...............
Lại nói đến Trần Dạ, từ sau khi hắn bước chân qua cổng thành, ngựa không ngừng vó, liên tục hướng về một hướng chạy đi.
Trần Dạ mặc dù lo lắng Bạch Yến Nhu, tuy nhiên nếu lại chọn lựa, hắn vẫn sẽ làm như vậy, gặp phải ma thú cấp bốn cấp năm một thân một mình hắn có thể may mắn chạy thoát, nếu dẫn theo Bạch Yến Nhu chính là hại nàng, lúc đó hối hận cũng không còn kịp.
Trần Dạ từ sau khi đi qua cửa thành, hắn cảm thấy áp chế cảnh giới trên người bỗng dưng biến mất, trong đan điền hồn lực cũng cuộn trào mãnh liệt, như muốn phá thể mà ra.
"Mẹ...sao lại là lúc này."
Trần Dạ liên tục mắng thầm, hắn biết áp chế đã mất, đồng nghĩ hắn sắp đột phá gông cùng xiềng xích, thăng cấp Hồn tướng, nói ra đúng là chuyện vui mừng, nhưng đối với Trần Dạ hiện tại quả thực là tai nạn.
Lấy Hồn sư tấn thăng Hồn tướng làm bắt đầu, mỗi khi thăng cấp một đại cảnh giới, tu sĩ cần phải chuẩn bị sẵn đan dược "Tấn cấp đan", loại này đan dược điều chế cũng không khó, tuy nhiên cần một số linh thảo phụ trợ, và thứ không thể thiếu đó chính là ma thạch của ma thú cấp ba.
Vốn dĩ bất kể tu sĩ trước khi tấn cấp đỉnh phong đều thu thập "Tấn cấp đan" làm chuẩn bị, đám học sinh cũng vậy, cho dù chỉ mới thất, bát tinh Hồn sư, mỗi người đều chuẩn bị sẵn một viên, Trần Dạ ngược lại một viên cũng không có, lần trước Bạch Yến Nhu từng nhắc nhở hắn, tuy nhiên bởi vì di tích áp chế cảnh giới, hắn cũng không quá quan tâm vấn đề này.
Đan điền ngày càng trở nên cuồng bạo, thân thể cũng theo đó nóng lên hừng hực, mồ hôi ướt đẫm cả y phục, Trần Dạ cảm thấy mình áp chế đã không nổi nữa, nếu tiếp tục hắn chắc chắn sẽ bạo thể, vì vậy hắn đi thêm một lúc rời khỏi thành trấn đổ nát, tiến về một vùng núi đá lởm chởm, lại tìm được một hang động kín đáo nhảy vào, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, hắn trước tiên phải đột phá.
Trần Dạ ngồi xếp bằng trên đất, hồn lực sẫm đen bao khỏa toàn thân, hắn nhắm mắt tiến vào tu luyện, cũng buông ra áp chế cảnh giới.
Hỏa độc tiên văn trong đan điền Trần Dạ như cá được giải phóng về với nước, nó điên cuồng hút lấy linh khí chuyển hóa thành hồn lực, lần này hồn lực sinh ra cũng không đánh lên vách ngăn mở rộng đan điền Trần Dạ nữa, tất cả hồn lực như một vòng xoáy cuộn tròn xung quanh Hỏa độc tiên văn, Hỏa độc tiên văn cũng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, hồn lực mặc dù vẫn một màu sẫm đen, tuy nhiên khí tức mà nó phát ra mạnh hơn không biết bao nhiêu lần trước đây.
Trần Dạ không hề biết những này, hắn chỉ cảm nhận được xung quanh linh khí như vòi rồng cuồn cuộn chảy vào đan điền, lúc đầu hắn còn một chút lo lắng, về sau cũng mặc kệ bên trong đan điền là cái gì tình huống, miễn sau không gây cái gì tổn hại hắn đã cảm ơn trời đất.
Một canh giờ, hai canh giờ, nửa ngày, Trần Dạ từ từ mở mắt, hắn ngước mặt rống to một tiếng, sau đó nhảy người ra khỏi hang động, vung tay đánh ra một đạo hồn lực lên một gốc cây, gốc cây kia như một bánh đậu hủ, bị hồn lực của hắn đánh thành cặn bã, lúc này Trần Dạ mới hài lòng gật đầu, trong nội tâm ngược lại vô cùng vui sướng.
