Chương 211: Quyển 3 Chương 7-2: Khởi Bẩm Hoàng Thượng, Đều Do Thần Trên Giường Quá Mạnh Mẽ! (2)

Nhìn thần sắc bất thiện của Mộ Dung đoạn tụ và Hồng mỹ nhân, Nam Cung Cẩm rất biết điều nhanh nhẩu “Nhưng Hoàng thượng đừng lo lắng, thần tuyệt đối không dám giấu diếm chuyện này, đã đưa rất nhiều quà tặng đến nhà, cha mẹ hắn cũng đã tha thứ cho lỗi lầm vô tâm của thần rồi! Hơn nữa còn phái nốt vị biểu huynh này đến để thần bớt phần tịch mịch!”

Nhưng càng nói, cảm giác ánh mắt của người bên cạnh càng lạnh, trên đầu treo một giọt mồ hôi to tướng, tiếp tục lảm nhảm “Hơn nữa, vị biểu huynh mới tới của thần, thân thể hết sức mạnh mẽ, các phương diện nặng lực khác cũng thập phần phi thường cường đại, cho nên nếu thần không cẩn thận rất có khả năng sẽ chết trên giường thì hắn cũng không bị sao cả”

Lúc này khí tức lạnh lẽo trên người Bách Lý Kinh Hồng mới nhạt đi một chút.

Nhưng những người khác đã vô pháp che giấu cảm xúc bi thống. Đây mà là lời của quý tộc Thừa tướng một quốc gia nói ra hay sao? Có gì khác với bọn du côn lưu manh đâu? Bọn họ rất mong muốn che tai bịt mắt, không ngừng tự thôi miên, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy nên cái gì cũng không biết hết!!!

Mộ Dung Thiên Thu cảm giác sâu sắc rằng đầu óc mình không còn đủ dùng nữa, cặp mắt xanh lục ánh lên tia sáng kỳ dị, sau khoảng thời gian chén trà nhỏ nhìn Yến Kinh Hồng, vẫn chưa tìm lại được giọng nói của bản thân! Cho dù tán nhảm cũng không cần lộ liễu thái quá đến vậy chứ? Nhìn nhìn tiếp Bách Lý Kinh Hồng một lúc lâu mới âm dương quái khí mở miệng “Ta rất tiếc cho đệ đệ của ngươi!”

Theo lễ tiết mà nói thì nghe xong câu này Bách Lý Kinh Hồng sẽ làm bộ khách khí vài câu, nhưng đợi cả buổi hắn cũng không có dấu hiệu gì là muốn nói chuyện.

Cô nàng vội vàng đỡ lời “Hoàng thượng, huynh đệ bọn họ có cùng tính xấu đó là nhát gan, lại không thích nói chuyện với người lạ, nếu ngài muốn, cứ trực tiếp nói với thần”

Thấy nàng bảo vệ hắn vậy, mỗ Hoàng đế bừng bừng nổi giận, đang định phát hỏa thì nghe âm thanh của cung nhân truyền tới “Liệt Vương gia đến!”

Lúc này cô nàng nào đó trong lòng khẽ run, mình vừa tới Tây Võ không bao lâu thì Lãnh Tử Hàn cũng theo đến. Tuy kỳ quái chính là hắn làm bộ như không quen biết mình, nhưng trong tối ngoài sáng luôn bảo vệ mình. Đã vậy còn cố ý bắt chước hoàng huynh hắn, muốn chơi trò đoạn tụ với mình. Nhưng trọng điểm không phải chỗ này, vấn đề ở chỗ Mộ Dung Thiên Thu không nhận ra Bách Lý Kinh Hồng, nhưng Lãnh Tử Hàn khẳng định là biết mặt hắn!

Quả nhiên, chốt lát sau Mộ Dung Thiên Liệt xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Vẫn bộ hắc y quen thuộc, phong thái phóng đãng không kiềm chế, vài sợi tóc rũ trước mặt tạo ra sự mị hoặc, môi mỏng gợi lên ý cười nhàn nhạt, từ tốn đi đến. Nhưng, khi nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng, ánh mắt hơi hơi nheo lại, đáy mắt thoáng hiện một tia thâm sắc. Bách Lý Kinh Hồng cũng tới, vậy nam sủng mấy ngày nay ở phủ Thừa tướng khẳng định chính là y!

