Chương 363: Quyển 4 Chương 76: Mộc Nguyệt Kỳ Rời Đi

Thượng Quan Cẩn Duệ ngồi bên giường nàng, tâm trạng rất phức tạp, trong chốc lát chỉ cảm thấy muốn nói cũng khó khăn.

Hắn biết nàng thích mình, nếu không ba năm qua sẽ không nỗ lực nhiều như thế mà không oán1không hối. Từ chuyện chiếc áo khoác lông chồn lần trước, đến lần này nàng đã liều mạng giúp đỡ mình. Chẳng lẽ nàng biết quan hệ của mình với Quảng Lăng Vương sao?

Vốn là nàng nợ ơn cứu mạng của hắn, hiện8nay, lại trở thành hắn nợ ân tình nàng trả không nổi. “Nước, nước...” Trong mê man, Mộc Nguyệt Kỳ lẩm bẩm. Thượng Quan Cẩn Duệ thoáng giật mình, khuôn mặt lập tức lộ vẻ vui mừng: “Nàng chờ chút, có ngay đây!”2Hắn nói nhanh rồi đứng dậy, rót một chén nước trên bàn, rồi bưng đến giường nàng.

Sau đó hắn tự mình đút cho nàng, môi của nàng tái nhợt, nhìn gần như trong suốt, cả người cũng chưa khôi phục thần trí, hắn4đưa nước đến trước môi nàng, khẽ đổ vào miệng, đối phương mới ho khan khe khẽ vài tiếng: “Khục... Khục khục...”

“Mộc cô nương, nàng không sao chứ?” Giọng nói ôn nhã, mang theo cảm giác lo lắng trước nay chưa từng có. Nghe thấy giọng nói của người trong lòng, Mộc Nguyệt Kỳ cố gắng mở mắt ra. Khi nàng nhìn thấy mắt hắn có quầng thâm, khuôn mặt xưa nay luôn nhẵn nhụi, sạch sẽ kia hiện nay có không ít râu ria, nàng sửng sốt một chút. Nhưng ngay lập tức, trong đầu nàng lại nhớ lại cảnh tượng trong địa lao kia!

Nàng bỗng nhiên kích động, che kín lỗ tại của mình, hét to lên: “Chàng ra ngoài đi! Chàng ra ngoài đi! Ra ngoài! Ta không muốn nhìn thấy chàng, chàng ra ngoài đi!”

“Mộc cô nương...” Thượng Quan Cẩn Duệ có chút kinh ngạc, không hiểu tại sao nàng lại mất khống chế cảm xúc như thế.

Một tay Mộc Nguyệt Kỳ tóm lấy cái gối mà hung hăng ném vào Thượng Quan Cẩn Duệ: “Ra ngoài, lập tức đi ra ngoài cho ta! Cút ra ngoài! Ra ngoài!”

“Mộc cô nương, nàng bình tĩnh một chút, ta là Thượng Quan Cẩn Duệ đây! Mộc cô nương!” Hắn bước tới, nắm lấy bờ vai nàng mà hét lên.

Mộc Nguyệt Kỳ dừng lại, như là đã bình tĩnh hơn một chút, ngồi ở trên giường nhìn người đàn ông đang nắm bờ vai mình, nước mắt nàng bất chợt rơi xuống, sau đó, lại không kiềm chế được mà gào lên khóc lớn!

Thượng Quan Cần Duệ thở dài một hơi, trong lúc nhất thời cũng không câu nệ nam nữ, ôm nàng vào trong lòng mình: “Mộc cô nương, nàng bình tĩnh một chút! Mọi chuyện đã qua rồi, những người kia đã chết hết rồi!”

Hắn nói xong, cảm xúc Mộc Nguyệt Kỳ lại bị kích động, dùng tay hung hăng đẩy hắn ra rồi ôm lấy chân mình nói: “Chàng ra ngoài đi, chàng đi ra ngoài trước đi! Ra ngoài!” Thượng Quan Cẩn Duệ bị nàng đẩy bất thình lình như thế, suýt nữa bị ngã xuống đất: Lảo đảo một chút mới đứng vững được thân hình, nhìn nàng đang tự ôm chân rồi hung hăng gào thét mình ra ngoài, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên ứng đối ra sao.