Trần Dạ không ngờ dùng Hỏa độc tiên văn có thể tấn cấp Hồn tướng không cần "Tấn cấp đan" làm phụ trợ, hơn nữa điều đáng vui mừng hơn chính là Hỏa độc tiên văn hoàn toàn thay đổi, tăng lên một cấp bậc, hay nói đúng hơn hắn đã tiến xa hơn một bước nắm giữ cái này tiên văn, mặc dù nói hắn từ lâu đã nắm giữ Hỏa độc tiên văn, bởi vì cảnh giới hắn quá yếu, muốn phát huy toàn bộ sức mạnh của nó là không thể, cho nên mới gọi là tiến xa hơn một bước nắm giữ.
Hỏa độc tiên văn so với trước đây hoàn toàn khác xa, kích thước không những tăng gấp đôi, hỏa độc phát ra còn mang một cỗ khí thế áp bức, hơn nữa tốc độ hấp thu linh khí phải nói tăng lên không chỉ hai ba lần đơn giản như vậy, hồn lực sẫm đen mà nó tạo ra đậm đặc hơn không biết bao nhiêu lần.
Trần Dạ đắm chìm trong cảm giác thư sướng không thể tả, toàn thân từng tấc da thịt được hồn lực liên tục tẩm bổ, ngày càng trở nên săn chắc, cứng cáp, bề ngoài hình thể Trần Dạ không hề thay đổi, tuy nhiên nếu có thể nội thị quan sát bên trong, chắc chắn sẽ phát hiện tiên cốt óng ánh hơn rất nhiều, quang lam nhàn nhạt, ngay cả Trần Dạ trong máu, trước đây màu màu lam sắc pha tạp đã nhiều hơn gấp đôi, hơn nữa còn phát ra một cỗ hàn khí rét lạnh.
Sung sướng quá đi, Trần Dạ dần lấy lại bình tĩnh, hắn dung nhập tâm thần đánh giá một chút lực lượng thân thể, có thể nói, bước chân vào Hồn tướng là một lần biến đổi hoàn toàn về chất và cả về lượng.
Nếu là một người bình thường từ Hồn sư đỉnh phong thăng cấp Hồn tướng, đan điền sẽ mở rộng ra gấp đôi, ước chừng mười trượng vuông có hơn, hồn lực cũng theo đó hấp thu càng nhiều, thứ hai, hồn lực từ màu trắng sữa chuyển hóa hoàn toàn thành màu vàng nhạt, cũng không phải chỉ đơn giản là thay đổi màu sắc, lượng hồn lực vàng nhạt đánh ra một kích có thể tương đương hai, ba mươi đạo công kích hồn lực màu trắng sữa, đây cũng là vì sao một tên Hồn tướng có thể dễ dàng đánh bại hơn mười tên Hồn sư đỉnh phong.
Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, Hồn tướng có thể học phù văn cấp ba, cấp bốn, phù văn chính là căng cơ của tu sĩ, phù văn cấp càng cao, lực đạo công kích phát ra càng mạnh, tuy vậy phù văn không phải tùy tiện là có thể học tập, phải có đủ thực lực mới được.
Những thứ này đối với Trần Dạ ngược lại không có đất dùng, hắn chủ tu tiên văn, tiên văn là không giới hạn cấp bậc tu luyện, hơn nữa mỗi tiên văn còn mạnh hơn phù văn cấp chín không biết bao nhiêu lần, hấp thu linh khí khỏi phải bàn cãi, tấn cấp lại không cần đan dược phụ trợ, đây chính là ưu thế lớn nhất của hắn.
Trần Dạ lựa chọn một phương hướng đi thẳng, vốn hắn nghĩ tường thành kia chỉ là một thành trì, bây giờ nghĩ lại chắc hẳn không phải như vậy.
Trần Dạ dùng một ngày thời gian vượt qua rừng đá, hiện tại hắn đang đứng trước một thung lũng, hai bên vách núi thẳng tắp kéo dài, bên dưới thung lũng có một lối đi nhỏ, bởi vì không có người qua lại, cây cối mọc lên um tùm, cộng thêm ánh sáng yếu ớt, lộ ra vẻ âm u đáng sợ.
Trần Dạ ước tính toán muốn vượt qua cũng chỉ có một cách xuyên qua thung lũng, hơi chần chờ một chút, hắn vẫn quyết định đi qua.
Trần Dạ tiến vào thung lũng không bao lâu, phía sau một nhóm người đã cấp tốc đến nơi này, bọn họ gồm có chín người, bảy nam hai nữ, y phục lục sắc, đều là người học viện Hoàng Xà, dẫn đầu không ai khác chính là Hoắc Nha, hắn trước đây từng cùng Trần Dạ một chỗ tiến vào động phủ.
Hoắc Nha hiện tại đã tấn cấp Nhất tinh Hồn tướng, bởi vì linh khí nồng nặc, không chỉ hắn, hầu hết những Hồn sư đỉnh phong sau khi vượt qua tường thành đều bị cởi bỏ áp chế, bọn họ đều như Trần Dạ cấp tốc tìm một nơi an toàn đột phá Hồn tướng, đám người Hoắc Nha bởi vì muốn trước chiếm tiên cơ, vừa đột phá đã vội rời đi, chạy đến nơi này.
