Chương 337: Quyển 4 Chương 50: Ngươi Vĩnh Viễn Không Biết Mình Đã Bỏ Lỡ Điều Gì

Cũng may võ công của Hoàng Phủ Hoài Hàn cao cường, nội lực thâm hậu, nên dù ngã từ trên ngựa xuống, nhưng sau vài động tác xoay chuyển vẫn khó khăn lắm mới ổn định được thân hình, dùng một tư thế tiêu

sái ngã xuống đất, đứng vững vàng, như thế mới có thể không bị1mất mặt thêm nữa, chứ không ai mong muốn bị ngã vạch một cái xuống đất cả! Nhưng sắc mặt hắn đã khó coi đen óng như đáy nồi, giống như khi ruột non ruột già của con người ta có chút khó chịu, rồi đi ngoài ra cái thứ vật thể đen sì sì đó vậy!

Binh8sĩ Đông Lăng cũng vội vàng dừng lại, chỉ sợ sơ ý một chút lại vọt lên trước Hoàng thượng thì phạm vào đại bất kính, còn lính kỵ binh thì lo sợ cưỡi ngựa phóng tới lại không cẩn thận mà giẫm bẹp Hoàng Phủ Hoài Hàn!

Thế nên trận hình của Đông Lăng đại loạn ngay2lập tức, còn Nam Nhạc đã sắp xếp tốt trận hình, từ hai cánh đánh móc sườn, ép cho quân Đông Lăng không có thời gian để bày trận. Do đó vẻ mặt vốn đã đen bóng đến kinh người của Hoàng Phủ Hoài Hàn lại càng thêm sáng chói!

“Các ngươi...” Hắn thật sự muốn mắng một4câu, các ngươi thật hèn hạ! Nhưng bởi vì mình quá yếu ớt, bị nàng tùy tiện nói một câu đã kích động ngã từ trên ngựa xuống, có vẻ như vấn đề là ở chính hắn! Mà mắng đối phương hèn hạ, thì chỉ càng nói rõ mình vô năng mà thôi!

Thế là, hắn đành phải nhịn xuống một bụng lửa giận, nhảy lên ngựa, hét lớn một tiếng: “Bày trận xoắn ốc!”

“Rõ!” Đám binh sĩ Đông Lăng vội vàng đáp lại, lập tức bắt đầu bày trận!

Chỉ trong chốc lát, đội ngũ hai bên đã được bố trí xong! Mà Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hoàn toàn xứng đáng là một nhà quân sự xuất sắc, tuy mất tiền cơ, nhưng rất nhanh đã ổn định tình hình, cũng chỉ huy rất tốt, hình thành nên được tình trạng thế lực hai quân ngang nhau!

Sau đó, hai phe bắt đầu chém giết! Đây là một trận huyết chiến, một trận huyết chiến chân chính, hào quang đầy trời, máu tươi nhiễm đỏ đôi mắt, trong mắt chỉ thấy máu me tung tóe. Từng giọt máu đỏ tươi như những đốm lửa vạch ra trên không trung từng đường từng đường giao nhau, nói cách khác, đây cũng biểu thị từng sinh mạng đang nhanh chóng tiều vong!

Bách Lý Kinh Hồng giương kiếm chém tới, mũi kiếm chỉ đầu, nơi đó máu chảy thành sống!

Hoàng Phủ Hoài Hàn cầm đao phi nhanh, đao quang quét ngang, máu tươi ba thước!

Đây là một trận đọ sức giữa cường giả với cường giả, đây là một trận chiến của hai thế lực ngang nhau! Hai người kia, tựa như hai lưỡi đạo trên chiến trường, phá không mà ra, thậm chí có xu thế hủy diệt chín tầng trời. Hàn quang bốn màu, trong thoáng chốc, mọi người tựa như nhìn thấy hai con rồng đang chiến đấu với nhau!

