Thẩm Như Như không muốn nói thêm chuyện về ông ngoại, vì vậy cô lắc đầu nói: “Tôi chuẩn bị mở một cửa hàng bán hoa.”
Anh trai giao cơm hộp nghe vậy trên mặt lộ ra biểu tình tiếc nuối, "Chỗ này chỉ có một cửa hàng nhang đèn của ông Lý, sau khi đóng cửa mọi người đều phải đi thật xa xuống thôn dưới kia mua, thật đáng tiếc......”
Tiễn đi anh trai giao cơm nhiệt tình, Thẩm Như Như đóng cửa tiệm lại, xuyên qua sân sau trở lại chỗ ở, mở laptop ra tìm một bộ phim Mỹ yêu thích vừa xem phim vừa ăn.
WeChat lúc này có một tin nhắn mới, Thẩm Như Như liếc mắt nhìn, là bạn tốt của cô Vương Tây Nhã đã nhắn liên tiếp mấy dấu chấm than. Thẩm Như Như buông đũa, nhắn trả lại cho cô một loạt dấu chấm câu.
Giây tiếp theo di động lập tức có cuộc gọi đến, trên màn hình hiện lên ba chữ Vương Tây Nhã.
Thẩm Như Như uống hết bát canh, lúc này mới không nhanh không chậm nhận cuộc gọi đến, giọng nói ngự tỷ của Vương Tây Nhã lập tức xuyên thấu qua microphone truyền tới: “Thẩm Như Như, cậu có thể có cốt khí một chút được hay không, chỉ bởi vì một tên con trai mới gặp qua hai lần mà từ bỏ danh ngạch du học của Y Đại chạy đến ở nông thôn đi làm ruộng, đầu óc cậu có bị nước vào rồi hả?”
Thẩm Như Như nghiêm túc sửa lời cô, “Theo tính tình chẳng phân biệt được ngũ cốc này của tớ vẫn là đừng gây tai họa cho hoa màu mới tốt, còn nữa chuyện này cùng Dư Bích không có quan hệ. Tớ là bởi vì phải kế thừa cửa hàng của ông ngoại để lại mới từ bỏ du học, hiện tại đang ở một trấn nhỏ tên Mộ Nguyên, nơi này rất đẹp, cậu có thời gian lại đây chơi đi, nơi này chưa bị khai phá nên vẫn giữ được nét đẹp của vùng sông nước đấy."
Vương Tây Nhã biết ông ngoại của Thẩm Như Như, ba tháng trước ông qua đời do bệnh nặng, cô và Thẩm Như Như là bạn bè tốt nên còn đi tham gia lễ tang, nghe có chuyện này liền có chút ngốc không hiểu mô tê gì, “ Cửa hàng kiểu gì mà đáng giá để cậu từ bỏ tiền đồ của mình, chú và dì không phản đối sao?”
Thẩm Như Như cười khẽ một tiếng, “Di ngôn của ông ngoại, bọn họ cũng ngượng ngùng phản đối, hơn nữa hai người bọn họ còn ước gì tớ cùng anh trai đi xa một chút để hưởng thụ thế giới của hai người nữa đấy."
Gia đình Thẩm Như Như có chút phức tạp, năm đó mẹ cô cùng bố cô không phải cưới hỏi đàng hoàng, điều kiện gia đình hai người cách xa, là điển hình của tổ hợp tiểu thư nhà giàu cùng thanh niên nghèo, ông ngoại không đồng ý hôn sự của bọn họ, khi đó hai người trẻ tuổi bị tình yêu choáng váng đầu óc, dưới sự tức giận liền nắm tay nhau trốn đi.
Một lần đi này lại tận mười mấy năm trời.
Ba Thẩm là một người có đầu óc linh hoạt, thời trẻ mạo hiểm làm ăn ở Ma Đô có được xô vàng đầu tiên, hiện tại đã trở thành ông chủ có giá trị trăm triệu. Ông đối mẹ Thẩm thật ra là lần đầu gặp đã yêu, hai vợ chồng trước sau sinh được hai anh em Thẩm Thần Thần cùng Thẩm Như Như, hai người ân ân ái ái nhiều năm như vậy cũng không thấy hiềm khích.
Cho đến bảy năm trước ba Thẩm và mẹ Thẩm mới lấy hết can đảm mang theo hai đứa nhỏ về quê nhà nhận ông ngoại.
Lúc này ván đã đóng thuyền, ông ngoại có tức giận cũng không nói được gì nữa. Ông đối với con gái và con rể vừa đi chính là mười mấy năm không cho sắc mặt tốt nhưng đối với hai anh em Thẩm Thần Thần Thẩm Như Như lại vô cùng yêu thích, còn thường xuyên dẫn bọn họ đi chơi đùa ở nông thôn.