Chương 348: Quyển 4 Chương 61: Kế Sách Của Hách Liên Đình Vũ

Sau khi Nam Cung Cẩm và Vân Dật quay lại doanh trướng, nàng hạ lệnh để các binh sĩ chuẩn bị, ngày

mai sẽ rời khỏi Mạc Bắc. Nhưng sau khi Uất Trì Thành biết quyết định của bọn họ, hắn lại có chút sầu | lo, nhưng cũng không có ý kiến phản bác gì.

Bởi vì từ trước đến nay, mỗi lần người Mạc Bắc đột kích, phần lớn đều là hắn đi cùng Vân lão Vương gia tiến đánh, cho nên hắn hiểu Đạm Đài Minh Nguyệt hơn so với Nam Cung Cẩm và Vân Dật: Người kia, tuyệt đối1không phải là người vừa gặp một chút trở ngại là sinh lòng lùi bước, trận thua thảm ngày hôm nay rất có thể đưa đối phương tới ý định đồng quy vu tận! Cho nên bọn họ nếu cứ lui về như thế, thì cũng không phải là một quyết định sáng suốt! Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, không có căn cứ để xác định rõ, nên hắn cũng không nói nhiều,

Nam Cung Cẩm nhìn bộ dạng như muốn nói gì đó lại thôi của hắn, cũng biết hắn có ý kiến muốn nói, nên nàng8hỏi hắn: “Sao thế, ngươi có ý kiến hay là đề nghị gì với mệnh lệnh này?”

“Mạt tướng không dám! Chẳng qua là mạt tướng cảm thấy Đạm Đài Minh Nguyệt là người vô cùng cao ngạo. Cuộc chiến hôm nay, mạt tướng cho rằng chỉ có thể kích thích ý chí chiến đấu của hắn chứ không làm hắn thoái ý, cho nên mới có một chút chần chừ!” Uất Trì Thành cúi đầu xuống, giọng điệu có chút kinh sợ.

Nam Cung Cấm dừng một chút, trong lòng cũng lập tức có suy nghĩ, đúng thế, lúc Đạm Đài Minh2Nguyệt rời đi, trong ánh mắt hắn nồng đậm phẫn hận và lệ khí, hầu như có thể nói là không chết không thôi! Nhưng nếu mình đã hạ lệnh triệt binh, giờ lại thay đổi xoành xoạch thì quan tâm khó lòng mà yên ổn, cho nên hiện nay hầu như là không có cách nào khác.

Đang chuẩn bị nói gì đó chợt có binh sĩ tiến đến, lớn tiếng nói: “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, vừa rồi ngoài cửa có người đưa tới một phong thư, nói là gửi cho ngài! Chúng ta cũng đã giữ người kia4lại, chờ ngài xử lý!”

“Đưa thư lên đây!” Nam Cung Cẩm cũng không ngẩng đầu lên.

“Rõ!” Tên binh sĩ lên tiếng rồi đưa phong thư lên, đặt trên bàn phía trước Nam Cung Cẩm. Nam Cung Cẩm nhìn lướt qua, xác định không có độc, mới mở phong thư ra. Phía trên là chữ viết xinh đẹp và hơi ngoáy: “Yêu Nghiệt, ta là Yêu Vật. Có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, hôm nay một mình người tới bờ sông ở thảo nguyên Tây Cách Nhĩ, ta chờ ngươi!” Yêu Vật?! Nam Cung Cẩm có chút cao hứng mà đứng lên, nhưng rất nhanh, nàng cũng cảm thấy không hợp lý! Nàng cầm thư nhìn nhiều lần, cuối cùng cười lạnh một tiếng! Cũng đã đoán được cái gì! Đôi môi nở một nụ cười nói: “Uất Trì Thành, ngày mai người và Vân Dật dẫn đại quân trở về, bản cung mấy ngày nữa mới về!”

“Nương nương, ngài đây là...” Uất Trì Thành có chút chần chừ.

Nam Cung Cẩm đưa bức thư cho hắn xem, Uất Trì Thành xem xong thì hỏi: “Chắc hẳn Yêu Vật này là cố nhân của nương nương?” Hắn cảm thấy rất kỳ quái, cái gì mà Yêu Nghiệt với Yêu Vật, có thể dùng tên bình thường một chút hay không!

Nàng hừ lạnh một tiếng đầy khinh thường qua lỗ mũi: “Không phải Yêu Vật, chỉ là một người có dáng dấp giống Yêu Vật như đúc mà thôi!” Mới đầu nàng có cao hứng một chút, nhưng rất nhanh đã ý thức được có sự bất thường, nếu Yêu Vật tìm nàng, hiện tại có thể trực tiếp tìm tới đây, sao lại muốn hẹn đến nơi khác! Hơn nữa còn vừa vặn là bờ sông ở thảo nguyên Tây Cách Nhĩ, sao lại trùng hợp như thế được chứ?

Thêm vào đó, nếu như là giọng điệu của Yêu Vật, nhất định nội dung bức thư này sẽ được viết là: “Tiểu muội muội Yêu Nghiệt, Yêu Vật ca ca đẹp trai lạnh lùng của ngươi đã tới, nhanh chóng lăn tới bờ sông ở Tây Cách Nhĩ gặp ta, ta kính dâng cho ngươi hoa cúc nhỏ của ta.”

Sau đó cô ấy sẽ chờ mình tới đánh cho một trận nên thân! Cô gái kia thích tự xưng là ca ca!

Sao lại đột nhiên trở nên nho nhã như thể được? Cho nên nàng vững tin, người gửi cho minh phong thư này không phải là Yêu Vật! Mà biết chuyện Yêu Vật, ngoại trừ Bách Lý Kinh Hồng, cũng chỉ có Vương hậu tương lai của Đạm Đài Minh Nguyệt! Thế nên, chuyện này hoàn toàn dễ giải thích thôi!

