Chương 29: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

“Chúc Hồng, có phải bà già rồi nên mắt mờ rồi hay không, 11 giờ mới mở cửa, nếu già mắt mờ thì nên đi khám bác sĩ, giống tôi nè.” Bà Tạ vừa nói còn đỡ đỡ mắt kính viêc thị trên mũi mình.

“Bà... Thôi, tôi không nói chuyện với bà nữa, tôi chỉ đang quan tâm Cẩm Bình, một mình mở tiệm cơm, mệt nhọc.” Bà Chúc bị bà Tạ nghẹn họng, trợn trắng mắt.

La Cẩm Bình chạy nhanh tới ngăn cản trận tranh đấu: “Cháu không mệt, có người thích ăn đồ ăn cháu nấu, cháu vô cùng vui vẻ, cảm giác bản thân đã tìm được ý nghĩa cuộc sống ạ.”

“Vậy cháu lại bị trói buộc, bà là người từng trải, trù nghệ tốt thì có ích lợi gì đâu, mấu chốt là hầu hạ đàn ông tốt, không có đàn ông thì cũng có ích gì đâu.” Bà Chúc nói còn nhìn trộm về phía ông Bạch bên kia vài lần, muốn nhìn phản ứng của ông.

Bà Tạ cùng La Cẩm Bình nghe được lời này, sắc mặt liền thay đổi, lời này chính là đang ói ông ngoại, bà ngoại La.

Bà Tạ vén tay áo muốn tiến lên cãi nhau.

La Cẩm Bình ngăn bà Tạ lại, hơi hơi mỉm cười, vẻ mặt chân thành nói: “Nào có, dù hiện tại bà cũng không có chồng, nhưng không phải có con gái nuôi hay sao, đây mới là hưởng phúc.”

Vẻ mặt bà Chúc hoảng hốt, theo bản năng nhìn về phía ông Bạch.

Ông Bạch không dao động, toàn tâm toàn ý trêu đùa chú chim trong lồng.

Bà Chúc thấy ông Bạch không có phản ứng, tự biết bản thân nói gì cũng không thú vị, muốn rời đi, lại không muốn từ bỏ ông Bạch.

Mấy ngày nay lão Bạch đều trốn tránh bà, trừ phi là tới tiệm cơm nhỏ, bằng không căn bản là tìm không thấy ông, mà bà bởi vì ân oán với bà ngoại La, không quá thích tới tiệm cơm nhỏ, mấy ngày nay bà đều chịu đựng sự khó chịu trong lòng lại đây.

“Tôi thấy, người nào đó mỗi ngày ăn mặc như yêu tinh, cũng không nhìn xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn câu dẫn đàn ông. Tôi nhổ vào.” Bà Tạ không vừa mắt bà già này, mọi người đều tầm tuổi nhau.

Bà Chúc xấu hổ và giận dữ mà dậm chân một cái, không tha mà nhìn chằm chằm ông Bạch mới nhanh chóng ra khỏi tiệm cơm nhỏ.

La Cẩm Bình cảm giác da gà bản thân có thể rớt đầy đất, thật đáng sợ.

Không muốn nghĩ tới người như vậy, La Cẩm Bình lập tức đi đến bên cạnh ông Bạch xem ông định ăn gì.

“Rốt cuộc bà ấy cũng chịu đi rồi.” Ông Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, ông lại không phải mấy tên nhóc trẻ tuổi, mỗi ngày bị một người phụ nữ không thích dây dưa, chỉ thiếu phải qu·a đ·ời tại chỗ.

“Phốc, ông trực tiếp cự tuyệt không phải được rồi sao?” La Cẩm Bình tháy bộ dạng của ông Bạch, bị chọc cười.

“Cháu không biết đó thôi, bà ta căn bản không nghe, ông đã nói ông với bà ta không có khả năng, bà ta một hai phải nói là do con trai ông ngăn trở, còn nói muốn đi tìm con trai ông nói chuyện.” Ông Bạch mang vẻ mặt tuyệt vọng: “Đây là người phụ nữ càn quấy nhất mà ông biết, cũng khổ cho lão Vương có thể nhẫn nhịn ngần ấy năm.”

Cái này không chỉ La Cẩm Bình, ngay cả bà Tạ bên cạnh cũng phải cười ha ha lên.

Cuối cùng ông Bạch gọi một đĩa du bạo song giòn và củ cải ti, ông thích ăn mấy thứ giòn giòn, vui miệng.

Ông còn tưởng theo thói quen của La Cẩm Bình lúc trước, hôm nay khẳng định sẽ không có món này, không nghĩ tới thực đơn hôm nay không thay đổi, ông được ăn món mình thích cũng không chê Chúc Hồng phiền phức.

Tiệm cơm nhỏ hôm nay cũng rất đông khách, cơ hồ một lượt khách rời đi thì lại có một lượt khác tới, có đôi khi còn không có chỗ ngồi, La Cẩm Bình có nghĩ thầm muốn khuếch trương một chút.

Lúc trước cô không ngờ tiệm cơm nhỏ của mình lại phát triển nhanh như vậy.

Ngụy Gia Minh đi vào tiệm cơm vào đúng lúc này, từ lần trước hắn tới đã qua vài ngày, mấy ngày nay hắn đều bận rộn chuyện kiện tụng, án tử rốt cuộc được phán, hắn cũng có thể thả lỏng.

Thả lỏng xong, chuyện đầu tiên hắn nghĩ tới là đến đây ăn một bữa.

Lần trước hắn gọi cà tím nhồi thịt, cơ hồ không ăn đến, một chút hương vị cũng chưa nếm được, còn có viên kẹo mà bà chủ cho, hắn cảm thấy viên kẹo kia thật thần kỳ, mang đến hy vọng cho hắn.

Lần này, hắn phải tới ăn một bữa ủng hộ bà chủ.