Thấy hắn còn đứng đó không nhúc nhích, Mộc Nguyệt Kỳ lại khóc lên: “Ta xin chàng! Ta xin chàng đi ra ngoài đi, để cho ta một mình yên tĩnh một chút!” Khóe môi Thượng Quan Cẩn Duệ khẽ động mấy lần, cuối cùng, vẫn không làm trái ý nàng: “Được, nàng nghỉ ngơi trước đi! Ta ở ngoài cửa, có gì cần thì gọi ta!”

Nói xong, hắn liền quay người đi ra.

Mộc Nguyệt Kỳ cắn môi mình, mới ngăn được một lần nữa nghẹn ngào khóc lớn.

Cho tới bây giờ, nàng luôn ảo tưởng có một ngày nào đó, hắn có thể lo lắng cho chính mình như thế. Nhưng đến một ngày hắn lo lắng quan tâm nàng như vậy, nhưng nàng đã rơi vào tình cảnh thế này rồi.

Cuối cùng, là hắn hồi tâm chuyển ý, hay vẫn chỉ là thông cảm với mình? Thượng Quan Cẩn Duệ mang tâm trạng phức tạp đi ra ngoài, mà ở cửa, hắn đụng phải Nam Cung Cẩm đã đi rồi lại quay lại.

Thấy hắn cứ như vậy mà đi ra ngoài, trên mặt Nam Cung Cẩm đầy thất vọng! Nàng nhíu mày nói: “Duệ ca ca, huynh đi theo muội một chút!”

Nói xong, nàng quay người đi. Thượng Quan Cẩn Duệ dừng một chút, cũng đi theo. Hiện nay, vẫn còn ở tại hoàng cung Bắc Minh, Nam Cung Cẩm dẫn hắn đến một nơi u tĩnh. Nàng leo lên lầu cao, mà Thượng Quan Cẩn Duệ cũng theo sát phía sau, trong lúc đi theo cũng không nói một lời. Đến lan can, Nam Cung Cẩm cũng không quay đầu lại mà nói: “Huynh chắc cũng biết Mộc cô nương lần này vì ai mà gặp phải kiếp nạn lớn như thế đúng không?” Đôi mắt như mặc ngọc của Thượng Quan Cẩn Duệ dừng một chút, sau đó nói: “Muội biết rồi à?” “Đoán được!” Nam Cung Cấm quay đầu lại nhìn hắn: “Duệ ca ca, chỉ là vì cứu thân nhân của huynh, nàng đã nguyện ý bỏ qua tính mạng chính mình mà không cần để ý đến. Trái tim của huynh, thực sự là tảng đá sao? Lúc trước ở Thiệu Dương, nàng nói những lời kia, cho dù muội là người ngoài cuộc, cũng có thể nhìn ra huynh dao động, huynh không cảm nhận được chút nào sao?”

Có thể nói, giờ phút này nàng có một sự thất vọng không nói nên lời đối với Thượng Quan Cẩn Duệ: Người này rõ ràng đã động tâm, nhưng lại vẫn trốn tránh, không biết là hắn đang trốn tránh thứ gì. Lần này, may

mắn bọn hắn đến kịp thời, nếu như chậm một bước, đời này của Mộc Nguyệt Kỳ đã bị phá hủy rồi! Dưới tình huống như thế, vậy mà hắn vẫn không ở lại trong phòng an ủi nàng, chỉ vài câu đuổi đi, hắn liền thật sự đi ra ngoài. Kể cả hắn không hề động tâm, không hề yêu nàng, thì đối đãi với ân nhân của mình, cũng không nên là thái độ như thể chứ?

“Nhưng, ta không thể xác định mình có thể cho nàng thứ nàng muốn hay không, ta cũng không thể xác định, những cảm xúc và cảm động kia, cuối cùng là yêu hay là thứ gì khác, cho nên...” Cho nên lần trước ở tại Thiệu Dương, khi nàng ra đi, trong nháy mắt hắn hiểu ra và động lòng kia, hắn cũng không kiên trì lưu nàng lại, bởi vì hắn không thể xác định rõ ràng!

Nam Cung Cẩm nhìn khuôn mặt dịu dàng ân như ngọc của hắn, lập tức nàng cảm thấy không thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn: “Duệ ca ca, thực ra chuyện tình cảm không cần phải lý trí như thế đâu!”

