Chương 171: Quyển 2 Chương 76: Chương 34: Nỗi Đau Của Quân Lâm Uyên

Quân Lâm Uyên đi thẳng về phía tẩm cung của Hoàng Phủ Hoài Hàn, càng nghĩ càng thấy kỳ quái, lông mày nhíu chặt, đôi mắt xếch lóe lên tia sáng lạnh. Từ xa, hắn nhìn thấy tẩm cung của Hoàng Phủ Hoài Hàn tối om, cảm giác nghi ngờ càng sâu thêm. Đi tới cửa, chúng thị vệ nhìn hắn định hành lễ, lại bị hắn đưa tay ngăn lại. Nhìn cánh cửa điện đóng chặt, giọng nói du dương lạnh lùng vang lên, khẽ gọi: “Hoài Hàn huynh?”

Câu hỏi vang lên nhưng không nghe thấy tiếng người trong nhà đáp lại. Đáy mắt hắn dần hiện lên vẻ tàn khốc, quả nhiên hắn bị người ta đùa bỡn! Đang định quay người đi về, hắn lại chợt nghe trong phòng có tiếng động rất nhỏ, hắn chăm chú lắng nghe, tiếng động kia càng lúc càng lớn. Quân Lâm Uyên nghi hoặc bước thêm vài bước về phía cửa điện, sau đó chậm rãi đẩy cánh cửa ra, bước vào trong điện trong bóng đêm tối đen: “Hoài Hàn huynh?”

Hắn vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng thở gấp vang lên, sau đó, một bóng đen rất lớn ập xuống người hắn, còn chưa kịp lên tiếng, một lực cực mạnh đã túm lấy cổ tay hắn, tay kia bắt đầu kéo vạt áo hắn ra.

“Hoài Hàn huynh!” Giọng nói của hắn càng lạnh hơn, cố gắng tránh khỏi tay hắn ta, cũng cố gắng khống chế lửa giận đang trào lên trong lòng.

Nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn lúc này đã trúng dược một lúc, lý trí trong đầu bị ngọn lửa ở bụng dưới thiêu đốt đến không còn chút nào, hắn ta căn bản không biết là ai với ai, hắn ta chỉ biết rằng sợi lý trí cuối cùng trong đầu hắn ta đã đứt phựt ngay khi cánh cửa điện bị đẩy ra vừa rồi. Vì thế, hắn ta cũng không nghe thấy giọng nói của Quân Lâm Uyên, hơi thở nặng nề phả lên mặt Quân Lâm Uyên, chuẩn bị dán mặt vào cổ hắn.

Quân Lâm Uyên vội dùng nội lực đánh bật tay hắn ta ra, giọng nói lạnh đến khiếp người, còn mang theo sát khí nồng đậm: “Hoàng Phủ Hoài Hàn!” Không thể nghi ngờ rằng nếu như giây tiếp theo Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn làm như vậy, hắn sẽ không ngần ngại tự tay kết liễu hắn ta!

Nhưng đối phương lại như không nghe thấy lời hắn, sau khi tay bị đánh bật ra, Hoàng Phủ Hoài Hàn lại lao tới. Ngay trước khi hắn ta ra tay, Quân Lâm Uyên đã nhanh chóng đưa tay ra chèn vào mạch môn của hắn ta, đồng thời cũng phát hiện ra ngay sự bất thường, mặt chợt biến sắc: “Người đâu!”

Thị vệ ngoài cửa nghe tiếng gọi vội đẩy cửa ra, ánh trăng sáng chiếu vào phòng khiến mọi người nhanh chóng nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong. Hoàng thượng Bắc Minh của bọn họ đang cầm lấy cánh tay Đông Lăng hoàng, mà Đông Lăng hoàng lại cứ dán người vào người hoàng đế bệ hạ của họ, trong lúc xô xô đẩy đẩy, vạt áo hai người đều xộc xệch, cảnh tượng này thực sự khiến họ có muốn không nghĩ lung tung cũng không được. Bọn họ chợt như hiểu được hơn nửa đêm Hoàng thượng không ngủ lại chạy tới đây để làm gì. Thêm việc mấy ngày trước Hoàng thượng vừa đi Đông Lăng gặp Đông Lăng hoàng xong, Đông Lăng hoàng lại lập tức tới đây để thăm Hoàng thượng, trong khoảng thời gian đó thì không cần phải nói cũng biết có bao nhiêu chuyện thú vị vui vẻ xảy ra rồi.

Đương nhiên Quân Lâm Uyên cũng cảm giác bầu không khí không ổn, khiến sắc mặt vốn đã khó coi của hắn lại càng khó coi hơn, toàn thân phát ra hơi thở cuồng bạo khiến không ai dám nhìn thẳng. Hắn giận dữ quát: “Đi chuẩn bị nước lạnh!” Khi đang nói, hắn cũng mượn thế di bàn tay đang chế ngự mạch môn của Hoàng Phủ Hoài Hàn lên điểm huyệt hắn ta.

Đám hạ nhân nhanh chóng bê thùng tắm vào, sau đó lại nghe hắn phân phó: “Hầu hạ Đông Lăng hoàng cởi y phục ra!”

