Chương 191: Quyển 2 Chương 96: Chương 44.1

“Cả đêm không ngủ à?” Giọng nói ôn hòa của Quân Lâm Uyên vang lên ngoài cửa, nhìn vẻ mặt chăm chú của Tô Cẩm Bình, ánh mắt hắn như vui mừng, cũng như quan tâm.

Tô Cẩm Bình hơi giật mình, mải xem quá nên không biết có người tới. Nàng liếc nhìn ngoài trời, đã sáng mất rồi: “Ta xem chăm chú quá nên không để ý canh giờ, không nghĩ trời đã sáng rồi!” Ở cổ đại lâu ngày, nàng phát hiện cách nói chuyện của mình cũng bị cổ đại hóa theo.

Quân Lâm Uyên khẽ cười, chậm rãi bước tới rút lấy quyển sách y trong tay nàng: “Nghỉ ngơi một lát đi.”

Tô Cẩm Bình cũng cảm thấy hai mắt không mở ra được, khẽ gật đầu bước đến bên bàn, gục đầu xuống: “Ta gục xuống nghỉ một lát là khỏe ngay!” Vừa dứt lời, còn không chờ hắn lên tiếng đã nhắm chặt hai mắt lại. Thật ra nàng biết nàng thực sự không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Đêm qua xem sách y, lại thêm sắc mặt của Quân Lâm Uyên, nàng đã biết nếu nàng vẫn không tìm được cách nào thì hắn thật sự không còn nhiều thời gian nữa. Dưới tình thế như vậy, nàng làm sao còn tâm trạng mà kê cao gối ngủ ngon.

Quân Lâm Uyên nhíu mày, nàng gục đầu xuống ngủ ở đây chắc chắn sẽ không thoải mái, muốn bảo nàng về phòng ngủ lại thấy hơi thở của nàng đã đều đều ngủ say rồi. Hắn khẽ cười rồi bất đắc dĩ lắc đầu.

Hắn ngồi xuống lật xem sách y, một lát sau tay lại chạm vào chiếc hộp mà Tô Cẩm Bình đã cầm lên ngày hôm đó. Hắn mở hộp ra, bên trong có một quyển sách y chỉ có vài tờ giấy mỏng. Nội dung ghi trên mấy tờ giấy này, chính là tâm huyết sư phụ đã bỏ cả nửa cuộc đời để nghiên cứu.

Đôi mắt xếch thoáng hiện lên vẻ bối rối, tay đưa lên, muốn xé nó đi, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được. Nếu hủy nó thật, sư phụ sẽ trách hắn nhỉ?! Nhưng… do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn cười khổ, đặt nó vào lại trong hộp, đóng nắp, cảm xúc trong đáy mắt càng mơ hồ hơn.

Một cơn gió lạnh thổi vào, Tô Cẩm Bình đang gục đầu trên bàn không khỏi run người. Hắn cong cong khóe môi, chậm rãi cởi áo bào của mình ra, khoác lên người nàng. Trong khoảnh khắc này, hắn chợt có một suy nghĩ trong đầu, nếu để Bách Lý Kinh Hồng nhìn thấy, liệu hắn có ghen không?

Phải làm hắn ghen chứ, nếu hắn không ghen, thì ai trả lại cho mình sự đố kỵ mà mình phải chịu mấy ngày qua?

Trong lúc ngủ say, Tô Cẩm Bình chợt sụt sịt mũi, dáng vẻ này rất đáng yêu, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo hoặc lạnh lùng thường ngày của nàng. Hắn lại nở nụ cười, cầm một quyển sách ngồi xuống ghế đối diện nàng, lẳng lặng lật xem. Thật ra, hắn cũng rất yêu y học, nhưng không biết từ bao giờ, trong tim hắn đã quên sạch thứ này, chạy theo quyền thế, báo thù, rất hiếm khi xem lại những quyển sách y thuật ấy. Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Từ lúc trái tim hắn chất đầy hận thù đúng không?

Hôm nay Tô Cẩm Bình ngủ rất ngon giấc. Với sự cảnh giác vốn có của nàng, dù ngủ ở chỗ nào nàng cũng vẫn giữ chút đề phòng, nhưng ở bên cạnh người đối xử thật lòng với nàng, nàng lại ngủ rất yên ổn.