Nàng làm sao biết, trước đây phong thư này được viết một cách vô cùng nho nhã! Nhưng Đạm Đài Minh Nguyệt ý thức được đức hạnh thường ngày của Nam Cung Cẩm, mới co quắp khóe miệng xuống một chút mà sửa lại phong thư này cho có thêm độ tin cậy. Kết quả là Nam Cung Cấm vẫn còn chê nó quá nho nhã!

Uất Trì Thành rất không tán đồng mà nói: “Hoàng hậu nương nương, ý của ngài, đây chính là kế sách của quân địch sao! Nhưng nếu là như thế thì ngài còn đi tới đó làm gì, đấy không phải sẽ rơi vào bẫy của quân địch sao?”

“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con! Ta sẽ dẫn Vàng đi bảo vệ ta! Hiện nay lệnh rút quân của ta là sai lầm rồi, nhưng cứ thay đổi xoành xoạch, sẽ chỉ làm dao động quan tâm. Cho nên hiện tại chúng ta chỉ có thể rút đi, nhưng nếu như Đạm Đài Minh Nguyệt không quan tâm gì mà điên cuồng trả thù, sẽ là hậu hoạn vô tận đối với Nam Nhạc chúng ta! Mà bản cung lại cảm thấy, lần hẹn hôm nay, sẽ là một cơ hội!” Trong đầu, nàng chợt nhớ tới lời nói của Đạm Đài Minh Nguyệt ngày đó.

“Không có người nào hướng tới tự do nhiều hơn Đạm Đài Minh Nguyệt.”

Hắn đã nói rõ, trận chiến này, hắn cũng không cam tâm tình nguyện! Hắn cũng không hề dùng những lễ nghi kia của Trung Nguyên để trói buộc ý nguyện của mình, như vậy mình có khả năng đi hòa giải một trận chiến không cần thiết này! Có một số vấn đề, nếu như có thể dùng phương thức hòa bình để giải quyết, cần gì cứ nhất định phải động binh đao chứ? Huống chi, bọn họn một mình xâm nhập, vốn là một quyết định rất không sáng suốt! Thuốc nổ hiện giờ cũng đã dùng hết bảy tám phần, có thể tiếp tục đánh thắng hay không cũng không biết! Cho nên dùng phương thức đơn giản để giải quyết, là không thể tốt hơn được!

“Thế nhưng Hoàng hậu nương nương, chuyện này quá mức nguy hiểm, mạt tướng nghĩ nếu Hoàng thượng biết, người cũng nhất định không đồng ý!” Uất Trì Thành thấy nàng như đã quyết tâm, nên vội vàng lôi Hoàng thượng ra, ý đồ là muốn Hoàng hậu nương nương thay đổi chủ ý!

Nhưng cho dù là lôi ra Bách Lý Kinh Hồng, hắn cũng không thể thay đổi quyết định của Nam Cung Cẩm! “Được rồi, ngươi yên tâm đi, mạng của ta, rất rắn!” Đây không phải chỉ là sự tự tin của nàng, mà còn đến từ giác quan thứ sáu, giống như thời điểm ở thành cổ Thiên Kỳ, dự cảm lúc đó cũng giống bây giờ như đúc, mà từ trước đến nay nàng đều vô cùng tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, cho nên nàng mới kiên quyết như thế!

Uất Trì Thành thật sự là không khuyên nổi, cuối cùng từ bỏ việc thuyết phục nàng, hắn suy nghĩ rồi chán nản nói: “Nương nương, vậy ngài có muốn mang theo mấy người bảo hộ hoặc là tiếp ứng không?”

“Không cần, có Vàng là đủ rồi! Sau đó chuyện quân sự liền giao cho các ngươi! Chờ tin tức tốt của bản cung!” Nam Cung Cấm cười một tiếng rồi vẫy tay một cái, con sói vàng hèn mọn kia liền theo nàng cùng đi ra.

Uất Trì Thành đứng tại chỗ thở dài một hơi, rồi vội vàng đi ra ngoài tìm Vân Dật bàn bạc, chuyện lớn thế này, chắc chắn một mình hắn không quyết định được, có cần thông báo cho Hoàng thượng một chút hay không?

Gió thổi dọc theo bờ sông trên thảo nguyên, mà Nam Cung Cẩm tựa như không có chút sốt ruột vào với ước hẹn, nàng dẫn theo Vàng nhàn nhã đi tới bờ sông Tây Cách Nhĩ. Hiện nay nơi đó hẳn là thay ngang khắp đồng, thật không ngờ đôi vợ chồng Đạm Đài Minh Nguyệt và Hách Liên Đình Vũ này khẩu vị lại nặng như thế, lại hẹn nàng gặp mặt ở nơi đó! Đúng rồi, có lẽ vì để báo thù ngay nơi đó!

Sắp tới nơi, Nam Cung Cẩm xoay người nói với Vàng: “Trước tiên người cứ trốn trong bụi cỏ, chờ ta qua đó, nhìn động tác của ta, nếu như ta vung tay lên, ngươi liền lập tức chạy tới cứu ta, hiểu không?” Vàng đột ngột phát hiện nàng muốn nó ở bên ngoài, thế là trong nháy mắt liền không vui, nhanh chóng lắc đầu, biểu thị là mình không vui! Thế là, Nam Cung Cấm giơ tay lên, làm ra vẻ muốn đánh nó, Vàng giật nảy mình, nuốt một chút nước bọt, rụt cổ lại rồi lùi về sau mấy bước, vội vàng gật đầu, biểu thị mình sẽ nghe lời. Lúc này Nam Cung Cẩm mới hài lòng gật nhẹ đầu, trong lòng mắng Vàng có tính để tiện, nhất định phải dùng vũ lực uy hiếp mới được!

Sau đó, nàng xem xét cách đó không xa, đúng như nàng đoán, đúng là có một người hình dạng giống Yêu Vật như đúc đang đứng đó chờ nàng! Hôm nay, cô ta còn không mang roi bên hông, chắc để hi vọng nàng không nhận ra. Nhưng có vẻ như cô ta thấy Nam Cung Cẩm lâu như vậy còn không có tới, cho nên nhịn không được mà đi tới đi lui tại chỗ, dáng vẻ có chút lo lắng.