“Cẩm Cẩm, muội sai rồi! Tình cảm cũng vậy, cư xử cũng thế, chỉ có lý trí mới là đạo nghĩa cao nhất. Muội đã từng nghĩ chưa, nếu trong nháy mắt đó ta dao động, không phải yêu, không phải thích, chỉ là thoáng động lòng trong một khoảnh khắc, hoặc là một loại cảm giác nào đó, mà ta hứa hẹn điều gì đó, cuối cùng sẽ thế nào? Cuối cùng sẽ có một ngày, ta nhận ra rằng mình không có tình cảm với nàng, mà tới ngày đó, ta và nàng, nên tự xử lý thế nào? Nửa đời này của ta, đã đến tình cảnh như thế, ta cũng không có yêu cầu gì xa vời, nhưng còn nàng thì sao? Đời nàng sẽ bị hủy trong một nháy mắt do ta mơ hồ!” Thượng Quan Cẩn Duệ nói ra từng câu từng chữ, nụ cười theo thói quen bên môi cũng biến mất không thấy gì nữa, đây là sự nghiêm túc, chăm chú chưa bao giờ Nam Cung Cấm được thấy. Nói đến đây, hắn lại tiếp tục nói: “Cẩm Cẩm, muội còn trẻ, cho nên muội không hiểu. Là một người đàn ông, nếu không thể chắc chắn khiến cho phụ nữ hạnh phúc trăm phần trăm, vậy thì đừng nên tùy tiện hứa hẹn điều gì. Nếu không, chính là hủy đi cả cuộc đời người ta, muội đã hiểu chưa?” Nếu như mình nhầm lẫn giữa tình cảm thật và sự cảm động, cuối cùng đến một ngày nhận ra rõ ràng mọi chuyện, thì đó chính là ngày mình triệt để cô phụ nàng!

Bị hắn nói như thế, Nam Cung Cẩm cũng lập tức rơi vào yên lặng! Đến giờ phút này, nàng đột nhiên cảm thấy lúc trước mình rất không lý trí, cũng vô cùng mù quáng. Còn người trước mặt mình đây, vốn xưa nay mình luôn chán ghét hắn quá lý trí trên phương diện tình cảm, cảm thấy hắn không đủ thoải mái, quá mức câu nệ, lại không ngờ rằng, trong sự câu nệ này, hóa ra không phải hắn sợ nhìn nhầm, sợ phải hối hận, mà là sợ vì khuyết điểm của mình mà hủy đi cuộc đời người khác!

Đàn ông như thế, nếu như đặt ở thời hiện đại thì hoàn toàn xứng đáng là người đàn ông tốt phải không?! Không xác định rõ ràng, thì sẽ không dễ dàng hứa hẹn điều gì, nếu như đàn ông thời hiện đại đều như thế, vậy sẽ không có nhiều người ly hôn như vậy, sẽ không có nhiều người bị tách ra và bị cô phụ như thế đúng không? “Duệ ca ca, thật xin lỗi, là ta hiểu nhầm huynh!” Lý trí, có đôi khi cũng rất tốt. Tối thiểu, sẽ không có phụ ai, cũng sẽ không có lỗi với lương tâm chính mình. Thượng Quan Cẩn Duệ gật đầu, vươn tay cưng chiều vuốt nhẹ tóc nàng mấy lần, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy: “Cho nên tiểu nha đầu muội đó, không thể nào hiểu được chuyện của người lớn đâu!”

Hắn vừa nói câu này, một vệt đen liền hiện lên sau đầu Nam Cung Cẩm! Nàng đã sắp sửa làm mẹ rồi, người này còn nói như là đang nói với trẻ con vậy. “Duệ ca ca, ta đã hai mươi tuổi! Mà cháu huynh cũng sắp ra đời rồi!”

“Thì sao chứ?” Hắn nhìn nàng, trong mắt đầy ý cười. Khóe miệng Nam Cung Cẩm giật một cái: “Vậy rõ ràng là huynh nên coi trọng ta hơn mấy phần, không nên đối đãi với ta như với trẻ con như thế!”

Thượng Quan Cẩn Duệ vươn ngón tay thon dài ra, vuốt vuốt cái mũi nàng: “Trong lòng ta, bao nhiêu năm nữa, muội cũng chỉ là một đứa bé con. Một đứa bé chỉ biết đi theo sau lưng ca ca để đòi bánh sữa mà thôi!”

Mặc dù, chiếc bánh sữa này hắn đã không thể cho nàng nữa. Mặc dù, đã có người càng thích hợp hơn bảo vệ bên cạnh nàng. Nhưng thân làm “huynh trưởng”, hắn cũng sẽ một đời một kiếp yêu thương muội muội của mình, không phải sao?