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt đám hạ nhân càng kỳ quái hơn nhưng cũng không dám nói gì, vội bước tới cởi y phục của Hoàng Phủ Hoài Hàn, trong lòng đoán già đoán non đủ kiểu, nhưng Quân Lâm Uyên lại chỉ phất tay áo bào đẩy cơ thể hắn ta vào trong nước, sau đó, đèn trong phòng được cung nhân đốt sáng lên. Không nhìn thấy cảnh tượng mà họ đang mong đợi, thật ra mọi người cũng thấy hơi tiếc nuối.

Trên khuôn mặt diễm lệ của vị Hoàng đế nào đó hiện lên nụ cười vô cùng chói mắt, nhưng những ai hiểu rõ tính cách của hắn đều biết rằng đây là điềm báo hắn đang tức giận: “Đi tra xét cho trẫm, xem hôm nay ai đã động đến trà của Đông Lăng hoàng!” Hắn đảo mắt nhìn qua bàn, thân là bế môn đệ tử của thần y, chỉ cần liếc mắt hắn cũng đoán được manh mối.

Không bao lâu sau, hạ nhân trước cửa ngự thư phòng cũng được truyền tới để hỏi xem cung nữ bẩm báo là ai. Hoàng Phủ Dạ ở tẩm cung cách đó không xa cũng bị đánh thức, nhanh chân bước tới tẩm cung của Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Thấy Quân Lâm Uyên giận dữ, hắn ta khẽ nhíu mày: “Bắc Minh hoàng, chuyện này…” khóe mắt hắn ta nhìn thấy ngay Hoàng Phủ Hoài Hàn đang ngồi trong thùng tắm, hai mắt nhắm chặt như đang kìm nén điều gì đó khiến trong lòng hắn ta càng lo lắng hơn.

“Là lỗi của trẫm, nhất thời sơ suất để người ta hạ Thiên đoạn tuyết lên người Hoài Hàn huynh!” Nói thì nói vậy nhưng trong giọng nói không có nhiều cảm giác áy náy, mà lửa giận của hắn lại thể hiện rõ ràng hơn.

Không có ai từng ở Hoàng cung mà không biết đến tác dụng của Thiên đoạn tuyết. Sắc mặt Hoàng Phủ Dạ sa sầm xuống, nụ cười xinh đẹp trên môi chợt tắt lịm, tia sáng lạnh vụt lóe lên trong đôi mắt tím nhạt của hắn ta. Quân Lâm Uyên hiển nhiên cũng vô cùng giận dữ, Hoàng Phủ Hoài Hàn trúng Thiên đoạn tuyết, lại dẫn dắt hắn tới đây, chuyện này rõ ràng là nhắm về phía mình. Kẻ đã âm thầm sắp đặt chuyện này, quả thực chán sống rồi!

Nhưng cả hoàng cung này có ai to gan như thế, dám gài bẫy cả hai vị Hoàng đế chứ? Trong đầu hắn lập tức xuất hiện khuôn mặt không có lúc nào không đáng chết của Tô Cẩm Bình, đang muốn phái người đi gọi nàng tới thì Tô Cẩm Bình đã bước đến, đứng trước cửa nhìn ngó vào trong điện, ra vẻ rất kinh ngạc hỏi: “Không phải người ta nói là Đông Lăng hoàng tìm ta sao? Sao lại nhiều người ở đây thế này?”

Thấy nàng có vẻ ngạc nhiên không giống giả vờ, Quân Lâm Uyên khẽ nhíu mày, nói: “Để nàng vào đi!”

Tô Cẩm Bình bước vài bước vào trong điện, ánh mắt nhìn Quân Lâm Uyên rất bình thản, chân thực.

“Trẫm hỏi ngươi, ai gọi ngươi tới?” Đôi mắt xếch nheo lại, nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩm Bình.

Tô Cẩm Bình vội đáp: “Nô tỳ đang ngủ, đột nhiên có người gõ cửa nói là Đông Lăng hoàng cho truyền tiểu nhân đến yết kiến. Người tới báo nói là hạ nhân của Huệ phi. Tuy nô tỳ cảm thấy kỳ lạ, tại sao hạ nhân của Huệ phi lại truyền lời giúp Đông Lăng hoàng, nhưng tiểu nhân vẫn đi tới đây. Được nửa đường thì cung nữ kia nói mình có việc đi trước, nô tỳ càng thấy kỳ lạ hơn, theo dõi cô ấy một lúc lâu cuối cùng lại mất dấu nên mới tới trễ.”

Nghe nàng nói vậy, cả hai người đàn ông đều hiểu ngay. Thì ra là hạ dược Hoàng Phủ Hoài Hàn sau đó dẫn Tô Cẩm Bình tới đây, lại lôi Quân Lâm Uyên đến dàn dựng tiết mục bắt gian, chỉ tiếc là vì Tô Cẩm Bình nghi ngờ cung nữa kia, chạy đi theo dõi cô ta, nên mới để Quân Lâm Uyên đến trước. Màn kịch này, dù là ai ở trong hậu cung cũng đều nhìn thấy quá nhiều, hơn nữa, Tô Cẩm Bình cũng chỉ nói thẳng kế hoạch vốn có của Huệ phi ra, nên họ cũng không nghi hoặc gì.

