Chương 30: Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà

Mễ Hoà - một người bình thường mệt mỏi lê bước về nhà, nhìn thấy nửa chén gạo năm màu mà mình cực khổ tuốt bằng tay cả nửa ngày trời, thầm nghĩ tuy sản lượng thấp, nhưng tốt xấu gì cũng do tự tay mình trồng, hơn nữa còn được ăn cùng với cha, chia sẻ thành quả lao động đầu tiên của cô.

Cháo nấu từ gạo ngũ sắc không sặc sỡ đủ màu, trái lại tương đối trong suốt. Bởi vì số lượng quá ít nên nồi cháo cô nấu ra không có cảm giác sền sệt, miễn cưỡng xem như nước cơm. Nhưng nhìn mấy hạt cơm đủ màu chìm dưới đáy chén cũng vui tai vui mắt lắm.

Nhìn nước cơm trắng đục như sữa, Mễ Hoà đột nhiên nghĩ đến trước khi trồng lúa nước, chậu hoa đó từng được dùng để trồng hoa sen trắng hái về từ đỉnh Everest. Trên cổ địa cầu lan truyền rất nhiều truyền thuyết kỳ diệu liên quan đến đỉnh Everest, với lại cô cảm thấy hoa sen trắng này vừa nở lâu lại toả hương thơm kỳ lạ như thế, chắc chắn bản thân nó không hề tầm thường chút nào. Có lẽ phân bón từ xác hoa sen trắng khô đã làm ảnh hưởng đến lúa nước của cô.

Mễ Hoà vừa nghĩ vậy, trong đầu chợt loé lên suy nghĩ có khi nào sau khi ăn gạo ngũ sắc, cô sẽ biến thành siêu nhân không? Hoặc là sở hữu siêu năng lực gì đó?

Cô vừa nghĩ ngợi lung tung, vừa đợi trung tá Dương về, nhưng chờ tới khi nước cơm nguội lạnh hết cả, đến tận nửa đêm luôn mà trung tá Dương vẫn chưa về. Cô biết anh ấy hẳn là nhận nhiệm vụ gấp rồi nên quyết định không tiếp tục đợi nữa, cầm chén nước cơm phần mình lên húp cạn, chén còn lại thì sai người máy bảo quản tốt. 

Tuy nước cơm nấu từ gạo ngũ sắc đã nguội, nhưng hương vị vẫn rất thơm ngon, trong nước cơm trừ mùi thơm của gạo thì vị còn ngọt thanh hơn cả cơm gạo mà cô từng ăn kiếp trước, hơn nữa hương vị của từng hạt gạo ngũ sắc dưới đáy chén không hề giống gạo bình thường xíu nào, cực kỳ dẻo, lúc từ từ nhấm nuốt trong miệng sẽ cảm nhận được vị ngọt thoáng qua, khiến người ta không thể dừng đũa.

Mễ Hoà cảm động đến sắp khóc, đây chính là hạt gạo mà cô vất vả gần nửa năm mới trồng ra được, ngon quá đi!

Ăn xong nước cơm một cách vô cùng trân trọng, chỉ hận không thể liếm sạch cả chén, cô mới vui vẻ về phòng ngủ.

Vậy mà đến nửa đêm,  cô lại tỉnh giấc. 

Đầu tiên, bụng cô quặn lên từng cơn dữ dội, cảm giác như ruột sắp xoắn hết lại với nhau, người máy bị tiếng của cô đánh thức, định đưa cô đến khoang y tế. Nhưng khi Mễ Hoà được người máy bồng lên, một cảm giác mãnh liệt khác lại chiếm trọn tâm trí, đó là tống hết tất cả những thứ trong cơ thể ra.

Sau đó, cô cảm thấy bản thân suýt chút chết trong nhà vệ sinh, ruột gan phèo phổi mém nữa là bị đào thải hết  ra ngoài.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, người máy vội vàng đưa cô đến khoang y tế. Nhưng trước khi vào khoang để quét, Mễ Hoà lại vật lộn trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới bước ra.

Không dễ dàng gì mới trèo lên được khoang y tế, sau khi khoang y tế quét một lượt thì hiển thị rằng cô chỉ bị mất nước nhẹ do đi tiêu quá nhiều, hiện đã kê đơn thuốc trị tiêu chảy cho cô, các chỉ số còn lại không có vấn đề gì.

Khi Mễ Hoà mở mắt thêm lần nữa thì phát hiện Hannah đang đứng bên cạnh khoang y tế. Thấy cô tỉnh, Hannah giơ tay ra lau mồ hôi trên trán, nói với cô một câu: “Sao con lại bất cẩn như vậy?”

Mễ Hòa gọi một tiếng với vẻ mặt đáng thương: “Mẹ ơi.”

Hannah nhìn thấy vẻ mặt bình thường hồng hào như quả táo đỏ của Mễ Hòa giờ trở nên tiều tụy, cũng không đành lòng mắng cô nữa: “Mẹ đã kiểm tra toàn bộ chỉ số sức khoẻ của con rồi, không có vấn đề gì lớn cả, đợi chút nữa lấy ít thuốc uống là đỡ thôi."

Mễ Hòa kề gương mặt nhỏ của mình vào tay của Hannah, Hannah nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô bèn vươn tay xoa đầu đầy dịu dàng, còn nói một câu: “Con đúng là đứa trẻ ngốc nghếch”

Bởi vì có Hannah ở bên cạnh nên Mễ Hòa đã yên tâm ngủ nguyên một đêm.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, cô đã đỡ hơn rất nhiều, người máy cầm thuốc bổ sung dinh dưỡng sau khi bị bệnh cho Mễ Hòa, ăn xong cô lại chạy vào nhà vệ sinh lần nữa. Có điều lần này, khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cô cảm thấy cả người trống huơ trống hoắc, nhẹ nhàng như chỉ còn lại một lớp da vậy.

Có lẽ nhờ uống thuốc dinh dưỡng mà cơ thể cô bắt đầu khỏe lại.

Nhưng cũng vì lần giày vò này mà Mễ Hòa không dám đưa chén nước cơm năm màu cho trung tá Dương ăn, chỉ đành ngậm ngùi đổ nguyên chén nước cơm đi. 

Khi vợ của thượng tá nghe tin Mễ Hòa bị ốm thì đã dẫn Mộc Thần đến thăm Mễ Hòa.

Khi MộcThần đến, cậu ta còn mang theo một túi gạo nhỏ mà cậu ta mới tuốt vỏ hôm qua. Mễ Hòa rất chi là cảm động, bởi vì dù Mộc Thần thu hoạch được nhiều hơn cô, nhưng số gạo này có ý nghĩa kỷ niệm rất lớn,  hai người họ đã chăm sóc nó cẩn thận cả nửa năm trời, giờ Mộc Thần thế mà lại sẵn lòng tặng cô một túi gạo nhỏ…

Mộc Thần nhìn vẻ mặt phờ phạc của cô, biết tối qua cô đã chịu khổ nhiều, bèn nói: “Gạo của anh cho em ăn đó.”

Ngay khi Mễ Hòa cảm động đến mức định nói lời cảm ơn cậu ta, Mộc Thần lại đế tiếp một câu: “Em thật ngu ngốc, ngay cả lúa nước cũng không thể trồng tốt."

Mễ Hòa: Bạn nhỏ của cô ấy sao lại trong ngoài không đồng nhất như vậy, người định hướng đúng là khó ưa mà!