Mà bên cạnh điểm sáng trên chiến trường này, ngoại trừ hai người bọn họ, còn có một cô gái! Nàng giơ tay chém xuống, dung nhan tuyệt mỹ và thanh tú như đóng băng ba thước, không có bất cứ biểu lộ gì, mỗi một động tác, đều có thể chính xác thu gặt một đầu người. Dứt khoát, lưu loát, đánh đúng nơi yếu hại, một chiều mất mạng!

Nếu nói hai người kia, là hai con Phi Long đang đọ sức trên chiến trường, thì Nam Cung Cẩm, chính là một viên minh châu đang tỏa sáng trên chiến trường, tàn sát thiên hạ, rực rỡ chói mắt, bừng sáng đến kinh người! Quang huy rực rỡ đó, đơn giản là muốn chọc mù mắt người ta! Chém giết, đồ diệt, nàng vốn là sát thủ “Yêu Nghiệt” nổi danh thiên hạ! Ở trong trận đại chiến này, nàng mới thật sự là thần linh, là Tử Thần khống chế sống chết của chúng sinh!

Hào quang rực rỡ của nàng, rất nhanh khiến cho Bách Lý Kinh Hồng và Hoàng Phủ Hoài Hàn đều phải chú ý tới!

Người đầu tiên, nhớ tới lúc đầu ở Nam Nhạc, nàng kể với mình những chuyện quá khứ kia, thấy tư thái sát phạt quả quyết của nàng, nhìn nàng nở rộ hào quang bên cạnh mình, trong lòng hắn chỉ có cảm giác yêu thương sâu sắc.

Còn người thứ hai, thấy bóng dáng tùy tiện của nàng, như là nhìn thấy một bông sen lửa nở rộ lúc giữa trưa nắng gắt, đẹp đến kinh người, đẹp đến lóa mắt. Thậm chí là đẹp đến choáng váng đầu óc, trong lòng hắn chấn kinh, rung động, còn có sóng lớn ngập trời!

Bên tại hắn lại vọng tới tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bách Lý Kinh Hồng: “Ngươi vĩnh viễn cũng không biết người đã bỏ lỡ điều gì?

Đây chính là điều hắn đã bỏ qua sao? Không chỉ có khả năng tranh luận và ngôn ngữ ác độc, như là hoa hồng có gai, nhưng lại diễm lệ chói mắt, như đóa sen lửa rơi vào trần thế!

“Soạt...” Lưỡi kiếm rạch vào áo lụa, âm thanh cắt đứt da thịt vang lên.

Trong chớp mắt, Hoàng Phủ Hoài Hàn bị cảm giác đau nhói khiến cho bừng tỉnh, từ đó thu hồi ánh mắt của mình, mà trên cánh tay, có máu tươi rỉ ra, chất lỏng màu đỏ tươi chói mắt khiến lòng người hoảng sợ, nhưng hắn lại không cảm thấy bao nhiêu đau đớn, ngược lại hắn lại cảm thấy một cảm giác hụt hẫng khó hiểu, khiến hắn gần như là ngạt thở!

Mà người trước mặt hắn, thanh kiếm Long Ngâm tỏa ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, trên lưỡi kiểm đang chảy xuống từng giọt máu, rõ ràng, người mới gây thương tích cho cánh tay hắn, chính là người trước mặt này!

Hoàng Phủ Hoài Hàn ngước mắt, đôi mắt màu tím đen nhìn đối phương, trong mắt có lửa giận thiêu đốt, có dục vọng chiến thắng, càng có một cảm giác đố kỵ chính hắn cũng không thể lý giải được! Không sai, chính là đố kỵ! “Nam Nhạc Hoàng, đâm sau lưng người khác không phải hành vi của người quân tử!”

Hắn nói một câu, tuy giữa chiến trường khói lửa, nhưng rất rõ ràng, đủ để Bách Lý Kinh Hồng nghe được! Có người ở bên cạnh nhìn qua, trong ánh mắt nhìn Bách Lý Kinh Hồng có thêm sự khinh bỉ.

