ Tàn hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin, tên này đã bao lâu không chú ý tới mỹ nữ rồi? Mấy tháng trước còn nghe nói hắn đi tìm tiểu quan quán, cuối cùng lại mất hứng đi về, là vì sao, người ngoài không biết chứ hai hảo hữu là hắn và Mạnh Hạo Nhiên vẫn có thể đoán được một chút. Lúc trước Yến Kinh Hồng còn ở tại Tây Võ, hắn đã có chút không bình thường rồi, cho nên Lãnh Vũ Tàn và Mạnh Hạo Nhiên cũng đoán được một chút.

Sau đó, Linh Nhi từ Nam Nhạc gả đến đấy, cũng đã thản nhiên thông báo thân phận chân thật của Yến Kinh Hồng. Chỉ bởi vì đối phương là ân nhân của mình, đã tác hợp chuyện tốt của mình với Linh Nhi, cho nên hắn vẫn luôn giữ bí mật chuyện này, không nói cho bất cứ kẻ nào, ngay cả hai tên hảo hữu chí giao này cũng không nói. Cho nên Mị Văn Dạ, cũng không biết tin đồn bên ngoài rằng Hoàng hậu Nam Nhạc là Yến Kinh Hồng năm đó là thật hay giả. Nửa năm nay hắn như mất hồn mất vía, sao có thể giấu được mình và Mạnh Hạo Nhiên chứ?

Chắc là hắn đi tiểu quan quán, cũng vì lúc đầu Yến Kinh Hồng là nam, cho nên nghĩ mình thay đổi khẩu vị chăng? Hiện nay lại nói nhìn con gái, quả thực là truyện nghìn lẻ một đêm! “Đương nhiên!” Mị Văn Dạ tựa hồ như không hề hay biết sự hoài nghi của họ. Hắn phe phẩy cây quạt trên tay, ánh mắt đầy chân thành. Đúng là hắn vừa nhìn mỹ nữ. Nàng mặc một thân đồ tang, dùng cái mũ nhọn của bộ đồ tang che đầu, nhưng không thể nào che kín được khuôn mặt mỹ mạo của nàng, nếu mình không nhìn nhầm, đấy tuyệt đối là Yển Kinh Hồng không thể nào nghi ngờ, bởi vì gương mặt kia, gần như là giống nhau như đúc! Trên mặt hắn tuy lạnh nhạt nhưng trong lòng lại nổi cơn sóng trào! Nếu như người kia thật sự là Yến Kinh Hồng, vậy thì tin đồn Nam Cung Cấm là Yến Kinh Hồng chính là sự thật! Như vậy, hiện nay nàng về Tây Võ để làm gì?

Mạnh Hạo Nhiên nhíu mày, hiển nhiên cũng không tin! Dạng con gái nào có thể khiến hắn tràn đầy phấn khởi như thể chứ? Nghĩ thế, hắn nhìn theo ánh mắt của hắn nhưng lại bị Mị Văn Da soạt” một tiếng, mở quạt xếp ra, đồng thời cũng sống chết che luôn ánh mắt hắn, không để hắn nhìn xuống đoàn người phía dưới, Mạnh Hạo Nhiên không vui ngẩng đầu lên, Mị Văn Dạ lại cười nói: “Đừng nhìn, đó là người gia Coi trọng. Nếu ngươi cũng coi trọng... Huynh đệ như tay chân, đàn bà như quần áo, ta cũng không muốn vì một bộ quần áo mà đánh nhau với ngươi!”

“Lời này cũng không sai, huynh đệ như tay chân, đàn bà như quần áo!” Lãnh Vũ Tàn gật đầu cười cười. Mị Văn Dạ đã muốn bỏ qua, vậy thì bỏ qua đi, cứ dây dưa thế cũng không có ý nghĩa gì.