Nam Cung Cấm cười lạnh một tiếng, lộ ra vẻ mười phần quỷ quyệt và thần bí trong đêm tối, sau đó, nàng nhanh chóng đi mấy bước ra ngoài, tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Yêu Vật?!”

Lời nói còn chưa dứt, đã nghe thấy có cái gì rơi từ trên đầu nàng xuống, nàng ngưng mắt nhìn lên, đó là lưới chế tạo từ Thiên Tàm Ti! Xem ra Đạm Đài Minh Nguyệt đúng là mười phần coi trọng nàng! Vốn có thể tránh, nhưng nàng lại lựa chọn không tránh, để mặc cho tấm lưới kia trùm lên người mình! Ngay sau đó, chính là một mùi hương kỳ dị bay tới, thuốc mê đỉnh cấp của Nam Cương!

Cho dù là Nam Cung Cẩm, cũng không có sự chuẩn bị nào cho tình huống này, gặp phải loại thuốc mê này cũng không thể nào chống lại, liền bị hôn mê bất tỉnh! Mà khi té xỉu, trong đầu nàng hiện lên hai chữ thật to: Chết tiệt! Mà Vàng đang nhìn Nam Cung Cẩm cách đó không xa, nó do dự mấy lần, nhưng vẫn không lao ra, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau bọn hắn. Vẫn chờ chủ nhân tỉnh lại rồi nói sau! Dù sao cũng là Lang Vương ẩn nấp thân hình, Đạm Đài Minh Nguyệt cũng không phát hiện được!

Khi Nam Cung Cẩm tỉnh lại, nàng liền có cảm giác nhói nhói truyền đến từ cổ tay mình. Mở đôi mắt mê

mang ra, nàng nghiêng đầu xem xét, thấy cổ tay mình bị thắt lại bởi một sợi dây, cũng may Đạm Đài Minh Nguyệt chỉ trói nàng trên một cây cột, mà không treo nàng lên, nếu không nhất định hiện nay nàng sẽ chửi ầm lên!

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói phong lưu hoa lệ chậm rãi vang lên phía đối diện nàng.

Đạm Đài Minh Nguyệt giờ phút này đang an vị ở phía trước nàng, bàn tay thon dài, nâng một chén trà, trên mặt vẫn đeo tấm mặt nạ quỷ, thoạt nhìn vô cùng nhàn nhã.

Nam Cung Cẩm giật mấy lần, phát hiện sợi dây thừng này lúc trước đã được ngâm trong thứ gì đó, càng giật mạnh thì càng bị trói chặt hơn, cho nên nàng không tiếp tục giãy dụa nữa, sau đó chậm rãi nhíu mày. Giờ phút này nàng có cảm giác như biến thành Thượng Đế, vì năm đó Jesus bị đóng đinh trên Thập Tự Giá, cũng có tư thế như nàng bây giờ! Đạm Đài Minh Nguyệt chậm rãi đứng dậy, đặt chén trà xuống, sau đó đi đến trước mặt Nam Cung Cẩm, vươn bàn tay với những vết chai mỏng ra, bóp lấy cái cằm của nàng, nói từng chữ từng chữ ra khỏi miệng: “Cô gái, tính kế trẫm hết lần này đến lần khác như vậy, cảm giác rất thỏa mãn đúng không, hả?”

Nam Cung Cẩm nhìn hắn, không nói lời nào.

Thấy nàng không nói gì, Đạm Đài Minh Nguyệt cho rằng nàng bị mình bắt được, cho nên không cam lòng. Hắn cười khẽ một tiếng, thu tay mình lại: “Tức giận, nên không nói lời nào, hả?”

Cái cằm không bị hắn bóp nữa, lúc này Nam Cung Cẩm nói nói: “Ngươi bóp cằm của bà, sao bà nói được! Khục khục...” Hiện nay nàng cũng không ngốc để đối phương phát hiện là mình cố ý mắc lừa. Mi tâm Đạm Đài Minh Nguyệt nhảy lên một cái rồi nói: “Trẫm chẳng qua là bóp cằm của ngươi, có cái gì mà khó nói?Chẳng qua là không dễ nói một chút thôi, làm gì đến mức không thể nói được chứ? “Nói như thế sẽ khiến cho giọng nói không rõ ràng, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng anh minh thần võ của ta!” Nam Cung Cấm nghiêng đầu, đầu hơi vểnh lên, bộ dạng mười phần cao ngạo!

Khóe miệng Đạm Đài Minh Nguyệt giật một cái, trong chốc lát cũng không phản bác được! Toàn mấy thứ ba lăng nhăng, trong đầu cô gái này chỉ chứa toàn những suy nghĩ hỗn loạn, khiến cho người ta tắc lưỡi! “Hình tượng anh minh thần võ? Bị trẫm bắt tới đây, ngươi còn có hình tượng anh mình thần võ gì nữa?”

“Đó là con mắt ngươi không dùng được nữa, cho nên mới không nhìn thấy sự anh minh thần võ của ta!” Nam Cung Cẩm đánh Thái Cực Quyền, mục đích hàng đầu hiện nay, chính là trước hết làm cho Đạm Đài Minh Nguyệt buông lỏng cảnh giác với mình, sau đó, nàng mới có biện pháp phát huy. Thêm nữa, cho dù là muốn bàn điềm kiện, cũng không thể dùng trạng thái như hiện nay để bàn bạc được, hiện nay mình là người bị chế trụ, sẽ bị ký một hiệp ước không bình đẳng!

Quả nhiên, câu nói loạn thất bát tạo này vừa dứt, trong chốc lát đã khiến Đạm Đài Minh Nguyệt muốn thiên đao vạn quả cô gái này, ý định muốn báo thù cho các binh sĩ của mình bị hắn vứt ra sau đầu, thậm chí hắn cũng không biết hắn bắt cô gái này để làm gì! Sau khi hắn đờ đẫn cứng ngắc hồi lâu, cuối cùng hắn mới minh bạch là hắn muốn báo thù, nhưng sát ý đầy ngập tâm trí lúc đó bị mấy câu nói dở khóc dở cười của nàng quấy cho hầu như không còn!

