Chương 43: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

“Thật nhiều người, chúng ta phải xếp hàng tới khi nào, mệt quá.” Nữ sinh mặc quần đùi đã bắt đầu oán giận.

“Nghe nói cửa tiệm này rất nhỏ.” Nữ sinh váy chữ A nghe thấy chị em oán giận, không khỏi chia sẻ tin tức mình đã hỏi thăm được.

Nữ sinh mặc quần đùi nghe xong, sắc mặt có chút không tốt: “Cửa tiệm nhỏ như vậy, sao nam thần của chúng ta có thể tới.”

Những lời khác Quý Kiều Kiều không có đánh giá, nhưng nghe được lời chê bai tiệm cơm nhỏ, cô nhịn không được, quay đầu lại nói với nữ sinh mặc quần đùi: “Ngại nhỏ thì cô đừng tới, chúng tôi tới ăn cơm còn bị mấy người làm chậm trễ thời gian, chúng tôi cũng chưa nói cái gì.”

Nữ sinh mặc quần đùi cũng biết mình đuối lý, bĩu môi không nói gì.

Quý Kiều Kiều trợn mắt, xoay người tiếp tục xử lý công việc trên di động.

“Được rồi, như này cũng thuyết minh ánh mắt của nam thần tốt, nam thần của chúng ta thật ưu tú.” Nữ sinh váy chữ A khuyên giải nữ sinh kia, nữ sinh mặc quần đùi thấy có bậc thang đi xuống, cũng không khó chịu nữa.

Hai người nhỏ giọng bắt đầu đàm luận các loại tin tức về Lý Phong Thần.

Những người này cũng không có chú ý đến một người đàn ông đội mũ đen đứng ở phía sau bọn họ, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.

Người đàn ông đội mũ đen chính là Lý Phong Thần, tuy rằng danh khí rất lớn, nhưng hắn cũng không thích rêu rao, ngày thường đều cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Đầu lưỡi Lý Phong Thần rất nhạy cảm, từ nhỏ cơ hồ không thể bình thường, cũng chỉ có đồ ăn ông ngoại làm thì hắn mới có thể ăn, nhưng khi nhà bọn họ xuất ngoại, liền mất liên hệ với ông ngoại, mà hắn cũng chỉ có thể cứng rắn ép buộc bản thân ăn cho xong, cũng chỉ ăn vừa đủ để duy trì năng lượng cơ thể.

Bình thường hắn muốn ăn, nhưng đầu lưỡi nhạy cảm làm hắn có yêu cầu vô cùng khắc nghiệt với đồ ăn, rất ít món ăn có thể làm đầu lưỡi của hắn không phản kháng, cho nên ngày thường hắn ăn rất ít, cơ thể phi thường gầy yếu, phảng phất như một trận gió cũng có thể thổi bay hắn đi.

Nhưng vào ngày hôm qua, hắn thấy được một tấm ảnh, khiến cho hắn muốn ăn, hắn cực kỳ muốn ăn thử, dù có khả năng cũng không ăn được nhiều.

Cũng có thể là đã lâu không gặp món gì mình thích, hắn theo bản năng chuyển phát video, còn bình luận một phen, không nghĩ tới lại thêm rất nhiều phiền toái cho việc đi ăn của mình.

Lý Phong Thần coi bản thân như một người bình thường, tự mình đi ăn cá chép dấm đường, tìm một chỗ trống liền ngồi xuống.

Đã nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên hắn tới một nơi nhỏ như vậy, ở trong nhận thức của hắn, mọi thứ đều không quan trọng bằng tay nghề của đầu bếp.

Nếu không phải thật sự cảm nhận được dục vọng của bản thân với món cá chép dấm đường kia, phỏng chừng hắn cũng không đến nơi này.

Đi vào nơi này, chân chính ngồi xuống ghế, Lý Phong Thần cảm thấy mình nghĩ sai rồi, ở chỗ này nhìn mọi người tới tới lui lui, hưởng thụ mỹ thực, khen ngợi không ngừng, nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa, giống như cũng là một chuyện rất hưởng thụ.

Chắc đây là cái được gọi là pháo hoa nhân gian, khó trách lúc trước đạo diễn đều nói hắn diễn được nhân vật dân chúng bình dân, lại vĩnh viễn không trở thành được, hắn có chút lý giải.

Cá chép dấm đường được bưng lên rất bình thường, không có xe đẩy, không có chuyên gia giới thiệu.

Lý Phong Thần nhìn đĩa cá chép trước mặt, có loại cảm giác thời gian chảy ngược, là cảnh tượng hơn bốn mươi năm trước.

Khi đó hắn vẫn là một đứa trẻ, trước mặt vẫn là đĩa cá chép dấm đường, chỉ là ông lão từ ái ở bên cạnh đã không còn nữa.

Lý Phong Thần dùng chiếc đũa chấm chút nước sốt nếm thử, đó là một loại hương vị quen thuộc, quen thuộc đến mức làm hắn cảm thấy bản thân đã quay về vài thập niên trước.

Cái hương vị này hắn sẽ không quên, Lý Phong Thần có chút kinh ngạc, hắn muốn gặp đầu bếp của tiệm, dò hỏi một chút chuyện,

Nhưng khách hàng chật ních xung quanh, hắn cũng không thể tùy tiện đi tìm đầu bếp, đành phải kiềm chế tâm tình xao động.

Tiếp theo nhấm nháp món ăn này, nó cũng không làm đầu lưỡi của hắn sinh ra cảm giác không thoải mái, ngược lại vô cùng sung sướng.