"Hoắc Nha sư huynh, nơi này muốn vượt qua xem ra cũng chỉ có thể thông qua thung lũng", một tên học sinh hướng Hoắc Nha nói.
"Ừm...đi thôi", Hoắc Nha gật đầu, dẫn đầu tiến vào thung lũng, hắn là một người rất kiệm lời, tuy nhiên rất cẩn thận, mấy người khác cũng biết Hoắc Nha tính tình, không nói lời nào theo sát phía sau.
Mấy người Hoắc Nha vừa rời khỏi, lại có một nhóm người mới đến, nếu Trần Dạ ở nơi này sẽ nhận ra đám người, không ai khác chính là mười ba tên học sinh học viện Xích Yên, dẫn đầu là Hồ Tử, bọn hắn cũng đứng trước thung lũng cẩn thận đánh giá.
"Hồ ca, có nên đi qua hay không?", một tên học sinh thấp lùng, gương mặt lo lắng hỏi.
"Hừ...tên Hoắc Nha kia có thể đi qua, chúng ta tại sao lại không thể", Hồ Tử hử lạnh liếc tên kia học sinh, vừa rồi nhóm người Hoắc Nha ở đây tiến vào bọn họ đều trông thấy.
"Có thể bọn hắn phát hiện cái gì manh mối…", một tên khác cũng hướng Hồ Tử lắp bắp nói, hắn nhìn thung lũng âm u vẫn là có chút sợ hãi.
"Hừ...một lũ nhát gan, không muốn đi tựu cút trở về", Hồ Tử cho tên vừa rồi một cái bạt tay, lại liếc mấy người khác một cái, trực tiếp đi vào, mấy tên khác khổ sở nhìn nhau, vẫn lựa chọn đi theo.
Trần Dạ không biết phía sau còn có hai nhóm người đi theo, hắn một đường xuyên qua cây bụi rậm rạp, càng đi sâu vào bên trong mặt đất càng mềm, không khác gì một đầm lầy.
Còn chưa vượt qua thung lũng, Trần Dạ bước chân bỗng chậm lại, hắn cảm nhận được trong nội tâm trào ra một cỗ chán ghét đến cực hạn, đây cũng không phải xuất phát từ tâm trí của hắn, nó đến từ tiên cốt, hay nói đúng hơn là tiên văn.
Hỏa độc tiên văn trong đan điền Trần Dạ cũng hừng hực bay loạn, phát ra một tia địch ý mãnh liệt, Trần Dạ dựa theo một tia liên hệ với nó đưa mắt về một phía vách núi, nơi này hoàn toàn không có điều gì khác thường, tuy nhiên khi ánh mắt hắn lướt qua, cảm giác chán ghét trong lòng lại sôi sục, tâm tình nổi giận vô cớ.
Trần Dạ thu hồi ánh mắt, lúc này địch ý cũng giảm đi một chút, hắn lại thử liếc mắt một vài lần, sau cùng hắn chắc chắn trên vách núi có thứ gì đó, chỉ là hắn không thấy mà thôi.
Trần Dạ trầm ngâm một lúc, hắn quyết định công kích lên vách núi thử xem như thế nào, Hỏa độc tiên văn tế ra, hai hàng cổ ngữ trôi nổi sau lưng Trần Dạ, hừng hực khí thế, hắn vận chuyển hồn lực, một kích "Hỏa Ngục Thí Tiên" từ lòng bàn tay nhanh như tia chớp đánh lên vách núi.
Khi Trần Dạ còn là Hồn sư, "Hỏa Ngục Thí Tiên" chỉ được tạo ra từ một hàng cổ ngữ đã ngang cấp tứ ngũ Hồn tướng, lần này tạo ra "Hỏa Ngục Thí Tiên" có đến hai hàng cổ ngữ, hơn nữa còn phát ra từ hồn lực đã lột xác của Trần Dạ, tuy Trần Dạ không biết Hồn hoàng mạnh bao nhiêu, nhưng hắn cảm nhận được đạo công kích này của mình không kém là bao nhiêu, ít nhất so Hồn tướng đỉnh phong chắc chắn phải mạnh hơn.