“Ngươi cứ một mực nhìn ta như vậy làm gì? Có phải phát hiện ra dáng dấp quốc sắc thiên hương, xinh đẹp như hoa, ta...” “Ngươi nghĩ nhiều quá!” Hắn hừ lạnh một tiếng, cánh tay trong áo giật giật, muốn trực tiếp bóp chết cô gái này, nhưng lại chợt nhớ nàng đã hai lần cứu mình khỏi cái chết, bỗng nhiên hắn lại có chút không xuống tay được!

Do dự hồi lâu, vậy mà hắn cứ thế quay người đi! Đi tới cửa, hắn vứt cho Nam Cung Cẩm một câu: “Ngươi đợi mà xem, xem xem Đạm Đài Minh Nguyệt ta làm thế nào tiêu diệt sạch quân đội của ngươi, rửa sạch sỉ nhục của Mạc Bắc ta!”

Mà khi hắn ra khỏi doanh trướng, liền gặp Hách Liên Đình Vũ! Hách Liên Đình Vũ vừa nhìn thấy hắn, liền giống như một con chim sơn ca nhào vào hắn, đôi mắt to lấp lánh, trong đêm tối lộ ra vẻ sặc sỡ lóa mắt, đầy mặt đều là vẻ cười lấy lòng: “Minh Nguyệt ca ca, thế nào, ta giúp người bắt được nàng rồi đấy?”

“Không ngờ tới một nha đầu chỉ biết gây tai họa như ngươi, còn có chút năng lực này!” Đạm Đài Minh Nguyệt cười tán thưởng, cũng không biết ca ngợi hay chế giễu.

Hách Liên Đình Vũ liền có chút không vui, hôm trước lúc nàng nghe bọn hắn bàn bạc đối sách, mới biết cô gái kia chính là Thừa tướng Tây Võ Yến Kinh Hồng lúc trước, lại nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ, thế nên mới có biện pháp như thế. Sao giờ đã bắt được cô gái kia, Minh Nguyệt ca ca vẫn còn giễu cợt mình! Cô ta giậm chân một cái: “Minh Nguyệt ca ca!”.

“Tốt, lần này đều là công lao của ngươi, chờ chiến tranh kết thúc, trẫm sẽ khánh công cho ngươi!” Đạm Đài Minh Nguyệt dứt lời, liền cất bước mà đi. Lúc này Hách Liên Đình Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta luôn luôn gây họa cho Minh Nguyệt ca ca, lần này cũng coi như giúp hắn được một lần.

“Truyền lệnh, tất cả các tướng quân tập hợp đến vương trướng của trẫm!” Đạm Đài Minh Nguyệt nói lớn tiếng.

“Rõ!” m thanh một tên lính lĩnh mệnh vang lên.

Còn mi tâm Nam Cung Cẩm ở trong lều vải cũng nhảy lên một cái, hỏng bét! Mình phải hành động nhanh lên, hiện nay Đạm Đài Minh Nguyệt muốn bàn bạc, tuyệt đối là thừa dịp mình không có mặt, mà tiến đánh quân đội Nam Nhạc!

Nhìn cánh tay và chân của mình bị trói, mà cây đao thì cắm bên trong giày! Nàng lập tức cảm thấy có chút đau đầu, hiện nay là đêm khuya, chỉ có thể chờ khi ngoài cửa không có tiếng động, mới gọi Vàng đến giúp đỡ được!

Chờ đợi trong lo lắng thật lâu, mỗi phút đều vô cùng gian nan. Mãi đến khi ngoài cổng chỉ còn bóng hai lên lính trông coi ở đó lắc lư, Nam Cung Cấm bỗng nhiên búng tay một cái!

Còn Vàng thì cũng không phải đồ đần, nó một mực tiềm phục trong bụi cỏ nhìn những người này qua lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng búng tay của Nam Cung Cẩm, đôi mắt màu xanh lục nheo lại, nhìn đầy tính chất loài sói, thấy ngoài cửa trướng bông có hai tên lính, nó lượn vòng mấy bước!

Sau đó, tại phía sau trướng bồng, nó lặng lẽ mò vào!

Nam Cung Cẩm cũng nghe thấy tiếng đào đất, nhìn lại, trông thấy trong lều vải, ánh nến chiếu xuống, lộ ra cái bóng bên ngoài vô cùng rõ ràng, chính là một con sói đang đào đất ở đó! Nàng vui mừng trong lòng, biết là Vàng đã đến rồi!

Hiện nay, thời gian đối với nàng mà nói, là hết sức quan trọng, nàng nhất định phải trước khi Đạm Đài Minh Nguyệt xuất binh, chạy thoát! Đảo loạn kế hoạch của đối phương, sau đó nghĩ biện pháp biết nỗi khổ tâm trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt! Chỉ có thể, mới có khả năng hóa giải trận chiến tranh này!

Sau khi Vàng đào đất ở bên ngoài hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi chui được vào lều cái đầu, sau đó, là nửa người, bởi vì dáng dấp nó thật sự quá lớn! Cho nên lúc chui vào, lều vải bị lắc lư mấy lần, binh sĩ ở cổng cũng giật mình, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác của lều vải một chút, Vàng cũng thấy lều vải lắc lư mấy lần, nên ngừng trong chốc lát, không dám loạn động.

Một tên binh sĩ nói: “Ngươi nhìn xem lều vải có phải bị méo hay không?” “Ách, hình như có một chút, có lẽ là do hạ nhân lúc mắc lều không được tốt! Méo cũng không có gì kỳ quái!” Một người lính khác đáp lại, dù sao trong phạm bên trong cũng là vương thượng tự mình trói lại, nàng có thể chạy thoát sao.

Thế nên hai người bọn hắn quay đầu lại, còn Vàng nằm sấp tại chỗ không dám động đậy hồi lâu, lúc này mới tiếp tục hành động, mới có bài học vừa rồi, nên động tác của nó chậm lại một chút, lúc này mới không làm lắc lư lều vải, nó chui được vào trong!

