Chương 187: Quyển 2 Chương 92: Chương 42: Tri Kỷ Khó Cầu

Mama giám thị nghe vậy liền nhìn về phía Tô Cẩm Bình đầy nghi hoặc, Tô Cẩm Bình vội nói: “Mama, bài thi của trò đương nhiên không giống với đáp án kia, xin mama tra rõ!” Tô Cẩm Bình nàng là người có thể tùy tiện ức hiếp sao? Nực cười!

Mama giám thị lấy bài thi của Tô Cẩm Bình sang đối chiếu với đáp án kia, tuy đại ý vẫn tương đồng nhưng có một số chỗ vẫn khá khác nhau, quan trọng nhất là ở câu về thất xuất chi điều, đáp án của Tô Cẩm Bình bị sai mất một điều, hoàn toàn không giống trong tờ đáp án kia. Vì vậy, mama giám thị lườm Quân Thiên Mạch một cái: “Công chúa điện hạ, đáp án này hoàn toàn không giống với bài thi của trò ấy. Công chúa điện hạ đã làm sai còn nói xấu người khác, về điểm này, lão thân nhất định phải ghi lại để cảnh cáo, hy vọng các trò khác có thể biết mà tránh xa.”

Quân Thiên Mạch trợn trừng mắt không tin nổi: “Không thể thế được, rõ ràng là, rõ ràng là…”

Tờ đáp án này, trừ một số câu hơi sửa khác đi, còn Quân Tử Mạch vẫn chép nguyên xi từ trong sách vở ra. Mama nhìn qua tờ đáp án, lại nhìn sang bài thi của Quân Thiên Mạch, sắc mặt lập tức thay đổi: “Công chúa điện hạ, lão thân thấy bài thi giống với đáp án này là bài thi của trò mới đúng, sao lại vu oan cho người khác? Xem ra, công chúa không chỉ gian lận mà còn học cả thói vu oan cho người khác nữa. Lão thân dù sao cũng là mama đã dạy trò nhiều năm, giờ xảy ra chuyện thế này, lão thân cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Chờ kỳ thi kết thúc, lão thân sẽ tự đi nhận tội với Thái hậu.”

Quân Thiên Mạch không thèm nghe giật bài thi của Tô Cẩm Bình sang so sánh mới phát hiện ra đúng là không có quá nhiều chỗ giống nhau, ngược lại bài thi của mình còn giống với đáp án này hơn! Lúc này nàng ta mới biết mình bị gài bẫy! Lúc ấy, cô gái kia không chỉ viết câu trả lời khác với đáp án, còn sửa lại mấy câu trả lời rồi mới ném đáp án cho mình, mục đích là để trả thù mình vì đã uy hiếp nàng!

Nàng ta thật sự không ngờ, sống trong thâm cung bao nhiêu lâu lại bị người vừa tiến cung chưa được mấy ngày gài bẫy như vậy! Chuyện quay cóp ở trường thi có rất nhiều, nhưng bị làm to lên như nàng khiến mọi người đều biết nàng ta quay cóp, thậm chí còn bị mang tội vu oan cho người khác thì nàng ta đúng là người đầu tiên! Nàng ta thầm nghĩ, sau này chắc sẽ không bao giờ có thể tùy tiện ra đường nữa, vì chỉ cần ló mặt ra, sẽ phải đối mặt ngay với ánh mắt chế giễu và khinh bỉ của người khác!

Mama giám thị lấy bài thi trong tay nàng ta ra, đưa cho Tô Cẩm Bình, Tô Cẩm Bình cúi đầu tiếp tục viết. Có điều, không có đáp án, nàng cũng không biết viết gì nữa, dù sao những câu trả lời nàng chép từ trong đáp án ra cũng đủ để nàng đỗ môn này rồi.

Quân Thiên Mạch suy sụp ngồi xuống ghế, ánh mắt sắc như đao bắn về phía Tô Cẩm Bình, tỏ rõ sự thù hận và phẫn nộ của mình, nhưng ánh mắt này hoàn toàn không tạo được chút ảnh hưởng nào với Tô Cẩm Bình, nàng vẫn ngồi làm việc của mình như không có chuyện gì xảy ra.