Nhưng mà… Quân Lâm Uyên nheo mắt lại, hung tàn nhìn Tô Cẩm Bình: “Chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà ngươi cũng để mất dấu sao?”

Độ tin cậy của câu nói này không cao, hơn nữa, sự ngoan ngoãn của nàng hôm nay hơi khác thường. Có điều hắn cũng không nghi ngờ điều nàng nói về Huệ phi, vì nàng tiến cung chưa được mấy ngày, căn bản chưa từng gặp Huệ phi, giữa hai người cũng chưa từng có thù oán gì với nhau, nàng sẽ không hãm hại Huệ phi mới phải.

Tô Cẩm Bình lườm hắn một cái, nói: “Điều này thì phải tạ ơn Hoàng thượng ngài rồi, cho tiểu nhân ăn cái thứ thuốc gì đó nên thân thủ mới bị kiềm chế thế này.”

Câu nói này kết hợp với ánh mắt khinh bỉ khó chịu của nàng, giống hệt hình tượng thường ngày nên sự nghi ngờ của Quân Lâm Uyên mới dần vơi đi. Đúng lúc này, người phụ trách trà nước trong điện của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng tới: “Nô tài khấu kiến Hoàng thượng!”

“Hôm nay có ai động vào trà của Đông Lăng hoàng không?” Hắn nhíu mắt, lạnh lùng nhìn gã.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài không biết ạ. Nô tài không nhìn thấy ai cả, nhưng hôm nay thị tỳ của mấy vị nương nương đều tự đến phòng trà để lấy trà, có lẽ…”

“Rầm!” hắn đập mạnh xuống bàn một cái, chiếc bàn kia lập tức vỡ ra thành bốn năm mảnh, khiến Tô Cẩm Bình đứng bên cạnh nhìn mà giật nảy mình. Nàng chưa từng thấy Quân Lâm Uyên giận dữ như vậy bao giờ, chuyện này đâu đến mức khiến hắn phẫn nộ như thế chứ? Đôi mắt hẹp dài đầy lửa giận, nốt ruồi son ở mi tâm đỏ rực như máu, điều khác với ngày thường là, bình thường nếu hắn càng nổi giận thì cười càng tươi đẹp hơn, nhưng hôm nay vẻ mặt hắn vô cùng tàn bạo làm cho Tô Cẩm Bình nhạy bén nhận ra có chút gì đó không bình thường.

Thái giám kia sợ đến mức suýt ngất xỉu, thật ra gã biết trong chuyện này mình sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng gã vẫn thành thật đến bẩm báo, chỉ mong không liên lụy đến người nhà: “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, nô tài thật sự không nhìn thấy gì cả, chắc chắn có người thừa lúc nô tài không ở đó để làm, chuyện này do nô tài sơ suất, nhưng tuyệt đối không phải nô tài làm ạ.”

“Đi tra xem hôm nay có người của những cung nào đến phòng trà nước?” Hắn lạnh lùng phân phó thị vệ ngoài cửa.

Đám thị vệ nghe lệnh liền nhanh chóng chạy đi, Tô Cẩm Bình càng nhíu chặt mày hơn, Quân Lâm Uyên nghe xong mấy lời mình nói, lẽ ra phải điều tra từ chỗ Huệ phi trước chứ? Sao phải buông lưới rộng như vậy? Chẳng lẽ muốn rung cây dọa khỉ?

Dường như nhìn thấu sự nghi hoặc của nàng, Hoàng Phủ Dạ trầm giọng nói: “Tiểu Cẩm Cẩm, có lẽ chuyện này không đơn giản như vậy, chưa biết chừng có người muốn hãm hại Huệ phi.”

Tô Cẩm Bình nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ ra vẻ ta đã hiểu, khẽ gật đầu. Nhưng nhìn mặt Quân Lâm Uyên, trong lòng nàng lại có thể tin rằng chuyện này không đơn giản như Hoàng Phủ Dạ nói. Quân Lâm Uyên là dạng người sẽ đi để ý một vị Huệ phi nhỏ bé có phải bị người ta vu oan hay không sao? Theo thái độ lần trước hắn đối xử với Trang phi là đủ hiểu, dù Huệ phi có bị oan, chắc chắn hắn cũng sẽ xử tử Huệ phi mà không cần biết có phải do nàng ta làm hay không. Hắn luôn không thích để những người vô dụng ở bên mình. Nhưng lần này…

Vì vậy, nàng không khỏi nảy sinh suy đoán, chẳng lẽ Hoàng Phủ Hoài Hàn đã thành công nên hắn mới tức giận như vậy?

Nhưng nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn thành công thì sao còn phải ngâm mình trong thùng tắm? Thái độ của Quân Lâm Uyên thực sự rất kỳ quái.

Sau đó, cả căn phòng im lặng đến lạ thường, im lặng đến mức nghe thấy cả hơi thở của người trong phòng.

Một lúc lâu sau đám thị vệ mới bước vào báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm nay có cung nữ của Tuyết phi, Nguyệt phi, Thần phi, Huệ phi tới phòng trà nước ạ.”

