“Bùa yên giấc rơi xuống nước rồi, mua thêm một tấm nữa.”
Thẩm Như Như nhìn thấy Từ Dẫn Châu như vậy tự nhiên hơi có chút sợ hãi, cô lập tức lấy một tấm bùa yên giấc đưa cho anh. Lúc hai tay tiếp xúc, loại ý lạnh rét buốt đến tận xương trên tay đối phương cóng đến mức khiến cả bàn tay cô đều tê dại.
“Anh Từ, anh……” Thẩm Như Như sợ hãi: “Anh không sao chứ?”
Nhiệt độ cơ thể này đã không phải thứ người bình thường có thể đạt tới.
Đá lạnh sợ rằng còn ấm áp hơn tay anh ta.
Từ Dẫn Châu khẽ lắc đầu: “Không sao.”
Vẫn còn ý thức bình thường là tốt, Thẩm Như Như thở phào một hơi, nói: ‘Anh về nhớ uống thêm nước nóng, nhiệt độ cơ thể quá thấp rất dễ bị choáng.”
“Ừm.” Từ Dẫn Châu đáp khẽ như không thể nghe thấy, xoay người rời khỏi.
Anh đi chưa được đến hai mét, đột nhiên dừng bước, nhìn về phía trước.
Thẩm Như Như thấy hơi lạ, thò cổ nhìn ra bên ngoài, liếc mắt đã thấy A Quý gầy trơ xương đang cầm điện thoại, đứng cứng ngắc ở đó không hề nhúc nhích, nhìn thẳng vào Từ Dẫn Châu, ánh mắt nhỏ bé sợ hãi đang hấp háy.
Từ Dẫn Châu có thể nhìn thấy quỷ.
Trong đầu Thẩm Như Như lập tức xẹt qua suy nghĩ này, tiếp đó nảy ra suy nghĩ thứ hai —— anh ta cũng là người của Huyền Môn?
A Quý và Từ Dẫn Châu mặt đối mặt giằng co một lúc lâu, Từ Dẫn Châu đột nhiên cử động, anh chậm rãi đi về phía A Quý, tay phải mở ra khẽ nhấc lên, nghiễm nhiên là tư thế chuẩn bị ra tay.
“Anh, anh muốn làm gì?!” A Quý vô cùng sợ hãi, anh ta muốn chạy, nhưng hai chân lại dường như bị cố định xuống đất, có thế nào cũng không nhích đi được, không có cách nào anh ta chỉ đành gào giọng cầu cứu với Thẩm Như Như: “Bà chủ Thẩm, mau cứu tôi với! Tôi là quỷ thiện, trước sau khi chết đều chưa từng làm chuyện phạm pháp rối loạn kỷ cương! Mấy hôm trước còn giúp bạn nhỏ lạc đường tìm về được nhà nữa đấy!!”
Từ Dẫn Châu dừng bước, hơi nghiêng người, trong con mắt đen nhánh hiện ra một sự bất ngờ: “Hai người có quen biết?”
A Quý điên cuồng gật đầu: “Quá thân nữa ấy chứ, bà chủ Thẩm, cô nói câu gì đi chứ!”
Thẩm Như Như đang suy nghĩ xuất thần, bị giọng hét của anh ta thức tỉnh, lập tức chạy ra khỏi cửa: “Anh Từ, A Quý là khách hàng của Kính Hoa Duyên, anh ta không có ác ý đâu.”
Từ Dẫn Châu nhìn cô thật sâu, đôi mắt sâu thẳm của anh phản chiếu ánh sáng mờ ảo phía sau cô, khiến người ta có ảo giác mơ màng mà thâm tình.
“Khách hàng của cô Thẩm thật đặc biệt.”
Anh thu hồi ánh mắt, trầm tĩnh lướt qua người A Quý, mắt nhìn thẳng bước lên trên cầu, không nhanh không chậm đi qua cầu, bước chân nho nhã mà ung dung, một lát sau, bóng dáng màu đen hoàn toàn tan vào sắc đêm tối.
Thẩm Như Như nhìn theo màn đêm chỗ anh biến mất thất thần một lúc, quay đầu nhìn A Quý: “Anh không sao chứ? Vào trong cửa hàng ngồi một lúc?”
“Tôi không nhấc chân nổi!” A Quý xị mặt ra, thực ra anh ta đã có thể di chuyển được, chẳng qua vừa nãy quá hoảng sợ, vẫn chưa bình tĩnh lại được, chân tay mềm nhũn. Anh ta đơ người tận năm phút, cuối cùng mới trở lại bình thường.
Thẩm Như Như dán bùa dẫn đường lên kem dưỡng cổ, kem dưỡng bay vào lòng anh ta.
Thẩm Như Như nói: “Anh làm quỷ cũng kém cỏi quá đi, vậy mà lại bị anh Từ dọa cho thành như vậy, anh ta là thuật sĩ Huyền Môn à?”