"Hỏa Ngục Thí Tiên" mang theo hồn lực sẫm đen như một con rắn nước chớp mắt đã vọt tới vách núi, tuy nhiên khác với Trần Dạ suy nghĩ trong đầu, không có tiếng nổ ầm vang, cũng không có đá vụng rơi vãi, đạo công kích "Hỏa Ngục Thí Tiên" của hắn còn chưa chạm đến vách núi đã bị ngăn lại, từ từ tan biến, tuy nhiên, hỏa độc lại không bị dập tắt, nó bỗng nhiên cuồn cuộn cháy sáng ở giữa không trung, dần dần lan rộng tạo thành một hình thù vô cùng kỳ lạ.
Hình ảnh tạo ra nói người không phải người, nói thú cũng không phải thú, cao chừng mười trượng, bên dưới là thân người, hai chân cơ bắp lực lưỡng, phía trên cái đầu tròn như quả bóng, vô cùng lớn, hơn nữa còn mọc ra mười chi cánh tay, nhìn từ xa như thể quả cam khổng lồ mọc chân vậy.
Trần Dạ mặc dù không thấy qua toàn bộ chủng loài, tuy nhiên hắn dám chắc mình chưa nghe qua có loài nào trông giống như vậy, ngay cả ma thú cũng thế, tuy nhiên Trần Dạ không quá quan tâm, hắn bị tiên văn ảnh hưởng, đối với thứ này vô cùng không thích, vì thế cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Hỏa độc cháy sáng dần thu nhỏ lại, sau đó chỉ còn một đốm nhỏ bay trở lại cơ thể Trần Dạ, hắn cũng cảm giác chán ghét trong nội tâm đã biến mất, cơ thể khôi phục bình thường.
Trần Dạ thở ra một hơi, hắn liếc nhìn vừa rồi vách đá, sau đó hướng lối ra thung lũng tiếp tục đi.
Nếu Trần Dạ có đủ thực lực, hoặc nói đúng hơn tiên văn trên người hắn đạt đến đỉnh phong, Trần Dạ chắc chắn sẽ phát hiện trên vách núi xung quanh chi chít thân thể bị đinh thẳng vào vách đá, những thân thể này hình dạng vô cùng gớm ghiếc, không khác gì quái vật, có thân thể như một đầu lừa, đầu lại là rết, có thân thể như một con rắn, toàn thân lại như đá lở lổm nhổm, có thân thể như một con bò mộng, đầu lại là khỉ, có đến sáu đôi tay cứng cáp,...tất cả bọn chúng đều có chung đặc điểm là toàn thân đen thui, tuy không hề hô hấp nhưng ánh mắt như điện gắt gao nhìn thẳng bóng lưng Trần Dạ, mãi đến khi hắn đã biến mất không thấy, bọn chúng mới thu hồi ánh mắt, như thể vừa cởi bỏ một viên đá lớn trên vai.
"Hừ...tên khốn Dĩ Nặc, suýt nữa hại chúng ta thảm", một đầu quái vật hừ lạnh nói, một bên khác cũng có một tên phụ họa theo:
"Đúng vậy, may mắn tên kia thực lực quá yếu, không phát hiện ra chúng ta, nếu không hậu quả có thể nghĩ, chỉ có chết, không ngờ lại gặp được người nắm giữ tiên văn ở nơi này."
Lời nói của hắn khiến mấy tên khác cũng đổ mồ hôi lạnh, Trần Dạ thực lực trong mắt bọn hắn tuy không đáng nhắc tới, nhưng Trần Dạ lại nắm giữ tiên văn, thứ này là khắc tinh của bọn hắn, hơn nữa bọn hắn thân thể còn bị định trụ trên vách núi, muốn trốn cũng trốn không được, vừa rồi nếu không phải tên bị Trần Dạ đốt chết kia phát ra một tia ma khí, khiến cho tiên văn cảm nhận được, lấy thực lực Trần Dạ chắc chắn sẽ không phát hiện ra tình huống nơi này.
"Hừ...phải nhanh chóng tiêu diệt hắn, không thể để hắn lớn lên, khi đó dù chúng ta khôi phục thực lực cũng chỉ có chết", một tên nhìn theo hướng Trần Dạ vừa rời khỏi, nheo mắt nói.
"Đúng vậy…", mấy tên khác cũng gật đầu tán thành, bỗng nhiên một tên trong đó ánh mắt lóe lên, quay đầu hướng một lối khác mừng rỡ nói:
"Có người đến, lần này không phải truyền nhân của tiên văn rồi, chúng ta có thể đoạt xá trọng sinh."
"A...số lượng bao nhiêu…", mấy tên khác mừng rỡ, lập tức hỏi rõ.
"Chín người, thêm một nhóm mười ba, tổng cộng hai mươi hai, số lượng vẫn quá ít…"
"Không sao, chúng ta sao khi đoạt xá lại tìm người trở lại nơi này…"
"Cũng đúng, Ma linh chúng ta rốt cuộc có thể quật khởi…"
"Ha ha…"
………............