“Được rồi! Được rồi!” Nam Cung Cấm cười cười trêu chọc hắn, “Thật sự không hiểu nổi, huynh rõ ràng mới hai lăm hai sáu tuổi, sao nhìn lại còn trưởng thành, tâm tư kín đáo và lý trí hơn cả mấy người ba mươi tuổi thé!”

Nàng vừa nói xong cây này, sắc mặt Thượng Quan Cẩn Duệ lập tứng cứng lại một chút. Nghiêng đầu một chút, ánh mắt hắn nhìn vào mắt Nam Cung Cấm, thấy nàng chỉ thuận miệng hỏi một câu, lòng hắn mới chầm chậm bình tĩnh lại.

“Duệ ca ca, huynh dự định làm thế nào? Đến giờ, vẫn chưa xác định rõ sao?” Nam Cung Cẩm cũng không quay đầu lại mà nói. Thượng Quan Cẩn Duệ chần chừ chốc lát, không trả lời nàng. Yêu hay không yêu, thích hay không thích, điều này chỉ có bản thân mình mới hiểu. Nhưng hắn lại không chắc chắn đến cùng có phải như thế hay không! Nghĩ thế, hắn bỗng nhiên lắc đầu. Coi như phủ định đi! Thích thì như thế nào, không thích là lại làm sao? Hắn không cho đi hết được sự quan tâm của mình, trên người hắn còn có nhiều trách nhiệm như thế, dùng cái gì để hồi báo một tình cảm sâu đậm của nàng chứ?

Thấy hắn lắc đầu, Nam Cung Cẩm bỗng nhiên nói: “Duệ ca ca, mặc dù huynh xem thường tuổi tác và suy nghĩ của ta, nhưng có vài lời, ta vẫn muốn nói. Đó chính là, làm người đừng luôn luôn nghĩ nhiều như thế, nghĩ quá nhiều sẽ mệt mỏi! Mặc dù ta cũng không đề nghị huynh phải tận hưởng lạc thú trước mắt, nhưng nếu lo lắng quá nhiều, cũng dễ dàng mất đi cơ hội, mà nhiều khi, sai lầm một lần, chính là cả đời sai lầm. Đến khi huynh quay đầu lại, tất cả đều đã muộn!” “Khi đó, cuộc đời chỉ còn lại một tiếng thổn thức. Duệ ca ca, huynh nên suy nghĩ cho kỹ! Lý trí là tốt, nhưng thỉnh thoảng không lý trí, cũng chưa hẳn là không tốt. Ai biết được lựa chọn như thế, chắc chắn là sai chứ. Dù sao cũng là chuyện tương lai, chúng ta không thể khống chế được!” Nam Cung Cẩm nói, lại nhịn không được mà nêu lên ví dụ, “Ví dụ như là, nếu dùng lý trí mà nói, dù cho ta yêu phải một tên đàn ông cặn bã không có phẩm chất đạo đức như Hoàng Phủ Hoài Hàn, cũng sẽ không nhìn trúng một tên đàn ông tẻ nhạt như Bách Lý Kinh Hồng! Xấu bụng muốn chết, mà lại hoàn toàn không biết dịu dàng là gì. Nói vài câu thôi mà hắn thích thì đáp không thích thì thôi!”

“Nhưng, cho đến hôm nay, ta lại chưa từng hối hận vì quyết định của mình! Đây không phải là chối bỏ lý trí của mình sao? Nhưng ta cũng không quên đã tự khuyên bảo bản thân mình như thế nào, nhất định phải rời xa tên đàn ông nguy hiểm kia một chút, tuyệt đối không nên động lòng, nhiều nhất chỉ nên làm bằng hữu, nếu không, cả đời tiếp xúc với người lạnh lùng như hắn, thì ta sẽ nhàm chán đến chết mất thôi! Nhưng, cuối cùng thì sao? Cuối cùng, ta cảm thấy may mắn, cảm tạ bản thân mình lúc trước đã không quá lý trí, mới có thể có được một phần tình cảm tuy không quá hoàn mỹ, nhưng mà đủ để cả đời này không hối tiếc. Duệ ca ca, ta tin tưởng rằng, huynh thông minh như thế, nhất định có thể hiểu được ý của ta! Nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ đi! Không nên quá chậm trễ, nếu không, đó chính là tự cô phụ mình, cũng có phụ người ta!”