Nghe xong, ánh mắt Quân Lâm Uyên lại quét về phía tiểu thái giám của phòng trà nước kia, tuy biết rằng dù cho đưa ra bao nhiêu lợi lộc thì gã cũng không to gan đi hãm hại Đông Lăng hoàn, vì một khi sự việc bị bại lộ, gã sẽ là người đầu tiên bị lôi ra đối chứng. Nhưng, hắn cũng không muốn tha cho bất cứ kẻ nào có liên quan đến chuyện này, dù rằng cơ hội để cho họ dính dáng đến chuyện này gần như bằng không: “Hôm nay ngươi đã nhìn thấy những người nào?”

“Dạ? Nhìn thấy người nào ạ? Hoàng thượng, hôm nay nô tài không nhìn thấy ai cả ạ, người trong phòng trà nước cũng có thể làm chứng cho nô tài.”

Quân Lâm Uyên thu mắt lại, lúc này mới khẽ cười nhạt, xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu, giọng nói du dương lạnh lẽo vang lên: “Ban chết cho toàn bộ người của cung Tuyết phi, Nguyệt phi, Thần phi, Huệ phi. Những người hôm nay có gặp gỡ các nàng hoặc cung nữ trong cung các nàng, dù chỉ nói một câu thôi cũng lôi ra chém hết cùng với chủ nhân của họ cho trẫm.”

Mệnh lệnh này vừa ban ra, Tô Cẩm Bình chợt kinh hãi! Cứ kéo dây thế này thì sẽ có bao nhiêu người bị liên lụy? Chuyện này chọc giận hắn đến mức đó sao? Nàng tin rằng với thủ đoạn của hắn, nếu muốn tra thì nhất định sẽ tra ra được thủ phạm đứng đằng sau việc này, nhưng hắn lại dùng biện pháp thà giết lầm còn hơn bỏ sót, xử lý toàn bộ những người có liên quan. Đây không phải là trừng phạt, mà là giận cá chém thớt!

“Vâng!” Thị vệ đáp lời rồi ra ngoài chấp hành mệnh lệnh.

Sau khi thị vệ ra ngoài, Quân Lâm Uyên chợt quay đầu nhìn Tô Cẩm Bình một cái, ánh mắt như hàng ngàn mũi dao, lóe tia sáng lạnh, âm u: “Tô Cẩm Bình, tốt nhất là ngươi không dính dáng gì đến chuyện này, nếu không, trẫm nhất định sẽ phanh thây ngươi thành nghìn mảnh, hơn nữa, trẫm có thể đảm bảo rằng, trước khi ngươi chết cũng sẽ không thiếu một đao nào.”

Tô Cẩm Bình nhanh chóng cúi đầu: “Tiểu nhân hiểu!” Chuyện này nàng không dính vào quá nhiều, nhưng cũng không ít. Lúc ấy nàng thấy có một cung nữ mặt đầy vẻ lo lắng đứng ở gần điện Tiềm Long, cũng là nơi cách tẩm cung của Quân Lâm Uyên không xa, giống như đang chờ đợi ai đó, chắc hẳn là người trong cung Huệ phi được sắp xếp để chờ người đến báo Tô Cẩm Bình nàng đã vào điện của Hoàng Phủ Hoài Hàn rồi, thì sẽ dẫn Quân Lâm Uyên qua đó. Nàng chỉ dùng một chút thuật thôi miên để cung nữ kia nghĩ là nàng đã đến rồi, sau đó đi bẩm báo với Quân Lâm Uyên thôi.

Suốt cả đêm nay, trong hoàng cung thường nghe thấy những tiếng kêu thê lương và tiếng cầu xin tha mạng. Huệ phi vùng ra khỏi đám hạ nhân chạy thẳng đến tẩm cung của Hoàng Phủ Hoài Hàn, gào lên kêu oan với Quân Lâm Uyên, nhưng Quân Lâm Uyên còn không cho nàng ta có cơ hội được nói, vung tay áo lên, một lực cực mạnh ập tới, cơ thể nàng ta đập vào cây cột cách đó không xa, máu văng khắp nơi, còn có một vài giọt bắn vào trong thùng tắm của Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Từ đầu tới cuối, trên mặt Quân Lâm Uyên vẫn giữ nụ cười tươi, nếu không phải vì nốt ruồi son trên mi tâm hắn đỏ rực lên thì Tô Cẩm Bình thật sự đã nghĩ rằng hắn đang rất vui vẻ!

Suốt một thời gian dài, tra xét cả chặng đường, hễ thấy người nào có dính líu một chút thôi, đều không giữ lại ai cả. Nghe những tiếng kêu thảm thiết này, nụ cười trên mặt Quân Lâm Uyên càng sâu thêm.

Chuyện này cuối cùng cũng kinh động đến Thái hậu! Vương thái hậu được Huệ Hương đỡ, đi cùng một đám hạ nhân tới. Mụ ta vừa đến, Quân Lâm Uyên liền đứng dậy chậm rãi nói: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!” Cũng cùng lúc đó, Tô Cẩm Bình nhạy bén phát hiện ra sự oán hận trong mắt hắn.

Hoàng Phủ Dạ cũng đứng dậy: “Bản vương cũng có lễ!”