Mạnh Hạo Nhiên nhìn ánh mắt Mị Văn Dạ, luôn cảm thấy tên này không được bình thường, như là đang cố gắng che giấu điều gì đó, nhưng sau khi Mị Văn Dạ thu hồi quạt xếp, Mạnh Hạo Nhiên cúi xuống nhìn, lại không thấy gì cả. Chỉ có dòng người đang lui tới, không có điều gì kỳ lạ, càng không có cô nương nào có thể phá hủy tình huynh đệ của bọn họ, Hắn cười cười: “Được rồi, đừng nói những chuyện không đáng này nữa, chúng ta uống rượu!”

Hắn vừa nói xong, đúng lúc này, một giọng con gái lãnh đạm truyền đến: “Thật sao? Huynh đệ như tay chân, đàn bà như quần áo sao?”

Giọng nói này truyền đến, Lãnh Vũ Tàn lập tức cảm thấy sau lưng mình mồ hôi tuôn ra như thác nước, quay đầu nhìn lại, chính là Linh Nhi, cô vợ đang chửa to sắp sinh của mình. Hắn ngượng ngùng đặt chén rượu xuống, nhìn mọi người xung quanh tửu lâu đang cười trộm kiểu “thì ra là thế”, trong lòng hắn cảm thấy khổ sở không thôi, cố gắng nở nụ cười nói: “Nương tử, sao nàng lại tới đây?”

Thái độ khúm núm này của hắn khiến cho xung quanh lại vang lên những tiếng cười trộm, toàn bộ Tây Võ đều biết, Định Viễn Hầu sợ vợ. Mà người vợ thướt tha được gả tới từ Nam Nhạc này, lại hoành hành ngang ngược, lão Hầu gia và lão phu nhân Hầu gia trước kia luôn luôn muốn đối nghịch với nàng cũng bị nàng xử lý ngoan ngoãn. Hiện nay, mặc dù Tây Võ khai chiến với Nam Nhạc, nhưng toàn bộ quý tộc Tây Võ không ai dám vì thế mà không nhìn sắc mặt của vị quận chúa Nam Nhạc này, bởi vì mọi người đều biết, cô gái này có Hoàng thượng làm chỗ dựa!

“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chàng đừng có uống rượu nữa, toàn bộ Hầu phủ đều bị chàng hun mùi rượu khó chịu vô cùng! Chàng không nghĩ cho thân thể của chàng, thì cũng phải nghĩ cho ta chứ? Nếu như hun ngạt đến thì hài tử làm sao bây giờ!” Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.

Lãnh Vũ Tàn nuốt một chút nước bọt rồi nói: “Nương tử, vi phu đã rất cố gắng sửa đổi, nhưng không phải là nàng không biết ta nghiện rượu. Hơn nữa, hào môn quý tộc có mấy người không uống rượu chứ? Ta đã uống nhiều năm như thế, bỗng nhiên nàng bảo ta không uống nữa thì... Chuyện này miễn cưỡng kiềm chế một chút đã là cực hạn rồi, nếu thực sự không uống rượu, đấy không phải là muốn ta chết sao? Với lại từ khi có nương tử, ta cũng không đi thanh lâu nữa, không tin nàng hỏi bọn hắn xem!”

Nói xong, hắn chỉ một ngón tay về phía hai người Mị Văn Dạ và Mạnh Hạo Nhiên, sau đó có chân chó chạy tới trước mặt Linh Nhi, khuôn mặt vô cùng nịnh nọt. Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, một tay véo tại hắn nói: “Vậy chàng nói huynh đệ như tay chân, đàn bà như quần áo là có ý gì?”

Lãnh Vũ Tàn vội vàng nói: “Ai nha! Ý câu này không phải là đơn giản sao? Người không có tay chân thì vẫn sống được tốt, nhưng nếu không có quần áo thì chẳng phải trần truồng ra ngoài sao? Điều này nói rõ quần áo quan trọng thế nào!”

Mị Văn Dạ và Mạnh Hạo Nhiên đồng thời quay đầu, không đành lòng nhìn tên hảo hữu chi giao của bọn họ trở nên vô cùng thê thảm, hình tượng và tình trạng hiện nay của hắn, thực sự là khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng! Cho nên hai người bọn họ học được một bài học, tuyệt đối không thể kết hôn!

