Chương 2: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

Người nọ vừa nghe thấy cô đồng ý, liền lộ ra nụ cươi vừa lòng: “Chờ tôi.”

La Cẩm Bình cảm thấy hơi kỳ kỳ, bất quá không bao lâu thờcô liền tỉnh lại.

Đối với chuyện trong mơ, La Cẩm Bình cũng không có quá để ý, tuy rằng trong cô có thể học nấu ăn hơn nữa kỹ năng có thể áp dụng trong hiện thực, hiện tại là xã hội khoa học, cô không cảm thấy thật sự có người có thể đi vào giấc mộng.

Sự thật chứng minh La Cẩm Bình đã sai, ngày hôm đó cố liền nhận được một “món quà”.

Nhiều năm sau, La Cẩm Bình nhớ tới ngày hôm nay đều không khỏi bật cười, cô nhớ rõ lúc đó cô quá nhát gan, làm con thỏ thú bông ủy khuất muốn chớt, cũng may lúc đó nó còn chưa hiểu, bằng không sẽ cáu kỉnh.

Ngày này.

Một con thỏ thú nhồi bông rất lớn, La Cẩm Bình nhìn ra đại khái nó phải cao hai mét, đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà cô, nếu không phải có camera theo dõi, cô cũng sẽ không tin.

Trong lòng ngực con thỏ còn có thư mời xuất hiện tối qua.

Trong nháy mắt nhìn thấy con thỏ, La Cẩm Bình không hề cảm thấy bản thân là ‘người được chọn’, cô chỉ cảm thấy có người muốn mưu hại mình, lông tơ lập tức đứng thẳng, bước chân vội vàng trở lại trong nhà, trốn sau cửa quan sát ra phía ngoài, nếu có chuyện gì đột ngột phát sinh sẽ đóng cửa ngay lập tức.

Sau khi quan sát một lượt, cũng không phát hiện cái gì khác thường, nhưng cô cũng không dám đem con thú bông vào phòng, chỉ có thể đóng cửa lại.

La Cẩm Bình trở lại tổng phòng mà lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng thực mau đã bị thân ảnh thật lớn chặn tầm mắt.

Là con thỏ thú bông khổng lồ kia!

Cả người La Cẩm Bình cứng đờ, lui về phía sau vài bước, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ xuống: “Là ai?” Tha thứ cho cô vì quá nhát gan, căn bản không thể tiếp thu loại chuyện thần quái này.

“Không cần sợ hãi, tôi tới hỗ trợ cô quản lý Vạn Tự Lâu.”

Xung quanh đột nhiên truyền đến một giọng nói, không phải thanh âm âm trầm trong tưởng tượng của La Cẩm Bình, ngược lại là một thanh âm trẻ con đáng yêu, trong lời nói còn có chút bán manh.

“Mày, mày ở nơi nào?” Thanh âm này làm La Cẩm Bình tạm thời thả lỏng một chút, không sai, cô là một người thanh khống, đối với người có giọng nói dễ nghe, cô cảm thấy phần lớn hẳn không phải là người xấu.

“Tôi là thỏ con, cô nhìn tôi nè.” Nó liên tục bán manh.

La Cẩm Bình nhìn về nơi phát ra âm thanh, là con thú bông lớn kia.

Thấy La Cẩm Bình nhìn qua, con thỏ còn giật giật cánh tay, như chào hỏi với cô.

Quản lý số 233 đã nói với nó, gặp được người cần hỗ trợ, nó phải chào hỏi, như vậy hai bên mới có thể ở chung hài hòa, nó làm thật tốt, he he he ~

Chuyện này làm đầu óc La Cẩm Bình như bị đóng băng, trong lúc nhất thời không rõ bản thân đang nằm mơ hay đang tỉnh.

Chuyện vừa phát sinh làm tam quan của cô có chút rạn nứt, thanh âm dễ nghe cũng không thể cứu lại.

“Mày là người hay quỷ?” La Cẩm Bình gian nan nuốt nuốt nước miếng.

“Đều không phải nhé, tôi không phải đồ vật, tôi chính là người máy trợ lý nổi tiếng nhất nhất, tới trợ giúp cô.” Vừa nói, con thỏ thú bông còn nâng hai tay lên chọc chọc.

“Phốc.” Nhìn con thỏ thú bông có chút ngốc nghếch, nỗi sợ trong lòng La Cẩm Bình giảm bớt chút chút, mặc kệ là người hay quỷ, hẳn là không có ác ý với cô.

“Vậy mày là người máy, mày có thể thu nhỏ bản thân một chút không?” Quá lớn, cô cũng không dễ quan sát, còn có thể kiểm tra xem nó có thật sự là người máy hay không, người máy có thể thu nhỏ đúng không?

“Đương nhiên.” Con thỏ thú bông nói xong, mắt thường cũng có thể tháy nó đang bắt đầu thu nhỏ lại.

La Cẩm Bình ngây người, con thỏ thú bông liền biến thành một con thỏ thú nhồi bong cao tới cẳng chân cô, lùn lùn, đứng ở trước mặt cô, cũng trở nên đáng yêu hơn.

Cái này thật sự làm La Cẩm Bình tin lời con thỏ thú bông này.

Nó biết biến thân, còn biến ngay trước mặt cô, cô tận mắt nhìn thấy.

“Nói như vậy, thư mời kia là thật sự?” La Cẩm Bình sờ sờ cằm, nghĩ đến thư mời, không thể bày ra một kế hoạch lớn như vậy chỉ để lừa cô đi, cô hoàn toàn không có gì để lợi dụng.

“Đúng vậy, người máy trợ lý chúng tôi vẫn luôn phụ vụ gia tộc của cô và Vạn Tự Lâu, luôn trợ giúp mỗi một đời chưởng quầy Vạn Tự Lâu.” Con thỏ thú bông vặn vẹo vài cái, muốn làm thân với La Cẩm Bình một chút: “Đúng rồi, tên tôi là Ca Ca, cô có thể gọi tên tôi.”