Chương 318: Quyển 4 Chương 31: Có Oán Báo Oán, Có Thù Báo Thù

Câu nói này của Bách Lý Kinh Hồng hiển nhiên đã khiến cho Mai Lương Hinh nghẹn họng! Cô ta đứng tại chỗ ngây ngốc thật lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần, nhưng đến khi cô ta lấy lại được tinh thần thì hai người bọn họ đã đi xa mất rồi! Những Tướng quân đang đứng ở cổng kia thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu đều đi rồi, cũng không hề dừng lại, nên bản thân bọn họ cũng đều thở dài quay về. Đương nhiên, trước khi đi, cũng không quên cùng nhau vứt cho Mai Lương Hinh một ánh mắt khinh bỉ! Mai Lương Hinh thấy Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm đã đi xa cũng đã đủ tức giận lắm rồi. Giờ lại trông thấy những ánh mắt khinh bỉ của các Tướng quân này, khiến cho nội tâm cô ta lập tức như có một ngọn lửa đốt đến tận đỉnh đầu, cái lòng tự trọng lúc trước phải đốt đèn lồng mới tìm thấy của cô ta ấy, giờ đây lại đang điên cuồng kích động, dưới sự kích động này, cô ta tức giận đến mặt xanh mét, hoa mắt chóng mặt! Cô ta tức giận GIậm chân, ra sức mà dậm một cái, mới nhớ ra chân của mình đã gẫy xương, lúc đi vội thì không để ý lắm, nhưng một cái dậm chân mạnh như bây giờ tự nhiên là hiện ra rõ ràng, thế nên trong nháy mắt cô ta đã cảm thấy đau đến nhe răng trợn mắt, thật lâu cũng không nói nên lời. Cô ta quay đầu nghiến răng nghiến lợi với đám nha đầu mà gầm thét: “Còn đứng đấy làm gì? Còn không mau dìu ta vào!”

Đám nha đầu căn bản chẳng muốn liếc cô ta một cái, đều hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, cô ta cho rằng cô ta vẫn là khách quý sao? Thật nực cười! Mai Lương Hinh cũng biết bản thân không được chào đón, nếu không mấy người này cũng sẽ không đồng loạt tố giác cô ta! Cô ta lê cái chân gãy của mình cố gắng đi vào trong phòng, lúc tới cửa phòng, thấy mấy nha đầu kia, cô ta lại nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Đồ đê tiện các ngươi, đừng có vội đắc ý với ta! Chờ ta làm nương nương, ta sẽ tính toán nợ nần hôm nay với các ngươi, ta sẽ tính toán rõ ràng từng chút từng chút một với các ngươi!”

“Thôi đi, còn nằm mơ nữa sao? Ngươi không nghe thấy lời Hoàng thượng nói sao? Ngươi mù hay điếc thế hả? Hoàng thượng đã giận đến nói bảo ngươi đưa Hoàng thượng về lại núi tuyết, ngươi còn không rõ ý là gì sao? A, đúng rồi, khẳng định là ngươi không biết! Các tỷ muội, chúng ta dạy cho cô ta biết cuối cùng ý của Hoàng thượng là gì đi!”

Một cô gái khinh thường nói. Mấy cô gái khác đồng loạt đáp lời: “Ý của Hoàng thượng chính là nguyện chết ở núi tuyết, cũng không muốn cưới một người như ngươi đó!”

“Các ngươi nói bậy bạ cái gì đấy? Sao Hoàng thượng lại không muốn cưới ta, chẳng qua là ngại Hoàng hậu ở đấy thôi! Nếu không có Hoàng hậu ở đó, Hoàng thượng nhất định sẽ cưới ta!”

