Chương 38: Chương 38

“Hoạt động gì thế?” Thẩm Như Như có chút tò mò, cô nhét mười lá bùa mát mẻ vào túi phúc đưa cho ông ta: “Có đủ không?”

“Lấy thêm chút nữa đi.” Lý Mạnh Huy đếm số lượng, nói: “Nhóm của chúng tôi đại khái có hai mươi hai người, ít nhất phải hai mươi hai tấm. Lần này chủ yếu đến đó để quay một bộ phim tài liệu ngắn, để đạt được hiệu quả tốt nhất, có thể phải sống trong sa mạc hơn một tháng.” Khi ông ta nói đến những điều này, không nén được thể hiện ra chút tự đắc và phấn khích.

Thẩm Như Như lại nhét thêm mười hai lá bùa mát mẻ vào trong túi, ngoài ra thêm mười lá bùa tịnh thủy: “Thứ này ông tuyệt đối sẽ dùng đến.”

Lý Mạnh Huy không từ chối, ông ta rút điện thoại ra quẹt mã thanh toán, vẻ mặt đầy cảm khái: “Hoạt động lần này của chúng tôi rất hiếm có, nếu như mọi việc thuận lợi, nói không chừng sẽ để lại dấu ấn mạnh mẽ trong lịch sử của phim tài liệu!”

“Mọi người nhất định phải chú ý an toàn.” Thẩm Như Như nói, đừng có mà góp thêm viên gạch cho bản tin xã hội.

“Không sao, chúng tôi vốn dĩ tham gia với một trái tim mạo hiểm!” Lý Mạnh Huy có chút kích động: “Cho dù là cống hiến cho nghệ thuật, cũng là một chuyện khiến người ta cảm động!”

Thẩm Như Như giật giật khóe miệng, cuối cùng bật ra được một câu: “Đích thực khiến người ta cảm động.”

Tám giờ tối.

Thẩm Như Như đứng dậy khỏi thảm tập yoga, tắt bản nhạc êm dịu, mặc áo khoác và lên lầu dâng hương cho Vô Lượng Tổ Sư.

Sáng nay cô đã dậy trễ, chỉ có thể đến tối bù vào.

Dâng hương là một chuyện hết sức chú trọng, đặc biệt là chú trọng thời gian.

Buổi sớm không nên trễ quá tám giờ, buổi tối không nên sớm hơn tám giờ. Rốt cuộc tại sao phải đặt ra khoảng thời gian như vậy, cô cũng không hiểu, chỉ quan tâm làm theo là được.

Đứng trước bàn thờ, Thẩm Như Như thắp ba nén nhang vái ba cái trước tượng thần tổ sư, cắm vào trong lư hương.

Nhìn tượng thần trong thần điện, cô nhớ tới nghi ngờ liên quan đến Từ Dẫn Châu: “Tổ sư gia, đệ tử có một vấn đề không hiểu. Trên đời này có người bẩm sinh có thể thấy quỷ không?”

Một đạo hư ảnh lơ lửng phía trên tượng thần, chính là Vô Lượng Tổ Sư, ông giẫm lên rùa đen, tay cầm trường kiếm, vuốt chòm râu dài nói: “Đương nhiên, người bẩm sinh âm thể tuy hiếm nhưng vẫn nhiều hơn người bẩm sinh linh thể một chút xíu, chẳng qua người bạn đó của con có chút đặc biệt.”

Thẩm Như Như không hề thấy lạ tại sao tổ sư gia lại biết Từ Dẫn Châu, tuy rằng cô vẫn chưa nhắc đến, nhưng dù sao anh đã từng đến Kính Hoa Duyên, tổ sư gia khẳng định sớm đã biết rõ.

“Anh ta làm sao mà đặc biệt?”

“Anh ta có thể nhìn thấy quỷ, không phải vì âm khí nặng, mà vì sát khí. Cơ thể thiên sát chục ngàn năm hiếm gặp một lần, lúc vừa sinh ra chính là đồ bổ thượng hạng cho quỷ quái, nhưng chỉ cần qua được khoảng thời gian đó, sau khi trưởng thành, chính là thiên địch của quỷ quái. Người bạn này của con sát khí vô cùng dày đặc, hẳn đã ăn không ít quỷ quái. Xác thịt người phàm quanh năm bị sát khí thấm vào, có thể sống tới giờ cũng coi như kỳ tích, không tới mấy năm nữa, thân thể rách nát này của anh ta nhất định sẽ hoàn toàn tổn hại.”

“……Không có cách nào cứu chữa sao?”

“Anh ta do sát khí sinh ra, tự nhiên cũng nên chết vì sát khí, nhân quả luân hồi, mệnh trời đã vậy, con không cần bận lòng.”

“……Con biết rồi.”