Chương 15: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

Cuối cùng Ngụy Gia Minh chỉ có thể suy sụp tinh thần ngồi dưới tầng trệt nhà, hắn đã hỏi thăm khắp tòa nhà, không có kết quả mà hắn muốn.

Hắn không biết cách làm của bản thân có ý nghĩa hay không, nhưng hắn không muốn tin tưởng lý do thoái thác của nhà Tần Dung, họ nói là dio Trân Trân ham chơi, tự nhét đồ chơi vào trong miệng, làm tắc nghẽn khí quản, hít thở không thông mà ch·ết.

Hắn là người thân cận nhất của Trân Trân, từ khi Trân Trân còn nhỏ đã bắt đầu giáo dục cô bé không thể ăn đồ chơi, ngày thường còn nhắc đi nhắc lại, làm mẫu cho cô bé hiểu.

Trân Trân chưa từng làm hắn thất vọng, ngay cả ba ba, người thân cận nhất đưa cho cô bé ăn, cô bé cũng sẽ không ăn, còn sẽ đáng yêu cự tuyệt, nói mấy thứ này không thể ăn.

Cho nên, đối với mấy lời nói của người nhà Tần Dung, hắn một chữ cũng không tin.

Hàng xóm của nhà Tần Dung nói, buổi tối hôm đó họ đột nhiên nghe được một trận ồn ào, bên trong có tiếng trẻ con khóc cùng với một tiếng hét của phụ nữ.

Bất quá, lúc sau thanh âm liền nhỏ lại, bọn họ tưởng trẻ con ầm ĩ chọc giận mẹ, người mẹ mắng vài câu, đứa nhỏ liền ngừng quấy, kết quả sau nửa đêm liền nghe được tiếng xe cứu thương.

Ngụy Gia Minh còn nhớ rõ cái người phụ nức kia nhỏ giọng nói thầm: “Nói cái gì mà đồ chơi lấp cổ họng, cũng không nhìn xem lúc đấy là mấy giờ rồi, hơn phân nửa đêm đã hơn 4 giờ, làm gì còn đứa trẻ nào chơi nữa.”

Cũng vì một câu này làm sự hoài nghi trong nội tâm hắn lên tới đỉnh điểm.

Hôm nay Ngụy Gia Minh tới đây chính là vì xem có manh mối hay chứng cứ có thể chứng minh suy đoán này hay không, bất quá căn cứ theo tình huống trước mắt, rất có thể hắn sẽ không tìm được gì.

Xung quanh đã tối sầm xuống, đèn đường sáng lên, làm bóng tối quanh Ngụy Gia Minh được xua tan một ít.

Ngụy Gia Minh ngẩng đầu nhìn ánh đèn, nhìn ánh đèn này, hắn lại nhớ tới Trân Trân.

Nghĩ đến Trân Trân, Ngụy Gia Minh có một tia ý cười.

Cô bé nho nhỏ, nãi thanh nãi khí, cố tình còn nói chuyện rất nghiêm trang, nói nhà mình ở trân châu tinh, về sau vẫn muốn sống ở trân châu tinh, hỏi cô bé lý do, cô bé sẽ bĩu môi trả lời: “Con tên Trân Trân, nên sống ở trân châu tinh.”

Cô bé đã không còn nữa, Ngụy Gia Minh lại một lần lâm vào sự âm u.

Đôi mắt Ngụy Gia Minh đỏ lên, hắn theo bản năng nhắm mắt lại.

Nhưng đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, có ánh đèn flash lóe lên thuyết minh là có di động hoặc là camera, từ phương hướng kia có thể quay chụp đến trong nhà Tần Dung.

Ngụy Gia Minh suy nghĩ cẩn thận, đứng lên đi về phía tòa nhà kia, bởi vì ngồi quá lâu, hai chân đ·ã ch·ết lặng, vừa mối đứng dậy hắn không chạy bộ nhanh được, làm bước chân hắn hơi lảo đảo.

Nhưng bóng dáng hắn rất kiên định.

Tầng 12.

Lam Quân Ngôn trước sau như một, tiến hành công việc mỗi ngày của mình trên ban côn.

Hắn là một người chuyên quay video mukbang, ở trên mạng có chút danh tiếng, nghề tay trái này cũng làm hắn có một vuộc sống tương đối dễ chịu trong thành phố này.

Bình thường sau khi hắn tan tầm sẽ quay video, cắt nối biên tập rồi đăng lên mạng, khi phải tăng ca sẽ trực tiếp phát sóng trực tiếp.

Hơn nửa đêm phát sóng trực tiếp còn có cư dân mạng nói chuyện phiếm cùng, cũng sẽ không cảm thấy bản thân cô độc khi ở nhà một mình.

Hôm nay, Lam Quân Ngôn phi thường vui vẻ đặt một chén lẩu cay lớn về nhà ăn, có thanh cua, mì ăn liền..... phía trên còn có tương vừng nồng đậm, hương vị siêu đỉnh.

Hắn đã liên tục tăng ca hơn một tuần, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều chỉ có thể phát sóng trực tiếp, nói chuyện phiếm với cư dân mạng đến nửa đêm.

Tuy rằng nói chuyện phiếm với cư dân mạng cũng rất vui vẻ, nhưng thức đêm ộng thêm tăng ca, sự thống khổ này ai trải qua thì mới biết.

Hôm nay hắn rốt cuộc có thể ngủ sớm dưỡng thân thể rồi.

Lam Quân Ngôn thu thập mọi thứ xong, đổi một bộ quần áo thoải mái, ngồi trên ban công mở nắp lẩu cay ra, nhiệt khí nháy mắt xông ra.

Cuối cùng điều chỉnh camera liền bắt đầu quay video.

Hôm nay hắn mua lẩu cay của một cửa hiệu lâu đời trong vùng, đã buôn bán mười mấy năm, được cư dân chung quanh công nhận là số 1.

Mới vừa nếm một cái cá viên, liền nghe thấy tiếng chuông cửa.

Lam Quân Ngôn cả kinh, hắn thật sự không nghĩ tơi giơ này còn có người tìm hắn.

Hắn vội vội vàng vàng chạy tới mở cửa, là một người đàn ông.

“Anh có chú ý tới tối ngày 26 tháng trước, tầng 12 tòa B, anh có thấy chuyện phát sinh trong căn hộ đó không?” Người đàn ông trực tiếp mở miệng hỏi.