Sau khi hai đứa nhỏ ăn no căng bụng, Mễ Hoà lại xin Doro dẫn mình tới núi Everest để hái hoa sen trắng. Ai ngờ lúc đến nơi, bọn họ phát hiện hoa sen trắng mọc ở bên hồ đã không còn thấy đâu nữa. Dù Mễ Hoà lục tung chỗ đó lên tìm hồi lâu cũng chẳng thu hoạch được gì, kể cả một chiếc lá.
Doro chỉ đành an ủi cô: “Có lẽ chỗ khác sẽ có.” Nhưng ai cũng hiểu ngầm rằng ở thời đại mọi thứ đều biến dị này, không có là không có.
Mễ Hòa thấy hơi mất mát, chỉ đành đi theo Doro tới một chỗ khác để thu thập tiêu bản.
Doro dẫn hai người họ đến một bình nguyên, xung quanh không có núi cao, hoa cỏ cũng tương đối nhiều. Trước khi lên mặt đất, Doro đã căn dặn rằng không thể tự ý chạm vào các loài động – thực vật trên đó, bởi rất có thể một đoá hoa trông sặc sỡ đẹp mắt lại biết ăn thịt người cũng không chừng. Thế nên, cả hai đều ngoan ngoãn khởi động lồng từ trường phòng hộ rồi bám sát theo sau Doro.
Lúc này, trong tầm mắt của họ chỉ toàn hoa là hoa, một biển hoa khổng lồ màu đỏ cao hơn một mét, cánh hoa to lớn đến độ chỉ cần một cánh là đã có thể dùng làm áo choàng cho Doro rồi, bề ngoài thì trông có vẻ giống hoa anh túc của cổ địa cầu.
Dưới ánh mặt trời sáng chói, cánh đồng hoa anh túc đỏ bát ngát mênh mông phất phới theo chiều gió, mật hoa ngọt ngào cũng bị gió thổi lên đỉnh nhụy, để rồi lọt qua khe hở giữa cánh hoa, chảy hết xuống đất, khiến Mễ Hoà nhìn mà tiếc hùi hụi.
Khoảnh khắc máy kiểm tra của Doro chạm vào cây hoa khổng lồ kia dường như đã làm kinh động đến cả biển hoa, tất cả đồng loạt run run cành lá, sau đó khép kín đoá hoa đỏ rực lại.
Kế tiếp, cánh hoa đỏ bỗng đập cánh bay lên.
Không đúng, là con bướm màu đỏ.
Hình dạng của những con bướm này giống cánh hoa y như đúc, nhưng khi nhìn thẳng trực diện cảnh tượng chúng mở cánh đập phất phới thì quả thật đẹp không tả siết, lần đầu tiên trong đời Mễ Hòa được nhìn gần thứ màu sắc sặc sỡ đó tới vậy.
Mặc dù cả ba người đều mở lồng từ trường, nhưng mấy con bướm bị họ quấy rầy vẫn quay sang tấn công ba kẻ ngoại loại là họ. Đúng lúc này, trong tay giáo sư Doro bỗng xuất hiện một cây súng laze, bắn thủng cánh vài con bướm trên không trung.
Mộc Thần đứng phía sau biểu hiện rất bình tĩnh, vừa kéo Mễ Hòa lại gần, vừa nói với cô: “Em đứng đằng sau anh đi.” Sau đó cậu ấy lôi một cây súng laze khác ra, cùng tấn công đám bươm bướm với giáo sư Doro.
Mễ Hòa nhìn cậu thiếu niên chỉ cao hơn mình nửa cái đầu thế mà lại ra sức bảo vệ mình trong lúc nguy cấp thì cảm động vô cùng, trái tim như được ngâm trong làn nước ấm, lòng nghĩ thầm ngày thường cái miệng của anh Thần Thần hơi hỗn xíu, cũng hay xem thường mình, nhưng tính ra cũng biết quan tâm người khác đấy chứ!
Ba người nhanh chóng xuyên qua biển hoa anh túc và đàn bướm khổng lồ kia, sau đó hiện ra trước mắt họ là từng quả cầu to lớn đứng chắn ngang ngay giữa đường.
Mất vài giây Mễ Hòa mới nhận ra hoa văn xanh thẫm quen thuộc bên ngoài quả cầu kia: “Dưa… dưa hấu?”
Quả dưa hấu cao hơn một mét này cũng là do bị biến dị hả?
Nhưng ngay sau đó, Mễ Hòa lại vui ra mặt, dưa hấu lớn thành thế này, chẳng phải bên trong sẽ có rất nhiều thịt dưa hấu sao? Tức là cô có thể ngồi hẳn vào trong quả dưa, vùi mặt ngấu nghiến rồi, đúng không?
Chỉ là, thực vật của năm thứ ba trăm theo lịch thiên văn lúc nào cũng có thể khiến cô gái Mễ Hòa nhớ mãi không quên các loại thực vật trên cổ địa cầu phải đen mặt.
Cái loại dưa hấu cứ hết lớp vỏ này lại đến lớp vỏ khác là cái quái quỷ gì vậy, dưa hấu phong cách búp bê Nga hả?