Mai Lương Hinh mặt đỏ bừng, gân cổ lên cãi lại bọn họ! “Ha ha ha…”

Đám nha đầu bật cười to, biểu hiện rõ ràng sự coi thường và khinh bỉ Mai Lương Hinh, tràng cười vô cùng dài và càn rỡ. Một cô gái dáng người cao cao đi đến trước mặt cô ta, không khách khí chỉ vào ngực cô ta mà nói: “Ta nói ngươi không rõ đức hạnh ngươi ra sao ư? Sao ngươi có thể so sánh với Hoàng hậu nương nương và Mộc cô nương chứ? Ngay cả cô gái bên cạnh Hoàng hậu ngươi cũng không sánh bằng, vậy mà cũng muốn ôm mộng đẹp thế này, thật đúng là nực cười chết đi được! Hoàng thượng và Hoàng thượng vừa mới nói rõ ràng đến thế, ngươi còn không đi, ở đây mà mơ mộng, nếu ta là ngươi, giờ sẽ xấu hổ mà nhảy từ trên tường thành xuống rồi! Thế mà ngươi vẫn còn ngoan cường, không biết xấu hổ mà sống tiếp à!”

“Ngươi nói cái gì, có gan ngươi lặp lại lần nữa!”

Mai Lương Hinh tức giận đến mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng. Cô gái có vóc dáng cao kia cũng không phải người hiền lành nên lập tức cười nói: “Lặp lại thì lặp lại. Ta nói, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đòi làm phi tử của Hoàng thượng, ngươi chưa tỉnh ngủ phải không? Có muốn chúng ta hất cho một chậu nước để tỉnh ngủ hay không? Ta cũng không biết trên đời này sao lại có một ngươi không biết xấu hổ như ngươi, á….”

Cô gái cao cao rít lên một tiếng rồi lấy tay che mặt mình lại, không dám tin nhìn Mai Lương Hinh, sau đó, lấy tay xoa trên mặt một vòng, thấy có máu ở trên tay, cô gái liền há mồm hét lên một tiếng: “A! Ta bị rạch mặt! Ta bị rạch mặt!”

Nói xong, hai mắt cô gái không dám tin mà nhìn hai tay mình, trên đó toàn là máu đỏ tươi, trong chốc lát sắc mặt cô gái đã trắng bệch, thái độ vô cùng hung thần ác sát! Cô gái lại hét lên một tiếng, dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn vào tay Mai Lương Hinh vẫn đang còn cầm cây trâm, cô gái nghiến răng vọt tới: “Đồ đê tiện! Đồ đê tiện nhà ngươi dám rạch mặt ta! Sao ngươi dám làm thế chứ! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ đồ đê tiện nhà ngươi cho ra trò! Các tỷ muội, xông vào, chúng ta có oán báo oán, có thù báo thù!”

“Đúng, có oán báo oán, có thù báo thù!”

Các cô gái đều đồng thanh hô to! Rất nhanh, các cô gái đều nổi giận đùng đùng lao tới đánh Mai Lương Hinh, ra tay không lưu tình chút nào, một người có sức lớn giật lấy cây trâm trong tay cô ta, mà cô gái bị cô ta làm bỏng tay cũng nhanh chóng tiến lên, tát cô ta mấy tát! “Đồ đê tiện kia, ai bảo ngươi hắt nước vào ta, ai bảo ngươi giội nước vào ta! Ngươi cho rằng ngươi thật sự là thiên kim đại tiểu thư mà dám khi dễ ta sao? Sinh ra còn không bằng ta, ngươi vênh váo, kiêu căng cái gì chứ, ngươi lãnh diễm, cao quý cho ai nhìn! Ta nhổ vào!”

Mai Lương Hinh bị mấy cô gái đánh đến hoa mắt chóng mặt, cả người đều bối rối, thậm chí còn có thể cảm giác được một trận ù tai, mà cô gái bị thương ở mặt kia cũng giận điên lên, điên cuồng cào cấu lên mặt cô ta: “Đồ đê tiện! Đồ đê tiện này dám làm mặt ta bị thương, ta cũng khiến cho mặt ngươi không thể gặp người khác được, đồ đê tiện này!”

“Thả ta ra, các ngươi có biết ta là ai không, ta là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, Hoàng thượng đã đáp ứng để ta làm nương nương rồi!”

Mai Lương Hinh bị đánh đến toàn thân đều đau nhức, vội vàng thét lên chói tai để mấy cô gái thả cô ta ra. Nhưng mà rất tiếc, người ta cũng không nguyện ý nể tình, một người cười lạnh nói: “Hoàng thượng hôn mê nhiều ngày như thế, sao nói với ngươi được, hay là nói với ngươi trong mơ phải không? Đồ không biết xấu hổ!”

