Tô Cẩm Bình giật giật chân, không biết có nên bước ra ngoài không. Dù sao trong lòng nàng đã coi Quân Lâm Uyên là bằng hữu, dù họ chỉ mới ôn hòa nói chuyện với nhau không quá nửa ngày.
“Ra đi!” Giọng nói lạnh lẽo của hắn vang lên.
Tô Cẩm Bình giật mình, giờ mới biết mình đã bị phát hiện từ lâu. Nghĩ cũng phải, khí môn của nàng bị Ngọc Thiềm cổ khống chế, Quân Lâm Uyên phát hiện mình đi theo cũng rất bình thường. Nàng xuất hiện từ chỗ tối, bước từng bước đến trước mặt Quân Lâm Uyên, nhìn hắn ngồi dưới đất, môi nàng mấp máy rồi lại không biết phải nói gì, vì nàng biết, hiện giờ bất cứ một lời an ủi nào cũng đều là sự sỉ nhục đối với hắn!
Không biết nói gì thì thôi không nói nữa. Nàng đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, cũng dựa vào tường như hắn.
Hai người đều không nói gì một lúc lâu.
Quân Lâm Uyên nhìn những sợi xích gỉ sét kia đầy thù hận, rồi bất chợt che miệng ho khan: “Khụ… khụ khụ…”
Tô Cẩm Bình quay sang đưa tay muốn đỡ hắn: “Không sao chứ?”
Nhưng hắn lại rụt người lại, hất tay nàng ra: “Đừng chạm vào trẫm!”
Mấy chữ này khiến sắc mặt Tô Cẩm Bình hơi sượng lại, một chút đau đớn thoáng lướt qua đôi mắt phượng, không nói rõ được là thông cảm hay là thương xót. Quân Lâm Uyên cũng dần hồi phục tinh thần, hơi áy náy nói: “Xin lỗi, trẫm…”
Nói tới đó, hắn cũng không nói được thành lời nữa. Tô Cẩm Bình cũng im lặng không lên tiếng.
Hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn biết quá khứ của trẫm không?” Lúc trước hắn vốn không muốn nói cho ai, những người biết chuyện đều bị hắn giết sạch. Nhưng không biết vì sao, lúc này hắn lại muốn nói cho nàng biết.
Nếu là hôm qua hắn hỏi câu này, chắc chắn nàng sẽ nói không muốn, vì nàng không muốn biết bất cứ chuyện gì có thể khiến mình tổn thọ. Nhưng hôm nay nàng lại muốn tháo gỡ cho hắn, vì từ hôm nay đối với nàng, hắn không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà còn là bằng hữu nữa. “Muốn!”
“Bảy năm trước, phụ hoàng băng hà, trẫm ngồi lên ngôi vị Hoàng đế. Khi đó, trên triều đình thù trong giặc ngoài, Trấn Quốc tướng quân Phùng Chấn Vũ nắm giữ bốn mươi vạn binh mă, vì muốn mượn sức lăo, mẫu hậu mới…”
“Nhưng bà ta sợ trẫm không nghe lời, liền lừa trẫm tới đây. Năm ấy, trẫm rất tin tưởng bà ta, dù bà ta nói gì trẫm cũng tin, nên trẫm tới. Trẫm không còn nhớ rõ sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa, có lẽ chính trẫm tự ép mình quên đi. Trẫm chỉ nhớ rằng, trẫm đã cầu xin mẫu hậu tha cho trẫm, hoặc là… cho trẫm được chết thoải mái, nhưng bà ta như không nghe thấy. Bà ta nói, Uyên nhi, mẫu hậu làm thế này cũng vì muốn tốt cho con, nếu đến bên tướng quân mà con không biết hầu hạ hắn, không biết sẽ phải chịu khổ đến mức nào…” Giọng điệu của hắn rất bình thản, bình thản như không phải đang nói chuyện của mình.
“Cho tới lúc đó, trẫm mới hiểu, bà ta không muốn làm thái hậu, mà muốn làm nữ hoàng. Từ nhỏ, trẫm đã vô cùng cưng chiều hai muội muội ruột thịt của mình. Ngày ấy, khi chúng vô tình xông vào, trẫm vẫn còn mang một tia hy vọng, mong chúng sẽ cầu xin mẫu hậu giúp trẫm, nhưng mà, nàng có biết chúng nói gì không?” Nói tới đây, hắn ngừng lại, quay sang nhìn Tô Cẩm Bình.
