Chương 20: Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà

Lứa gà con thứ hai của phòng thí nghiệm trông bình thường hơn lứa đầu rất nhiều, không có gà bốn cánh, cũng không có gà hai đầu, Mễ Hòa tưởng rằng mình có thể ăn được thịt gà bình thường rồi nhưng không bao lâu sau, lứa gà con này dần dần chết đi rất nhiều.

Hannah nói sức đề kháng của lứa gà con này rất yếu, chẳng bao lâu sau thì chúng đã chết sạch, nỗi mong chờ của Mễ Hòa lại tan vỡ.

Khi lứa gà con thứ ba được sinh ra, mọi người cũng vô cùng cẩn thận, lứa gà con này từ ngoại hình đến sức sống đều tốt hơn những lứa trước nên mọi người cũng đầy mong chờ, nhưng lứa gà này lại không biết đẻ trứng dù đã đến mùa sinh sản, tức là chúng không có khả năng sinh sản.

Doro nói: “Khả năng sinh sản thấp là một vấn đề lớn trong thời đại này, không chỉ có loài người mà đến động vật cũng vậy, cô đừng nản lòng, tiến sĩ Linley à.”

Hannah gật đầu rồi tiếp tục thí nghiệm.

Hết lứa này đến lứa gà con khác trở thành đối tượng thí nghiệm, Mễ Hòa cũng dần dần không quan tâm đến điều đó nữa, bởi vì việc phục hồi gen là một quá trình lâu dài và không thể thành công trong một sớm một chiều được.

Sự chú ý của Mễ Hòa đã chuyển sang Mộc Thần - người bạn mới của cô rồi, người bạn nhỏ Mộc Thần có đôi mắt đen và mái tóc đen tiêu chuẩn của người phương Đông giống như ngài Thượng tá vậy, nhưng nước da của cậu ta lại trắng vô cùng, hơn nữa, cậu ta cũng đã thừa hưởng nét tinh xảo của vợ Thượng tá, nếu không phải Mễ Hòa biết cậu ta là anh trai thì có lẽ cô cũng sẽ nhận nhầm cậu ta là chị gái.

Nhà Muller chuyển đến sống cạnh nhà trung tá Dương, Mễ Hòa thường xuyên đến gõ cửa tìm Mộc Thần để chơi đùa, nhưng Mộc Thần đều phớt lờ cô, cậu ta thường xuyên gọi điện thoại ba chiều với các bạn ở Mars, hoặc là chơi với mọi người trên cộng đồng ảo ở Tinh Võng, cậu ta rất ghét Mễ Hòa.

Mễ Hòa dắt con gà trống lớn của mình, nói với Mộc Thần: “Anh ơi, em cho anh mượn con gà trống lớn của em để cưỡi nhé? Chúng ta cùng nhau chơi được không?”

Mộc Thần liếc nhìn con quái vật gà hai đầu cao gần một mét đứng bên cạnh Mễ Hòa, cậu ta bực bội nói: “Không cưỡi.” Cậu ta thầm nghĩ rằng cô bé người thường ngốc nghếch này đúng là đáng sợ, không ngờ cô lại cưỡi một con quái vật gà được tạo ra bởi thí nghiệm thất bại, Trái Đất đúng là một nơi quê mùa!

Mễ Hòa nói tiếp: “Vui lắm đấy! Cô Cô chạy như bay vậy, nhanh vô cùng.” Cô đưa sợi dây thừng trên tay cho Mộc Thần, thực ra Mộc Thần cũng có chút động lòng sau khi nghe cô nói vậy. Suy cho cùng cậu ta cũng chỉ là một cậu bé đang trong độ tuổi tò mò về mọi thứ, tuy con quái vật gà trông cao lớn, nhưng nó có vẻ rất ngoan hiền, nên cậu ta miễn cưỡng nói: “Được thôi, anh sẽ thử xem.”

Lúc này, Mễ Hòa vỗ vào đầu của con gà hai đầu, con gà hai đầu lập tức nằm sấp xuống, Mộc Thần cưỡi lên nó, cậu ta cảm thấy dưới mông ấm áp, lông gà cũng rất mềm mại và thoải mái.

Mộc Thần kéo dây, cậu ta nghĩ đến những người bạn của mình ở thủ đô Mars trông cũng rất oai vệ khi kéo dây cưỡi tê giác, cho nên trong lòng cậu ta cũng có chút nóng hầm hập.

Nhưng sau khi cậu ta kéo dây thì con gà vẫn không hề nhúc nhích, Mễ Hòa cũng có chút sửng sốt, bình thường con gà hai đầu rất ngoan mà, chẳng lẽ vì Mộc Thần nặng hơn cô nên con gà không thể chở nổi cậu ta?

Mộc Thần từ trên con gà bước xuống với sắc mặt tối sầm, cảm thấy mình mắc gì phải chơi với một cô gái nhà quê chứ, thật mất giá!

Lúc này, họ thấy con gà hai đầu vẫn luôn nằm dưới đất bỗng nhiên dồn nén đến mặt đỏ bừng, sau đó, một trong hai cái đầu kêu lên một tiếng cục tác, cậu ta và Mễ Hòa lập tức nghe thấy một tiếng lạch cạch rồi con gà hai đầu đứng dậy.

Trên sàn nhà kim loại của căn cứ đột nhiên xuất hiện một quả trứng gà.

Lúc này Mễ Hòa mới sửng sốt nhớ ra rõ ràng Cô Cô là gà trống mà!