Dưới tầm mắt khẩn trương chuyên chú của cô nàng nào đó, thần sắc trong mắt Lãnh Tử Hàn nhanh chóng chuyển thành ý cười như có như không. Nhìn nhìn hoàng huynh, lại nhìn nhìn nam tử áo tím, trong đầu bỗng toát ra một câu ‘Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’ Mình cứ đợi làm ngư ông thôi!

Lúc Bách Lý Kinh Hồng thấy Lãnh Tử Hàn, trong mắt cũng hiện lên tia sắc lạnh. Không nghĩ đến Liệt Vương gia lại là Lãnh Tử Hàn. Điều này chứng minh một chuyện, Thượng Quan Cẩn Duệ và Lãnh Tử Hàn đều biết Cẩm nhi đến nơi này, chỉ duy nhất một mình mình không biết. Ý niệm này vừa lóe, trong tâm hắn vô cùng chua xót, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Cẩm cũng trở nên quỷ quyệt một chút.

Cô nàng đáng thương còn không biết, chỉ chút chuyện nhỏ đó đã khiến tên kia ghi nhớ trong lòng. Ở đó còn vô tư cảm thán Lãnh Tử Hàn là người tốt, đã không vạch trần thân phận của hắn.

Lại nói Ngự sử đại phu bận rộn ở trong nhà ăn năn sám hối, nhưng hành vi của nàng hôm nay lại khiến cho những lão già phe phái cổ hủ chướng mắt. Thái phó là nguyên lão tam triều cũng là lão sư của Mộ Dung Thiên Thu ra mặt “Hoàng thượng, xưa nay thưởng hoa yến tổ chức trong cung là để các đại thần mang phu nhân đến tụ họp, thế nhưng Thừa tướng lại mang nam sủng đến, thật sự là không để ngài vào mắt, đây chính là được sủng sinh kiêu. Lão thần cho rằng, Hoàng thượng không thể nuông chiều mãi như vậy, không nên cổ vũ hành động này”

Nếu ngày thường, có kẻ nào dám buộc tội Yến Kinh Hồng, Mộ Dung Thiên Thu tất nhiên sẽ bao che mà trách phạt kẻ đó. Có điều hôm nay Bách Lý Kinh Hồng cũng ở đây nên hắn xoay chuyển tâm tư, cười như không cười nhìn nàng nói “Yến khanh, cái này không phải Trẫm không bảo vệ ngươi, nhưng hôm nay quả thật ngươi hơi quá đáng, mọi chuyện đều có giới hạn, khanh không nên ỷ lại vào sự sủng ái của Trẫm mà làm chuyện vô pháp vô thiên được!” Lời ngầm: ngươi còn không mau tống khứ gã đẹp trai kia hồi phủ, ta không muốn trông thấy hắn đấy!

Sủng ái? Nam Cung Cẩm giật giật mép, khom lưng “Khởi bẩm Hoàng thượng, thật ra thần có ý cưới hắn làm vợ, mà phu nhân của thần cũng tỏ vẻ không ngại điều này! Hơn nữa, Hoàng thượng đối đãi với thần tử, ngài hẳn nên dùng sủng tín chứ không phải sủng ái a!” Ai đó rất nghiêm túc giúp Hoàng thượng nhà mình chỉnh sửa từ ngữ cho phù hợp.

Khóe miệng mỗ Hoàng đế xụ xuống, cực kỳ cổ quái nhìn Bách Lý Kinh Hồng, đàn ông gả cho một đàn ông khác làm vợ? Khôi hài nhất chính là vợ của Yến Kinh Hồng cũng không ngại, đây không phải trò cười lớn của năm hay sao? Nhưng trong lòng hắn có một hồi chuông cảnh báo gõ vang, hai người này đã phát triển đến mức độ nếu mình không xài thủ đoạn cao minh chắc cú sẽ nhận lấy thua thiệt!

Nhất thời Thái phó cũng câm lặng, không biết nói gì cho phải. Sủng nam biến thành hôn thê, hắn còn nói được gì?

“Được rồi, các vị ái khanh nhập tiệc đi!” Âm thanh mát mẻ vang lên, không dây dưa, sải bước về vương tọa ngồi xuống.