Tô Cẩm Bình nhíu mày, nàng cảm thấy tình thân trong Hoàng gia rất nhạt nhẽo, nàng có câu trả lời, nhưng lại cảm thấy không nói ra được.
“Chúng nói, vui quá, chơi vui quá! Ha ha… chơi vui quá…”
“Trong những ngày tháng u tối không có ánh mặt trời đó, một mình trẫm bị nhốt ở đây, bị đám người kia giày vò bằng đủ mọi cách, cho đến khi trẫm sắp chết đói, lại có một tiểu nha đầu vô tình xông vào, để lại cho trẫm một cái bánh bao…”
Tô Cẩm Bình muốn hỏi tên tiểu nha đầu kia có phải là Quân Tử Mạch không, nhưng Quân Lâm Uyên đã nói tiếp: “Nhưng sau đó, nàng ta bị mẫu hậu phát hiện, đánh chết. Khi đó trẫm thậm chí còn không biết nàng ta là ai, chỉ biết rằng nàng nói nàng thích trẫm nên mới lén lút lẻn vào đây. Dù chết vì trẫm, nàng cũng cam lòng. Rồi sau nữa… nàng chết thật!!! Chiếc bánh bao đó, cứu mạng trẫm, nhưng lại hại chết nàng…”
“Huynh thích nàng à?” Tô Cẩm Bình hiểu rất rõ cái cảm giác đột nhiên nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối vô tận này.
Hắn chậm rãi lắc đầu: “Không, trẫm còn không biết nàng, làm sao nói thích được?! Chẳng qua, lúc đó trẫm đã thề, nếu trẫm có thể ra ngoài, dù thân phận nàng thế nào, nhất định trẫm cũng sẽ phong nàng làm hậu. Nhưng… cuối cùng nàng không chờ được trẫm ra ngoài. Trẫm thậm chí còn không có cơ hội thắp một nén hương cho nàng. Sau này trẫm mới biết được, nàng là thị tỳ thân cận của Tử Mạch…”
Tô Cẩm Bình không kìm được liền quay sang nhìn Quân Lâm Uyên một cái, chỉ là một nha đầu của Quân Tử Mạch từng có ơn với hắn, mà hắn cũng có thể yêu cây yêu cả cành, đối xử tốt với Quân Tử Mạch đến như vậy, không tiếc mười tòa thành để đổi lấy nhân duyên cho nàng ấy. Người như Quân Lâm Uyên, quả đúng là ai có ân với hắn, hắn sẽ trả lại gấp trăm lần. Nàng cảm thấy mình càng gần hắn, lại càng xóa bỏ hình tượng vốn có của hắn trong lòng mình. Trên đời này, liệu có bao nhiêu người có thể làm được chuyện có ơn tất trả như hắn?
“Rồi sau nữa, mẫu hậu giao trẫm cho Phùng Chấn Vũ, mục đích là vì muốn giành được sự hậu thuẫn của lăo. Đương nhiên trẫm không chịu phục tùng. Phùng Chấn Vũ liền muốn ‘giáo huấn’ trẫm một chút, nên mới ném trẫm cho thân binh của lăo.” Giọng nói hắn nhạt nhẽo như không bận tâm, thật ra trong đầu lại vẫn nhớ rõ ràng nhưng lời nói ô uế bẩn thỉu nghe được khi đó.
Một thứ cảm xúc bi ai dần hiện lên trên mặt hắn, đôi mắt xếch hẹp dài vô thức nhìn lên không trung…
“Trẫm không nhớ rõ dung mạo của họ, thậm chí còn quên mất đã có bao nhiêu người từng chạm vào trẫm. Trẫm chỉ nhớ rằng, khi trẫm mất hết hy vọng, khi trẫm chỉ còn lại một hơi thở mỏng manh, trẫm lại chợt thèm được sống sót đến phát điên phát rồ! Dù thế nào trẫm cũng phải sống, dù thế nào, cũng phải bắt họ trả giá đắt!!! Sau đó, chúng lại dám bắt trẫm chui qua háng chúng, trẫm là hoàng đế, vậy mà chúng dám… Ha ha…”
Chỉ ngồi nghe mà Tô Cẩm Bình cũng cảm thấy sống mũi cay xè, nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của hắn, tim nàng càng cảm thấy chua xót hơn.