Nam Cung Cẩm nói xong, gật đầu cười với hắn rồi xoay người rời đi. Để lại một mình Thượng Quan Cẩn Duệ đứng đó. Suy nghĩ, thật lâu, đâu phải hắn không muốn khiến cho mình đừng quá lý trí như thế, hãy mơ mộng một chút, hy vọng một chút vào chân tình giữa người với người đi chứ? Nhưng, mười sáu năm trước, hắn đã hiểu rõ, trong thiên hạ này, thứ mà không thể dựa vào nhất, chính là một chữ “Tình” kia. Mà quan trọng nhất, cũng chẳng qua chỉ là hai chữ “Trách nhiệm” mà thôi.

Vẫn là... lý trí tốt hơn đi! Nam Cung Cẩm đang muốn xuống lầu, lại thấy người nào đó đứng trên lầu nhìn nàng. Hiển nhiên, hắn đã nghe được đoạn đối thoại của bọn họ! Thế là, Nam Cung Cấm nhớ lại một chút mấy câu mình mới nói, da mặt dày như tường thành của nàng cũng có chút nóng lên: “Này! Chàng thân là Hoàng đế, lại ở chỗ này nghe lén, chẳng lẽ không thấy mất mặt sao?”

Nàng vừa nói câu này, hắn dùng một chút. Nói rất nghiêm túc: “Thế, nếu ta không phải Hoàng đế, có thể nghe lén hay không?” “Ý ta là như thế sao?” Nam Cung Cẩm nổi giận!

Hắn sờ sờ mũi, thành thật lựa chọn ngậm miệng. Nhìn nàng hết sức tức giận từ từ đi qua bên cạnh mình, hắn vội vàng đi theo nói: “Chậm một chút, nàng đang mang thai, nên chú ý thân thể mình nhiều hơn.” “Tuyệt đối không nên nổi giận, nếu như tức giận, đánh ta một trận cũng được. Không nên tức giận, đi đường thì chậm rãi một chút, chậm một chút.”

Giọng nói thanh lạnh của hắn truyền tới từ sau lưng, mặc dù vẫn dễ nghe như cũ, nhưng không biết vì sao, Nam Cung Cẩm cùng nghe càng cảm thấy gân xanh trên trán mình nổi lên nhiều hơn!

“Nương tử, chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.” Lại một câu nữa truyền đến.

Nam Cung Cẩm nghiến răng, cô không phát tác. Dùng một chút, nàng lại đi tới phía trước. Hắn lại tiếp tục nói: “Nương tử, chú ý dưới chân, nếu có đói thì nói ta. Ta tự mình đi làm, còn nữa, nếu có khát...”

Nghe thấy hắn không chỉ không có ý ngừng lại, mà càng ngày càng nói nhiều, cuối cùng Nam Cung Cẩm không nhịn nổi nữa, quay đầu tức giận nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng gào lên: “Ta nói chàng này, sao chàng lại dài dòng như thể chứ? Lèo nhèo, nói còn nhiều hơn cả bà lão bảy tám mươi tuổi!”

“Ta, chuyện này...” Nàng vừa nói xong, hắn thấy xấu hổ vô cùng. Sắc mặt cũng có chút đỏ lên: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng không cảm thấy ta dịu dàng hơn sao?”

“Ta chỉ cảm thấy chàng quá dài dòng!” Nam Cung Cẩm nói đầy ghét bỏ! Lúc trước ghét hắn nói ít, vô cùng không thú vị, nhưng tự dưng có ngày hắn bỗng nhiên thao thao bất tuyệt, hỏi han ân cần, thì nàng lại tức giận đến muốn ném hắn đi! Nghĩ thế, nàng không khỏi tự mắng mình trong lòng, Nam Cung Cấm ơi là Nam Cung Cấm, ngươi quả nhiên là đồ để tiện, đàn ông người ta nhẹ giọng tâm tình với ngươi, ngươi còn không hài lòng, cứ nhất định phải lạnh nhạt với người người mới vui vẻ sao!

“Ồ!” Hắn thốt lên, rồi cảm thấy có chút thất bại mà cúi xuống. Nhưng dáng vẻ trẻ con đáng yêu kia lại khiến cho Nam Cung Cẩm thoáng bình tĩnh lại một chút, một bụng lửa giận cũng tiêu tan một chút.

Hắn im lặng hồi lâu, bỗng tự nói: “Ngày mai, ta đi thành Tây xem thế nào.”