Sau đó nó chạy đến trước mặt Nam Cung Cẩm, không nói hai lời, hàm răng sói liền cắn lên dây trói trên chân nàng! Cũng không lâu lắm, dây thừng bị hàm răng sắc nhọn của nó cắn đứt! Còn Nam Cung Cẩm giơ chân lên cao một trăm tám mươi độ, sau đó dùng sức hất mạnh, Ngư Tràng vô cùng chính xác bay vút ra từ trong ủng, thanh đao sắc bén chém sắt như chém bùn, nhẹ nhõm cắt đứt dây thừng trên tay nàng!

Trước khi Ngư Tràng rơi xuống đất, Vàng đã nhanh chóng chạy tới ngậm lấy nó, rồi vội vàng chạy trở lại,

một tay Nam Cung Cấm đã thoát khỏi dây trói, cầm lấy thanh đao, cũng nhìn Vàng tán thưởng một chút, sau đó cắt đứt nối sợi dây thừng cuối cùng đang trói mình!

Một người một sói liếc nhau một cái, đi tới mép lều vải. Vừa mới chuẩn bị chui theo cái lỗ Vàng mới đào để ra, nhưng không khéo chính là vừa lúc này có binh sĩ tuần tra đến nơi này, có người chỉ vào miệng lỗ nói: “Sao nơi này có một cái lỗ?”

“Không biết, nhưng bên trong đang giam giữ trong phạm! Các người trông coi ở đây, ta vào xem!” Nói xong hắn tiến đến cửa chính phía trước lều vải.

Sắc mặt Nam Cung Cẩm cứng đờ, trong lòng thầm kêu không ổn, nàng nhìn Vàng một chút rồi gật nhẹ đầu, lăn đến bên dưới cái bàn cách đó không xa, Vàng cũng vội vàng đuổi theo và chui vào! Ngươi kia vén rèm lều vải lên, đã thấy đây dây thừng trên mặt đất, mà trên cây thập tự giá kia đã không có ai! Hắn cảm thấy kinh hãi, gầm lên giận dữ với hai tên lính trông cửa chính: “Hai người các ngươi là đồ vô dụng, trông coi người kiểu gì đây? Người đâu rồi?”

Ách, hai người bọn hắn xem xét bên trong! Đúng là không có ai! “Ách, chúng ta, ta...”

“Ta ta cái rắm! Nhanh đi bẩm báo Vương thượng!” Vừa nói xong, hắn đã nhanh chóng xông ra ngoài!

Chờ cho tất cả mọi người rời khỏi lều vải, bắt đầu tìm kiếm Nam Cung Cẩm bốn phương tám hướng, sau khi nơi này đã an toàn, nàng mới quay sang gật đầu với Vàng, một người một sói thừa dịp bóng đêm mà rời khỏi nơi này!

Còn Đạm Đài Minh Nguyệt, sau khi nghe tin đã không thấy tăm hơi Nam Cung Cẩm! Gương mặt dưới tấm mặt nạ lập tức trở thành màu xanh xám!

“Vương thượng, hiện nay làm sao bây giờ?” Bọn hắn đã bàn bạc xong phải thừa dịp bóng đêm, tập kích doanh trướng Nam Nhạc, thế mà hiện nay cô gái này lại chạy thoát, nói không chừng đã quay lại doanh trướng Nam Nhạc, vậy bọn hắn còn phải đi đánh lén nữa sao?

Đạm Đài Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cơn tức đã dâng trào đến ngực, nhẫn nhịn hồi lâu mới không dễ dàng đè xuống! Hắn không thể ngờ được mới một lúc như thế mà nàng đã chạy thoát, mà dây thừng kia đều là tự

mình buộc, chắc chắn không dễ dàng mở ra được, cho nên mới không phải quá nhiều người canh gác ở cửa ra vào! Thế nhưng mà...

Dùng biện pháp kia bắt được nàng một lần, không có khả năng lại dùng biện pháp giống thế mà bắt được nàng lần hai!

Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy thất bại vô cùng! Nhìn một chút các tướng quân bên cạnh đang chờ đợi quyết định của mình, hắn đành bất đắc dĩ nói: “Đều đi về nghỉ ngơi đi!” Còn xuất binh gì nữa, không biết cô ta đã trốn đi bao lâu, nhưng dù là bao lâu, cũng nhất định về tới doanh trướng nhanh hơn bọn hắn! Hiện nay nếu bọn hắn tới đó, nói không chừng chính là đi chịu chết!

“Rõ!” Các tướng quân cũng cảm thấy vô cùng biệt khuất, vừa mới nghĩ mình sẽ thắng, không ngờ lập tức liền... Ai!

Nhưng, toàn bộ mọi người trông quân doanh đều không từ bỏ tìm kiếm Nam Cung Cẩm, hai tên binh sĩ trông coi ở cửa trướng bông đáng thương kia, vì không phát hiện được nên cứ như thế mà bị chém! Đợi từng đợt từng đợt người đến nói với hắn rằng không tìm thấy, Đạm Đài Minh Nguyệt cuối cùng cũng từ bỏ, chán nản về vương trường của mình, cũng tháo mặt nạ xuống, giao cho binh sĩ ở cổng, vừa mới đi vào, hắn liền cảm thấy có người bên trong! Sắc mặt nghiêm lại một chút, sau đó một bóng người nhanh chóng đến trước mặt hắn, bổ một đao vào hắn, đương nhiên, đây chỉ là một chiêu giả vờ!

Đạm Đài Minh Nguyệt khó khăn lắm mới né được, đang muốn gọi người, lại nghe giọng Nam Cung Cẩm có chút ngạc nhiên vang lên: “A, lại là ngươi!” Nàng giả vờ không biết!

