.....................
Sáng ngày hôm sau, Trần Dạ trước tiên tỉnh dậy, lại nhìn một chút Bạch Yến Nhu như một chú mèo con cuộn mình trong ngực, Trần Dạ cười nhẹ đưa tay lên má nàng sờ một cái.
Bạch Yến Nhu bị hành động của hắn khiến cho thức giấc, nàng vô tư vương tay đánh một cái ngáp, sau đó chợt nhớ ra nằm bên người Trần Dạ, gương mặt cũng hồng nhuận một mảng.
"Yến Nhu, thu thập thoáng một chút, chúng ta lên đường thôi", Trần Dạ véo má nàng một cái cười nói.
"Ngươi vừa gọi ta cái gì?", Bạch Yến Nhu bộ mặt ngạc nhiên nhìn Trần Dạ hỏi.
"Yến Nhu...làm sao, ngươi không thích a, vậy ta lại gọi ngươi bà cô."
"Bà cô cái đầu ngươi, gọi như cũ được rồi."
"Như cũ không phải gọi bà cô sao."
"Hừ...gọi Yến Nhu...còn dám gọi ta bà cô ta cắn chết ngươi."
"Ha ha…"
…
Trần Dạ kéo tay Bạch Yến Nhu xuyên qua rừng rậm tiếp tục đi, hắn trên đường cũng thu thập được một ít linh thảo, đây đều là Bạch Yến Nhu ánh mắt nhạy bén tìm ra, Trần Dạ đến một gốc cũng không tìm được, nói đúng hơn là hắn cũng không phân biệt ra cái nào là linh thảo, vì vậy cũng không tiếp tục mài mò tìm kiếm.
Hai người một trước một sau đi đến một con sông lớn, nơi này nước sông khá tĩnh lặng, mặt nước trong veo có thể nhìn thấy đáy nước.
Bạch Yến Nhu đã nhiều ngày chưa tắm rửa, nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn đối với Trần Dạ nói ra, sau đó nhắc nhở hắn chút ý một bên trông chừng, hơn nữa còn phải xoay người lại không cho lén nhìn xem.
Trần Dạ âm thầm cười trộm, tuy nhiên ngoài mặt vẫn ra vẻ thản nhiên, hắn rất trực tiếp gật đầu đáp ứng, sau đó tìm đến một tảng đá xoay người bắt chéo chân ngồi xuống.
Bạch Yến Nhu thấy vậy bèn đến bên bờ sông, nàng liếc mắt xung quanh quan sát kĩ đề phòng có người, sau đó lại quay đầu nheo mắt nhìn bóng lưng Trần Dạ, có đánh chết nàng cũng không tin Trần Dạ sẽ giữ lời hứa.
Sau một lúc quan sát không thấy Trần Dạ có động tĩnh, Bạch Yến Nhu mới yên lòng cởi ra y phục, bắt đầu là lớp áo lam đồng phục ngoài thân, sau đó đến cái yếm đỏ cùng nội khố đều bị nàng từ từ kéo xuống.
Lúc này Bạch Yến Nhu đã không một mảnh vải che thân, nàng một tay đưa lên che đi trước ngực hai bầu vú trắng noãn, một tay khác che chắn phía dưới mảnh lông đen tuyền rậm rạp, sau đó hướng lòng sông dần đầm mình xuống, chìm vào trong nước chỉ nổi lên cái đầu tiến hành tắm rửa.
Trần Dạ mặc dù không quan sát thấy tuy nhiên linh giác của hắn rất cao, sau khi nghe thấy Bạch Yến Nhu đã đầm người xuống nước không sai biệt lắm, hắn rất nhanh cũng đứng lên cởi ra y phục, xoay người hướng Bạch Yến cấp tốc chạy đến, ầm một tiếng nhảy vào trong nước.
"A…", Bạch Yến Nhu nhìn thấy Trần Dạ toàn thân trần truồng, như một đầu hung thú đói khát vồ mồi tiến nhanh đến gần thì sợ hãi la to một tiếng, sau đó nàng quạt nước bơi ra xa, tức giận nói:
"Ngươi tại sao lại xuống rồi, không phải bảo ngươi trông chừng sao."
"Ta cũng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy chịu đựng không nổi a", Trần Dạ bộ mặt vô tội nhìn nàng, đồng thời cũng không quên tiến lại gần một chút.
"Hừ...ngươi không thể chờ một chút sao, cho dù ngươi không chịu đựng nổi cũng phải tìm nơi khác tắm rửa, tại sao lại đến chỗ ta."