“Nhưng mà, nàng có tin không, trẫm đã làm được! Vì trẫm muốn sống, trẫm muốn báo thù! Trẫm muốn bọn họ phải chết!” Vẻ mặt hắn chợt trở nên tàn khốc, nốt ruồi son đỏ rực như máu!
Tô Cẩm Bình cũng là người đã đi từ cõi chết trở về, nàng có thể tưởng tượng được khi một con người mất hết hy vọng, chỉ còn muốn chết, lại chợt ép buộc chính mình phải vùng lên sống sót, dù thế nào cũng phải sống, đó là lòng tin như thế nào, trên lưng gánh thù hận nặng đến đâu!!! Quân Lâm Uyên, là một con người kiêu ngạo như thế, nếu là kẻ vô dụng, hắn sẽ chẳng thèm cho người ta một con đường sống, nhưng lại có thể chịu nhục chui qua háng để báo thù!!!
“Rồi sau nữa, trẫm chủ động lấy lòng Phùng Chấn Vũ, lăo cũng đưa trẫm về lại bên cạnh. Từng bước từng bước một, trẫm giành được sự tín nhiệm của lăo, suốt 2 năm trời, cuối cùng trẫm cũng đoạt lại thứ thuộc về trẫm. Vương quyền, và cả… danh dự! Thế nên, Quân Mộng Nhã nói trẫm ti tiện, đúng là ti tiện thật…”
“Sau đó trẫm giết bọn họ, giết hết tất cả! Trẫm không nhớ rõ là ai đã chạm vào trẫm, nên trẫm giết hết, không chừa một người nào! Còn mẫu hậu, trẫm đã nghĩ tới chuyện giết bà ta, nhưng lại thấy dễ dàng cho bà ta quá! Trẫm kết thúc những ngày tháng buông rèm chấp chính của bà ta, để bà ta chết già cả đời trong hậu cung, lại tìm mọi cách giày vò dằn vặt bà ta, chỉ cần thấy bà ta thống khổ, trẫm lại cảm thấy vô cùng sung sướng. Có đôi khi, trẫm còn cảm thấy mình như phát điên rồi!”
Tô Cẩm Bình thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Dù có là người điên, cũng là do bị bọn họ dồn ép mà phát điên. Đó là cái giá đắt mà bọn họ phải trả! Nếu ta là huynh, ta cũng sẽ khiến họ sống không bằng chết như vậy!”
Nghe nàng nói thế, ánh mắt Quân Lâm Uyên nhìn nàng lại thêm phần cảm kích.
Nói tới đây, cả hai đều im lặng. Tô Cẩm Bình vẫn còn đang tiêu hóa những thông tin vừa nghe được, nàng không ngờ Quân Lâm Uyên từng phải trải qua tình cảm thê thảm đến như vậy, nàng biết, thứ khiến hắn bị đả kích nhất không chỉ là những việc mà thân thể hắn phải chịu đựng, mà còn có cả cô cung nữ hắn không nhớ rõ dung mạo ấy. Nàng giúp hắn, lại hại chính mình.
Thấy nàng không nói gì một lúc, hắn chợt quay sang nhìn nàng, mặt có vẻ tự cười nhạo mình: “Sao? Có phải nàng cũng cảm thấy trẫm rất bẩn thỉu, rất ti tiện không?” Đúng là bẩn thỉu và ti tiện, dù một ngày hắn tắm rửa đến mười mấy lần, hắn cũng vẫn cảm thấy mình tắm thế nào cũng không sạch được cơ thể này.
Tô Cẩm Bình nghe vậy khẽ lắc đầu: “Trước đây, ta đã từng khuyên Bách Lư Kinh Hồng, nói là chỉ cần trong tim có trăng, nhìn thấy thì sao, mà không nhìn thấy thì đã sao? Hôm nay, ta cũng nói với huynh một câu như thế, chỉ cần trong lòng huynh sạch sẽ, thân thể ô uế có gì quan trọng đâu?”