Còn Quân Lâm Uyên ngồi bên cạnh, thường che miệng ho vì gió lạnh thổi vào, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế âm thanh không đánh thức nàng. Hắn ngẩng đầu, chợt phát hiện lông mày nàng nhíu lại như mơ thấy chuyện gì khó chịu. Quân Lâm Uyên đưa tay ra định xoa lên nếp nhăn trên mi tâm nàng, nhưng rồi lại từ từ rụt về, trong lòng chua xót không chịu nổi, nếu làm cho nàng tỉnh dậy, thì hắn nên giải thích về hành vi của mình như thế nào? Hắn hít sâu một hơi, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Đến giữa trưa Tô Cẩm Bình mới tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy ngay khuôn mặt diễm lệ của người kia. Khuôn mặt mạ vàng đẹp như không giống người trần, nốt ruồi son trên mi tâm làm lu mờ hết vạn vật thế gian, toàn thân lại khiến người ta cảm thấy trắng bệch như trong suốt, cứ như chỉ một giây sau hắn sẽ bay theo gió vậy. Môi Tô Cẩm Bình mấp máy mãi cuối cùng vẫn không thể nói ra câu nào.

“Dậy rồi à?” Hắn liếc nhìn nàng, mặt thoáng có chút vui vẻ.

“Dậy rồi!” Tô Cẩm Bình gật đầu, day day cánh tay đau nhức, nàng ngủ đến tê cả tay, giờ không còn cảm giác nữa rồi. Nhìn thấy áo bào khoác trên người mình, nàng cười rồi cầm áo trả cho hắn, “Cảm ơn!” Người này cũng biết gallant đấy chứ. Trả xong nàng lại hơi nghĩ ngợi, hắn bị bệnh cuồng sạch sẽ như vậy, liệu có khi nào không dùng cái áo này nữa không?

Ai ngờ, hắn lại đón lấy, mặc áo vào rồi đặt sách y trong tay xuống trong ánh mắt trợn trừng của Tô Cẩm Bình, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi thấy nàng nhíu mày, gặp ác mộng à?”

Tô Cẩm Bình ngẩn người một chút rồi gật đầu. Đúng là ác mộng. Vừa rồi nàng lại nằm mơ thấy bệnh tình của hắn nặng nề hơn, toàn thân yếu ớt như tờ giấy trắng, nhưng làm bằng hữu, nàng lại bất lực hoàn toàn, tìm hết mọi cách cũng không chữa được bệnh cho hắn, cuối cùng đành trơ mắt nhìn hắn chết vì bệnh tật, sau đó bừng tỉnh vì cơn ác mộng này. Nhưng nàng làm sao nói cho hắn biết cơn mơ đó được? Hiện giờ, việc duy nhất nàng có thể làm, đó là mau mau học giỏi y thuật rồi nghĩ cách cứu hắn.

Thấy nàng gật đầu, hắn liền lật mấy tờ trong quyển sách trước mặt rồi đặt trước mặt nàng: “Trong này có phương thuốc giúp an thần rất tốt.”

“Trị chứng mất ngủ, ruột viễn chí, hạt táo chua, hạt sen đá và ruột thủy tiên, ta nói đúng không?” Tô Cẩm Bình không đảo mắt nhìn quyển sách kia đã nói vanh vách với Quân Lâm Uyên.

Quân Lâm Uyên ngẩn người, không ngờ nàng nhớ hết, xem ra nàng thực sự rất chú tâm đọc sách. Hắn sững sờ một lúc mới cười gật đầu: “Không tồi, nhưng triệu chứng của nàng không phải là mất ngủ, mà là tâm trạng bất an, có điều dùng cái này cũng có chút tác dụng, hiệu quả không kém lắm.”

“Vậy, trị chứng bất an, tâm khí không ổn định thì dùng xương bồ, viễn chí bỏ ruột, thêm hai phân phục linh, ba lạng nhân sâm. Trộn lẫn bốn vị này, giã nhuyễn, rây mịn, mỗi lần uống một thìa nhỏ. Uống ngày ba lần. Có thể trộn với mật viên thành viên nhỏ như hạt ngô đồng, mỗi lần uống sáu bảy viên, khoảng năm ngày là đỡ.” Tô Cẩm Bình lại đọc một tràng dài rồi cười hỏi, “Ta nhớ đúng không?”

