Chương 11: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

Sảnh chính của Vạn Tự Lâu vô cùng lớn, tiệm cơm nhỏ của cô phỏng chừng chỉ bằng một phần tư của nó.

Nhưng bên trong sảnh chính chỉ có một cái bàn, bốn cái ghế dựa, thấy thế nào cũng cảm thấy quái dị.

Sảnh chính quái dị và tiểu nhị quỷ dị, cho người ta cảm giác không ổn lắm.

Nhất thời La Cẩm Bình có chút do dự, luôn cảm thấy trong lòng sởn gai ốc.

Vào lúc La Cẩm Bình đang rối rắm nên chào hỏi như thế nào, tiểu nhị chủ động: “Xin mời đầu bếp đi theo tôi.” Nói xong, nó tự mình đi về phía trước.

La Cẩm Bình chỉ có thể đi theo phía sau, kỳ quái chính là bọn họ đi ít nhất năm phút rồi, cảnh tượng chung quanh vẫn là sảnh chính và cái bàn kia, không có thay đổi.

Cũng không biết đi bao lâu, bóng người phía trước rốt cuộc ngừng lại: “Được rồi, chính là nơi này.”

Vừa dứt lời, cảnh tượng chung quanh biến thành nhà bếp mà La Cẩm Bình theo đầu bếp Mộng học tập, tiểu nhị cũng rời đi.

Nhưng tựa hồ chỉ là giống mà thôi, La Cẩm Bình cũng không nhìn thấy đầu bếp Mộng.

Cũng không làm La Cẩm Bình chờ đợi lâu, thực mau liền có một giọng nam vang lên giữa không gian, là giọng nói của người đàn ông buổi chiều kia.

“Tôi muốn một phần canh cà chua trứng.” Người đàn ông nói.

La Cẩm Bình nghe vậy liền minh bạch đây là món ăn khảo hạch của mình, chỉ là không biết một bát canh cà chua trứng rốt cuộc có hàm nghĩa gì.

Canh cà chua trứng cũng không khó àm, phòng bếp rất nhiều nguyên liệu, La Cẩm Bình cầm cà chua chuẩn bị bắt đầu động thủ.

Ngay vào lúc La Cẩm Bình cầm đến cà chua, cảnh tượng chung quanh cô đột nhiên bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếp theo cô xuất hiện trong một phòng bếp xa lạ.

Một người đàn ông mặc áo ngủ, bên ngoài tròng một cái áo khoác, đang ở trong phòng bếp bận rộn.

La Cẩm Bình đi vào nhìn nhìn, phát hiện là khảo hạch viên hôm nay của cô, không biết Vạn Tự Lâu có phải vì tiện cho cô quan sát hay không, trên đầu mỗi người còn xuất hiện một cái tên, giống như NPC trong game online vậy.

Mà khảo hạch viên hôm nay tên là Ngụy Gia Minh.

Ngụy Gia Minh tựa hồ không có chú ý tới sự tồn tại của cô, chuyên tâm nấu ăn.

La Cẩm Bình tiến lên định chào hỏi với Ngụy Gia Minh, kết quả phát hiện tay cô thế nhưng xuyên qua cả thân thể hắn. Lại thử đụng vào các loại nguyên liệu nấu ăn, phát hiện cũng trực tiếp xuyên qua, tiếp theo cô muốn rời khỏi phòng bếp, lại phát hiện có một bức tường vô hình nhốt cô trong phòng bếp.

La Cẩm Bình chỉ có thể bất đắc dĩ trở về xem Ngụy Gia Minh nấu ăn.

Nhìn nguyên liệu nấu ăn, La Cẩm Bình cảm thấy hẳn là hắn đang nấu canh cà chua trứng. Vừa lúc cô có thể quan sát phiên bản canh cà chua trứng của Ngụy Gia Minh, món ăn có thể đả động khảo hạch viên khẳng định không bình thường.

Ngụy Gia Minh cắt cà chua thành miếng lớn, đập hai quả trứng gà rồi đánh tan, đun nóng dầu trong nồi, đổ cà chua vào nồi xào trước, xào nát, mới đổ nước vào đun.

Đượi nước canh sôi mới đổ trứng gà vào, Ngụy Gia Minh nhanh chóng đổ trứng gà vào quấy quấy, cuối cùng cho hành thái vào nồi.

Ngụy Gia Minh bưng bát canh ra khỏi phòng bếp, La Cẩm Bình cũng theo bản năng đi qua.

Lúc này đây La Cẩm Bình không bị bất luận cái gì ngăn trở khi rời khỏi phòng bếp, xem ra phạm vi hoạt động của cô thay đổi theo cốt truyện.

Ngụy Gia Minh đặt bát canh cà chua trứng lên bàn cơm, tiếp theo một người phụ nữ đi ra khỏi phòng ngủ, tới phòng khách.

Cô gái tên Tần Dung.

Tần Dung nhìn bát canh cà chua trứng trên bàn cơm, trên mặt vẫn giữ nụ cười, ngữ khí lại có chút bất đắc dĩ: “Lại là canh cà chua trứng gà à.”

Ngụy Gia Minh nhún nhún vai: “Không có biện pháp, anh chỉ biết làm món này, em cũng biết mà.”

“Được rồi.” Tần Dung cúi đầu ăn canh, vẫn là hương vị quen thuộc, canh cà chua trứng gà của Ngụy Gia Minh: “Hương vị thực không tồi nha.”

Ngụy Gia Minh cười, có chút kiêu ngạo, tuy rằng chỉ biết nấu một món này, nhưng hương vị tuyệt đối không thể chê.

Tần Dung kéo kéo áo Ngụy Gia Minh, có chút làm nũng: “Nhưng ăn nhiều, em cũng muốn ăn món khác.”

Ngụy Gia Minh chịu không nổi khi vợ làm nũng, chỉ có thể liên tục đáp ứng.

Tần Dung thấy vậy phảng phất như nhớ tới cái gì, bĩu môi oán giận: “Lần trước anh cũng nói như vậy, lần trước nữa cũng vậy, còn có......”

“Anh nấu món khác đều không thể ăn, em cũng biết mà.” Ngụy Gia Minh có chút bất đắc dĩ, hắn thật sự học không được, chỉ có một món canh cà chua trứng này là ngon.