Chỉ cần trong lòng sạch sẽ, thân thể ô uế có gì quan trọng đâu à? Câu nói này khiến một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xếch của hắn. Nàng cũng chợt quay đầu sang nhìn hắn, mắt đầy vẻ tán thưởng: “Quân Lâm Uyên, thật ra ta rất phục huynh, rõi vào biển lửa, có thể thành con thiêu thân, cũng có thể thành phượng hoàng! Thiêu thân thì ở đâu cũng thấy, còn phượng hoàng lại ít đến gần như không có. Chắc chắn huynh chính là phượng hoàng, huynh như vậy, cũng đáng để huynh phải kiêu ngạo!”
Ngay cả ‘yêu nghiệt’ nàng cũng không thể nói chắc được nếu người phải đối mặt với tất cả những chuyện này là mình, thì liệu nàng có tồn tại được hay không.
Đáng để mình phải kiêu ngạo sao? Hắn quay sang nhìn nàng, khuôn mặt nàng tràn đầy ánh sáng rực rỡ thoạt nhìn vô cùng ấm áp, chiếu thẳng vào đáy lòng hắn. Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao đối với tiểu nha đầu cho hắn bánh bao trước kia, hắn có biết ơn, nhưng không thích; còn nàng, lại khiến hắn thực sự không muốn buông tay. Vì thứ tiểu nha đầu kia cho hắn, là sự ấm áp. Còn thứ nàng cho hắn, là sự cứu rỗi.
Đang định nói tiếp, hắn lại ho khan, máu tươi lại nhuộm đỏ cả tay hắn.
Tô Cẩm Bình hơi lo lắng nhíu mày: “Quân Lâm Uyên, huynh bị bệnh gì vậy?”
“Từ khi sinh ra tâm mạch đã không được trọn vẹn, sư phụ đã đón trẫm từ tay phụ hoàng rồi đưa đi, đến 14 tuổi trẫm mới quay lại hoàng cung.” Có lẽ cũng vì hắn không sống ở Hoàng cung từ nhỏ nên mới bị Vương thái hậu gài bẫy như thế.
“Thần y cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh cho huynh sao?” Tâm mạch không trọn vẹn thực ra chỉ như một loại bệnh tim thôi, nhưng nhìn hắn lại không giống bị bệnh tim, mà giống khí huyết bị tổn thương nặng nề hơn.
“Nếu trẫm điều dưỡng cẩn thận, tuy có thể phải uống thuốc cả đời, nhưng chắc chắn sẽ sống được đến trăm tuổi. Nếu như… nếu như không có…” nếu như không có những chuyện kia…
Tô Cẩm Bình cũng hiểu ngay, cơ thể vốn đã không được tốt lại bị… Khi bọn họ tính toán những chuyện cầm thú kia, chắc chắn không hề nghĩ đến tình trạng cơ thể hắn, lại thêm u uất trong lòng nên mới không thể chữa dứt được: “Không chữa khỏe được sao?”
Quân Lâm Uyên ngẩn ngơ một chút rồi khẽ nói: “Không chữa được.”
“Chính huynh cũng không chữa được à?” Không phải hắn là đệ tử thần y sao? Từ đoạn đối thoại của hắn và Vương thái hậu ban năy là biết, thuốc mất trí nhớ hắn cũng chế ra được, thì có bệnh gì mà hắn không chữa khỏi?
Nàng vừa dứt lời, trong mắt Quân Lâm Uyên thoáng lóe lên sắc thái kỳ quái nhưng không để Tô Cẩm Bình nhìn thấy, sau đó, sắc mặt trở nên rất bi ai, đáp: “Không chữa được!” Nói rồi hắn lại ho sù sụ.
Tô Cẩm Bình thở dài, đưa tay đỡ hắn: “Đi thôi, trong này ẩm thấp quá, ở lại lâu không tốt cho sức khỏe của huynh. Còn nữa, sau này đừng tới nơi này nữa…” Tới cũng chỉ khiến hắn lại bị trói chặt trong lồng giam của chính mình mà thôi.
Nhìn tay nàng đặt trên tay mình, Quân Lâm Uyên khẽ nhíu mày nhưng cũng không cảm thấy bài xích, để mặc nàng đỡ mình ra khởi Minh Dẫn cư.
Đi nửa đường, hắn chợt hỏi nàng: “Tô Cẩm Bình, nàng muốn đi phải không?”