“Không sai chút nào!” Hắn gật đầu, mắt đầy vẻ tán thưởng, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà nàng nhớ được nhiều thứ như thế, không chỉ có trí nhớ siêu phàm, mà cũng rất ra sức học tập. Nhưng mà, vì sao nàng lại cố tình nhớ kỹ phương thuốc này để đọc cho mình nghe?

“Phương thuốc này, cũng có tác dụng với bệnh của huynh chứ?” Tâm khí không ổn định, tâm thần bất an.

Sắc mặt Quân Lâm Uyên hơi thay đổi, hắn không hề ngờ đến nàng vì nguyên nhân này. Hắn vui vẻ cong cong khóe môi nhưng vẫn trả lời thật: “Vốn cũng có tác dụng, nhưng giờ vô dụng rồi.”

Tô Cẩm Bình hơi ủ rũ, thật ra nàng cũng biết hiện giờ phương thuốc này đến tám chín phần là vô dụng, vì bệnh của hắn giờ đã gọi là ‘điệp huyết’, hoàn toàn không chỉ đơn giản là ‘tâm khí không ổn’ nữa rồi, hơn nữa, cũng đã chuyển biến thành tình trạng cực kỳ xấu, phương thuốc này, dù có chút tác dụng cũng chỉ có thể giúp hắn đỡ nôn ra máu một chút, làm dịu đi cảm giác đau đớn một chút thôi, còn không có tác dụng chữa khỏi bệnh.

“Ta đã đọc qua hết sách ở đây rồi, nhưng không có quyển nào ghi lại chứng bệnh ‘điệp huyết’ cả, chữa thế nào bây giờ?” Đây mới là điều khiến Tô Cẩm Bình lo nhất, hiện giờ nàng hoàn toàn không biết triệu chứng của ‘điệp huyết’ như thế nào, kiêng kỵ những gì, hoàn toàn không hiểu, nên không có cách nào bốc thuốc theo bệnh được.

“Nên nàng phải học bắt mạch nữa, có rất nhiều thứ không chỉ dựa vào sách y mà kết luận được. Mạch tượng của mỗi người mới thực sự là phương pháp để tìm cách chữa trị.”

Tô Cẩm Bình gật đầu: “Ta hiểu rồi, chờ ta thuộc hết sách y, huynh dạy ta bắt mạch, nhận mặt thảo dược nhé.”

“Được!” Hắn vừa dứt lời, một hắc y nhân lại xuất hiện, lần này là tới đưa đồ ăn.

Hai người im lặng ăn cơm, Quân Lâm Uyên hoàn toàn không tỏ ra chút ngạo khí nào của đấng quân vương, ngược lại chỉ giống như những hảo hữu tốt cùng hành tẩu giang hồ, tùy tiện, thoải mái. Ăn cơm trưa xong, Tô Cẩm Bình lại tiếp tục đọc sách. Hôm qua nàng chỉ xem qua một lượt, nhưng y thuật là thứ không thể qua loa đại khái được, phải thuộc kỹ, hiểu thấu mới được.

Đột nhiên, nàng lại nhìn thấy chiếc hộp kia, vừa đưa mắt nhìn nó một chút, giọng Quân Lâm Uyên đã vang lên: “Chiếc hộp kia, trẫm để ở đó. Trẫm tin nàng sẽ không động vào nó trước khi trẫm chết!”

Quân Lâm Uyên thực sự rất biết cách nắm bắt lòng người. Nếu hắn nói thẳng với Tô Cẩm Bình rằng không được đụng vào, thì chưa biết chừng Tô Cẩm Bình sẽ mở ra thật. Nhưng giờ hắn lại nói tin tưởng, tin nàng sẽ không đụng vào, thì nàng làm sao phụ lòng tin của hắn được? “Yên tâm, nếu huynh không đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào. Còn nữa, huynh sẽ không chết!” Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng cũng thấy rất bất an. Hắn sẽ không chết, ít nhất là nàng không hy vọng hắn chết chút nào, nhưng nàng lại không tìm được cách cứu hắn, giấc mơ hôm nay cũng khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Trên nóc sơn trang tao nhã, Lãnh Tử Hàn mặc y phục đen tuyền gối hai tay lên sau đầu, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, đôi mắt đen láy như lấp lánh sáng. Đột nhiên hắn ta lên tiếng nói với hư không: “Nam Nhạc hoàng bám theo bản tôn nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ yêu thương bản tôn rồi sao?” Giọng nói ngạo nghễ tà tứ mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ lại thêm vẻ trào phúng như có như không, vang lên giữa không trung.