"Ta cũng chỉ là lo lắng cho ngươi a, nếu ta đi xa một chút ngươi gặp cái gì nguy hiểm thì làm sao, mau mau, đến gần đây một chút ta bảo vệ ngươi."
"Nằm mơ...ngươi bụng dạ xấu xa như vậy có quỷ mới tin."
"Nếu vậy ta đành phải…", Trần Dạ cười xấu xa quạt nước hướng Bạch Yến Nhu, hắn vốn đang dự định tiến đến gần nàng thì nội tâm bỗng dâng lên một cảm giác nguy hiểm, hơn nữa càng lúc càng mạnh, Trần Dạ không nói hai lời, hắn vận chuyển hồn lực đẩy nước một phát, nhanh như tia chớp lao người đến bên cạnh Bạch Yến Nhu ôm nàng vào lòng, sau đó dùng tay hóa chưởng đánh mạnh về phía sau, lợi dụng kình lực đẩy ngược cấp tốc phóng lên bờ.
Trần Dạ sau khi lên bờ tiếp tục chạy sau vào đất liền một đoạn ngắn, lúc này hắn mới an tâm mở to mắt chăm chú nhìn hướng giữa sông.
Bạch Yến Nhu vẫn còn bị Trần Dạ ôm trong ngực, nàng lúc này toàn thân nóng lên hừng hực, da thịt nhẵn nhụi dính chặt cùng trên người Trần Dạ, nàng trong nội tâm vừa xấu hổ vừa tức giận, vốn muốn ngước mặt lên trách cứ Trần Dạ, không ngờ trông thấy biểu hiện khác thường của hắn, nàng cũng theo ánh mắt Trần Dạ hướng giữa sông nhìn lại, nhìn rõ vật thể trôi nổi giữa sông sau, nàng không khỏi sợ hãi nói:
"Là Ngư Ngạc, cấp ba trung kỳ ma thú, nếu là ở trong nước, nó có thể phát ra lực lượng đến tứ cấp sơ kỳ, hơn nữa tốc độ vô cùng nhanh, đến ma thú ngũ cấp cũng không bằng nó."
Trần Dạ lúc này mới biết tên đầu này ma thú, may mắn vừa rồi hắn linh giác nhạy bén, kịp thời nhận ra nguy hiểm, hơn nữa đầu này Ngư Ngạc khoảng cách cũng khá xa, cho nên hai người bọn họ mới có cơ hội nhanh chân chạy trốn, Trần Dạ tuy có Hỏa độc tiên văn làm chỗ dựa, tuy nhiên hắn cũng biết nếu vừa rồi giao chiến hắn chắc chắn sẽ thua, lúc đó cho dù có thể may mắn thoát thân cũng không thể cứu được Bạch Yến Nhu.
Đầu Ngư Ngạc cũng không truy đuổi hai người Trần Dạ, nó tiếp tục yên lặng trôi nổi giữa lòng sông, ánh mắt rời cũng không rời hai người bọn họ.
"Mau thả ta xuống…", Bạch Yến Nhu giọng nói nhẹ như muỗi kêu vang lên, sau đó nàng vùng vẫy rời khỏi người Trần Dạ, nhặt lên của mình y phục nhanh chóng mặc vào.
Trần Dạ nhìn thoáng qua Bạch Yến Nhu, hắn vừa rồi bởi vì tập trung lực chú ý đến đầu Ngư Ngạc mà quên béng đi mất mất nhìn nàng cảnh xuân, trong nội tâm thở dài một cái, sau đó lại quan sát đầu Ngư Ngư Ngạc, Trần Dạ nhíu mày âm thầm nguyền rủa, hắn vận chuyển Hỏa độc tiên văn đánh một kích "Hỏa ngục thí tiên" về hướng đầu Ngư Ngạc.
Bạch Yến Nhu thấy Trần Dạ nhăn nhó còn nghĩ hắn bởi vì vừa rồi nguy hiểm mà tức giận đâu, nàng nhặt lên y phục khoác lên người Trần Dạ, ánh mắt còn len lén đánh giá nhục bổng của hắn một chút.
Đầu Ngư Ngạc vẫy đuôi một cái nhanh như tia chớp tránh thoát.
Trần Dạ lần này vốn dĩ tấn công đầu Ngư Ngạc mục đích chủ yếu vẫn là thử lại một chút uy lực chiêu kia "Hỏa ngục thí tiên", lần này Trần Dạ đã có kinh nghiệm, sau khi đánh ra một kích hắn cũng không bị hút cạn hồn lực nữa, điều này khiến Trần Dạ rất hài lòng, ít ra hắn có thể tự do điều khiển hồn lực phát ra.