Vốn cho là nàng đã chạy trốn, lại không ngờ rằng nàng trốn đến nơi mình nghỉ ngơi! Trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt vui mừng, nhưng thấy nàng như là vì thấy mình mà cao hứng, nên hắn dùng một chút rồi gật đầu: “Ừm, là ta, không phải người chạy trốn rồi sao?” Hắn cũng giả vờ hắn không phải là Đạm Đài Minh Nguyệt!

Nam Cung Cảm thấy hắn phối hợp như thế, như có ý không nói đến thân phận của mình, thế nên bỗng cảm thấy kinh hỉ, cũng làm bộ thở dài một tiếng, sau đó nói: “Nhỏ giọng một chút, tuyệt đối đừng để Đạm Đài Minh Nguyệt biết ta trốn ở chỗ này! Ngươi đừng quên, ta cứu ngươi hai lần, tức là cho dù là chủ nhân của ngươi, ngươi cũng không thể bán đứng ta!”

“Ừm, được! Ta không bán đứng ngươi!” Giọng nói Đạm Đài Minh Nguyệt mang theo ý cười vang lên, điều này trong lúc nhất thời khiến hắn không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, nhưng tóm lại cô gái này hiện nay đang ở ngay trong vương trướng của mình, thế nào cũng không trốn thoát được không phải sao? Chơi đùa cũng tốt, vừa vặn giải tỏa cho quãng thời gian chạy trối chết vô cùng hậm hực và chật vật vừa qua không phải sao? Nam Cung Cẩm lúc này mới gật đầu hài lòng, sau đó nhìn y phục trên người hắn, ra vẻ kinh ngạc nói: “Sao ngươi lại mặc quần áo của Đạm Đài Minh Nguyệt, chẳng lẽ ngươi chính là...?” Nàng vừa nói vừa hoảng sợ mà trợn to đôi mắt!

Đạm Đài Minh Nguyệt đi vài bước tới chủ vị, ngồi xuống và nói: “Bởi vì thường xuyên có người ám sát Vương thượng, vì sự an toàn của Vương thượng, tự nhiên ta chỉ có thể giả trang thành hắn! Nơi này chính là vương trướng của hắn, may mắn hôm nay người đi vào là ta, nếu là hắn, ngươi liền thảm rồi!”

Nam Cung Cấm cũng giống như bị dọa sợ, nàng vỗ vỗ ngực mình nói: “May mắn ta mạng tốt! Có lão thiên gia trông nom!”

Đạm Đài Minh Nguyệt nghe thế, từ chối cho ý kiến. Hắn cúi đầu xuống, bắt đầu nhìn địa đồ, đã bắt đầu suy nghĩ đi đánh quân đội Nam Nhạc từ nơi nào! Mặc dù vừa rồi đã tính xong, nhưng chậm trễ một lúc rồi, có thuộc hạ bẩm báo có vẻ như đối phương chuẩn bị rút khỏi Mạc Bắc, nhưng Mạc Bắc của bọn hắn, cũng không phải là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!

Nam Cung Cẩm giả vờ không biết hắn đang nhìn cái gì, sải bước đi qua, ngồi đối diện với hắn, mở miệng cảm thán: “Ai! Ta nói chủ nhân của ngươi, có phải đầu óc hắn có bệnh hay không? Làm Mạc Bắc Vương không tốt sao, còn phải tiến đánh Trung Nguyên làm gì?” Khóe mắt Đạm Đài Minh Nguyệt hơi giật một cái, cái nốt ruồi nơi khóe mắt cũng chuyển thành một màu sắc quỷ quyệt, hắn ngẩng đầu nhìn mặt nàng đang ác ý phỉ báng mình, không nhịn được mà nói như giải thích cho chính mình vậy: “Vương thượng muốn tiến công Trung Nguyên, nhất định là có cái lý riêng của hắn!”

“Có lý gì thì cũng là ngu xuẩn! Hắn cũng không nghĩ một chút, liên thủ với Đông Lăng và Tây Võ tấn công Nam Nhạc, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu là hai người lương thiện sao? Có thể phân cho hắn bao nhiêu đất đai? Hai nước kia đều ở Trung Nguyên, Đạm Đài Minh Nguyệt chưa quen cuộc sống ở đây, căn bản chính là tự đưa đầu cho người ta bắt nạt!” Nói đến chuyện này, Nam Cung Cấm cũng buồn bực, đúng là nàng không chỉ một lần nghĩ tới nếu mấy người này thật sự đánh hạ được Nam Nhạc, sẽ quyết định chia chác như thế nào? Có thể lại đánh nhau tranh đoạt lợi ích hay không?

Lời này khiến cho cơ bắp trên mặt Đạm Đài Minh Nguyệt co quắp một trận, tuy nói câu sau tựa như vì suy nghĩ cho hắn, nhưng cần phải chửi hắn là ngu xuẩn không? “Đó là bởi vì ngươi không biết nỗi khó xử của hắn!”

“Hắn có chuyện gì khó xử!” Nam Cung Cấm ngửa đầu nhìn hắn, bộ dạng hóng chuyện rất rõ ràng.

Còn Đạm Đài Minh Nguyệt chợt cảm thấy một tín hiệu nguy hiểm, đến mức mà đôi mắt yêu mỏ và hoa mỹ của hắn cũng nhịn không được mà nheo lại một chút: “Ngươi rất tò mò à?”. “Ấy... Phải!” Nhìn bộ dạng của hắn, Nam Cung Cẩm liền biết mình chỉ vì cái trước mắt mà quá hoài nghi, nhưng năng lực ứng biến của nàng cũng vô cùng cường đại! Vội vàng tỏ vẻ vô cùng hèn mọn, còn đưa thân thế mình về phía trước, nháy mắt ra hiệu nói: “Có phải là trước đây vài ngày ta đã đoán đúng, hắn thật sự có một chân với Hoàng Phủ Hoài Hàn và Mộ Dung Thiên Thu à? Hoàng Phủ Hoài Hàn ta không rõ lắm, nhưng ta biết Mộ Dung Thiên Thu, lúc trước hắn cho rằng ta là nam, hầu như có thể nói là đuổi đánh tới cùng, nghe nói dáng vẻ Đạm Đài Minh Nguyệt cũng mười phần anh tuấn, cho nên... hắc hắc... A ha ha ha ha...”

