Editor: SCvitao
Mấy người vừa đi vào liền thấy một bà lão đang ngồi ở bên bàn ăn cơm, đồ ăn trước mặt nhìn cũng không tồi, lập tức quyết định ăn ở nơi này.
Nhìn đến thực đơn chỉ có bốn món, nội tâm mấy người có chút mờ mịt, nào có mở tiệm cơm chỉ có bốn món ăn.
Bất quá bọn họ cũng không muốn đi tìm cửa tiệm khác nữa, vậy chỉ có thể ở chỗ này.
Bọn họ đều là đàn ông con trai, lượng cơm không nhỏ, nhưng lại sợ đồ ăn ở đây không ra gì, chỉ có thể gọi mỗi món một đĩa, lại gọi nhiều cơm trắng một chút.
Thật sự không thể ăn thì còn có cơm trắng chắp vá một chút cho no bụng.
Đương nhiên, không thể thiếu nước, bọn họ sắp bị khát ch·ết rồi.
La Cẩm Bình vốn dĩ định tự mình làm đồ uống để bán trong tiệm, kết quả thời gian quá gấp, hơn nữa cô chưa quyết định xem làm đồ uống gì, tạm thời chỉ có thể gác lại, cô có nhập một ít đồ uống.
Phần lớn nguyên liệu đã được chuẩn bị tốt, thời gian lên món cũng không lâu, mấy người vừa ngồi xuống uống chút nước, nghỉ ngơi một hồi liền có đồ ăn.
Món thơm nhất là cà tím nhồi thịt, đồ ăn chiên rán luôn là có mùi hương đặc thù.
Giang Nguyên mở nắp nồi thịt viên hầm ra, một cỗ nhiệt khí bốc lên, đồng thời mùi hương cũng tỏa ra, tức khắc hấp dẫn ánh mắt của mấy người.
Mấy người Giang Nguyên cầm lấy đôi đũa ăn đầu sư tử trước, kết quả xấu hổ phát hiện, không gắp được.
Trong đó có một bạn học, lão Lục, chậm nửa nhịp cầm cái muỗng lên múc: “Mấy ông cũng không biết đi, món đầu sư tử hầm này phải dùng muỗng ăn, dùng đũa không gắp được đâu, nếu gắp được thì chứng tỏ món đầu sư tử đã thất bại rồi.”
Mấy người khác lập tức nhìn về phía hắn: “Vậy mà ông không nói sớm.”
Lão Lục: “Mấy ông cũng không chờ tôi mở miệng.” Nói xong múc một muỗng, đầu sư tử thịt mềm mà không nát, ăn vào miệng béo ngậy mà không dầu mỡ, tư vị tươi ngon xông thẳng lên đầu, hắn nhịn không được mà ngây người.
Mấy người vốn đang sốt ruột, nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của hắn càng thêm tức giận, vốn dĩ không có mấy viên đầu sư tử, hắn một mình ăn hết một viên rồi.
Mấy người cũng không lên tiếng nữa, chuyên tâm ăn uống, thức ăn trên bàn biến mất với tốc độ kinh người.
“Hối hận quá, biết thế gọi nhiều chút.” Không biết là ai nói một câu như vậy.
Mấy người sợ đồ ăn không ra gì nên gọi ít, hiện giờ lại có chút hối hận, gọi ít quá.
Còn cơm mà không còn đồ ăn phụ trợ, nuốt không xuống.
Mấy người liếc nhau, lập tức quyết định gọi thêm mấy đĩa, bọn họ còn có thể ăn nữa.
Giang Nguyên làm đầu tàu gương mẫu nhận chuyện gọi món, đi tới quầy thu ngân, chuẩn bị gọi món.
Bất quá một người đã đứng yên trước mặt hắn, hắn cũng không muốn chen hàn, chỉ có thể chờ.
Giang Nguyên đợi năm, sáu phút rồi, người đàn ông phía trước cũng không có hoạt động, trong lòng hắn có chút nôn nóng.
Bất quá nhìn chị gái nhỏ đnưgs trong quầy thu ngân vẫn bình tĩnh tiếp đãi người đàn ông kia, hắn cũng không tiện nói cái gì.
Không có việc gì làm nên Giang Nguyên chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn chung quanh, hắn phát hiện chị gái đứng trong quầy thu ngân trông rất xinh đẹp, đôi mắt luôn cong cong mang theo ý cười.
Có thể gọi là Tây Thi tiệm cơm nhỏ.
Còn người đàn ông trước mặt hắn, ừm, thực âm trầm, bộ dáng suy sút, cũng không biết đã trải qua sự tình gì.
Cũng không biết là qua bao lâu thời gian, người đàn ông trước mặt hắn rốt cuộc có động tác.
Trong nháy mắt người đàn ông kia bước vào tiệm, La Cẩm Bình đã nhận ra sự khác biệt củ hắn, thế nhưng cô còn thấy một viên kẹo xuất hiện trên đầu hắn.
Viên kẹo và người đàn ông âm trầm này không hề phù hợp, có chút quỷ dị.
La Cẩm Bình biết người này đại khái có thể trở thành nhân viên khảo hạch, đặc thù như vậy muốn không chú ý cũng khó.
Quả nhiên, giây tiếp theo Ca Ca liền nhảy từ trên người La Cẩm Bình xuống, ôm chặt cẳng chân La Cẩm Bình, ám chỉ cho cô.
La Cẩm Bình tiếp nhận ám chỉ, không có một chút hoảng hốt, khóe miệng hơi hơi câu lên, làm bản thân càng thêm ôn nhu, cũng làm người đàn ông trước mặt hạ thấp phòng bị: “Xin chào ngài, ngài có yêu cầu gì không?”
Người đàn ông trước mặt cũng không có hành động, mà là nhìn chằm chằm vào thực đơn.
La Cẩm Bình cũng không tỏ ra thiếu kiên nhẫn, người được Vạn Tự Lâu lựa chọn , khẳng định không giống người bình thường. Tên gọi tắt là thiên tuyển chi tử.
Tóc người đàn ông này đã dài tới cổ, râu ria xồm xoàm, quần áo dúm dó, trên người tản ra một loại hơi thở ch·ết lặng, không có sinh khí, phảng phất thế gian này đã không có lý do để hắn tồn tại.
Người đan ông ngây người một hồi lâu, cuối cùng giật giật miệng, như là muốn nói gì đó, chính là cũng không có thanh âm nào truyền ra.
Người đàn ông cũng ý thức được bản thân không phát ra thanh âm, vì thế nuốt nước miếng, nỗ lực mở miệng lại một lần: “Không có canh cà chua trứng sao?”