Nói xong liền túm tóc của cô ta mà giật! Mai Lương Hinh dù sao cũng ở trong núi nhiều năm như thế, mặc dù chân đã bị gãy, nhưng khả năng phản kích cũng không kém, cô ta nắm chặt tóc của một cô gái gần cô ta nhất, lớn tiếng rống giận: “Còn dám đánh ta, ai cho ngươi đánh ta! Ngươi thật sự nghĩ Mai Lương Hinh ta dễ bắt nạt phải không? Lại dám đánh ta, đồ đê tiện này, không dạy dỗ ngươi ngươi không biết ta lợi hại!”

Cô gái kia cũng không phải dễ trêu, tóc bị Mai Lương Hinh túm chặt, liền đạp một cước vào cái chân gãy của Mai Lương Hinh! “Đồ đê tiện, ngươi cho rằng ta dễ bị bắt nạt phải không?”

“A…”

Mai Lương Hinh hét thảm một tiếng, khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch! Cô ta ôm chân của mình mà hét lên, “A! Chân của ta, chân của ta! Các ngươi mau thả ta ra…”

Lần này mọi người đều biết điểm yếu của cô ta ở đâu, thế là, mấy cô gái đều nhấc chân lên, không hề lưu tình mà giẫm xuống chân cô ta! Chỉ nghe “Crắc”

vài tiếng giòn tan vang lên, khăn lụa màu trắng đang bó trên chân Mai Lương Hinh trong nháy mắt nhiễm đỏ máu tươi, cô ta đau như bị xé thịt rút gân, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, mắt trợn trắng lên, rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh! Mấy cô gái biết là lần này bọn họ ra tay nặng quá, đều cảm thấy có chút hoảng hốt, mà cô gái bị thương ở mặt kia tâm trạng vẫn vô cùng căm tức! Thấy Mai Lương Hinh đã bất tỉnh, vẫn còn đá vào chân cô ta một cước, giận dữ mắng vài câu mới thôi! Người thì mấy cô gái cũng đã đánh xong, việc cần làm tiếp theo là làm sao để giải quyết hậu quả! “Làm sao bây giờ?”

Bất kể thế nào đi nữa, thì cô ta cũng cứu Hoàng thượng một mạng, Hoàng thượng mới tức giận mà mắng cô ta nhưng cũng không sai người đánh, rõ ràng vẫn còn để ý đến ân tình của cô ta, nhưng mấy cô gái vẫn đánh mà không cần quan tâm đến, cũng không biết hậu quả sẽ thế nào. “Cái gì mà làm sao bây giờ, cô ta tự ngã xuống, có liên quan gì đến chúng ta?”

Một thị tỳ nói. Thị tỳ cao cao kia hừ lạnh một tiếng: “Đúng đấy, chính cô ta tự ngã xuống, việc này không liên quan đến chúng ta! Dù sao thì hiện nay toàn bộ phủ thành chủ Thiệu Dương, không ai không biết cô ta miệng đầy mê sảng, đến chết vẫn không biết xấu hổ! Sau khi cô ta tỉnh lại có nói chúng ta đánh, cũng không ai tin tưởng, các ngươi cứ yên tâm đi!”

“Vậy cứ để cô ta ở đây sao? Nếu như cô ta cứ thế mà chết đi thì sao? Dù sao thì chúng ta cũng được phái tới để hầu hạ cô ta, không có lý do gì mà thấy cô ta ngã như thế này mà cũng không biết lại còn không đỡ dậy chứ!”

Lại có một người lo lắng nói. “Làm sạch dấu chân trên người cô ta, sau đó chúng ta cùng nhau lần lượt đến chỗ Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Khâu Tướng quân, thỉnh tội chuyện hôm nay chúng ta bàn tán về Hoàng thượng và Hoàng hậu, cùng với sỉ nhục Khâu Tướng quân! Đến lúc có người hỏi tới thì chúng ta đã đi thỉnh tội với Hoàng hậu và Tướng quân rồi, cho nên không thấy cô ta ngã, cũng không biết gì hết!”