Biết rõ rồi còn cố hỏi à?! Tô Cẩm Bình thầm oán trong lòng nhưng cũng không thể nói ra.
Thấy nàng không nói gì, đáp án đã hiện rõ trên mặt, hắn chậm rãi nở nụ cười, đẹp như bông tuyết đầu xuân, tươi như mận đào cuối vụ, nhưng cũng không hỏi thêm về vấn đề này nữa, vì câu nói kia đã bị hắn giấu xuống đáy lòng — Tô Cẩm Bình, trẫm thực sự rất hâm mộ Bách Lư Kinh Hồng!
Đi một quăng xa, thấy mình cũng đỡ rồi, hắn không muốn để Tô Cẩm Bình dìu mình nữa: “Về nghỉ ngơi đi!”
Tô Cẩm Bình gật đầu, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, chuyện đêm nay thực sự khiến nàng bị chấn động quá mạnh!
“Đêm nay, cảm ơn nàng! Khụ khụ…” Đây là lần đầu tiên hắn cảm ơn người khác, nhưng cũng không thấy ngượng ngùng mà chỉ thấy mình thật may mắn. Từ lúc nàng đi theo sau hắn, hắn đã phát hiện ra rồi, lại cố tình làm như không biết. Hắn chỉ muốn chờ xem khi nàng biết tất cả mọi chuyện thì sẽ có phản ứng gì. Thật ra, trong lòng hắn lúc đó rất mâu thuẫn, cũng rất rối rắm, hắn muốn để nàng biết quá khứ của hắn, nhưng cũng không muốn để nàng nhìn thấy hình ảnh thảm hại nhất của mình.
Tô Cẩm Bình giả vờ thoải mái cười đùa: “Ta phải cảm ơn huynh mới đúng chứ, biết một bí mật lớn như vậy mà huynh vẫn còn để ta sống!”
“Ha ha…” Hắn khẽ cười, trên môi vẫn còn vương vết máu, cảm giác vừa xinh đẹp lại vừa thê lương, nhìn Tô Cẩm Bình cười nói, “Nếu đã là bằng hữu, sau này nàng muốn gì cứ nói cho trẫm, chỉ cần trẫm có, chắc chắn sẽ không từ chối!”
“Muốn gì cũng được à? Quốc khố cũng được sao?” Ánh mắt Tô Cẩm Bình lập tức sáng rực lên.
Hắn ngớ người, một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của hắn: “Cũng được!” Muốn gì cũng được, chỉ là… nàng có thể đừng vội đi được không? Có thể… ở bên trẫm một thời gian ngắn không?
Hắn không mong nàng chọn hắn, càng không dám mơ ước viển vông rằng nàng sẽ ở bên hắn. Hắn chỉ hy vọng nàng ở lại một thời gian ngắn, chỉ một thời gian ngắn thôi, có điều, yêu cầu thấp hèn đó, hắn không thể nói ra lời được!
Vậy mà cũng được à? Quốc khố cũng không cần, chẳng lẽ hắn không cần cả Bắc Minh nữa sao? Quốc khố là một trong những yếu tố quan trọng nhất để giữ gìn hoàng quyền mà… Nhìn gương mặt hắn tươi cười rạng rỡ, nốt ruồi son ở mi tâm như tỏa ra ánh sáng màu hoa anh đào, tâm trạng Tô Cẩm Bình rất phức tạp: “Quân Lâm Uyên, ta muốn…” đi!
“Trẫm biết!” Hắn ngắt lời nàng, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ bi ai, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười động lòng người, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, trẫm sẽ thả nàng đi. Hơn nữa, trẫm cũng sẽ không để nàng ở đây uổng công đâu, trẫm đảm bảo khi nàng rời khỏi đây, sẽ không cảm thấy thiệt thòi! Đây là lời hứa của trẫm!” Quân Lâm Uyên hắn còn một con át chủ bài, không phải y thuật, cũng không phải vương vị, mà là con át chủ bài có thể dùng để thống nhất thiên hạ, đủ lấy một địch một vạn!!! Ngay cả đám người Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng chưa chắc đã làm gì được lá bài vua này trong tay hắn! Hắn, tất nhiên sẽ không để nàng chịu thiệt thòi.
Để lại một câu đầy ẩn ư như vậy, rồi không chờ Tô Cẩm Bình lên tiếng, hắn đã quay người bước đi!