“Có ý gì?” Nam Cung Cẩm buồn bực nhìn hắn. Hắn như bị giật thót mình, lại như là nói sai lời gì mà hoảng hoảng hốt hốt nói: “Không, không có gì.” Sau đó hắn rời đi như một cơn gió, đúng nghĩa là chạy trối chết!

Nam Cung Cẩm vô cùng hoài nghi mà nhìn bóng lưng hắn, tên này gần đây buồn vui thất thường, có phải bị cái gì kích thích không, hay là bên ngoài làm chuyện gì có lỗi với mình? Nghe nói khi phụ nữ mang thai, là thời điểm đàn ông dễ dàng vượt rào nhất, chẳng lẽ... Nghĩ thể rồi nàng nhanh chóng lắc đầu, không có khả năng! Không có khả năng!

“Dĩ Mạch!” Nàng cao giọng quát lên.

Không lâu sau, Hiên Viên Dĩ Mạch đi ra: “Chủ nhân!”

“Em có cảm thấy mấy ngày nay hắn có điểm là lạ không?” Nam Cung Cẩm sờ sờ cằm mình, nhìn bóng lưng Bách Lý Kinh Hồng mà buồn bực hỏi thăm.

Hiên Viên Dĩ Mạch cũng không nhịn được mà gật đầu mấy lần, thực ra nàng cũng cảm thấy mấy ngày nay Hoàng thượng có chút không bình thường, giống như là trúng tà vậy! “Có ạ, thuộc hạ nghe mấy người Diệt đại nhân nói, Hoàng thượng không có việc gì còn thích nói một mình, gần đây còn hay đi dạo xung quanh kinh thành, còn đi nhìn trộm người ta nữa!”

Lần này sắc mặt Nam Cung Cẩm cũng thay đổi! Tên này chẳng lẽ nhiễm bệnh gì, còn đi nhìn trộm nữa? “Không được, không được, ta với em đi xem một chút...” “Nương nương, không xong rồi, không thấy Mộc cô nương đầu nữa!” Một cung nhân vội vàng chạy đến nói. Nam Cung Cẩm sững sờ: “Không thấy đâu?”

“Đúng vậy, nàng để lại một phong thư, rồi đi ra ngoài cung rồi. Nô tỳ vừa mới đi hỏi thăm, Mộc cô nương

muốn đi, không ai dám cản, cho nên nàng cứ thế mà rời đi.” Cung nữ nói, đưa cho Nam Cung Cẩm một phong thư chưa bóc.

Mà giờ phút này, Mộc Nguyệt Kỳ đã đeo bao hành trang rời khỏi hoàng cung. “Cẩm muội muội, cảm ơn muội đã cứu ta. Không thể nói lời cảm tạ trước mặt muội, thật xin lỗi! Ta đi, đừng phái người tìm ta, yên tâm, ta không có việc gì. Chỉ là, không biết nên đối mặt với hắn như thế nào. Cho đến nay, dưới sự cổ vũ của muội, ta đều là người dũng cảm tiến lên trong tình cảm, nhưng lần này, xin phép cho ta làm rùa đen rút đầu một lần. Ta không có cách nào đối mặt, cũng cảm thấy mình rất bẩn thỉu, không thể nào xứng đáng với hắn. Thay ta chúc hắn hạnh phúc, hắn sẽ tìm được một cô gái tốt. Mộc Nguyệt Kỳ, chỉ là một người khách qua đường vội vã trong cuộc đời hắn mà thôi, trước kia hắn chưa từng để ý, sau này cũng không cần vì cảm động hay đồng cảm mà để ý. Có duyên sẽ gặp lại! Mộc Nguyệt Kỳ kính thư.” Ra khỏi hoàng cung, nàng quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa cung, đưa tay lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống. Nàng không muốn ở lại, cũng không muốn vì hắn cảm động hay cảm kích, mà đối đãi với mình tốt hơn, như vậy chỉ có thể rời đi. Rời khỏi nơi này! Thượng Quan Cẩn Duệ từ trên lầu cao đi xuống, thấy Nam Cung Cẩm đang đọc một phong thư, nhíu mày hỏi thăm: “Cấm Cẩm, muội đang đọc gì thế?”