Các đại nhân nhanh chóng đi đến vị trí của mình, Bách Lý Kinh Hồng cũng ngồi cạnh Nam Cung Cẩm. Tiệc rượu diễn ra trong mai viên nên thi thoảng có vài cánh hoa rơi lả tả, giữa trung tâm còn có các vũ cơ múa hát, xác thực khiến cho tâm tình mọi người trở nên nhàn nhã.

Một tấm bình phong gỗ đàn đặt ở xa xa, trên thêu một gốc hồng mai ngạo nghễ rất có khí khái. Ai cũng biết phía sau bình phong là các vị công chúa trong hoàng thất chờ được gả. Kỳ thật, thưởng hoa yến hàng năm, nói trắng ra là một kiểu tiệc xem mắt. Các công tử, tiểu thư đều không ít, nhưng chính yếu là để cho các công chúa phía sau bình phong lựa chọn Phò mã. Cho nên các vị công tử đều nỗ lực biểu hiện tư thái anh tuấn tiêu sái nhất.

Duy chỉ nhóm công tử đẹp trai Mị Văn Dạ là bình chân như vại, tỏ vẻ không sao cả. Mấy tên này đều cho rằng, cưới công chúa cũng là lựa chọn không tồi nhưng sẽ không được phép ăn chơi đàng điếm nữa, cuộc mua bán này không có lời à nghen! Còn Mạnh Hạo Nhiên là dùng thực lực tiến thân nên đối với danh vị Phò mã càng thêm không hứng thú.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Âm thanh cung nhân lại vang lên.

“Thần cung nghênh Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Tất cả đại thần đồng loạt đứng lên hành lễ.

Một nữ tử đầu đội mũ phượng, trên môi nở nụ cười nhạt, mang theo một nhóm các thiên kim thế gia đến, đoan trang điển nhã tiến vào mai viên. Đúng lúc này, âm thanh mát mẻ của Mộ Dung Thiên Thu vang lên rất không phù hợp “Hoàng hậu thật cao giá, tới còn trễ hơn Trẫm!”

Hoàng hậu Phượng Ức Tuyết là một trong ba đại mỹ nhân của Tây Võ, xuất thân từ danh môn vọng tộc. Nghe Mộ Dung Thiên Thu chỉ trích, ý cười liền cứng đờ nhưng cũng không biểu lộ gì, quỳ xuống “Thần thiếp biết tội. Xin Hoàng thượng thứ lỗi!”

Mọi người ở đây đều biết, Hoàng thượng rãnh rỗi sinh nông nỗi, không có việc gì làm bèn bới móc Hoàng hậu. Thưởng hoa yến hàng năm, các thiên kim tiểu thư đều phải đi đến Phượng Nghi Cung bái kiến Hoàng hậu trước, chờ bọn họ tề tụ đông đủ, Hoàng hậu mới mang họ đến đây dự yến, vậy mà bây giờ hắn vinh vào lỗi đó để vấn tội. Điều này nói lên cái gì? Chính là Hoàng thượng nhà họ kém ưa thích Hoàng hậu chứ gì nữa!

Mộ Dung Thiên Thu dĩ nhiên là không ưa Hoàng hậu của hắn rồi. Hắn thật không biết từ lúc nào thì tiểu tử kia liên minh với Hoàng hậu. Mình nhiều lần suýt đắc thủ đều bị Phượng Ức Tuyết phá hỏng. Nếu Hoàng hậu nhà hắn không nhiều lần “ngẫu nhiên” đến, bé con này có thể thoát khỏi bàn tay hắn sao? Thái độ của hắn không nóng không lạnh phán “Đứng lên đi!”

“Tạ Hoàng thượng!” Phượng Ức Tuyết đứng dậy, giơ tay nhấc chân đều không hề mất một chút phong phạm của bậc mẫu nghi thiên hạ, chầm chậm đi đến phượng tòa bên cạnh hắn ngồi xuống, sau đó quay sang nói với các đại thần “Các đại nhân hãy bình thân!”

Chúng đại thần đứng dậy, ánh mắt nhìn nàng rất đồng tình, bởi vì tình huống này không phải diễn ra mới một hai lần!

Các thiên kim thế gia cũng ngồi vào một bên, ca múa lại tiếp tục, không khí coi như dịu bớt. Nam Cung Cẩm và Phượng Ức Tuyết trao đổi một ánh mắt, sau đó coi như không việc gì ngồi xem biểu diễn.

