Chương 6: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

Thịt heo luộc rất mềm, béo mà không ngán.

Bởi vì là chuẩn bị cho người già ăn, cho nên La Cẩm Bình cũng không mang nước chấm cay mà mình chuẩn bị theo, thay vào đó cô mang theo một loại mắm tôm.

Thịt luộc chấm mắm tôm cũng cực kỳ tươi ngon, ăn vào mùa hè nóng bức, không cần lo lắng sẽ ngấy.

Nhìn tốc độ ăn của bà Tạ là có thể nhìn ra bà ấy rất vừa lòng với món này.

Lần đầu tiên bà Tạ nếm thử đồ ăn do La Cẩm Bình làm, bà đã nghĩ sẵn dù sao cũng phải khen vài câu cổ vũ cô, kết quả cho vào miệng mới thấy bản thân nghĩ sai rồi.

Thịt luộc nhìn qua rất nhạt nhẽo, mắm tôm cũng rất bình thường, nhưng kết hợp với nhau lại mang đến hương vị ngon tới bất ngờ.

Thịt luộc vốn dĩ không có tư vị gì, ăn vào cũng chỉ có mùi thịt heo mà thôi, nhưng mắm tôm đầm đà là linh hồn của món thịt luộc.

Đầu lưỡi bị kích thích, làm người ta nhịn không được say mê trong đó.

Bà Tạ cảm thấy với tay nghề này, bà có thể ăn sạch chỗ này.

“Ăn ngon, không nghĩ tới tay nghề của Cẩm Bình lại tốt như vậy.” Bà Tạ vừa ăn vừa khen ngợi La Cẩm Bình, còn rút ra một bàn tay giơ ngón tay cái lên.

Nhận được khen ngợi từ bà Tạ, La Cẩm Bình làm đầu bếp nên rất cao hứng.

Lần đầu tiên nấu ăn đã được khen ngợi, đương nhiên, vui lòng xem nhẹ thời điểm bị đầu bếp Mộng ghét bỏ ở trong mộng.

Bà Tạ vốn dĩ không quá muốn ăn cà tím nhồi thịt, mấy món chiên rán quá dầu mỡ, nhưng nghĩ đến hương vị của thịt heo luộc, bà vẫn quyết định nếm thử một chút, vạn nhất ăn ngon thì sao.

Bên ngoài cà tím nhồi thịt rất giòn, một ngụm cắn xuống đầu tiên là kẽo kẹt một tiếng, tiếp theo là nhân cà tím mềm mại, lại cắn xuống sẽ nếm được nhân thịt tươi mới, làm vị giác vô cùng hưởng thụ, còn muốn chậm rãi nhấm nháp.

Bà Tạ thực hưởng thụ, một người tiếp một người ăn, La Cẩm Bình không nói nổi được lời ngăn trở.

La Cẩm Bình cũng nghĩ thân thể người già không nên ăn nhiều, may có con trai bà Tạ ra ngăn cản mới được.

Bà Tạ nghe lời con trai, chỉ có thể hậm hực mà dừng tay, còn có chút chưa đã thèm, đáng tiếc hiện tại chỉ có thể nhìn.

“Cẩm Bình, về sau cháu có tính toán gì không?” Bà Tạ liều mạng di chuyển tầm mắt của bản thân rời khỏi mặt bàn, ngược lại nhìn chằm chằm La Cẩm Bình, hỏi xem kế hoạch tương lai của cô.

La Cẩm Bình suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói ra kế hoạch của bản thân cho bà Tạ, cũng đẻ bà yên tâm: “Cháu không định đi ra ngoài nữa, tiếp tục kinh doanh tiệm cơm nhỏ mà bà ngoại cháu để lại, dù sao còn có tiền thuê nhà chống đỡ.”

Bà Tạ cười: “Như thế rất tốt, mấy ông bà già chúng ta cũng có người bên cạnh.”

Với những người như bà Tạ, không có gì tốt hơn chuyện ngồi chờ lấy tiền thuê nhà để sống, chính là hiện tại người trẻ tuổi đều thích ra bên ngoài dốc sức làm việc.

Hơn nữa La Cẩm Bình nói không sai, ở đây chi phí sinh hoạt cũng không cao, chỉ riêng tiền thuê nhà cũng đủ để cô sinh sống, dù tiệm cơm nhỏ không có lời cũng không thành vấn đề.

“Cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.” Bà Tạ khẽ vuốt bàn tay La Cẩm Bình.

La Cẩm Bình cười gật đầu: “Vâng.”

Ngày hôm sau.

La Cẩm Bình rời giường từ sớm, đến kịp lúc chợ vừa mới mở cửa.

Vừa mới mở cửa nên ở chợ cũng không nhiều người, phần lớn là người buôn rau củ đang chuyên hàng, dỡ hàng.

Lúc này là lúc đồ ăn, thịt, cá tươi mới nhất.

Nếu La Cẩm Bình định bán đồ ăn, vậy nguyên liệu nấu ăn khẳng định phải chọn laoij tươi mới, hương vị đồ ăn mới có thể đảm bảo.

Cô cũng không tính toán làm theo cách của bà ngoại trước kia, khách hàng có thể tùy ý gọi món.

Cách làm này mà lúc đông khách thì căn bản lo liệu không hết, đặc biệt là nếu nhiều người lại gọi nhiều món khác nhau, chỉ có một đầu bếp, còn phải đi tính tiền thu tiền.

La Cẩm Bình chuẩn bị một cái bảng đen, sẽ viết thực đơn mỗi ngày lên, khách tới liền có thể lựa chọn tren thực đơn, thay đổi thực đơn mỗi ngày không, còn có thể làm khách hàng có chút cảm giác như đnag mở blind box.

Mặc kệ như thế nào thì khách cũng sẽ đều chọn trong mấy món đó, có thể giảm bớt gánh nặng cho cô, chỉ riêng công tác chuẩn bị cũng có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Cô vẫn có tin tưởng vào trù nghệ của bản thân, đầu bếp Mộng và bà Tạ cũng cho cô niềm tin.

La Cẩm Bình cũng không xác định tiệm cơm nhỏ sẽ buôn bán ra sao, cũng không biết sẽ sử dụng hết bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, trước mắt cô cũng không rõ cách kinh doanh một tiệm cơm, cuối cùng quyết định hôm nay coi như buôn bán thử, mua một ít nguyên liệu về xem buôn bán được không.