Nàng nói như là đã lâm vào trong tưởng tượng, một tay che miệng mà cười vô cùng hèn mọn!

Khóe miệng Đạm Đài Minh Nguyệt hung hăng co quắp mấy lần, vốn là không có ý định để ý đến nàng, nhưng nhìn nàng cười đúng là khiến cho người ta không dám nhìn thẳng! Cuối cùng hắn nhịn không được mà nói: “Đó là bởi vì Mạc Bắc thiếu nước!”

Dù sao thì cô gái này cũng đã trong tay mình, nói cho nàng cũng không sao!

“Mạc Bắc thiếu nước?” Sắc mặt Nam Cung Cẩm ngưng lại một chút, “Bên cạnh bộ lạc Tây Cách Nhĩ Mạc Bắc không phải có một dòng sông sao?”

“Nhưng đây chỉ là một nhánh sông, không đủ để nuôi sống toàn bộ dê bò trên thảo nguyên Mạc Bắc, mà những quốc gia Trung Nguyên kia, có nguồn nước nhưng không nguyện ý phân cho chúng ta, tổ tiên chúng ta một mực nam chinh bắc chiến, cướp đoạt bốn phía! Nhưng sau khi Vương thượng leo lên vương vị, quyết định sẽ giải quyết triệt để vấn đề này, cho nên mới quyết định tiến công Trung Nguyên!” Đạm Đài Minh Nguyệt chậm rãi giải thích.

Khó trách! Nếu nguồn nước không đủ, bãi cỏ sẽ không thể phì nhiêu, mà tính tình Đạm Đài Minh Nguyệt xưa này vô cùng cao ngạo, cũng không thích ăn cướp khắp nơi, cho nên liền quyết định một lần vất vả, cả đời nhàn nhã sao? “Nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc tiến đánh Nam Nhạc, chẳng lẽ Đạm Đài Minh Nguyệt nghĩ xưng vương thống nhất thiên hạ để giải quyết vấn đề này sao?” “Trung Nguyên có cái gì tốt đâu chứ?” Trên mặt Đạm Đài Minh Nguyệt hiện ra một nụ cười khinh miệt, tiếp tục nói, “Quy củ của người Trung Nguyên còn nhiều hơn cả lông trên người dễ bò, có thần kinh mới muốn chiếm lĩnh Trung Nguyên! Đạm Đài Minh Nguyệt là hùng ưng trên thảo nguyên, sao lại ngấp nghé một vùng đất bó tay bó chân như thế!” Quả nhiên, giống như đúc với suy đoán của Nam Cung Cẩm! “Cho nên, điều kiện của hắn với Đông Lăng và Tây Võ chính là muốn nước à?”.

“Đúng thế! Hiện nay trong thể cục Trung Nguyên, Nam Nhạc không thể nghi ngờ chính là mục tiêu công kích! Cho nên vương thượng liên lựa chọn hợp tác với Đông Lăng và Tây Võ, chỉ cần Nam Nhạc ngã xuống, Đông Lăng và Tây Võ sẽ mở đường sông, đế nước chảy đến đây!” Nói đến đây, tâm tình Đạm Đài Minh Nguyệt vô cùng tốt, “Đến lúc đó, liền có thể khiến cho thảo nguyên chúng ta giàu có, sẽ không còn người ăn không no, cũng sẽ không phải luôn luôn đến mùa thu thì lại phải đi cướp đoạt!”. Thấy hắn nói đến chuyện này, liền là bộ dạng vô cùng cao hứng, trong chốc lát cũng khiến cho Nam Cung Cấm cảm thán! Thiên hạ này có nhiều Hoàng đế như vậy, nhưng một vị yêu quý con dân mình như thế này, là chỉ có một mình Đạm Đài Minh Nguyệt! Hoàng Phủ Hoài Hàn là vì dã tâm của mình, Mộ Dung Thiên Thu là vì niềm vui thú, Bách Lý Kinh Hồng và Quân Hạo Thiên đều là vì tự vệ, duy chỉ có Đạm Đài Minh Nguyệt là chinh chiến vì con dân của mình!

Chỉ riêng tấm lòng này thôi, đã đủ khiến cho Nam Cung Cấm tôn kích hắn!

Nàng nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt bỗng sáng lên, chợt nhớ tới chuyện gì đó, sau đó nói: “Nếu Nam Nhạc đồng ý thông nước tới Mạc Bắc thì sao?”

“Ngươi nói cái gì?!” Đạm Đài Minh Nguyệt ngước mắt lên, như là không dám tin những gì mới nghe thấy! Nam Nhạc sẽ đồng ý sao? Sao có thể như thế?! “Ta nói, nếu Nam Nhạc đồng ý đưa dòng nước đến Mạc Bắc thì sao? Đồng thời cũng thông thương với Mạc Bắc, trao đổi da lông động vật và tơ lụa lương thực thì sao? Vỏn vẹn có mỗi nước, còn chưa đủ để Mạc Bắc lập tức giàu có, nếu tăng thêm thông thương, kinh tế hai nước sẽ có phát triển lớn!” Nam Cung Cẩm trầm giọng nói, giống như là lần trước Mạc Bắc và Tây Vẽ trao đổi ngựa vậy, hiện nay nàng muốn hợp tác với Mạc Bắc một lần!

Có thiết kỵ của Mạc Bắc, chiến trường Thiếu Dương sẽ không rơi xuống hạ phong! Cộng thêm với kiếp trước nàng biết chuyện con đường tơ lụa của triều Hán, nàng cảm thấy đáng giá bắt chước!