Lần này Linh Nhi mới hài lòng một chút, hừ lạnh một tiếng, véo lỗ tai hắn nói: “Đi cùng bà về nhà, lần sau lại để ta thấy chàng ra ngoài uống rượu, ta sẽ về ở tại Nam Nhạc nửa năm một năm!”

Nàng vừa nói xong, Lãnh Vũ Tàn bị dọa cho mặt mũi trắng bệch: “Không dám! Yên tâm, ta không dám nữa!”

Sau khi đi tới cửa, Linh Nhi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn hai người Mị Văn Dạ và Mạnh Hạo Nhiên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, khiến cho hai người run rẩy. Mị Văn Dạ nói: “Không biết tẩu phu nhân có gì chỉ giáo?” Mồ hôi sau đầu hắn cũng tuôn như suối, cô gái này là vợ của Lãnh Vũ Tàn, không thể không nể mặt được.

“Nếu đám hồ bằng cẩu hữu các ngươi lại đến rủ rê tên vô tích sự này đi uống rượu nữa, bà sẽ cho các ngươi đẹp mặt!” Nói xong, nàng vô cùng phách lôi kéo người đi. Lãnh Vũ Tàn khổ sở nhìn bộ dạng vô cùng ngang ngược càn rỡ của nàng, vô cùng khó hiểu cô nương lạnh lùng như băng và cao ngạo lúc mới gặp đi đâu mất rồi. Chẳng lẽ hôn nhân khiến người ta trở nên hung ác sao? Còn hai tên “hồ bằng cẩu hữu” của Lãnh Vũ Tàn thì bốn mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt nhau sự bất đắc dĩ, bọn hắn trêu chọc ai mà bị thế này vậy? Rõ ràng là Lãnh Vũ Tàn rủ bọn hắn đi mà.

Mạnh Hạo Nhiên nhìn thoáng qua một bàn rượu thịt này, lập tức cũng cảm thấy không còn tâm trạng ăn uống, thể là hắn nói: “Ta đi về trước, còn có chút chính sự chưa xử lý!” Hoàng thượng dẫn binh xuất chính, chính vụ tự nhiên là giao cho tam công cửu khanh.

“Ừm!” Mị Văn Dạ gật đầu nhìn hắn rời đi.

Đợi cho hắn đi xa, Mị Văn Dạ mới đứng dậy, đuổi theo phương hướng ban nãy thấy Yến Kinh Hồng rời đi... Đám người Lãnh Tử Hàn và Nam Cung Cẩm mang theo quan tài đi trên đường thật lâu, cuối cùng cũng tới một mảnh rừng trúc tím ở Đông Giao. Lãnh Tử Hàn vung tay lên, người phía sau đặt quan tài của Quân Tử Mạch xuống, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh quan tài, ôm nàng từ bên trong ra. Thân thể nàng đã lạnh buốt, ôm vào chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Nét mặt hắn vô cùng nặng nề, còn đám người Nam Cung Cẩm đều đi theo sau lưng hắn. Đi thật lâu, cuối cùng tới một mảnh đất trống, trên mặt đất, có một ngôi mộ lẻ loi, trên bia mộ có vài chữ to lộ vẻ điên cuồng: Lãnh Tiên Nhiên chi mộ!

Lãnh Tử Hàn đứng trước mộ, vái sâu mấy vái, sau đó đứng đối diện với Nam Cung Cẩm đang không hiểu chuyện gì giải thích: “Đây là phần mộ của cữu cữu ta. Ta có hai cữu cữu, một người giúp ta thoát cảnh nguy khốn, một người khác thì ủng hộ hoàng huynh, cũng chính là cha của Lãnh Vũ Tàn!”

