Ba!
Bạch Thường trực tiếp bị tát một cái, mỹ nữ chỉ hắn mà mắng: "Ngươi có bệnh a, ngươi mới thường xuyên mơ thấy Mộng Xuân!"
"Được rồi, nói như vậy có tí không đúng, ý tứ của tôi đó là, có phải cô hay vô tình muốn những chuyện ngượng ngùng kia?"
*Chuyện ngượng ngùng là gì thì ta không biết đâu a:))
Mỹ nữ đen mặt lại, giơ tay lên, bất quá lần này Bạch Thường có phòng bị, trực tiếp tránh ra chỗ khác: "Được rồi tôi sẽ giải thích lại, ngươi gần đây hay ở trong mơ, có hay không luôn bị một người đàn ông trêu đùa?."
Mỹ nữ mặt đang tràn đầy tức giận, đột nhiên sắc mặt lại biến trắng.
Cô gần đây đúng là mỗi buổi tối đều thấy giấc mơ kì lạ, cái này chủ tiệm cơm nói giống nhau y như đúc. Trong mơ giống như có một nam nhân mặt mũi mơ hồ, thời điểm cô ngủ say, đối với cô táy máy tay chân, tỉnh lại nhưng lại cái gì cũng nhớ không ra được.
"Anh... Làm sao anh biết mỗi ngày tôi mơ cái gì?"
"Ha ha, tôi chẳng những biết cô mỗi ngày nằm mộng thấy gì, mà còn biết bụng của cô có phải hay mơ hồ đau?"
Bạch Thường vừa nói vừa chỉ chỉ ngực của mỹ nữ.
"Còn có phải nơi này, có phải hay không cũng sẽ vô hình căng đau?"
Lần này mỹ nữ đỏ mặt lên, hắn nói hoàn toàn đúng. Nhưng đây là chuyện bí mật của mình, cho tới bây giờ không nói với bất kỳ người nào, làm sao hắn lại biết?
Thật ra thì, Bạch Thường nói đều là triệu chứng sắc quỷ nhập vào người sẽ có hơn nữa đây chỉ là sơ kỳ, nếu như thời gian lâu dài, nữ ngoan cũng sẽ biến thành râm phụ*.
*Sơ kỳ: thời kỳ đầu tiên
**Râm phụ::)) tự hiểu nha nha
"Anh... Anh làm sao biết?" Mỹ nữ kinh ngạc nhìn Bạch Thường.
Bạch Thường nhún vai, ngạo mạn hò hét nói: "Ha ha, đương nhiên tôi biết, không nói gạt cô, thật ra thì tôi chẳng những là đầu bếp, mà tôi còn biết một chút Trung y cùng Đạo Thuật tổ gia truyền lại, có muốn tôi đến giúp cô chữa trị một chút?"
Mỹ nữ do dự, thật ra thì mấy ngày cô có tìm đến bác sĩ lấy thuốc. Thậm chí bởi vì ác mộng này đích thực có vấn đề, còn tìm qua một vài đạo sĩ để hỏi, cũng đều không hiệu quả gì, ngược lại còn bị mất tên đó lừa mất khá nhiều tiền bạc.
Cái tên Bạch Thường này liếc mắt là có thể nhìn ra chứng bệnh của mình, có nên để cho hắn thử một lần không đây?
"Người đàn ông xa lạ đó... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chứng bệnh của tôi có quan hệ gì với hắn sao?" Cô nghi ngờ đích hỏi.
"Đương nhiên là có quan hệ. Không nói gạt cô, ở trên người cô bị quỷ ám. Đừng sợ, không phải là ác quỷ, chẳng qua là sắc quỷ*."
*Sắc quỷ: quỷ háo sắc
"Cái gì, sắc quỷ trên người tôi?!" Mỹ nữ trợn lớn con mắt, khó tin nhìn Bạch Thường.
Trước kia, Hữu đạo sĩ nói cô là bị quỷ ám, nhưng lại không có nói là quỷ gì, mà chủ quán cơm, lại có thể kết luận mình bị sắc quỷ ám.