Hắn ta vừa dứt lời, một người đàn ông mặc y phục trắng muốt ôm con sói nhỏ màu vàng chậm rãi bước từ trong bóng đêm ra, y phục trắng tuyết kết hợp với dung mạo như trăng sáng giống như một vầng trăng chiếu rọi bầu trời đêm, khiến màn đêm tối tăm như bừng sáng thêm vài phần.

“Lãnh giáo chủ thừa biết mục đích của trẫm.” Giọng nói thanh lạnh vang lên, trong trẻo như tiếng trời cao khiến người ta vừa cảm thấy lãnh đạm xa cách lại cũng cảm thấy không thể với tới được.

Lãnh Tử Hàn cười lạnh, vung tay áo bào, một luồng gió mạnh ập tới, vẻ ngông cuồng bộc lộ hết, lật người ngồi dậy nhìn người ở cách đó không xa: “Nam Nhạc hoàng quả nhiên xứng đáng với danh tiếng ‘tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu’. Bản tôn chỉ lộ ra một chút đã bị ngươi túm được sơ hở rồi.” Chuyện này đúng là tại hắn ta tính toán không cẩn thận, sau khi tìm được tiểu Cẩm, hắn ta lập tức không để thủ hạ tiếp tục tìm kiếm nữa, lại không ngờ Bách Lý Kinh Hồng không chỉ tìm tiểu Cẩm khắp thiên hạ, mà cũng theo dõi nhất cử nhất động của mình. Hắn ta đột nhiên không tìm nữa, chẳng phải gián tiếp nói cho hắn biết mình đã tìm được rồi sao?

“Lãnh giáo chủ quá khen.” Giọng nói không mặn không nhạt vang lên. Hắn đi theo Lãnh Tử Hàn, cũng biết sớm muộn gì đối phương cũng phát hiện, nên hôm nay cũng chẳng ngạc nhiên gì. Nhưng hắn cũng không nói được lời gì hay ho, vì giờ dù hắn có nhận thua Lãnh Tử Hàn, thì hắn ta cũng sẽ chẳng nói cho hắn biết tin tức của Cẩm nhi.

“Nam Nhạc hoàng đang chờ bản tôn lộ sơ hở sao?” Lãnh Tử Hàn nhìn hắn như cười như không, dáng vẻ tao nhã kết hợp với dung nhan ngông cuồng sắc bén tạo nên cảm giác áp bức khiến người ta không thể chạm tới được.

Nhưng phong thái này của hắn ta cũng hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì tới Bách Lý Kinh Hồng. Hắn vẫn lạnh lùng nhìn hắn ta như cũ, đôi mắt màu bạc càng như lóe sáng dưới ánh trăng, nhẹ vuốt ve Vàng, không trả lời hắn ta.

Thấy hắn ta không trả lời ngược lại còn ung dung như vậy, Lãnh Tử Hàn chỉ cảm thấy như vừa đấm thẳng vào bịch bông, không tạo ra chút uy lực nào, khiến hắn ta hơi bực bội, nhưng tính cách hắn ta trời sinh vốn rộng rãi, cũng không tính toán gì nhiều, chỉ nói tiếp: “Chắc Nam Nhạc hoàng phải thất vọng rồi, chỉ cần ngươi đi theo Lãnh Tử Hàn ta một ngày, thì chắc chắn ta sẽ không để lộ cho ngươi một chút nhược điểm nào.”

“Như vậy ngươi cũng không thể đi gặp nàng được.” Giọng nói hắn thờ ơ như không mấy bận tâm. Đúng thế, ta không gặp được, thì ngươi cũng đừng hy vọng gặp nàng, như vậy chẳng phải rất công bằng sao?