“Mộc cô nương đi rồi!” Nam Cung Cẩm bất đắc dĩ nói, sau đó lại cố ý nói: “Thân thể Mộc cô nương bị tổn thương như vậy, một mình ra ngoài như thế, cũng không biết sẽ như thế nào, nếu gặp phải người xấu...” Còn chưa nói xong, nàng đã cảm thấy một trận gió thổi qua trước mặt, mà người đàn ông dịu dàng như ngọc kia đã biến mất không thấy đầu nữa. Nam Cung Cẩm nhìn theo bóng lưng hắn cười trộm không ngừng, còn cái gì mà chưa xác định hay không xác định, không xác định được mới là có quỷ!

“Mộc cô nương! Mộc cô nương...”

Mộc Nguyệt Kỳ đang đi, lại nghe thấy phía sau mình có người đang gọi. Mà giọng nói đó lại quen thuộc như thế, nàng kinh ngạc một chút, cũng không biết vì sao, đâu cũng không dám quay lại mà có chân chạy đi... Còn Thượng Quan Cẩn Duệ vừa mới ra khỏi hoàng cung, xa xa, thấy trong đám người một cô gái mặc áo tím đang chạy tới cửa Đông, thân hình cũng quen thuộc như thế, hắn nhanh chóng đuổi theo: “Mộc cô nương! Nàng chờ một chút!”

“Mộc cô nương!” Thế nhưng hắn càng gọi, người phía trước chạy càng nhanh hơn. Thế là nhịn không được mà dùng khinh công, nhảy tới phía trước! Nhảy đến trước mặt cô gái mặc áo tím, xoay người nàng lại: “Mộc cô nương, nàng để ta nói...”

“Ách, cô nương, thật xin lỗi, ta nhận nhầm người!” Hắn chán nản nói, thở dài một hơi, hắn xác định ban nãy mình không nhìn nhầm người, nhưng thật không ngờ lại không phải là nàng.

Cô nương kia thấy một người đàn ông phong thần tuấn lãng nắm lấy mình, còn chưa kịp cao hứng, đối phương đã nói nhận nhầm người, nàng lúc này cũng cảm thấy mất mát mà nói: “Không sao!”

Nhưng sau đó lại xoay người rời đi.

Thượng Quan Cẩn Duệ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng nàng thật lâu, chỉ thấy bóng lưng cô gái kia, tỏ ra vô cùng mất mát, như một chiếc lá giữa không trung, như một con thuyền giữa đại dương, chập chờn cô độc, vạn phần tịch liêu.

Hắn không khỏi bắt đầu nghĩ, cô gái này và mình, chẳng qua chỉ gặp một lần, chỉ trong phút chốc thất vọng đã tịch liêu đến như thế. Vậy thì Mộc cô nương thì sao? Ba năm làm bạn, hai năm trông mong, dốc hết tất cả, thay đổi tất cả. Còn bị mình nhiều lần tổn thương mà rời đi, phải chăng càng thêm cô tịch sao?

Tấm lưng kia, phải chăng càng thêm thể lương hơn? Nghĩ thế, bỗng nhiên hắn cảm thấy tim mình đau nhói, ngay cả tay phải cũng không nhịn được mà nâng lên, nắm lấy vạt áo nơi ngực mình. Quạt xếp trong tay cũng không biết rơi xuống đất từ lúc nào.

Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, lớn tiếng gọi: “Mộc cô nương, Mộc cô nương...”. Giọng nói hắn vang xa, như là một bài hát ngân nga mãi không hết, mãi mãi còn vương vấn trong lòng người. Kéo dài mà xen lẫn đau đớn...

Cách đó không xa, đằng sau mười mấy cái bao tải chồng chất lên nhau, một cô gái mặc áo tím đang ngồi xổm chỗ đó, gắt gao che lấy miệng mình, mới có thể áp chế không khóc lên thành tiếng!

Mặt mũi hắn, vẫn như cũ, chỉ cần nhìn một thoáng đã khiến nàng đánh mất thần hồn. Thân hình hắn, vẫn như cũ, chỉ cần nhìn một khắc, tim nàng như bị đao cắt qua.

Hắn như thế này, là yêu nàng sao, yêu nàng thật sao? Nhưng, hiện nay, nàng sao có thể xứng với hắn chứ? Phụ nữ, cho dù là bị người khác nắm tay, cũng đã muốn cắt đứt cánh tay đó để lấy lại sự trong sạch. Mà mình lại bị nhiều người như thế...

Nàng không xứng với hắn!