Quân Tử Mạch thì sợ đến toát mồ hôi lạnh, vì trên đáp án kia đều là chữ của nàng, nếu bị phát hiện thì phiền to, có điều hiển nhiên đây là lần đầu Quân Thiên Mạch gặp phải tình hình thế này, hoàn toàn không kịp phản ứng nên mới… Nhưng Quân Tử Mạch lại không biết rằng, dù Quân Thiên Mạch có nhận ra vấn đề về chữ viết, thì Tô Cẩm Bình cũng có cách để giúp nàng thoát tội.

Hết giờ làm bài, bài thi được thu lên, mama giám thị trừng mắt lườm Quân Thiên Mạch một cái rồi đi gặp Thái hậu. Những người bình thường vẫn quan hệ tốt với Quân Thiên Mạch, lúc này thấy nàng ta gặp chuyện cũng đều lạnh lùng quay đi, thậm chí có người còn châm chọc vài câu. Mọi người đều đi hết, chỉ còn lại một thiên kim thế gia an ủi bên cạnh Quân Thiên Mạch, tình cảnh này so với cảnh tiền hô hậu ủng ngày xưa của nàng ta, đúng là tiêu điều đến không thể tiêu điều hơn.

Quân Tử Mạch và Tô Cẩm Bình nhìn các nàng một chút rồi đi ra khỏi trường thi. Quân Tử Mạch vội nhỏ giọng hỏi Tô Cẩm Bình xem chuyện là thế nào, Tô Cẩm Bình cũng lặng lẽ kể lại từ đầu đến cuối một lần.

Khóe môi Quân Tử Mạch run lên mấy cái: “Thì ra là vậy, lúc ấy muội thấy tẩu đầy tức giận đòi mama làm chứng cho tẩu, muội còn tưởng tẩu vô tội thật nữa!” Nàng đã nghĩ ngay mà, lúc ấy rõ ràng là mình đưa đáp án đó cho nàng ấy, làm sao lại liên lụy đến cả Quân Thiên Mạch.

Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Tử Mạch, hôm nay ta dạy muội một nguyên tắc! Trên thế gian này, không có thứ gì đen hoàn toàn, cũng không có thứ gì trắng hoàn toàn. Cái gọi là trong sạch hay không trong sạch, chẳng qua chỉ là vấn đề thực lực của một cá nhân, nếu thắng, thì dù muội không trong sạch cũng biến thành trong sạch, còn nếu thua, dù muội trong sạch cũng sẽ thành không trong sạch. Đến lúc đó, đừng trách trời trách đất, chỉ trách mình vô dụng thôi. Nếu không phục, thì sau này hăng hái một chút, tránh để người ta gài bẫy!”

Năm xưa khi Yêu nghiệt nàng mới bước chân vào giới sát thủ đã từng trải qua biết bao nhiêu lần bị hãm hại. Trong sạch à? Ha ha…

Nghe xong, Quân Tử Mạch nhíu mày, rõ ràng không có cùng nhận thức với suy luận của Tô Cẩm Bình, nhưng không thể phủ nhận rằng những lời này rất có lý: “Nhưng mà… nhưng mà…”

Thấy nàng có vẻ nghi hoặc, Tô Cẩm Bình lại nói: “Ví dụ như, nếu xét về chân tướng, Quân Thiên Mạch chưa làm gì cả, ngay cả tờ giấy đó còn chưa kịp mở ra, cuối cùng lại bị bắt được ‘chứng cứ xác thực’, mọi người đều nghĩ chuyện này là do nàng ta làm, thậm chí còn bị mang tiếng vu oan cho người khác. Hơn nữa, muội phải biết rằng, sau này thanh danh của Quân Thiên Mạch mất sạch rồi, nhưng trên thực tế, xét về một khía cạnh nào đó, thì chuyện này nàng ta vô tội. Trách cũng chỉ trách nàng ta đắc tội người không nên đắc tội, trách là trách nàng ta quá yếu, quá vô dụng thôi!”

Khi nàng bị người ta hãm hại, những thứ gọi là ‘chứng cứ’ kia hoàn toàn bất lợi với nàng, vào thời điểm nàng không còn đường chối cãi, nàng đã khóc vì cảm thấy rất oan ức, nhưng sau đó, nàng không còn rơi nước mắt một lần nào nữa, vì nàng biết rằng, khi bị người khác hãm hại, vấn đề lớn nhất không nằm ở phía người ta, mà nằm ở phía mình! Cũng vì mình vô dụng, vì mình bất cẩn thôi!!!