Đạm Đài Minh Nguyệt hiển nhiên là bị ý kiến này của Nam Cung Cẩm hù dọa cho sợ hãi, mấy trăm năm qua, người Trung Nguyên và Mạc Bắc đều xem thường lẫn nhau, hầu như toàn là người Trung Nguyên khinh bỉ bọn hắn là Man Tộc, cho nên không nguyện ý cho bọn hắn thứ gì! Còn bọn hắn thì trực tiếp tuân theo, chúng ta dù sao đã là Man tộc, vậy liền trực tiếp cướp đoạt, qua nhiều năm như thế rồi, nhưng cô gái này nói cái gì vậy? Thông thương sao? Nếu thật sự như thế, Mạc Bắc nhất định sẽ rất nhanh mạnh lên! “Nhưng, Mạc Bắc Vương, chúng ta có điều kiện!” Nam Cung Cảm bỗng nhiên nói ra thân phận của đối phương.

Đạm Đài Minh Nguyệt sửng sốt một chút, mới biết thân phận mình đã bị đối phương nhìn thấu! Cười khẽ một tiếng, biểu lộ vốn đang vui vẻ cũng trong nháy mắt thu lại: “Điều kiện gì?” Mục đích của Nam Nhạc, sẽ không đơn giản đi.

“Điều kiện của chúng ta rất đơn giản, trong thời gian Đạm Đài Minh Nguyệt tại vị, không được xuất binh tấn công Nam Nhạc!” Nam Cung Cấm cười nói.

Đạm Đài Minh Nguyệt sững sờ, vốn hắn cho rằng điều kiện của đối phương sẽ là muốn mình xuất binh, hỗ trợ đánh lui Tây Võ hoặc Đông Lăng, không ngờ rằng lại chỉ đơn giản như thế?! “Thế nào, không chịu đáp ứng sao?” Ánh mắt Nam Cung Cẩm đầy ý cười. Lúc này Đạm Đài Minh Nguyệt mới phản ứng lại: “Trẫm đáp ứng! Thế nhưng, ngươi chắc chắn Bách Lý Kinh Hồng sẽ đáp ứng sao?” Nếu như thế, Nam Nhạc thế nào cũng là thua lỗ!

Tên kia có gì mà không đáp ứng, dù sao thì lần trước bọn hắn cắt nước Đông Lăng, nàng còn đang lo lắng đều chảy hết về bắc bộ Nam Nhạc thì liệu có gây lụt lội hay không, vừa vặn tặng cho Mạc Bắc là quá tốt rồi. Tên chó Hàn kia không phải cũng dùng nước đối sự tương trợ của Mạc Bắc sao? Vậy chỉ dùng nước của Đông Lăng

mà thôi! Mà việc thông thương này khiến cho kinh tế hai nước đều có chỗ tốt. Chi quân đội cường hãn của Mạc Bắc cũng rút ra khỏi liên minh tiến đánh Nam Nhạc, hai bên đều tính không được thua thiệt, chỉ là đối với hiệp ước của Đông Lăng và Tây Võ, thì Đạm Đài Minh Nguyệt kiếm lời mà thôi!

“Hiện tại, không phải ta đang ở trong tay ngươi sao?” Nam Cung Cẩm cười vô cùng giảo hoạt, hai vấn đề thông thương và nguồn nước, Bách Lý Kinh Hồng sẽ đáp ứng, nhưng các lão thần cổ lỗ sĩ kia thì chưa chắc đáp ứng! Cho nên liền để cho Đạm Đài Minh Nguyệt dùng nàng làm uy hiếp, nghĩ vậy, nàng lại không khỏi thở dài thườn thượt, chờ sau khi nàng trở về, không biết có bao nhiêu tiếng xấu đang chờ nàng, nhưng vì đại cục, nàng cũng chỉ có thể một mình chống đỡ!

Nhưng ngẫm lại, có phải nàng rất vĩ đại hay không?

Đạm Đài Minh Nguyệt lúc này mới bắt đầu nhìn thẳng vào nàng, ròng rã nhìn hồi lâu, hắn mới nói: “Vậy hôm nay, ngươi cũng cố ý sa lưới sao?” Nếu thật sự như thế, trong lòng Đạm Đài Minh Nguyệt không biết mình nên tán thưởng nàng thông minh, hay nên cảm động nữa.

Nam Cung Cấm gật đầu: “Không phải người cho rằng thủ đoạn nhỏ đó, có thể bắt được người thông minh cơ trí, tài trí hơn người như ta chứ?”

“...” Khóe miệng co giật mấy lần, cảm thấy không biết nên nói gì, cô gái này, sợ là cả đời cũng không sửa được căn bệnh rắm thúi của mình! “Trẫm cảm ơn người, cho dù tổn hại hơn hai mươi vạn thiết kỵ trong tay các ngươi, nhưng đối với Mạc Bắc thiên thu vạn đại mà nói, vẫn là đáng giá!”

“Đó là do người đần, không biết trước tiên nên ra điều kiện với Nam Nhạc, cho dù hôm nay hay trước khi khai chiến, Nam Nhạc đều sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi!” Vốn là Nam Nhạc bị vài quốc gia vây công, Mạc Bắc đúng là có thể tận dụng thời điểm đó để bàn điều kiện, vì để tránh cho Mạc Bắc tham chiến, Nam Nhạc tất nhiên sẽ đáp ứng! “Có điều, làm thế có khác nào thả đá xuống giếng, đổ thêm dầu vào lửa chứ!” Đạm Đài Minh Nguyệt, cũng không phải là người không có kiêu ngạo. Nam Cung Cẩm khoanh hai tay trước ngực, nhìn hắn đầy trêu chọc: “Phải! Mạc Bắc Vương đúng là quân tử!” Lời này, khiến cho Đạm Đài Minh Nguyệt có chút xấu hổ, khóe miệng hắn co quắp một chút, không tiếp tục chú ý tới nàng,

“Đã như thế, liền phái người đi Nam Nhạc đi, ký kết hiệp nghị, cũng tiện thả bản cung về nước nữa!” Nam Cung Cẩm không đứng đắn mà cười nói, rồi lại tặng thêm một câu: “Mạc Bắc Vương đừng có quên chuyện đã đồng ý với ta, không được xuất binh đánh Nam Nhạc!”

“Yên tâm, Đạm Đài Minh Nguyệt xưa nay là nhất ngôn cửu đỉnh!”