Thế là Nam Cung Cẩm liền hiểu được, người trong phần mộ này, Lãnh Tử Hàn đã từng có nhắc đến, là người cữu cữu đã lén dưa hắn từ trong hoàng cung ra ngoài, rồi vì ẩn giấu tung tích của hắn mà bị Mộ Dung Thiên Thu truy cùng diệt tận, khó trách khi nhìn thấy bia mộ, hắn lại kính trọng và vái sầu như thế.

Đôi mắt hắn nhìn thoáng qua bên cạnh, Bạch Hổ, Thanh Long liều hiểu ý, lập tức bắt đầu đào ở chỗ đất trống bên cạnh, đào trọn vẹn nửa canh giờ, mới đào được một cái hố to đủ để mai táng người. Đặt quan tài vào trong đó, còn Lãnh Tử Hàn cũng tự tay đặt thi thể Quân Tử Mạch vào trong quan tài, rồi hắn lấy một khối noãn ngọc trong tay áo ra, đặt vào trong tay nàng.

Ánh mắt đám người Thanh Long ở bên cạnh thấy khối noãn ngọc kia đều không tự chủ được mà chăm chú một chút.

Sau khi hắn thực hiện xong, hắn tự mình phong kín quan tài. Sau đó, vung tay lên, một trận gió to nổi lên, cuốn hết đống bùn đất kia vào trong hố, nhưng vì trước đó đã bị tổn thương không nhẹ, nên giờ phút này hắn ho khan mấy tiếng. Phần mộ đã được lấp đầy đất, một khối bia mộ cũng được dựng lên, phía trên bia mộ trống rỗng, không có chữ nào.

Lãnh Tử Hàn lấy thanh đoản đao trong tay áo ra, vung tay lên, chỉ thấy từng tia kiếm ảnh màu trắng lóe lên, sau đó trên tấm bia mộ xuất hiện vài chữ to: Vợ của Lãnh Tử Hàn, Quân Tử Mạch chi một Mấy chữ này vừa xuất hiện, không chỉ có Thanh Long, Bạch Hổ sửng sốt, mà ngay cả Nam Cung Cẩm cũng kinh ngạc! Nàng nhìn khuôn mặt ưu nhã của hắn rồi nói: “Huynh, yêu Tử Mạch rồi sao?”

“Làm sao có thể.” Hắn hỏi ngược lại một câu, sau đó nghiêng đầu nhìn Nam Cung Cẩm, dường như đang trách móc sao nàng lại hỏi vấn đề này. Đốt ba nén hương, hắn thắp ở trước mộ Quân Tử Mạch, sau đó, giọng nói cuồng ngạo và tùy tiện của hắn vang lên, quanh quẩn trong toàn bộ rừng trúc: “Nàng đã cho ta một mạng, ta cho nàng một danh phận!”

Lãnh Tử Hàn thực ra cũng là một người trong tình trọng nghĩa! Hắn nhớ rõ, Quân Tử Mạch nói muốn trở thành vợ hắn, cho dù là thiếp cũng được. Còn Tiểu Cẩm đã cắt đứt hết mọi khả năng của hắn, vậy thì một danh phận này, có gì mà không cho được chứ?

Hắn nói xong, những người Ma Giáo lúc này cúi đầu thật sâu trước phần mộ Quân Tử Mạch, cùng nhau cung kính khom lưng vái rồi nói: “Giáo chủ phu nhân!”

Sau đó, cùng nhau tiến lên dâng hương.

Nam Cung Cẩm nhìn một màn này, không cảm thấy cao hứng chút nào, ngược lại là nước mắt ướt đẫm áo trắng. Đây là điều Quân Tử Mạch theo đuổi thật lâu, đáng tiếc, khi còn sống không thể hoàn thành, nếu nàng còn sống, chứng kiến một màn này, nhìn thái độ cung kính của những người Ma Giáo không có quy củ này, những thuộc hạ luôn luôn hết lòng không cần hỏi báo đối với giáo chủ này, sợ rằng nàng sẽ hạnh phúc đến phát khóc. Nhưng, nàng cũng hiểu rằng, nếu Quân Tử Mạch còn sống, Lãnh Tử Hàn cũng sẽ không cho nàng dạng vinh hạnh đặc biệt này...