Vương thái hậu gượng cười với Hoàng Phủ Dạ một cái, nói: “Dạ vương Đông Lăng không cần đa lễ!” sau đó nói với Quân Lâm Uyên: “Uyên nhi, chuyện này…”

“Mẫu hậu, trẫm đã đăng cơ làm đế, xin mẫu hậu đừng gọi thẳng tục danh của trẫm!” Trong mắt hắn không hề che giấu sự oán hận! Người đàn bà này căn bản không có tư cách gọi thẳng tên của hắn.

Vương thái hậu thoáng giật mình, sau đó lại chua xót trong lòng, bình thường mụ gọi như thế, dù hắn có phản cảm nhưng cũng chưa từng phản ứng mạnh mẽ như hôm nay, chắc hẳn đã có chuyện thực sự khiến hắn giận dữ, nhưng mụ cũng không dây dưa nhiều ở vấn đề này, chỉ nói: “Hoàng đế nói vậy, ai gia không gọi nữa là được, nhưng chuyện này liên lụy rất nhiều người, gia gia chỉ mong Hoàng đế có thể tra xét cẩn thận, cứ giết người thế này không biết sẽ có bao nhiêu oan hồn vô tội!”

“Sao trước đây trẫm không biết mẫu hậu lại có tấm lòng trách trời thương dân như thế nhỉ?” Câu nói đầy vẻ trào phúng vang lên từ miệng hắn, thậm chí còn không thèm kiêng dè Hoàng Phủ Dạ vẫn đang đứng bên cạnh, chắc hẳn vì quá tức giận rồi.

Vương thái hậu nghe vậy, môi hơi giật giật, nhất thời không biết nói gì nữa.

Nhìn dáng vẻ mụ ta, sự trào phúng trong mắt Quân Lâm Uyên càng sâu hơn, lại nói tiếp: “Đúng rồi, sao trẫm lại quên mất nhỉ, tấm lòng của mẫu hậu rất bao la, có thể chứa đựng đủ sinh linh trong thiên hạ, tiếc thường từng mạng người, dù là một con chó con mèo cũng xót cũng thương, chỉ duy nhất đối với con trai của ngài là ngài không có chút tình cảm nào thôi!”

Mấy lời này khiến Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày, hễ là người có mắt đều có thể nhìn thấy sự quan tâm của Vương thái hậu dành cho Quân Lâm Uyên, vì sao hắn lại nói như vậy?

“Hoàng đế, con nói ai gia thế nào cũng không sao, ai gia thừa nhận tất cả đều là lỗi của ai gia, nhưng con cứ tiếp tục tàn sát như vậy, sớm muộn gì cũng phải gánh danh bạo quân trên lưng!”

“Trẫm không quan tâm, trong lòng họ trẫm đã sớm là bạo quân rồi! Người đâu, đưa thái hậu hồi cung!” Hắn phất tay áo bào, không còn muốn liếc nhìn Vương thái hậu một cái nào nữa! Bạo quân à? Bạo quân thì đã sao? Quân Lâm Uyên hắn còn không cần cả mạng sống của mình, chẳng lẽ lại để ý hai chữ bạo quân sao?!

Mấy lời này của Quân Lâm Uyên hoàn toàn đúng, hắn đúng là bạo quân. Mọi người trong Bắc Minh đều kính sợ hắn, bọn họ biết có một hoàng đế như vậy nên quốc gia của họ mới có thể không thua kém các nước khác, nhưng đồng thời họ cũng sợ hãi vị hoàng đế tàn bạo này, cảm thấy hắn biến đổi thật quá khó lường, giết người cũng không hề lưu tình chút nào. Có biết bao nhiêu người muốn lật đổ hắn, chỉ là bọn họ không có năng lực đó, nên dù bất mãn nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng thôi!

Thấy hắn như thế, Vương thái hậu rơi cả chuỗi phật châu trong tay xuống đất, mắt rưng rưng: “Hoàng đế, ai gia biết con không nghe mấy lời của ai gia, nhưng ai gia cũng chỉ muốn tốt cho con thôi!”

“Muốn tốt cho trẫm à? Vậy thì trẫm thật sự phải cảm ơn mẫu hậu đã quan tâm! Có điều, người ngoài có thể không biết vì sao trẫm giết nhiều người như vậy, liên lụy nhiều đến như vậy, chẳng lẽ mẫu hậu cũng không biết sao? Trẫm cứ nghĩ trong lòng người rất rõ mới phải chứ?!” Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn mụ ta đầy oán hận, thâm độc, muốn tốt cho hắn à? Lúc trước chính vì hắn tin mụ ta nên mới bị đẩy vào cảnh không còn đường quay đầu nữa!

Vương thái hậu cũng chợt kinh hãi hiểu ra, bà cứ tưởng rằng chuyện này chẳng qua do hắn nhất thời tức giận thôi, nhưng nhớ đến tin tức hạ nhân bẩm báo, mụ ta mới hiểu được, trong lòng mụ lúc này vừa kinh hãi vừa hối hận vô cùng, lại không biết phải nói gì nữa.

“Mẫu hậu, người phải nhớ kỹ, không phải trẫm hại những người này, mà chính là người!!!” Câu nói đó như cây búa đập mạnh vào người Vương thái hậu. Người mụ lảo đảo một cái, toàn thân như già đi thêm vài tuổi, Huệ Hương vội đỡ mụ lại.