Nhưng Lãnh Tử Hàn thì không nghĩ như thế, hắn ta cảm thấy như mình đang bị uy hiếp vậy! Đôi mắt đen láy nheo lại, nhìn Bách Lý Kinh Hồng khó chịu: “Bách Lý Kinh Hồng, ngươi có biết người như ngươi khiến người ta cảm thấy rất căm ghét không?” Giọng điệu hắn ta đầy vẻ ghét bỏ.

“Lãnh đại giáo chủ cũng có được trẫm thích đâu.” Hắn lạnh lùng đáp lại, giọng nói không có chút cảm xúc nhưng lại khiến người ta cảm thấy trào phúng đến khó hiểu.

Đúng thế, chính cảm giác này càng khiến Lãnh Tử Hàn căm ghét hơn: “Bản tôn ghét cái phong thái giả dối như thể không để ý đến bất cứ chuyện gì này của ngươi; cũng căm ghét cái kiểu rõ ràng là lòng lang dạ sói lại luôn giả vờ vô tội của ngươi; ghét nhất là cái trò rõ ràng tức giận với người khác nhưng vẫn tỏ ra chẳng có chuyện gì cả ấy, nhưng lời nói không mặn không nhạt lại đủ khiến người ta uất nghẹn đến chết!!!”

Tính cách Lãnh Tử Hàn khá thẳng thắn, không thích là sẽ nói thẳng nguyên nhân không thích, không cần biết người ta có nghe hay không. Nhưng nếu nghe kỹ ra thì mới thấy trong lời nói của hắn ta không có nhiều ác cảm, mà còn có phần trêu chọc. Điều này chứng tỏ tuy Lãnh Tử Hàn không thích Bách Lý Kinh Hồng, nhưng cũng không đến mức thù địch.

Đối phương đã nói cụ thể nguyên nhân không thích hắn như vậy, hắn mà không đáp lại một câu thì chẳng phải thất lễ lắm sao? Đôi mắt xám bạc liếc nhìn một thân y phục đen như mực của Lãnh Tử Hàn, đôi môi mỏng hơi hé mở: “Trẫm ghét ngươi vì ngươi dám mơ tưởng đến Cẩm nhi.”

Chỉ có một nguyên nhân duy nhất, nhưng cao thấp lập tức rõ ràng.

Lãnh Tử Hàn nghẹn họng. Mình có hàng trăm nghìn nguyên nhân căm ghét cái tên này, là vì trong lòng hắn chứa quá nhiều thứ, ngay cả trong nhận thức của chính mình, hắn ta cũng phải cân nhắc rõ loại người nào khiến mình không thích. Nhưng hắn lại chỉ có một câu, không thích mình mơ tưởng đến tiểu Cẩm, giống như mọi khái niệm và mọi sự việc trong cuộc sống của hắn chỉ có duy nhất tiểu Cẩm vậy. Tất cả mọi thứ đều xoay quanh một mình nàng, không có yêu hay ghét mình, không thích Lãnh Tử Hàn hắn ta, cũng chỉ là vì không thích mình mơ tưởng đến nàng mà thôi, không có lý do gì của cá nhân hắn. Thậm chĩ, bản thân Lãnh Tử Hàn như thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới hắn. Đương nhiên Lãnh Tử Hàn cũng sẽ không tự kỷ nghĩ rằng vì bản thân mình quá tốt nên đối phương mới không có ý kiến gì với mình. Thế nên, chỉ có một cách giải thích duy nhất đó là, dù Lãnh Tử Hàn hắn ta như thế nào, thì cũng không lọt được vào mắt Bách Lý Kinh Hồng. Trong mắt người đó, chỉ có tiểu Cẩm mà thôi!

Lãnh Tử Hàn chợt cảm thấy vô cùng thất bại, nhất thời cũng không nói rõ được là vì mình không biết ăn nói như người ta, hay vì mình thật sự không yêu tiểu Cẩm được nhiều như người ta. Nhưng hắn ta dám chắc rằng, nếu không có tiểu Cẩm thì dù Bách Lý Kinh Hồng có thế nào cũng chẳng liên quan gì đến Lãnh Tử Hàn hắn ta, tuyệt đối không có chuyện yêu hay ghét. Như vậy kết luận là, không phải bản thân mình không để ý đến tiểu Cẩm như hắn, mà là khái niệm trong lòng mình cho đến giờ cũng không rõ ràng, nên không thể nói một câu đánh thẳng trọng tâm như hắn thôi.