Nàng cho ta một cái mạng, ta cho nàng một danh phận! Lấy mạng đổi tình sao?

Lãnh Tử Hàn giờ phút này đứng bên cạnh, gió thổi tung vạt áo hắn, tóc đen cũng bay lên, che lại đôi mắt hắn, cũng che đi tất cả cảm xúc của hắn. Dáng người của hắn, vẫn to lớn và thẳng tắp, trong lúc hắn vung tay, vẫn là tùy tiện không gì trói buộc. Nhưng khi hắn chắp tay sau lưng, lại là hai tay siết chặt......

Đây là ân tình lớn nhất mà Lãnh Tử Hàn mắc nợ trong cuộc đời này, mà ngay cả cơ hội để trả lại ân tình này hắn cũng không có! Chỉ có thể cho nàng một danh phận, đủ sao? “Tiểu Cẩm, chuyện báo thù cho nàng, liền giao cho bọn muội!”

Trận pháp phệ hồn của đối phương vốn nhắm vào Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm, cho nên bọn họ tất nhiên sẽ tìm ra ai ra tay, cũng sẽ diệt trừ. Cho nên chuyện này không cần hắn nhúng tay vào.

Nam Cung Cẩm gật đầu, biểu thị mình đã rõ! Chuyện này, cho dù Lãnh Tử Hàn không nói, nàng cũng sẽ thực hiện.

“Nàng, còn gì lo lắng không?” Giọng nói cuồng ngạo và tùy tiện của Lãnh Tử Hàn lại vang lên, trong mắt hắn không có chút tình cảm nào, chỉ có áy náy với Quân Tử Mạch, cũng chỉ có áy náy mà thôi.

Lo lắng?

Nam Cung Cẩm ngửa đầu nghĩ ngợi, cũng kiềm chế lại những giọt nước mắt sắp tràn mi lại, nàng nói: “Nếu như còn có gì lo lắng, sợ là chỉ có Kinh Lan mà thôi! Dù sao thì hiện nay cũng chỉ có Kinh Lan là người thân duy nhất của nàng.”

“Vậy được rồi! Ta đi Bắc Minh.” Lãnh Tử Hàn thở dài một hơi, nói ra quyết định của mình.

Có lẽ, chỉ có như thế, sự áy náy trong lòng hắn mới có thể vơi đi một chút. Nha đầu kia từ bỏ tính mạng vì hắn, ngoại trừ một cái danh phận thì ngay cả một chút tình cảm hắn cũng không cho nàng được, cho nên ngoại trừ làm thế, hắn cũng không biết xử lý phần ân tình này thế nào!

Nam Cung Cẩm khẽ giật mình, liền biết hắn muốn đi tìm Kinh Lan. Nàng đưa khối ngọc lưu ly ngũ sắc cho hắn rồi nói: “Cầm lấy cái này, Thừa tướng Bắc Minh sẽ tín nhiệm huynh!”

“Ừm!” Lãnh Tử Hàn gật đầu, nhận lấy khối ngọc bội kia. Nhìn thoáng qua ngôi mộ một chút, lại tiếp tục nhìn Nam Cung Cẩm, giọng nói hắn đã trở nên khàn khàn và trầm thấp hơn mấy phần: “Tiểu Cẩm, muội nhớ kỹ chiếc còi trúc đen ta đưa cho muội. Nếu có gì cần hỗ trợ, nhớ gọi cho ta!”

Nam Cung Cẩm nghe thấy lời này của hắn, không lập tức gật đầu, sau khi do dự chốc lát, nàng đưa chiếc còi trúc đen từ trong ống tay áo cho Lãnh Tử Hàn rồi nói: “Huynh cầm đi, đưa nó cho Quân Kinh Lan, đứa bé kia không chỉ có Tử Mạch lo lắng, mà muội cũng lo lắng, chỉ cần nó an toàn, sau này muội cũng đỡ lo âu!”