Quân Tử Mạch gật đầu cái hiểu cái không, ánh mắt nhìn Tô Cẩm Bình càng thêm sùng bái: “Tỷ hiểu nhiều thứ thật đấy!”

“Đó là vì ta trải qua nhiều chuyện hơn. Muội nên nhớ, trên thế gian này, bất cứ chuyện gì cũng có tính hai mặt, dù chính tai muội nghe thấy, chính mắt muội nhìn thấy cũng không thể tin được. Cái gọi là ‘chứng cứ xác thực’ đó cũng chưa chắc đã là chân tướng, chưa chắc là sự thật. Nếu là người thông minh thì phải có đôi mắt sáng suốt, hiểu biết phân rõ đúng sai.” Nha đầu này thật sự quá đơn thuần nên Tô Cẩm Bình không khỏi nói nhiều thêm vài câu.

Những lời này rất thâm thúy, nghĩ kỹ lại thì quả thật đúng là như vậy. Ví dụ như chuyện lần này của Quân Thiên Mạch không phải cũng có chứng cứ rất xác thực sao? Hiện giờ thanh danh của nàng ta đã hỏng hết rồi, chỉ có nàng ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ta lại không thể nói, cũng chẳng ai tin nàng ta. Quân Tử Mạch lại cảm thán: “Mấy người bình thường quan hệ tốt với tỷ ấy cũng chẳng ai an ủi tỷ ấy, không an ủi đã đành, còn châm châm chọc chọc. Nhưng vị Tôn tiểu thư kia luôn đối nghịch với tỷ ấy, giờ lại ở bên cạnh tỷ ấy.”

“Nên muội phải hiểu một đạo lý nữa, khi muội thành công, bên cạnh muội sẽ có rất nhiều người, nhưng chỉ khi muội gặp xui xẻo, những người còn ở lại bên muội mới là bằng hữu thực sự. Chơi với những người thường nịnh bợ, bợ đỡ muội cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng thật lòng quá; còn những người luôn không nói gì, hoặc chê bai, châm chọc muội, đến lúc muội có chuyện lại là người đầu tiên đứng về phía muội thì mới đáng để muội coi là bạn bè sống chết có nhau. Chuyện này ít ra cũng giúp Quân Thiên Mạch hiểu được lòng người hiểm ác thế nào, sau này cũng thu mình một chút! Nếu Quân Thiên Mạch đủ thông minh, nàng sẽ hiểu vị Tôn tiểu thư mà muội nhắc tới kia mới là người thực sự đối xử tốt với nàng ta. Còn những kẻ bình thường chơi vui vẻ nhưng đến thời điểm mấu chốt lại lạnh lùng quay đi không thấy bóng dáng đâu, thì cũng chỉ là kẻ qua đường thôi!”

Quân Tử Mạch mù mờ gật đầu: “Đúng thế, bạn bè phải là người dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng luôn tin tưởng mình!”

“Sai!” Tô Cẩm Bình lắc đầu sửa lại, “Chuyện hôm nay, vị Tôn tiểu thư kia cũng nhìn thấy, trong lòng nàng chưa chắc đã cho rằng Quân Thiên Mạch đúng, nhưng nàng vẫn đứng bên nàng ta, điều này chứng tỏ rằng, bằng hữu là những người mà dù cảm thấy muội sai cũng sẽ thầm tìm lý do bao biện cho muội, ép mình tin rằng muội đúng. Bằng hữu là, dù xảy ra chuyện gì cũng bênh vực muội, trong lòng họ không có khách quan, chỉ có chủ quan. Điều quan trọng không phải là họ có tin muội hay không, cũng không phải là rốt cuộc muội làm đúng hay sai, mà là họ có sẵn lòng ủng hộ, tín nhiệm muội vô điều kiện hay không. Đúng hay sai có gì quan trọng, giữa những người bạn chân thành, thì dù đúng dù sai, cũng chỉ có sự ủng hộ và tín nhiệm! Vì giữa những người bạn chân thành với nhau, họ luôn bênh vực lẫn nhau hết mình!