Chợt âm thanh của Mộ Dung Thiên Thu vang lên “Yến khanh, khanh thấy những vũ cơ này như thế nào?” Ánh mắt lại khiêu khích nhìn về người mặc áo tím bên cạnh nàng.

Ánh mắt các vũ cơ sáng ngời mang theo tia khát khao bỏng cháy, nếu có thể leo lên giường của Thừa tướng đại nhân vậy thì sẽ không cần phải tìm mọi cách lấy lòng nam nhân nữa. Một đống ánh mắt nóng rát nhìn về phía mình khiến Nam Cung Cẩm nổi hết da gà da vịt “Tạ ý tốt của Hoàng thượng, nhưng hàng ngày thần không có thói quen xem múa hát”

“A! Hóa ra Thừa tướng không thích xem ca múa!” Mộ Dung Thiên Thu làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó âm thanh hạ nhiệt còn có tám độ “Nếu Yến khanh không thích xem, vậy đưa bọn họ đến quân doanh đi”

Chân các vũ cơ mềm nhũn, nhanh chóng quỳ xuống cầu xin tha thứ “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng…” Đưa đến quân doanh còn có đường sống sao?

Mỹ nhân khẩn cầu cũng không làm cho bộ mặt Mộ Dung Thiên Thu mềm đi chút nào, chỉ cúi đầu uống rượu, thỉnh thoảng phóng tầm mắt khiêu khích Bách Lý Kinh Hồng.

Các vũ cơ thấy cầu cứu Hoàng thượng không có tác dụng bèn quay sang Yến Kinh Hồng “Thừa tướng đại nhân, xin ngài cứu chúng ta với!” Nhìn bộ dáng đáng thương của các mỹ nhân, các đại thần đều không đành lòng a. Aizzz… nhiều mỹ nhân như vậy, đáng tiếc!!!

“Hoàng thượng, không nên đưa các nàng tới quân doanh. Nhiều vũ cơ xinh đẹp như vậy, đến quân doanh không phải sẽ hủy hết hay sao?” Yến Kinh Hồng lên tiếng.

Những vũ cơ cảm thấy mình vừa bắt được cọng rơm cứu mạng, tất cả đều trông mong nhìn Thừa tướng.

Mộ Dung Thiên Thu cười như không cười hỏi lại “Vậy Yến khanh cho rằng nên làm như thế nào?”

“Thần cho rằng nên đưa các nàng đến thanh lâu lớn nhất kinh thành là Tình Duyên Sương Mai để cho nhiều người trong thiên hạ được thưởng thức tài nghệ của các nàng, lại có thể xúc tiến phát triển kinh tế của quốc gia chúng ta, như vậy mới là tốt nhất” Cô nàng chậm rãi nói lên suy nghĩ của mình.

Thế là các vũ cơ cuối cùng cũng minh bạch cái gì là ‘vừa thoát hang hổ lại rơi vào ổ sói’, quân doanh cùng kỹ viện có gì khác nhau sao? Thừa tướng và Hoàng thượng đều không phải hạng người tử tế!

Các nàng không thấy sự khác biệt nhưng trong mắt Nam Cung Cẩm là có sự khác biệt rất lớn. Này nhé, Tình Duyên Sương Mai là thanh lâu của thủ hạ nàng, bỗng nhiên ở đâu có một đám người tới giúp mình kiếm tiền không phải quá hạnh phúc sao? Đừng trách nàng nhẫn tâm, ở cái nơi cá lớn nuốt cá bé này, nếu không có năng lực sinh tồn, bị người nắm giữ sinh tử cũng đừng than trách!

Lúc đầu còn tưởng hắn cầu tình, mình sẽ tranh thủ nhét mấy vũ cơ này vào phủ Thừa tướng để cho gã kia ngột ngạt khó chịu chơi, ai dè bé con này lại có chủ ý ghê gớm thế, so với việc tống vào quân doanh của mình thì có gì khác nhau đâu? Nếu đã không khác vậy … mỗ Hoàng đế mặt đen thui phân phó “Theo như lời Thừa tướng đi!”

Vì thế, đám vũ cơ hết sức không tình nguyện bị người ta dẫn đi.

Kế đến, Mộ Dung Thiên Thu lại tiếp tục cà lơ phất phơ “Yến khanh, hôm qua Trẫm được một khối ấm ngọc, Trẫm thấy thể chất khanh thuộc hàn, vậy tặng cho khanh nhé?”