Còn Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, lại không phật lòng chút nào, lại giương kiếm lên, đều đều nói: “Thế, không có ai nói với Đông Lăng Hoàng, là nhìn trộm vợ người khác thì cũng nên trả giá bằng máu à?”

Lời này, đừng nói là Hoàng Phủ Hoài Hàn chưa từng nghe qua, chính Nam Cung Cẩm cũng chưa từng nghe bao giờ! Nhưng nàng hiểu là tên này sáng tạo ra câu này để thể hiện chủ quyền đối với nàng, cũng tuyến cáo với mọi người thái độ đối xử của hắn với tình địch. Ừ, ngươi có thể nhìn, nhưng nhìn xong thì để máu lại, cũng đừng trách ta đánh lén.

Thế là, đám binh sĩ Đông Lăng vốn đang nhìn Bách Lý Kinh Hồng đầy khinh bỉ, cũng không thể tin được mà quay lại nhìn Hoàng thượng của bọn hắn một chút, trên chiến trường, Hoàng thượng lại hèn mọn nhìn lén... phụ nữ, ách, phụ nữ, không phải chỉ có mỗi Hoàng hậu Nam Nhạc Nam Cung Cẩm thôi sao? Không thể nào, chẳng phải Hoàng hậu Nam Nhạc vừa rồi còn phỉ báng Hoàng thượng sao? Hoàng thượng lại đi nhìn lén nàng ư? Đầu óc Hoàng thượng có vấn đề gì à?

Còn binh sĩ Nam Nhạc vây xung quanh, thì rất khinh bỉ nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, thật nực cười, Đông Lăng Hoàng không lấy được vợ sao? Hay là Đông Lăng không có phụ nữ? Hắn lại đi nhìn trộm Hoàng hậu Nam Nhạc, thật hèn mọn, bỉ ổi!

Hoàng Phủ Hoài Hàn không ngờ Bách Lý Kinh Hồng lại nhanh chóng như thế, sắc bén như thế, lại không chừa lại chút thể diện nào mà nói ra chuyện hắn đang nhìn Nam Cung Cẩm, hắn lập tức cảm thấy xấu hổ không chịu nổi! Nhất là khi trông thấy ánh mắt giễu cợt của Nam Cung Cẩm đang nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng của hắn bỗng nhiên căng cứng lại, giống như là băng tuyết không tan trên tuyết sơn, hắn lạnh lùng nói: “Chẳng qua là trẫm hơi kinh ngạc, không ngờ cô nàng có miệng lưỡi xảo quyệt, hoa ngôn xảo ngữ lừa bịp người khác, mà lại còn có bản lĩnh như vậy. Với lại, cho dù có nhìn, đây cũng là trước mặt mọi người, cũng là nhìn một cách quang minh chính đại, sao lại nói là nhìn trộm?”

Hắn vừa nói xong, đám binh sĩ bốn phía đều cảm thấy đúng, đúng thế, thực ra bọn hắn trông thấy cô ta đại sát tứ phương, lại nghĩ đến những lời cô ta nói lúc trước, cái gì mà “Trưởng phòng”, cái gì mà loạn thất bát tạo hết cả, tất cả đều kinh ngạc, chẳng qua bây giờ chuyện chém giết mới là quan trọng, cho nên cũng không kinh ngạc quá lâu!

Nam Cung Cẩm giơ tay chém xuống, lại chấm dứt sinh mạng một binh sĩ Đông Lăng, sau đó lớn tiếng cười nói: “Bản cũng biết mình thiên sinh lệ chất, xinh đẹp không gì sánh được, một thân khí chất cao quý cảng là thiên hạ không ai bằng! Nhưng không ngờ là, lòng háo sắc của Đông Lăng Hoàng lại to lớn ngập trời, dám nhìn trộm bản cung trên chiến trường. Nam Cung Cẩm ta quả nhiên là nhất đại hồng nhan họa thủy mà, a ha ha ha ha...”