Đời trước, nàng chỉ có duy nhất một người bạn như vậy, đó là Yêu vật. Đến cổ đại thì không có lấy một người. Có lẽ cũng có, nhưng vì nàng không thực sự rơi vào cảnh bị người đời chỉ trích, nên những người đó cũng không có cơ hội ra mặt ủng hộ nàng.

Quân Tử Mạch cảm thấy nhận thức bao nhiêu năm nay của mình bị đảo lộn hoàn toàn vậy, ngẩn người một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Vậy… rốt cuộc chuyện này tỷ đúng, hay tỷ ấy đúng?” Nàng sắp hôn mê luôn rồi!

“Ta vừa nói đấy thôi, chuyện gì cũng có hai mặt, không tồn tại ai đúng ai sai. Thị phi chỉ là một thước đo trong lòng mỗi người, nhận định thế nào cũng là chuyện của mỗi người. Đúng hay sai, đều chỉ là tương đối trong đầu họ mà thôi. Ví dụ như hiện giờ đại đa số đều cho rằng nàng ta sai, nhưng vị Tôn tiểu thư kia sẽ không thực sự cho rằng nàng ta sai. Chuyện trên đời, khó mà phân rõ đúng sai, chỉ phụ thuộc vào nhận thức của mỗi người thôi.” Như chuyện của Quân Thiên Mạch lần này, nếu nhìn từ góc độ của Tô Cẩm Bình, thì Quân Thiên Mạch có sai, sai là vì không nên uy hiếp mình, cho nên, cũng cần phải chịu chút giáo huấn.

Nhưng nếu xét từ góc độ của Quân Thiên Mạch, thì là vì sao Tô Cẩm Bình có thể quay cóp còn mình thì không? Thứ Quân Thiên Mạch muốn đạt được, thật ra còn có hai chữ “công bằng” nữa, thế nên nàng ta mới cho rằng Tô Cẩm Bình đã chép được thì mình cũng phải chép được. Mà mình không thể chép được thì Tô Cẩm Bình cũng không được phép chép bài, vì vậy mới có hành vi uy hiếp nàng. Hai người đều có quan điểm riêng, cả hai đều không thể nói là sai được.

Thứ khác nhau duy nhất, đó là ai thủ đoạn hơn, có thể hãm hại người khác thành công hơn thôi!

“Ôi, thật ra trong chuyện này hoàng tỷ cũng hơi đáng thương!” Sau này ra ngoài… không, sau này có thể cũng không còn mặt mũi mà ra ngoài nữa.

Tô Cẩm Bình cong môi cười: “Vậy thì còn phải xem khả năng thích ứng của mỗi cá nhân. Nếu ta là nàng ấy, ta sẽ cảm ơn có người cho ta một bài học xương máu như vậy, sau này mới có thể thông minh hơn một chút, cũng đỡ bị thiệt thòi nhiều hơn. Chứ ta sẽ không suy sụp tinh thần khiến người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng. Muội nên biết rằng, điểm mấu chốt không phải là người ta đã trải qua bao nhiêu sóng gió, mà là sau khi trải qua sóng gió, người đó có học cách trưởng thành được hay không.”

“Nói rất hay!” Giọng nói du dương lại lạnh lẽo vang lên, Quân Lâm Uyên mặc long bào chậm rãi bước tới, có vẻ vừa hạ triều nên đi ngang qua đây.

Đối với những suy luận của Tô Cẩm Bình, hắn là người đồng cảm nhất, vì từ trước đến giờ, hắn căm ghét nhất những kẻ vô năng. Trong mắt hắn, kẻ vô năng dù có bị hãm hại thê thảm đến mức nào cũng là xứng đáng! Năm đó, cũng vì hắn vô năng mới bị mẫu hậu của mình gài bẫy, cuối cùng bị bao nhiêu người dùng con mắt khinh bỉ, phỉ nhổ mà nhìn hắn.