Cuối cùng, Thượng Quan Cẩn Duệ gọi rất lâu. Nghĩ nàng không có ở đây, hắn chán nản thở dài một hơi, trên môi chậm rãi nở nụ cười ôn nhã, nhưng nhìn vạn phần gượng ép. Nâng chân lên, chậm rãi rời khỏi nơi này. Mộc Nguyệt Kỳ vẫn ngồi xổm nguyên tại chỗ, nhìn hắn chậm rãi biến mất trong tầm mắt, con ngõ dài hun hút ngoài kia, như một hành lang tối đen như mực, khiến cho tất hy vọng của nàng tan biến. Mãi cho đến khi thân ảnh màu xanh kia biến mất không thấy gì nữa, nàng cuối cùng mới ngồi bệt trên mặt đất, nghẹn ngào khóc òa lên!

Dưới ánh nắng chiều tà, hình bóng nàng bị kéo thành một vệt dài, sắc trời cũng bắt đầu tối dần, cuối cùng, nàng lau khô nước mắt, chậm rãi đứng lên từ dưới đất. Bước chân lảo đảo, đi đến nơi hắn mới đứng khi nãy, ngồi xổm xuống, nhặt chiếc quạt xếp thủy mặc kia lên.

Từ nay, người dưng nước lã. Từ nay, không còn thấy nhau nữa.

Lại một giọt nước mắt rơi xuống, nàng cất chiếc quạt xếp vào ống tay áo. Lại không nhịn được mà vươn tay, sờ lên mặt đất nơi hắn đứng, người kia, trước đây không lâu, đã đứng ở đây. Hắn đã đứng ngay tại chỗ này. Chỉ là, bọn họ, cuối cùng rồi sẽ phải bỏ qua. Nàng mạnh mẽ nở nụ cười rồi nói: “Ta đi đây, trời đất cách biệt, mong hai ta đều bình an!”

Đứng dậy, đeo bao quần áo lên, đi về hướng Nam. Nàng nhanh chóng đi về phía trước, đã không còn là dáng vẻ suy sụp, nhát gan vì yêu nữa.

Thượng Quan Cẩn Duệ, ta yêu chàng, rất yêu chàng!

Cho dù, trong lòng có một vạn điều không nỡ. Nhưng ta đã không còn có tư cách yêu chàng! Như vậy, ta đi, hẹn gặp lại. Không, cũng không cần phải gặp lại nữa.

Đường lớn xa xôi, luôn có một con đường, thuộc về nàng.

Nhưng nàng lại không biết, sau khi nàng đi, bên trong ngõ lại có một người đi tới, áo xanh thanh nhã, chỉ nhìn qua người ta đã cảm thấy như gió xuân mơn mởn.

Vốn hắn phát hiện ra quạt xếp của hắn không biết bị rơi từ lúc nào, nên quay lại tìm. Lại nhìn thấy, nàng nhặt quạt xếp của mình lên, rồi quay lưng rời đi. Tấm lưng kia, tư thế hiên ngang, giống như cuối cùng đã thoát khỏi được lồng giam vây khốn nàng.

Bước chân hắn định đi về phía trước, nhưng cuối cùng lại không đuổi theo. Vốn nàng nên nghe thấy hắn gọi nàng, nhưng nàng không hề đi ra. Giờ rời đi lại thản nhiên như thế. Đây chính là sự lựa chọn của nàng sao?

Hắn, có quyền gì mà can thiệp vào? Nhìn chăm chú bóng lưng của nàng, thật lâu. Mãi cho đến khi bóng lưng đó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, hắn cũng lập tức hiểu được nguyên nhân nàng muốn rời đi. Đi theo bên hắn, nàng đạt được, chỉ có cự tuyệt, và thương tổn vĩnh viễn, không phải sao? Đã như thế, thôi thì đi cũng tốt! Nghĩ thế, hắn nhìn theo hướng nàng rời đi, cười khẽ rồi nói trầm thấp: “Nàng, sẽ cảm thấy vui vẻ chứ? Nếu như không có ta.”

Nói xong, hắn quay người đi. Hình bóng màu xanh, dưới ánh trời chiều, hắt ra một cái bóng màu đen, hắn cúi đầu nhìn xuống cái bóng của mình. Nhìn cái bóng của mình trơ trọi lẻ loi như vậy, một hình bóng đơn bạc. Hắn không khỏi cười tự giễu một tiếng: “Lúc trước, sao lại không cảm thấy mình cô đơn thế này nhỉ?” Cảm thán một câu xong, hắn thở dài một hơi thật sâu. Đi về hướng hoàng cung...