Thị tỳ cao cao che mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói. Nàng ở trong phủ thành chủ làm việc lâu năm như thế, phu nhân khó hầu hạ thế nào nàng cũng đã hầu hạ rồi, chưa từng gặp ai đê tiện như thế này, mặt của nàng sợ là không cứu nổi! “Lệ Chi tỷ tỷ, mặt của ngươi làm sao bây giờ? Có cần mời đại phu không?”

Một cô gái nhìn mặt nàng rồi lo lắng hỏi. Lệ Chi gật đầu: “Cần phải mời đại phu, nhưng trước tiên chúng ta phải đi gặp Hoàng hậu nương nương và Khâu Tướng quân đã rồi hẵng nói, những chuyện khác đều để sang một bên đã! Các ngươi ai có kim sáng dược cho ta một ít! Đồ đê tiện này, tức chết ta rồi, ta cũng thật sự là đen đủi, lại đi gặp phải cô ta!”

“Ta có kim sang dược, ta có, để ta đi lấy!”

Cô gái bị bỏng tay nói rồi vội vàng đi về phòng mình để lấy thuốc. Mấy cô gái còn lại thì vuốt lại tóc cho Mai Lương Hinh, cũng sửa sang lại quần áo bị giật túm dúm dó lúc đánh nhau, làm sạch dấu chân trên người cô ta, trên mặt có vết cào nhưng cũng may là Lệ Chi không để móng tay quá dài, cho nên không để lại vết cào quá sâu. Cuối cùng sắp xếp cô ta thành dáng vẻ bị ngã mà hôn mê bình thường, không có chút dấu vết bị đánh nào, đương nhiên, khi mấy cô gái sửa sang, sắp xếp lại hiện trường, cũng ra tay thêm không ít! Lệ Chi nhìn thoáng qua khuôn mặt bị một ít vết thương của Mai Lương Hinh, có chút tiếc nuối mà thở dài một hơi: “Thật sự quá dễ dàng cho con ả đê tiện này!”

“Được rồi, Lệ Chi tỷ tỷ, vừa rồi chúng ta đánh cũng không nhẹ tay, chân cô ta có đến tám phần là không chữa được, cũng coi như là hòa nhau!”

Một cô gái nói lời an ủi, nhưng nàng cũng biết Lệ Chi thực sự rất tức giận! Đối với phụ nữ mà nói dung mạo quan trọng đến mức nào chứ? Một cô gái bị hủy dung mạo, hiện nay cơ bản là không tìm được chồng, mặc dù các cô gái này đều đã ký văn tự bán thân ở phủ thành chủ, không có khả năng lấy chồng, nhưng khi mà mặt mũi còn tốt, thì chẳng phải cũng vẫn còn có cái để mà hy vọng sao? Kể cả không phải như thế, thì bất kỳ một người phụ nữ nào đang yên đang lành lại bị rạch mặt thì tuyệt đối cũng không vui nổi. Lệ Chi cười lạnh một tiếng: “Ta cố tình muốn đánh tàn phế cái chân của tiện nhân này đó, nếu không thì uổng công khuôn mặt ta bị thương rồi!”

Đang nói chuyện thì cô gái bị bỏng tay kia cầm kim sáng dược tới, vội vàng bôi lên mặt của cô gái cao cao, mấy cô gái nhìn Mai Lương Hinh hôn mê trên đất, hung hăng chửi thề một tiếng, rồi cùng nhau đi tới phòng Nam Cung Cẩm! Trên đường đi, có một cô gái nhát gan lại lo lắng nói: “Các ngươi nói xem, chúng ta cứ mặc kệ cô ta như thế, liệu cô ta có chết đi không?”

“Ngươi yên tâm đi, đồ đê tiện đấy không chỉ già mồm, mạng còn rất lớn, tuyệt đối không chết được!”

Lại một người khác châm chọc. Tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn một minh Mai Lương Hinh nằm hôn mê trơ trọi lẻ loi trên mặt đất…