Đến ngày hôm nay, có rất nhiều người vẫn cho rằng trước đây mục đích của hắn khi tiếp cận, bợ đỡ Phùng Chấn Vũ là vì quyền thế, mà sau khi giành được quyền thế lại giết chết Phùng Chấn Vũ như con sói mắt trắng vong ân phụ nghĩa. Thứ họ nghe thấy, nhìn thấy chỉ là một phần, không ai biết được trong chuyện đó còn thấm đẫm bao nhiêu máu và nước mắt. Nhưng hắn sẽ không than trời trách đất, oán giận người đời nghĩ oan cho hắn, vì tất cả chuyện này đều do năm xưa hắn vô năng mà ra, không trách được người khác! Quan trọng nhất, không phải là hắn phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt, mà là hắn có học được cách trưởng thành hay không. Hiện giờ, dù người đời có xì xào thế nào về hắn thì đã sao, có bao nhiêu người dám nói trước mặt hắn?! Thắng làm vua, thực lực quyết định tất cả!

Thấy mặt hắn lộ vẻ tán thưởng, Tô Cẩm Bình cười, lại nói tiếp: “Những câu nói đều là của người ta, những thứ mình nắm trong tay mới là của mình! Nếu một người vĩnh viễn cảm thấy khổ sở vì những lời đồn đại, cảm thấy rối loạn vì bị hiểu lầm, thì cả đời này người đó cũng không thể ngẩng cao đầu trước mặt người khác. Nếu thất bại, càng khó khăn thì càng phải ngẩng cao đầu, dù thế nào cũng không thể để người khác cười nhạo được. Còn nếu mềm yếu, sẽ chỉ làm những người quan tâm đến mình đau lòng, còn có thể mài mòn đi ý chí của chính mình nữa!”

Nàng vừa dứt lời, trong mắt hai người đều xuất hiện vẻ tiếc nuối! Đối với Tô Cẩm Bình mà nói, Bách Lý Kinh Hồng là người yêu; Lãnh Tử Hàn, Hoàng Phủ Dạ, Hoàng Phủ Dật là bằng hữu; Lăng Viễn Sơn là ân nhân; Hoàng Phủ Hoài Hàn không dễ xác định nhưng nàng không thích lắm; Thượng Quan Cẩn Duệ là huynh trưởng; còn Quân Lâm Uyên thực sự là tri kỷ! Là người có sự đồng cảm trong tư tưởng với nàng.

“Như thế những người muốn nhìn thấy muội suy sụp sẽ càng cao hứng hơn!” Quân Lâm Uyên đón lời.

“Cuộc đời gặp được một người tri kỷ, còn cầu gì hơn nữa!” Tô Cẩm Bình cười cảm thán! Thật ra, cuộc đời của nàng khá bất hạnh, thường xuyên bị số phận đùa giỡn, nhưng nàng cũng là người may mắn, vì có rất nhiều người ở bên nàng. Có bằng hữu, có huynh trưởng, có tri kỷ, còn có cả… người yêu! Hơn nữa, nàng cũng tin rằng, dù có một ngày nào đó cả thế giới cho rằng nàng sai, thì những người này cũng vẫn sẽ đứng bên nàng. Ủng hộ, tín nhiệm vô điều kiện! Con người ta, có thể sống được đến bước này, cũng nên cảm thấy đủ rồi! Quân Thiên Mạch kia cũng có khác gì, cuối cùng vẫn có vị Tôn tiểu thư kia ở bên cạnh, cũng là một loại may mắn rồi! Những người khác cảm thấy thế nào thì có quan trọng gì đâu, không cần để ý đến những kẻ khinh bỉ mình khi mình gặp nạn, vì từ trước tới giờ họ đâu có quan tâm đến mình, cũng càng chẳng coi mình là bằng hữu!

Quân Lâm Uyên cười gật đầu, đôi mắt xếch ánh lên những tia sáng nhỏ, cuộc đời gặp được một người tri kỷ, tức là, nàng chỉ có một người tri kỷ là hắn sao?! Thích hay không thích, yêu hay không yêu đều không quan trọng. Quan trọng là… Quân Lâm Uyên hắn có một vị trí riêng biệt ở trong lòng nàng. Tri kỷ, là tri kỷ duy nhất!!! Đối với Quân Lâm Uyên, Tô Cẩm Bình là một sự ấm áp chỉ mong gặp gỡ không dám cầu có được; còn đối với Tô Cẩm Bình, Quân Lâm Uyên là tri kỷ duy nhất! Thật ra, có sự ràng buộc thế này, cũng là một loại may mắn!

Quân Tử Mạch nhìn hai người họ tiếc rẻ, thật ra nàng muốn họ phát triển thành phu thê cơ mà, tri kỷ gì chứ?! Thật là!!!