"Cô gặp phải tình huống này thì có thể ăn thịt kho."
Bạch Thường cười một tiếng, đi vào phòng bếp, dùng chén đựng một khối thịt kho đi ra. Mỹ nữ vừa nhìn thấy thịt ngon giống như liền quên đi chuyện sắc quỷ, bĩu môi một cái nói: "Không phải đấy chứ, chỉ một miếng thịt? Tôi cũng không phải là không trả cho ngươi tiền."
Bạch Thường cười thần bí: "Không phải sợ ngươi không trả tiền, mà là cái thịt này của tôi... Có chút đắt."
"Cái gì đó, thần thần bí bí, chẳng lẽ một miếng thịt anh còn có thể bán một ngàn đồng tiền?"
Mỹ nữ vẻ mặt cổ quái nhìn khối thịt kia, không thể không nói, cái này thịt kho làm rất đẹp mắt, chẳng những mùi thơm nức mũi, mỗi một khối cũng bọc đậm đà gia vị, nhìn qua liền muốn ăn
Bạch Thường bưng thịt ra chưa kịp nói, mỹ nữ đã không kịp chờ đợi cầm thịt kho lên ăn, a ô một cái liền nuốt xuống.
Khối này thịt ăn vào miệng, chỉ cảm thấy mỡ mà không ngán, bơ mà không bể, nếm ở trong miệng chỉ nhẹ nhàng mím một cái liền tan ra, cảm giác ngọt mà không dính, nồng mà không mặn, nhất định chính là cực phẩm mỹ vị nhân gian.
Mỹ nữ này cũng chính là một kẻ tham ăn, nếu không cũng sẽ không lái xe thật xa chạy tới một tiệm nhỏ không có danh tiếng gì của hắn. Nhưng nhờ một miếng thịt kho, liền hoàn toàn chinh phục được vị mỹ nữ này.
Lại nói đây vẫn là lần đầu tiên ăn một miếng thịt kho ngon như vậy a, đầu lưỡi cũng mềm nhũn, đáng tiếc mới vừa mới có cảm giác thì cái này thịt kho liền trượt vào trong bụng, chỉ chừa mùi hương vị ngon ấy.
"Oa, thật là đồ ăn ngon a. Ngươi đã thêm gia vị gì, thế nào mà ăn ngon như vậy?"
"Ha ha, đây chính là thịt kho chân chính, không cần quá nhiều gia vị, gia vị cho nhiều ngược lại sẽ ngăn chặn thịt mùi thơm."
Bạch Thường ra vẻ cao thâm nói, nhìn mỹ nữ khóe miệng nước miếng cũng sắp chảy ra, lại uyển chuyển mà nói rằng: "Dĩ nhiên, chỗ thịt kho này của tôi cùng người khác bất đồng, phải biết, một miếng thịt này 3000 đồng."
Phốc xuy!
Mỹ nữ thiếu chút nữa phun thịt ra, trừng mắt nói: "Cái gì, một cục thịt này bán 3000 đồng, anh thèm tiền đến điên rồi à?"
Bạch Thường không cho là đúng nói: "Cái này tính là gì, ngày hôm qua tôi bán một đứa trứng chiên tới tám ngàn. Phải biết là thịt chỗ ta đương nhiên khác với những quán khác bên trong còn cho thêm lá cây liễu, lại thêm hỗn hợp mào gà và, nước tiểu của chó mực, còn có một ít giấy làm đèn lồng quỷ..."
Oẹ...
Mỹ nữ vừa nghe thấy nước tiểu của chó mực, trực tiếp ói ra.
Bảo Bối: ta nghe thôi ta cũng muốn ói:))
Bạch Thường giống như biết cô muốn ói, sớm đã chuẩn bị xong một cái chậu, đặt ở trước mặt người đẹp.
Mỹ nữ một mực ói năm phút, ước chừng ói hơn nửa chậu, thế nào cũng không ngừng được, ngay khi cả ruột thiếu chút nữa cũng nhảy ra đến, thì cuối cũng phun ra được một vật đen thùi lùi, phía trên lượn lờ một tầng dịch màu đen.