Ai nói với hắn thể chất nàng thiên hàn? Không phải ba xạo sao? Nhưng nàng nhớ tới một người có thể chất đó nên hết sức sung sướng đứng dậy khom lưng “Thần tạ ơn Hoàng thượng”

Nụ cười trên mặt như hoa đào tháng ba hợp với khung cảnh hoa mai nở rộ thật khiến cho người ta ý đẹp lòng vui. Bộ dáng vui vẻ ra mặt này khiến cho tâm tình Mộ Dung Thiên Thu rất tốt, vung tay khiến cho Tổng quản thái giám đem ấm ngọc dâng lên. Yến Kinh Hồng như nhặt được bảo vật, làm ra một kiểu cách thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà sợ) mà nhận lấy khối ngọc đó.

Nhưng người bên cạnh nàng bỗng nhiên không cầm chắc cái chén, rượu tràn ra, chén rơi xuống tạo nên một tiếng vang thanh thúy trầm đục. Ánh mắt mọi người đổ dồn sang. Cô nàng cũng nghĩ Bách Lý Kinh Hồng chỉ lỡ tay nên quay sang bồi tội “Nội tử (một cách gọi vợ) không cẩn thận khiến các đại nhân chê cười, thật xin lỗi!”

Các đại thần đồng loạt nói “Thừa tướng đại nhân khách khí rồi!”

Nam Cung Cẩm không hiểu tại sao Bách Lý Kinh Hồng phản ứng lớn như vậy, nhưng Mộ Dung Thiên Thu lại nhận ra, ý cười trong mắt càng đậm, nhưng rất nhanh hàn quang chợt lóe trong cặp mắt màu lục kia, có thêm nhiều phần lệ khí. Hừ, nội tử?!

Các công tử, tiểu thư không rãnh rỗi mà quản bọn họ, các cặp mắt bận nhìn ngó khắp nơi tìm ‘đối tác’, tất nhiên nếu người kia cũng xem trọng mình thì đó là một chuyện cực tốt, coi như không phụ công sức chải chuốt đến dự thưởng hoa yến này! Sự tình Hoàng thượng và Thừa tướng cũng đừng nên để ý. Hoàng thượng đến Hoàng hậu còn đá xoáy thì các nàng vào cung để tìm chết à? Còn Thừa tướng… khụ khụ … nếu mình dám coi trọng hắn vậy không phải đồng nghĩa với việc đối nghịch với Hoàng thượng ư?

Đa phần ánh mắt các cô nương đều dán lên ba người Lãnh Tử Hàn, Mị Văn Dạ và Lãnh Vũ Tàn. Thật ra trừ bỏ Hoàng thượng, Thừa tướng và ba nam nhân ưu tú này thì người áo tím bên cạnh Thừa tướng và Mạnh Hạo Nhiên đều là lựa chọn không tồi. Nhưng một người là nam sủng, thôi coi như bỏ đi, người còn lại thì nhìn thiếu vẻ phong tình, so với Mị Văn Dạ thì thắng bại quá rõ, vậy ai mà có thời gian rãnh để ý tới hắn?

Mà ánh mắt các công chúa đứng sau bình phong cũng đang lia tới lia lui trên người các nam tử ưu tú của chúng ta. Chỉ có một người ánh mắt chăm chú mang theo một chút si mê nhìn chằm chặp Nam Cung Cẩm. Kỳ này có người động tình rồi, thậm chí là cam tâm tình nguyện!

Nam Cung Cẩm cảm thấy Bách Lý Kinh Hồng sau khi tiến cung có điểm gì đó kỳ kỳ, đang muốn hỏi thăm thì Mộ Dung Thiên Thu lại tiếp tục vo ve bên cạnh “Yến khanh, vườn mai này đẹp không?”

Nàng quái dị nhìn hắn, ở đây có cả đống người, mắc chứng gì Mộ Dung đoạn tụ cứ phải tìm mình dò hỏi miết, hoa mai đẹp xấu không lẽ hắn không tự nhận biết sao? Ai đó bực bội cắn răng đáp “Đẹp!”

“Sau khi yến hội hết thúc, Trẫm cho người bứng vườn mai này đem trồng vào Tướng phủ nhé?” Nụ cười mang đầy vẻ sủng nịch quay sang nói với Nam Cung Cẩm.