Mọi người nghe nàng nói thế, đều yên lặng quay đầu, yên lặng tiếp tục chém giết, yên lặng không nhìn người đang ngửa mặt lên trời cười điên cuồng kia nữa!

Chỉ có Bách Lý Kinh Hồng là sau đầu có mấy vạch đen lướt qua, đôi mắt đẹp như ánh trăng của hắn đầy vẻ dở khóc dở cười!

Còn khóe môi cương nghị của Hoàng Phủ Hoài Hàn thì hung hăng co quắp mấy lần, thực sự chỉ ước được quay ngược thời gian, để nơi này không phát sinh chuyện hắn và thưởng thức hoặc kinh ngạc mà “nhìn trộm” cô ta, càng để cho không có người phát hiện rồi nói ra mà phải trơ mắt nhìn cô gái vô sỉ này ngửa mặt lên trời tự ca ngợi bản thân nữa. Bấy giờ hắn có lẽ nên tự móc mắt mình ra, để bày tỏ rằng hắn sai rồi, hắn không nên “nhìn trộm” cổ ta!

Nhưng mà khúc nhạc đệm nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến tình hình chiến đấu. Ai nên chém giết, vẫn đang chém giết lẫn nhau.

Hoàng Phủ Hoài Hàn và Bách Lý Kinh Hồng, cũng bắt đầu trận kịch chiến mới!

Cuộc chiến hừng hực khí thế, đánh một mực tới chạng vạng tối cũng không phân ra được thắng bại, ngược lại là Hoàng Phủ Hoài Hàn không may bị thương trong trận chiến này! Bởi vì “nhìn trộm” Nam Cung Cẩm, bị Bách Lý Kinh Hồng thưởng cho một kiếm. Trận chiến này đánh không có một chút kỹ xảo, càng không có nửa phần mưu kế gì, hoàn toàn là chém giết máu tanh! Cuối cùng, hai bên cùng nổi trống, ba quân ngưng chiến, nhân mã hai bên rút về, tổn thất của hai bên chênh lệch không đáng kể!

Nhưng ý chí chiến đấu của hai người đàn ông lúc này lại bùng cháy, trong mắt hai người đều là chiến ý hừng hực, như là đang chờ để tiếp tục chiến đấu, cần phải phân ra được thắng bại!

“Trận này, đánh rất thống khoái!” Lời này, là Hoàng Phủ Hoài Hàn nói. Đánh cả ngày, đều chỉ là thế giằng co, hai người đều không làm gì được lẫn nhau, nhưng nhìn bọn họ có vẻ đều rất sảng khoái!

Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, bờ môi mỏng hơi nhếch lên, nhìn cánh tay đối phương bị mình chém trúng, cười mà như không cười nói: “Đúng là thống khoái” Rõ ràng là hắn có ý riêng, khiến cho vẻ mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn lập tức trở nên có chút khó coi.

Nam Cung Cẩm móc ra một cái khăn, nở nụ cười, rồi lau sạch máu trên thân đạo của mình, nhìn vô cùng nhân nhã và quyến rũ. Máu trên thân đao bị nàng lau sạch, sau đó ném chiếc khăn đầy máu đó đi, sau khi ném nàng nói: “Không ngờ Đông Lăng Hoàng còn có sở thích như thế, bị thương vì người ta chém, lại cảm thấy thống khoái, có muốn bản cung tặng người thêm mấy đao không?”

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn triệt để trở nên ấm trầm! Hắn hừ lạnh một tiếng: “Còn nhiều thời gian!”

Cũng chỉ có thể nói là còn nhiều thời gian, vì hiện nay căn bản là không phân được thắng bại!

“Xin đợi đại giá” Bách Lý Kinh Hồng nói một câu đều đều, coi như là đáp lại.

Sau đó, hai bên đều rút quân!