Luke ngồi đối diện thấy Mễ Hòa cười rạng rỡ như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy lúc cô cười rộ lên trông đẹp thật sự!
Thế là cậu ấy bèn nói: “Sao anh có thể hại em được, nếu chú của anh và quý cô Linley xem mắt thành công, vậy sau này anh chính là anh trai của em rồi, nào, gọi một tiếng anh trai thử xem.”
Mễ Hòa không thèm để ý đến cậu ấy, một người anh trai không đáng tin như vậy, thử hỏi sao cô có thể nhận làm anh cho được.
Bởi vì cô chỉ uống một ngụm nhỏ nên tác dụng của chất gây ảo giác cũng trôi qua rất nhanh, hai người dần dần khôi phục bình thường. Luke bỗng nói với Mễ Hòa: “Con gái con đứa nên cười nhiều một chút, nụ cười của em ban nãy trông đáng yêu lắm.”
Mễ Hòa cũng không dám uống ly nước “Đưa bạn bay lên trời” kia nữa, chỉ lẳng lặng trừng mắt nhìn Luke, khiến Luke đành giơ tay chịu thua: “Được rồi, đừng giận anh mà, hôm nay em cũng lén đến đây đúng không? Mục đích của hai chúng ta giống nhau, đều muốn xem thử quan hệ giữa hai người họ tiến triển đến bước nào mà nhỉ?”
Mễ Hòa đáp: “Có điều ngồi chỗ này chẳng nhìn thấy được gì cả.” Mấy khoang thực tế ảo này đóng cửa cài then kín mít như vậy, hẳn là để giữ sự riêng tư cho khách hàng rồi.
Luke trả lời: “Ai nói không thấy chứ?” Dứt lời, cậu ấy lôi từ trong túi ra một sợi dây cáp, đưa cho Freddy, năn nỉ: “Nhờ cậu đấy.”
Freddy liếc mắt nhìn Luke, thấy dáng vẻ cầu xin của Luke, đành vươn tay nhận lấy sợi dây cáp, rồi nói: “Thể theo tâm trạng ngày càng tốt đẹp của chú Collins dạo gần đây cùng với mức độ quan tâm đến chuyện ăn mặc thì tỷ lệ thành công hôm nay chắc chắn phải hơn chín mươi phần trăm.”
Luke đáp: “Nhưng chẳng lẽ cậu không tò mò cuộc xem mắt giữa hai người họ diễn ra như thế nào hả?” Có điều Freddy chẳng thèm tiếp lời, từ trên xuống dưới để lộ rõ thái độ vô cùng chắc chắn: Không tò mò chút nào!
Thế là Luke đành quay sang hỏi Mễ Hòa: “Em gái Tiểu Mễ à, em có tò mò xem mẹ em và chú anh nói gì, làm gì bên trong không?”
Kỳ thật Mễ Hòa tò mò chết đi được, và theo tình hình trước mặt thì rõ ràng là Freddy có cách nào đó để quan sát được cảnh tượng diễn ra trong các khoang thực tế ảo khác, thế là Mễ Hòa cũng nhạy bén nhận ra ý của Luke, lập tức hùa theo cậu: “Em cùng tò mò lắm á, anh Freddy ơi, anh thật sự không muốn xem thử thiệt hả?”
Luke lặng lẽ tặng cho em gái ngoại lai của mình một cái like to tướng trong lòng, nghĩ thầm mặc dù trông cô có hơi khờ nhưng vẫn đủ thông minh để hiểu được ý cậu ấy đó thôi!
Freddy bình tĩnh nhìn hai anh em ngu xuẩn vừa ra lò này, còn chưa chính thức quen nhau đâu, thế mà hai người này đã lên cùng một thuyền rồi, cuối cùng anh chỉ đành giơ hai tay đầu hàng: “Thôi được.”
Dứt lời, anh lập tức cắm một đầu sợi dây cáp vào thiết bị đầu cuối đeo trên cổ tay của mình, sau đó cắm đầu còn lại vào một cổng dưới mặt bàn, kế tiếp, ngón tay khẽ lướt nhanh trên màn hình thiết bị. Sau vài thao tác, khung cảnh trước mặt Mễ Hòa bỗng thay đổi, ba người họ ban nãy còn ngồi trong khoang thực tế ảo, giờ đã lơ lửng giữa đại dương mênh mông.
Lúc vừa mới phát hiện mình lơ lửng trong nước, cô vô thức nín thở, sợ bị sặc, nhưng ngay sau đó mới bàng hoàng nhận ra đó chỉ là hình chiếu thực tế ảo mà thôi.
Khó trách các khoang thực tế ảo ở đây lại trông kỳ quái như vậy, thì ra các khách hàng ngồi bên trong có thể tự do chọn lựa cảnh sắc hiện ra bên ngoài khoang. Cảm giác vừa nhâm nhi đồ uống vừa ngắm cảnh đẹp này thật sự rất thoải mái!
Ba người vừa ngoái đầu lại, đập vào mắt là Hannah và ngài Collins đang ngồi đối diện nhau.
Trong lòng biển xanh thăm thẳm, hai người họ ung dung ngồi ăn bánh thưởng trà, trên bàn bày đủ loại bánh ngọt tinh xảo cùng với tách trà nóng, xung quanh lại có vô số loài cá đang dạng tung tăng bơi lội, thậm chí có con còn lướt ngang qua mặt hai người họ, khung cảnh đó thật chẳng khác nào đang lạc vào thế giới cổ tích cả.
Mễ Hòa chợt hiểu ra tại sao nhà hàng dinh dưỡng này lại nổi tiếng như vậy.
Bởi vì cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Thế nên khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tâm đầu ý hợp của Hannah và ngài Collins, cô chỉ biết lặng lẽ thắp nến trong lòng thay trung tá Dương, cái thứ gọi là duyên phận này vốn đã vô cùng kỳ diệu.