Tô Cẩm Bình nhíu mày nhìn họ, lại nhìn sang Hoàng Phủ Dạ ở cách đó không xa, chợt phát hiện ra sắc mặt hắn ta rất thản nhiên như chuyện xảy ra hoàn toàn bình thường vậy, điều này càng khiến nàng thấy kỳ lạ hơn.

Huệ Hương cất lời khuyên nhủ: “Thái hậu, chúng ta nên về trước thì hơn!”

Cô ta vừa dứt lời, những tiếng kêu gào thảm thiết xin tha lại truyền tới khiến Quân Lâm Uyên bực bội nói: “Làm cho họ câm miệng đi, nếu còn để trẫm nghe thấy tiếng kêu la nữa, xử tử luôn những người đang thi hành mệnh lệnh!”

“Vâng!” Thị vệ đáp một câu rồi run sợ chạy ra ngoài.

Giờ thì Vương thái hậu càng đau đớn hơn, chuyện này chẳng qua chỉ do một vài người âm mưu, nhưng cách xử lý này không biết đã giết mất bao nhiêu người, đắc tội biết bao nhiêu gia tộc quyền quý! Mụ lảo đảo bước ra, vừa tới cửa không cẩn thận vấp một cái, may mà Huệ Hương đi trước nên mới đỡ được mụ lại. Vương thái hậu bước ra khỏi điện, nhìn lên hư không, đấm ngực nói: “Ông trời ơi! Đây đều là lỗi của một mình ai gia, tất cả sai lầm cứ để một mình ai gia gánh vác đi!!!” Dứt lời, nước mắt mụ ta lại thi nhau rơi xuống.

Nhưng Quân Lâm Uyên nghe vậy lại nở nụ cười nhìn theo bóng mụ, châm chọc: “Cần gì phải làm bộ làm tịch như vậy, ngày nào trẫm còn chưa chết thì mẫu hậu cũng sẽ không chết. Đắng cay trên thế gian này, cũng phải có người thưởng thức cùng trẫm mới thú!”

Vướng thái hậu nghe xong, khẽ cười rồi rời đi dưới sự nâng đỡ của đám hạ nhân, không quay đầu lại nhìn một cái nào nữa.

Chờ mụ đi xa, Quân Lâm Uyên mới cười với Hoàng Phủ Dạ: “Để Dạ vương chê cười rồi!”

“Đâu có!” Hoàng Phủ Dạ khẽ gật đầu, trong đôi mắt hoa đào quyến rũ thoáng lướt qua chút cảm thông, nhanh đến mức khiến người ta không nắm bắt được.

Nhưng Tô Cẩm Bình lại vẫn nhìn thấy, trong lòng thầm nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu vì sao con trai bắt nạt mẹ mà tiểu Dạ Dạ còn cảm thông?!

Một lát sau, thống lĩnh Ngự lâm quân bước vào bẩm báo: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đã trừng trị toàn bộ những người có liên quan, tổng cộng là 362 người, trong đó có một vị phi tử tòng nhất phẩm, bảy vị phi tử chính nhị phẩm, mười hai vị tòng nhị phẩm, chín vị quý nhân. 54 cung nữ nhất đẳng, 54 thái giám nhất đẳng, bảy người Ngự lâm quân, còn lại đều là hạ nhân sai vặt. Người có dính dáng là Đức phi, hôm nay cung nữ của Thần phi vô tình gặp cung nữ của Đức phi trong ngực hoa viên, nói qua nói lại vài câu, không biết…” Thân phận của Đức phi cao quý, là phi tần chính nhất phẩm duy nhất trong cung, lại là cháu gái của Thái hậu, y chỉ là một thống lĩnh ngự lâm quân nhỏ bé, không dám động vào nàng ta. Hơn nữa, kiểu dính dáng này cũng không phải là chuyện lớn.

“Xử tử!” Hai chữ vang lên không chút do dự, hoàn toàn không có đường thương lượng, đáy mắt đầy vẻ chán ghét.

“Vâng!”…

Chuyện này rốt cuộc cũng kết thúc bằng cái chết của gần 400 người, coi như cũng cho Đông Lăng một câu trả lời. Không ít người bình thường tác oai tác quái trong hậu cung, lại dễ dàng bị một câu của Quân Lâm Uyên kết thúc vận mệnh như vậy. Nhưng Tô Cẩm Bình có thể nhận ra, hắn không chỉ đơn thuần muốn cho Hoàng Phủ Hoài Hàn một câu trả lời, mà còn mang theo cả tâm trạng giận cá chém thớt muốn phát tiết cơn giận nữa.

Cuối cùng, Quân Lâm Uyên quay đầu nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, thấy trong thùng tắm của hắn ta có một chút đỏ tươi chói mắt, nhớ ra vừa rồi máu của Huệ phi bị bắn vào, mới nhìn Tô Cẩm Bình nói: “Đi lấy thùng tắm mới đến đây!” Thứ bẩn thỉu, đương nhiên phải thay.

Khóe môi cô nàng nào đó giật giật, chợt cảm thấy mình thật sự rất xui xẻo, ở đây có bao nhiêu đàn ông mà hắn không sai, cố tình sai mình, không phải muốn gây sự thì là gì?! Hơn nữa, bê thùng tắm còn phải bê cả nước nữa, nặng lắm đấy có biết không? Trong lòng vô cùng tức tối nhưng ngoài mặt vẫn không bộc lộ gì, mở miệng nói: “Hoàng thượng, tiểu nhân đi ngay!”