Lãnh Tử Hàn bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu, chiếc còi trúc đen này là hắn tự tay giao cho nàng nhiều lần, cuối cùng đều bị nàng đưa lại, thậm chí còn không ít lần bị nàng ném đi. Trong lòng hắn bỗng nhiên hiện lên cảm giác tự giễu và bất lực, hắn nhận lấy chiếc còi trúc đen rồi cười nhẹ một tiếng: “Cũng được, hiện nay muội cũng không cần ta bảo vệ!” “Nhưng mà Lãnh Tử Hàn, huynh mãi mãi vẫn là bạn bè sống chết với Nam Cung Cẩm ta, nếu không thì muội cũng không yên lòng để huynh đi tiếp cận Quân Kinh Lan! Với muội mà nói, chuyện bảo vệ Quân Kinh Lan còn quan trọng hơn là bảo vệ muội nhiều!” Nam Cung Cảm thấy hắn tỏ vẻ thất lạc nên nhìn thẳng vào mắt hắn nói thẳng thắn.

Lãnh Tử Hàn bỗng nhiên cười cười, gật đầu tỏ vẻ hiểu được, có một cấu, đã đến cổ rồi nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại nghẹn lại, nói thành một câu khác: “Xem ra địa vị đứa bé kia trong lòng muội cũng không thấp!”

“Đó là con của muội!” Nam Cung Cẩm nói một cách kiên định.

Lãnh Tử Hàn gật đầu, vẫn cuồng ngạo và tùy tiện như cũ: “Vật thì tốt, ta đi, muội bảo trọng! Có cần ta đưa muội ra khỏi Tây Võ không?” “Không cần, muội còn có việc muốn làm!” Mắt Nam Cung Cẩm lộ ra tia sáng lạnh lẽo, tia sáng đó giống như là ánh đao sắc bén, mang theo một vẻ thù hận thấu xương. Lãnh Tử Hàn cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò: “Vậy muội chú ý an toàn!”

“Ừm!” Nam Cung Cẩm gật đầu.

Sau đó Lãnh Tử Hàn liền dẫn đám người Ma Giáo đi, áo bào đen tung bay, tùy tiện phấp phới trong không trung. Còn Nam Cung Cẩm lại hoảng hốt trong nháy mắt, nàng có cảm giác phải rất nhiều năm sau mới có thể gặp lại hắn. Nàng nhìn theo bọn hắn mãi cho đến khi hình bóng bọn hắn biến mất trước mặt, Nam Cung Cẩm mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Còn Phá, lại một mực do dự nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch không chịu đi, trong lòng hắn không nỡ, bởi vì hắn biết rõ lần này đi theo Giáo Chủ thì muốn gặp lại nha đầu này sẽ rất khó khăn. Bộ dạng Hiên Viên Dĩ Mạch cũng không nỡ, Nam Cung Cẩm nhìn bọn họ một chút rồi cười nói: “Dĩ Mạch, em cũng đi theo Phá đi!”

“A?!” Hiên Viên Dĩ Mạch kinh ngạc một chút, mình đi theo Phá sao? Thế chủ nhân thì sao?

“Dù sao ta cũng biết rõ em đã muốn kết hôn đến thế nào mà. Phá, nhớ kỹ! Ngươi phải cho nha đầu này một cái hôn lễ đàng hoàng, nếu không phải thể thì đừng có cưới!” Nam Cung Cầm cố gắng tỏ ra vui vẻ mà nói với Phá.

Phá gật đầu, bái tạ Nam Cung Cẩm thật sâu rồi nói: “Đa tạ Hoàng hậu Nam Nhạc tác thành!” Hiên Viên Dĩ Mạch vẫn còn già mồm nói: “Chủ nhân, thuộc hạ không muốn đi, thuộc hạ muốn đi theo bên cạnh người và Hoàng thượng!”