Hai người bọn họ cũng không còn tâm tư tiếp tục tắm rửa, một trước một sau tiếp tục hành trình, một ngày sau đó, hai người Trần Dạ đi đến một ngọn núi cao, ngước mắt nhìn không thấy đỉnh núi.
Trần Dạ phát hiện chân núi gần đó có tiếng cãi vã, hắn kéo tay Bạch Yến Nhu đến gần nơi đó một chút, sau đó tìm một bụi cây ẩn thân quan sát.
Nơi này có mười ba tên thiếu niên, dựa trên y phục có thể nhận biết đều là người học viện Xích Yên, Trần Dạ nhận ra một người trong đó, không ai khác chính là Hồ Tử, trước đây từng cùng chung một chỗ rơi vào động phủ.
Mười ba người này đang ngồi thành một đoàn ăn thịt nướng, tiếng nói mặc dù không quá lớn nhưng Trần Dạ vẫn nghe rõ ràng.
"Hồ ca, ngươi nói xem tin tức có phải sai lầm hay không, chúng ta đã tìm hơn ba ngày, nơi này rõ ràng một chút khác thường cũng không có", một tên học sinh vừa nướng thịt vừa hỏi.
"Chắc không lầm đâu, tên học sinh Tinh Vân học viện đó không giống như nói dối, ta nghĩ dù sao cũng là linh thảo thành tinh, khó tìm cũng là chuyện dễ hiểu", Hồ Tử đối với người bên cạnh nói, sau đó cắn một miếng thịt nướng nhai ngấu nghiến.
"Ta nghĩ Hồ sư huynh nói rất đúng, linh thảo thành tinh nếu dễ dàng như vậy tìm được cũng không đến lượt chúng ta", một tên học sinh khác gật đầu tán thành.
"Ài...lần này tiến vào di tích đã một tháng a, không biết đại cơ duyên bao giờ mới xuất hiện."
"Ta nghĩ còn phải một đoạn thời gian nữa, di tích này cũng quá rộng lớn đi."
"Được rồi, mọi người ăn xong nghỉ ngơi một lát, chúng ta lại chia ra tìm", Hồ Tử ăn uống no nê sau, vỗ vỗ cái bụng thỏa mãn.
"Yến Nhu, linh thảo thành tinh là cái gì?", Trần Dạ nghe rõ ràng trong tai, linh thảo hắn biết, tuy nhiên linh thảo thành tinh hắn mới nghe lần đầu.
Bạch Yến Nhu vừa rồi cũng nghe thấy, nàng kinh ngạc nghiêng đầu nói với Trần Dạ:
"Linh thảo thành tinh chính là ám chỉ linh thảo từ cấp năm trở lên, linh thảo bắt đầu từ cấp năm đã có tuổi thọ hơn vạn năm lâu, bọn chúng đã bắt đầu sinh ra linh trí, biết tự bảo vệ mình khỏi tu sĩ, tuy nhiên ta nghe nói cấp năm linh thảo mặc dù sinh ra linh trí cũng vô cùng yếu nhược, nó cũng chỉ biết ẩn nấp mà thôi."
Trần Dạ gật đầu, hắn cũng chưa từng gặp qua linh thảo thành tinh, cho nên có chút tò mò, lại tiếp tục ẩn thân quan sát bọn người Hồ Tử.
Bọn người Hồ Tử sau một chút nghỉ ngơi cũng chia nhau ra tiếp tục tìm kiếm, bọn hắn ngược lại rất kiên nhẫn, mặc dù qua thêm ba ngày sau không có kết quả, mười ba người vẫn không từ bỏ, đối với bọn hắn linh thảo thành tinh có sức hấp dẫn quá lớn.
Hai người Trần Dạ vẫn âm thầm theo sát bọn họ, Bạch Yến Nhu vẫn tập trung tìm kiếm, Trần Dạ ngược lại đã cảm thấy chán nản, hắn lười biếng nằm trên một thân cây ngã ngủ gật.
"Tiểu Dạ, mau đến đây…", Trần Dạ đang mê man thì nghe tiếng gọi của Bạch Yến Nhu, hắn giật mình tỉnh dậy đã thấy Bạch Yến Nhu ở ba mươi trượng gần đó đang vẫy tay hô hoán.