Choáng!!! Vườn mai lớn vậy đem qua, bộ muốn đạp sập nhà mình sao? “Hoàng thượng, trong phủ cũng có mai, tuy không đẹp như mai ở đây nhưng là cũng có. Hơn nữa phủ Thừa tướng không lớn bằng hoàng cung nên không đủ chỗ trồng”

“Vậy, Yến khanh dọn đến hoàng cung ở luôn đi” Ai đó đề nghị.

Tất cả đại thần lần nữa cúi đầu, trong lòng tiếp tục tự thôi miên: ta cái gì cũng không nghe được, ta cái gì cũng không thấy được, cho nên ta cái gì cũng không biết!

Dọn đến hoàng cung để mỗi ngày đối diện với tên đoạn tụ này, mọi nơi mọi lúc ám chỉ và uy hiếp? “Hoàng thượng, hoàng cung là nơi nào mà thần dám dọn đến ở? Nếu truyền ra, người ngoài còn tưởng thần không biết quy tắc, Hoàng thượng đừng giễu cợt thần nữa!”

Mộ Dung Thiên Thu nhợt nhạt cười, nghe cự tuyệt cũng không giận, đây là nằm trong dự kiến của mình nha! “Vậy Trẫm truyền chỉ đem phủ Thừa tướng xây rộng gấp đôi, mấy thứ này cũng đưa đến trồng trong phủ, coi như cảm tạ Thừa tướng vì Trẫm giải quyết chuyện tuyết tai”

Nghe vậy một loạt ánh mắt hâm mộ, ghen tị, phẫn hận quét tới tấp trên người Yến Kinh Hồng, nên biết rằng mức độ rộng lớn của phủ đệ các đại thần đều có quy định riêng, chỉ một câu, Hoàng thượng liền đem phủ mở rộng gấp đôi, hỏi sao người ta không ghen ghét cho được!

“Hoàng thượng, cái này…” Không phải biến mình thành cây to đón gió lớn sao? Cần phải cự tuyệt khẩn trương thôi!

“Yến khanh lo lắng chi phí sao? Đã là cảm tạ thì Trẫm tất nhiên dùng bạc của quốc khố rồi!” Hoàng đế nào đó biết rất rõ đức hạnh keo kiệt của bé con này.

Nhìn đi! Bộ dáng này khẳng định là không cự tuyệt được rồi! Vậy cho không biếu không mà không xài thì mình đúng là có bệnh! Chờ lúc mình rời đi, đem phủ Thừa tướng bán cũng kiếm được một mớ tiền kha khá. “Đa tạ Hoàng thượng!” Vừa đáp, đáy mắt vừa ánh lên một tia suy nghĩ sâu xa, tại sao nàng lại cảm thấy mục đích của Mộ Dung Thiên Thu không phải đơn giản như thế?

Bách Lý Kinh Hồng bên cạnh nghe vậy liền ném một ánh mắt ‘ông đây đã rõ âm mưu của ngươi’ cùng một tia khinh thường sang Mộ Dung Thiên Thu.

Tay này không nghĩ đến Yến Kinh Hồng còn chưa phản ứng thì nam sủng của y đã thấu triệt, trong lòng không giận ngược lại còn cười đến sung sướng. Bỗng nhiên y quay sang nhìn Lãnh Tử Hàn “Liệt, tuổi của đệ không còn nhỏ nữa, thừa dịp hôm nay các tiểu thư đều ở đây, đệ cũng nên chọn một Vương phi đi, Trẫm sẽ tứ hôn cho!” Đầu tiên giải quyết tiểu tử này cái đã!!!

Lập tức những ánh mắt tha thiết của các tiểu thư phóng ào ạt lên người Lãnh Tử Hàn. Liệt Vương không chỉ lớn lên anh tuấn, thân phận cao quý mà hấp dẫn nhất chính là trên người hắn toát ra một loại hơi thở thần bí. Nếu có thể gả cho nam nhân như vậy làm Vương phi, có chết các nàng cũng nguyện ý!

Lãnh Tử Hàn buông ly rượu trong tay xuống, nhướng mày đảo qua toàn trường, âm thanh tà mị vang lên “Đây toàn là dung chi tục phấn, chỉ Thừa tướng phong hoa tuyệt đại mới có thể có được tâm của thần đệ!”

“Phụt…!” Cô nàng nào đó phun luôn ngụm rượu ra ngoài.