“Thôi, đừng nghĩ một đằng nói một nẻo nữa! Cút nhanh lên, đi sống cuộc sống thần tiên của các ngươi đi, sau này Bắc Minh là một nước thái bình, các ngươi ở đó an toàn, ta cũng yên tâm. Chỉ có điều, hôn lễ của các ngươi, ta sợ là không có thời gian tham dự.” Bởi vì nàng đang mang thai, lại thêm tinh hình hiện nay đang căng thẳng, cũng thực sự không tiện mà bôn ba đường dài.

Hiên Viên Dĩ Mạch nghe nàng nói thế, mới hiểu rõ được mọi chuyện, lúc này hốc mắt nàng đỏ lên: “Chủ nhân, vì thấy Tử Mạch bị liên lụy mà chết đi, nên mới ngài muốn ta rời đi đúng không?” Nói cho cùng, cũng chính vì an toàn của nàng, nếu nàng rời khỏi Nam Nhạc, chẳng khác nào rời khỏi trận chiến tranh thiên hạ này. Cũng chẳng khác nào nàng sẽ đứng ở khu vực an toàn!

Câu hỏi này của nàng, hỏi đúng tâm sự của Nam Cung Cẩm, nhưng Nam Cung Cẩm lại lắc đầu nói: “Không phải, chẳng qua là cảm thấy không nên kéo dài chuyện của các ngươi, con của Linh Nhi sắp chào đời rồi, các ngươi mà không cố gắng lên một chút, thì ta hoàn toàn không tham dự được, đến lúc đó lại oán hận người chủ nhân như ta, vậy thì ta sẽ phiền muộn!”

Điệu bộ tới chết cũng không đứng đắn của nàng chọc cho Hiên Viên Dĩ Mạch không khóc nổi. Nam Cung Cẩm nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch, rồi quay qua nói với Phá: “Chăm lo Dĩ Mạch cho cẩn thận, có thời gian thì đưa sính lễ tới cho lão nương, nhớ kỹ, muốn đưa bao nhiêu thì đưa, ngươi cảm thấy Dĩ Mạch giá trị thể nào, thì đưa thế đó!”

Lời này thật hung ác, nếu không đưa nhiều, vậy thì Dĩ Mạch là người đầu tiên không tha cho hắn! Phá lại không vì vậy mà lộ vẻ không cam lòng, lúc này hắn khom người vô cùng cung kính nói: “Nhất định là như thế!” Dứt lời, hắn nắm tay Hiên Viên Dĩ Mạch rời đi, lần này là nắm chặt, sẽ không thả ra nữa! Còn Hiên Viên Dĩ Mạch thì không ngừng quay đầu lại nhìn Nam Cung Cẩm, Nam Cung Cẩm chỉ vẫy tay cười cười với nàng, mãi cho đến khi hình bóng bọn họ rời xa khuất rồi, nàng mới ngừng tay. Thời điểm này nàng để cho Dĩ Mạch rời đi, đổi với nàng ấy, như thế mới là tốt nhất đúng không?

Chiến tranh, vốn là tàn khốc, hôm nay Quân Tử Mạch chết đi, có lẽ chỉ là sự khởi đầu mà thôi.

Nàng chứng kiến nhiều binh sĩ tử vong như thế, cho tới bây giờ cũng không có tình cảm gì quá sâu, chỉ cảm thấy, trên chiến trường, tử thương là khó tránh khỏi. Nhưng khi nàng đã mất đi người quan trọng bên cạnh mình, nàng mới nhận ra, cảm giác đau đớn khi mất đi bằng hữu, người thân là thế nào. Thân nhân của những tướng sĩ kia, khi không thấy bọn họ sống sót trở về, sẽ khổ sở đến thế nào. Cũng trong lúc này, trong lòng nàng mới có cảm giác trách trời thương dân.

Cho nên, giống như mấy người Băng Tâm, Dĩ Mạch, tốt nhất là không nên đi cùng nàng, đều nên rời xa nàng, như thế thì chí ít cũng... an toàn!