Trần Dạ nhảy người bật lên nhanh chóng đến bên cạnh Bạch Yến Nhu, hắn theo ánh mắt nàng trông thấy một cây nấm lớn, cây nấm này chừng ba tấc cao, bên trên mũ nấm đầy đủ màu sắc, vô cùng rực rỡ, hơn nữa cây này nấm còn phát ra một hương vị rất thơm, Trần Dạ xa xa đã cảm nhận được.
"Đây là cây nấm gì, trông có vẻ lạ…"
"Đây là một gốc linh dược thành tinh, tuy nhiên ta cũng không nhận ra cây này nấm tên gọi", Bạch Yến Nhu lắc lắc đầu, nàng rất thích nghiên cứu linh dược, ở gia tộc tất cả bí tịch đề thuật lại linh dược nàng đều nắm rõ, tuy vậy Bạch gia cũng chỉ có bí tịch miêu tả linh thảo từ cấp sáu trở xuống.
"Linh thảo thành tinh!", Trần Dạ há to miệng, hắn không ngờ thứ bọn người Hồ Tử vất vả tìm kiếm lại ở nơi này ngay trước mắt hắn, mặc dù cấp bật linh thảo phân chia hắn cũng không hiểu biết, tuy nhiên trước mặt có một gốc linh thảo thành tinh, hắn vui vẻ muốn tiến lên tìm hiểu một chút.
"Đừng qua đó...ngươi nhìn", Bạch Yến Nhu thấy Trần Dạ tiến lên thì ngăn lại, sau đó chỉ tay phía dưới mũ nấm.
Trần Dạ lúc này mới chú ý, hắn trông thấy cái này cây nấm linh thảo gốc rễ cũng không đâm vào đất, hơn nữa bên dưới mũ nấm còn có một đám lớn gốc nấm nhỏ bé, vừa nhìn đã có thể nhận ra đây là nấm con.
Cây nấm này quả thật như lời Bạch Yến Nhu có được linh trí, nó mở rộng mũ nấm che chắn nấm con phía dưới, thân thể cũng vẫy động nhẹ như thể đang đối với hai người bọn họ xua đuổi.
"Cây này nấm còn biết đuổi chúng ta đi a, bọn người kia không phải nói nó biết độn thổ chạy trốn hay sao", Trần Dạ gãi cằm trầm tư.
Bạch Yến Nhu cho hắn một cái liếc mắt, sau đó chỉ hướng đám nấm con:
"Nó đang bảo vệ nấm con, những này nấm con mới mọc lên không lâu, không thể tự do di chuyển, dù vậy nó dược tính vẫn có, cho nên nếu bị người phát hiện sẽ bị đào mất...hiện tại cho dù chúng ta không đào, lát nữa bọn người kia không sớm thì muộn cũng sẽ tìm đến đây đào mất."
"Ra là vậy…", Trần Dạ gật đầu, sau đó hắn lại nhớ đến Khai Thiên bi, bên trong đất đai rộng lớn vô cùng, mấy thứ linh thảo ngược lại ít ỏi, hắn nhìn Bạch Yến Nhu hỏi:
"Yến Nhu, ngươi biết làm thế nào khiến thu đám nấm con sao, ý ta là không khiến chúng chết mất?"
"Ngươi muốn mang nó trở về nuôi dưỡng?", Bạch Yến Nhu ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó nàng mới thở dài:
"Mấy cây nấm này đào lên thì dễ, mang đi lại khó, nếu đưa vào nhẫn trữ vật chúng sẽ chết, ngược lại mang bên người lại không tiện đi lại."
"Cái này ta có cách...trữ vật của ta có thể chứa vật còn sống, hơn nữa bên trong còn vô cùng rộng lớn…", Trần Dạ vênh mặt ra vẻ ta rất giỏi nói.
"Trữ vật của ngươi còn có thể để vật còn sống tiến vào, hơn nữa hoàn hảo không tổn hại?", Bạch Yến Nhu thất thanh hô to, Trần Dạ tuy không biết tầm quan trọng tuy nhiên nàng từ một ít sách cổ đã biết được đại khái, trữ vật có thể chứa được vật sống chỉ những cường giả của đại lục mới có thể nắm giữ, hơn nữa đều là vật báu vô giá, chỉ cần nó xuất hiện sẽ bị người chém giết tranh đoạt.
Bạch Yến Nhu lại nghĩ đến lúc trước Trần Dạ từng trước mặt nàng biến mất, lúc ấy còn nghĩ hắn dùng phù văn ẩn thân đây, không ngờ hắn còn có bảo vật như thế.
…….............