Chương 47: Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà

Ở độ tuổi nằm giữa thiếu niên và thanh niên này, dung mạo của cậu ấy có vẻ hơi hiền dịu, đường nét gương mặt cũng chưa rõ ràng, nhưng lại chẳng khác nào tinh linh trong truyền thuyết, có thể nói là người đẹp nhất mà cô từng gặp cả hai kiếp, khiến cô chỉ biết ngẩn tò te ngắm nhìn đến ngơ ngẩn.

Dưới nắng, mái tóc ngắn của cậu như phát ra ánh kim lấp lánh, và thứ càng thu hút người khác hơn nữa chính là đôi tai lạ thường mà mái tóc ngắn không giấu đi được của cậu ấy, có vẻ là do gen dã thú nào đó quy định, nhưng trùng hợp làm sao lại trông rất giống tai của tinh linh. Nếu nói cậu thiếu niên trong “Ca vương toàn ngân hà” tựa như thiên sứ, vậy thiếu niên với mái tóc xám bạc và đôi tai nhọn này chính là tinh linh rồi.

Có lẽ cậu ấy cũng biết vẻ đẹp của mình tương đối trung tính nên cố tình cắt tóc thật ngắn để tỏ rõ giới tính bản thân, chỉ là mái tóc ngắn đó lại càng làm tôn lên đường nét của cậu, khiến đôi tai nhọn cũng càng thêm mộng ảo.

Tóm lại là Mễ Hòa thật sự không dời mắt nổi nữa, cậu quá đẹp, đẹp đến nỗi chỉ cần nhìn thiếu một giây thôi là có cảm giác như mình chịu thiệt vậy!

Đúng lúc này, cậu thiếu niên tóc đen đứng bên cạnh cất tiếng cười nhạo vừa du dương lại có vẻ lười biếng: “Lại thêm một nhóc xem đến ngu người.” Nếu không nhờ tiếng cười đó gọi lý trí của Mễ Hòa quay về, có lẽ cô sẽ tiếp tục nhìn cậu ấy mãi như vậy mất thôi.

Bấy giờ, tầm mắt của Mễ Hòa cũng thuận theo mà dời về phía thiếu niên tóc đen. Dung mạo của cậu thiếu niên này không đẹp bằng cậu trai tóc bạc, hơn nữa trên mặt còn đeo một cặp kính. Ở thế giới mà khoa học kỹ thuật đã phát triển đến đổ có thể ghép tim máy cho con người mà lại còn có người phải đeo kính vì tật ở mắt thì chứng tỏ rằng người này có thể nói là bần cùng tột độ, nghèo đến nỗi ngay cả tiền để điều trị cho khỏi hẳn tật ở mắt cũng không trả nổi.

Mễ Hòa nghĩ thầm trong lòng: tiếc thật đấy, bởi cậu thiếu niên tóc đen này sở hữu đôi mắt xanh trong trẻo như màu của viên ngọc lục bảo thuần khiết nhất, thế nên dù vẻ ngoài trông cũng bình thường nhưng nhờ đôi mắt xinh đẹp đó mà được điểm tô thêm vài phần sinh động.

Có lẽ vì anh cao hơn cậu thiếu niên tóc bạc, cộng thêm đôi mắt tựa ngọc lục bảo kia, nên dù có đứng bên cạnh cậu thiếu niên tóc bạc cực kỳ bắt mắt thì cũng không bị khí thế của cậu chèn ép thành phông nền. Vừa nhìn thấy cậu thiếu niên tóc đen, Mễ Hòa đã có cảm giác đó là tinh anh trong số những người định hướng, bởi dù là vẻ lãnh đạm hay khí chất bình tĩnh của anh đều khiến người khác cảm thấy anh không phải người bình thường.

Mặc dù bị anh châm chọc nhưng Mễ Hòa chẳng hề thấy xấu hổ, trái lại còn thẳng thắn khen ngợi: “Anh trai này thật sự rất đẹp.”

Cậu thiếu niên tóc bạc mỉm cười, cả gương mặt cũng theo đó mà bừng sáng, càng thêm đẹp mắt, tròng mắt Mễ Hòa cũng sắp lòi ra ngoài luôn. Phải làm sao bây giờ, cô muốn chụp một bức ảnh toàn thân của cậu ấy quá đi mất?

Cậu thiếu niên tóc bạc hỏi cô: “Em tên gì?”

Mễ Hòa ngoan ngoãn trả lời: “Em tên là Mễ Hòa.”

Cậu thiếu niên lại hỏi: “Quan hệ giữa em và quý cô Linley là gì thế?”

Lúc này, trong đầu Mễ Hòa chợt hiện lên câu nói ban nãy của cậu thiếu niên tóc bạc: “Cùng chú tới xem mắt quý cô Linley.” Giờ Mễ Hòa mới thình lình hiểu ra, khó tránh lỗ tai của anh lại nhọn, vì Hannah từng đề cập tới rằng tổ tiên gia tộc Collins từng được cấy gen của sói.

Cô đáp: “Đó là mẹ của em.”

Thiếu niên tóc trắng gật đầu tỏ ý đã biết. Trước khi đến đây, cậu ấy đã tìm hiểu sơ về Hannah cùng vói chú mình rồi, quả thật cô ấy từng quyên trứng để sinh ra một người con gái. Lúc này, khi đối mặt với Mễ Hòa, cậu ấy chợt nói: “Quý cô Linley đúng là người tốt, chỉ là con gái được sinh ra từ trứng quyên tặng thôi mà cũng đồng ý dẫn theo bên cạnh.”

Sau đó, cậu ấy còn nói: “Nhưng nếu chịu dẫn “con tặng” theo mình tới đây, hẳn quan hệ giữa cô ấy và đối tượng được quyên tặng không bình thường, nhỉ?”