Tô Cẩm Bình đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn, cô đơn hiu quạnh mang theo sự đau buồn đến vô tận. Gió thổi những tán lá rụng nhẹ bay lên không trung, làm mờ đi bóng dáng của hắn. Không biết vì sao, nhìn hình ảnh này, nàng lại chợt cay sống mũi. Thật ra vừa rồi nàng quên nói với hắn rằng, hắn thật sự là người rất tốt!!!
Lúc rời khỏi đây sẽ không cảm thấy thiệt thòi à? Nàng hiểu ư của hắn là muốn cho nàng chút gì đó. Nhưng vừa rồi nàng rất muốn nói với hắn rằng, quen biết một người bạn như huynh, là ta đã không cảm thấy thiệt thòi rồi. Chỉ là, hắn không cho nàng có cơ hội lên tiếng nữa.
Nàng nghĩ, nếu không có Bách Lư Kinh Hồng, có lẽ nàng sẽ thực sự thích một thiếu niên xinh đẹp u buồn ốm yếu như thế. Không phải vì thương hại, mà là với một người như thế, chỉ cần yếu đuối một chút sẽ khiến người ta thấy đau lòng, dù cho có nhiều ân oán đến mấy cũng sẽ không thể căm ghét hắn nổi nữa. Nghĩ vậy, nàng lại vô cùng ai oán nhìn về phương Nam, thấy vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, nàng lại không kìm được thầm mắng trong lòng, tên khốn kiếp Bách Lư Kinh Hồng, rốt cuộc chàng có nghiêm túc tìm kiếm bà đây không hả? Hu hu hu!
Nàng không hề biết rằng, lúc này, người ở Nam Nhạc xa xôi kia cũng đang ôm Vàng nhìn vầng trăng sáng ấy, toàn thân đã gày gò hẳn đi, hắn điều động toàn bộ mọi người trong Dạ Mạc sơn trang, đào tới ba thước đất những vẫn không tìm được nửa phần tin tức của nàng.
Đôi mắt xám bạc màu ánh trăng nhìn Vàng ở trong lòng: “Mấy ngày nữa, chúng ta cùng đi tìm nàng, được không?”
“À ú…” Vàng vui vẻ kêu lên một tiếng.
“Điện hạ!” Phong không đồng tình lên tiếng. Điện hạ không tự đi tìm là vì ngày đại hôn ngài bị trọng thương, sau đó lại xuống núi Tuyết tìm Thái tử phi mấy ngày trời nên bệnh măi không trị dứt được, thái y đã dặn phải tĩnh dưỡng thật cẩn thận mới có thể khỏi hẳn. Nhưng hiện giờ ngài ấy thường xuyên không ngủ cả ngày lẫn đêm, sức khỏe sao có thể chịu đựng được đường xa vất vả? Nếu để điện hạ tự đi tìm Thái tử phi thật, e rằng còn chưa tìm được Thái tử phi thì điện hạ đã… Hơn nữa, đại điển đãng cơ của điện hạ sắp tới, mới đãng cơ, chính sự vô cùng bận bịu, lần này ngài ấy đi không biết sẽ kéo theo những tai họa gì!
“Chuẩn bị một chút đi, sau khi bản cung xuất phát, chuyện của Nam Nhạc giao lại cho các ngươi.” Giọng của hắn vẫn lạnh lẽo nhưng không còn du dương mờ ảo như khúc nhạc tiên thường ngày nữa, mà ngược lại thấm đẫm vẻ u sầu, buồn thương.
Phong bước tới nói: “Điện hạ, nếu ngài đi tìm thật, sức khỏe của ngài…”
“Sức khỏe ư? Nàng không ở bên, bản cung chẳng còn màng đến… sống chết nữa.” Lúc trước hắn vẫn cố sống, là vì biết mẫu phi ở Nam Nhạc chờ hắn quay về. Còn hiện giờ, là vì nàng, chỉ vì nàng thôi. Nàng đã không ở bên cạnh thì tính mạng của hắn còn có gì quan trọng?
“Điện hạ!”
“Đừng khuyên giải nữa, đi chuẩn bị đi!” Hắn nhắm mắt lại không muốn nghe nữa.
Phong ủ rũ lui ra: “Vâng!”