Thùng tắm à? Hừ hừ!!!

Hoàng Phủ Dạ hơi thông cảm, muốn xin hộ nàng nhưng nàng lại thoải mái đồng ý khiến hắn ta cũng không tiện nói nhiều.

Hai người đều ngồi trong phòng chờ Tô Cẩm Bình quay về, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy người đâu, nơi để thùng tắm không cách xa nơi này lắm, nàng cũng phải về rồi chứ?!

Chờ đến khi Quân Lâm Uyên mất kiên nhẫn định phân phó người đi xem, Tô Cẩm Bình mới quay lại, trên tay cầm một cái ‘ngự dũng’ đã được người mà nhà mẹ đẻ Mộng phi phái tới cọ rửa sạch sẽ, nói: “Hoàng thượng, ngự dũng đây ạ!”

“…” Hoàng Phủ Dạ không biết phải đáp câu gì.

“!” Quân Lâm Uyên tức khí những lại không biết phải nói gì.

Ngự dũng, đúng là dục dũng!!! Sao hắn lại quên mất cô gái này rất giỏi bóp méo câu nói chứ?!

Tô Cẩm Bình giấu nụ cười gian xảo trong mắt, ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Hoàng thượng, sao tự dưng ngài lại cần ngự dũng?! A?! Chẳng lẽ ngài muốn đi ngoài trước mặt mọi người sao?” Nói xong, nàng vội đưa tay lên bịt miệng mình, ra vẻ ta chưa hề nói gì cả!

Không chờ Quân Lâm Uyên lên tiếng, nàng lại nói tiếp: “Hoàng thượng, ngự dũng này được cọ rửa rồi, cũng có thể dùng như mới. Tiểu nhân muốn tiết kiệm tiền giúp ngài nên không lấy cái mới ra, ngài tuyệt đối đừng quá cảm động nhé!”

Quân Lâm Uyên chợt cảm thấy máu xông lên cổ, suýt nữa phun ra ngoài! Cố gắng lắm mới kiềm chế được lửa giận trong lòng, hắn ra lệnh cho đám thị vệ đang đổ mồ hôi ngoài cửa điện: “Đi đổi dục dũng đến!”

“Vâng!” Bọn họ thực sự không có gan chạy đến nhà xí ngự dụng của Hoàng thượng lấy ngự dũng đến đây đâu!

Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Bình: “Tô Cẩm Bình, ngươi có vẻ rất thích đối đầu với trẫm nhỉ?!” Hắn còn phải cảm động nữa à?!

“Hoàng thượng, tiểu nhân không rõ ý của ngài, nếu tiểu nhân có làm sai chuyện gì thì đều là do tiểu nhân quá ngu dốt mà ra, xin Hoàng thượng đừng trách tội!” Ai bảo ngươi có bao nhiêu người không sai lại cố tình sai bà đi lấy thùng tắm chứ, ngươi thực sự khinh bỉ Tô Cẩm Bình ta là quả hồng mềm mặc người chà đạp sao?!

“Khụ khụ…” Hoàng Phủ Dạ ho khan mấy tiếng ngắt đứt cơn giận Quân Lâm Uyên đang định bùng phát, nói: “Cũng khuya rồi, Bắc Minh hoàng cứ về nghỉ ngơi đi, Hoàng huynh ở đây đã có bản vương ở đây chăm sóc.”

Tô Cẩm Bình lườm Hoàng Phủ Hoài Hàn một cái, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ! Tên cẩu Hoàng đế này bình thường thì rõ thông minh, làm chuyện gì cũng oai phong mạnh mẽ, kết quả là nàng biết hắn ta chưa bao lâu mà đã thấy hắn ta bị hạ xuân dược hai lần rồi, thế mà đến giờ vẫn giữ được tấm thân ‘trong trắng’ thật đúng là kỳ tích! Vì thế, trong lòng Tô Cẩm Bình không khỏi hoài nghi, liệu có phải tên này nhịn bao nhiêu năm sắp hỏng rồi nên mới cố tình tương kế tựu kế, cũng tiện tìm một người sung sướng một phen hay không?!

Còn đang nghĩ vẩn nghĩ vơ, Quân Lâm Uyên đã ra khỏi điện, lần này hắn phá lệ không gây sự với Tô Cẩm Bình, chỉ một mình rời đi.

Chờ hắn đi khuất, cô nàng nào đó vặn vẹo người rất bất nhã, cũng định quay về ngủ tiếp. Chưa được mấy bước, Hoàng Phủ Dạ chợt hỏi: “Tiểu Cẩm Cẩm, chuyện này thật sự không liên quan đến nàng sao?”

Nàng khựng lại một chút, quay đầu nhìn hắn: “Không!” Giọng điệu rất bình tĩnh, dù sao người mà Hoàng Phủ Dạ bảo vệ nhất chính là Hoàng huynh của hắn!

Hoàng Phủ Dạ thoải mái hẳn, cười nói: “Ừm, vậy nàng mau về nghỉ ngơi đi.”

“Có phải huynh biết chuyện gì đó không? Ta cảm thấy thái độ của Quân Lâm Uyên hôm nay thật sự rất kỳ quái!” Dù tức giận cũng không cần phải tức đến mức đó, giết đi biết bao nhiêu người như vậy.

Nghe nàng hỏi, mặt Hoàng Phủ Dạ thoáng bị vẻ lúng túng bao phủ, đúng là hắn ta biết, nhưng mà… “Tiểu Cẩm Cẩm, có một số việc, nàng không biết thì tốt hơn!” Đối với nàng mà nói, biết chuyện mới là nguy hiểm.

Lúc trước khi còn ở Đông Lăng, đột nhiên nghe Hoàng Phủ Dạ nói đủ các lời khuyên nhủ, mục đích là khiến mình cách xa cái hàng trong nóng ngoài lạnh kiêu ngạo ấu trĩ kia một chút, kết quả là nàng không nghe lời, cuối cùng lại tự đẩy mình vào tay cái tên không thú vị đó. Giờ nghe hắn ta khuyên bảo, nhớ đến hậu quả của lần trước không nghe lời, lần này nàng rất ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy ta không hỏi nữa!” nói xong, nàng lập tức quay người rời đi.

Ra khỏi cửa điện, Tô Cẩm Bình chợt có cảm giác nếu quay về chắc chắn sẽ không ngủ được, liền đi dạo một chút trong cung.

Nếu là ngày thường thì tuyệt đối không thể đi dạo trong cung vào lúc nửa đêm, nhưng hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, rất nhiều người chết, tình cảnh đã rất rối loạn rồi, hiện giờ nơi nơi đều lo xử lý hậu sự, làm gì có thời gian rảnh mà để ý đến một cung nữ nhỏ như nàng.

Vì thế, hôm nay nàng thoải mái đi dạo nhàn nhã lạ thường. Gió thu thổi qua, tinh thần cũng sảng khoái, bất tri bất giác lại bước đến một cung điện yên tĩnh. Nơi này khác với những nơi khác, có cảm giác rất âm u, hơn nữa còn không có một hạ nhân nào canh gác. Khi nàng còn đang hoảng hốt, một tràng tiếng ho lại vang lên, Tô Cẩm Bình nhíu mày, đó là giọng Quân Lâm Uyên, sao hắn lại ở đây? Không phải hắn quay về nghỉ ngơi sao?!

Nàng giấu hơi thở của mình, nhẹ chân đi qua. Từ rất xa nàng đã nhìn thấy bóng người mặc y phục trắng muốt ngồi dưới tán cây, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn cung điện đã thành đống đổ nát. Y phục màu ánh trắng, mái tóc dài đen tuyền xõa xuống, toàn thân chìm đắm trong ánh trăng mang theo vẻ đẹp vô cùng mông lung, ảo diệu. Đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Bình nhìn thấy Quân Lâm Uyên như vậy. Hắn lúc này, không hề giống với dáng vẻ tàn nhẫn thường ngày, mà giống một thiếu niên xinh đẹp bị sự bi thương bào mòn vậy.

Quân Lâm Uyên chậm rãi đưa tay lên bịt kín môi mình, ánh mắt lóe lên tia sáng, nhìn cung điện cách đó không xa như cố chịu đựng sự đau đớn khủng khiếp, ngay cả cơ thể cũng bất giác run lên, một lúc lâu sau, hắn lại ho mạnh từng cơn, dòng máu đỏ tươi cũng phun ra, chảy xuống qua kẽ ngón tay.

Dáng vẻ này khiến cho Tô Cẩm Bình vốn vô cùng chán ghét hắn chợt sinh ra chút cảm giác không đành lòng. Một thiếu niên xinh đẹp ốm yếu như vậy, làm thế nào có thể bắt mình dùng phong thái tàn nhẫn lạnh lùng để sống trước mặt người đời?!

Sau khi cơn ho dừng lại, hắn buông tay xuống, trên môi ánh lên màu đỏ chói mắt, giọng nói u buồn mang theo vẻ thống khổ, giống như từng màn sương mù tan trên không trung, mơ mơ hồ hồ than thở: “Làm sao bây giờ, không thể quên được… làm thế nào cũng không thể quên được…”

Dù hắn sắp quên hết, cũng luôn có người đến nhắc hắn nhớ lại. Ví dụ như hôm nay…

Cuối cùng, nụ cười xinh đẹp lại nở rộ trên khuôn mặt tái nhợt kia, nốt ruồi son ở mi tâm càng rực rỡ, bất giác hút hết cả ánh sáng tươi đẹp của thế gian, đẹp đến mức khiến tim người ta vỡ vụn: “Sắp xong rồi, tất cả đã sắp kết thúc rồi…”

Oán hận của hắn, những người hắn căm hận, đều đến hết rồi, nét bút cuối cùng cho bức tranh cũng đến lúc phải đặt xuống…

Thời khắc này, không hiểu sao trong lòng Tô Cẩm Bình bỗng dâng lên cảm giác nhoi nhói, nàng nghĩ, bất cứ ai nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp như vậy cũng đều động lòng trắc ẩn đúng không? Quân Lâm Uyên, rốt cuộc trên lưng hắn phải gánh quá khứ như thế nào?