Bạch Thường bước lên kiểm tra, cục màu đen đó là Hắc Vụ* nhưng chỉ là một luồng âm khí.
*Hắc Vụ: vật thể màu đen
Hắn nhíu mày một cái, vẫy tay xua tan âm khí, mỹ nữ ở bên cạnh trợn mắt há mồm nói: "Cái này là cái gì quỷ?"
"Đây không phải là quỷ, chẳng qua là âm khí. Tôi vốn là muốn đem quỷ sắc bên trong cơ thể cô kia lấy ra, không nghĩ tới nó cũng không ở trong cơ thể của cô. Bất quá, tôi đã xua tan âm khí trong người cô, bây giờ có phải là cảm thấy ngực phồng đau bụng đều biến mất?"
"Ồ, thật giống như vậy. Không còn đau nữa." Mỹ nữ khó tin nhìn Bạch Thường, "Nói như vậy, tôi thật bị quỷ bám vào người?"
"Bây giờ nhìn lại, không nhất định là bám vào cô, nói không chừng, nó chẳng qua là ở nhà của cô."
Mỹ nữ sợ hết hồn: "A, tôi nên làm cái gì đây a, "
"Rất đơn giản, đương nhiên là đến nhà cô bắt nó rồi."
"Vậy ngươi thu lệ phí nhất định rất đắt?"
Mỹ nữ cảnh giác nhìn Bạch Thường, tuy nói hắn nhìn có chút bản lãnh, nhưng dù sao cũng chỉ là đầu bếp của một tiệm cơm, hơn nữa một miếng thịt liền bán 3000 đồng, nếu là đi bắt quỷ, vậy còn phải lấy giá trên trời sao?
Những ngày gần đây, cô thật sự là bị những người kia lừa bịp mà sợ, nói ít tốn nhưng cũng có thể hơn trăm ngàn, mà tác dụng gì cũng không có.
"Trừ tà bắt quỷ mà, chỗ này của tôi luôn luôn là lấy giá cả công đạo, hơn nữa còn là giá tổ truyền..."
Bạch Thường nói đến đây, mỹ nữ liền chuẩn bị nghe hắn đòi hỏi quá đáng, dù sao nhắc tới Tổ Truyền hai chữ này thôi cũng đã rất đắt.
Bất quá, giá cả còn có tổ truyền?
Bạch Thường dừng lại, mới đưa ra ba ngón tay, ở trước mặt người đẹp quơ quơ.
"Ba chục ngàn?" Mỹ nữ suy đoán nói.
Bạch Thường lắc đầu một cái.
"Chẳng lẽ là 300,000?" Mỹ nữ tiếp tục suy đoán.
Bạch Thường vẫn lắc đầu.
"3000 vẫn đủ tiện nghi... Uy, ngươi chung quy sẽ không nói là ba triệu chứ?"
"Ha ha, ngượng ngùng, chỗ này của tôi bắt một con quỷ giá cả chỉ cần 30 đồng."
"Cái gì, ba mươi đồng, như thế vẫn chưa đủ tiền xăng đi đấy!"
Mỹ nữ khó tin trừng lớn con mắt, bĩu môi nói: "Trước nói được, nếu như ngươi còn muốn cái gì thêm tiền, tốt nhất ở đây nói ra một lượt, nếu như đến lúc đó lại thêm tiền, nhiều một đồng tôi cũng không đưa."
"Ai, không có thêm tiền, ba mươi đồng chính là ba mươi đồng. Tôi thề, nếu như tôi thu nhiều thêm một đồng tiền, liền bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế, tổ tông dưới đất cũng không được an bình."
Bạch Thường than thở nói, thật ra thì hắn cũng rất là bất đắc dĩ, giá tiền này đúng là Bạch gia lão tổ tông định, hơn nữa còn lưu lại Tổ Huấn, con cháu họ Bạch đều không cho dùng cái này hốt bạc, phải vĩnh viễn giữ vững ba mười đồng tiền đích "Thân dân giá cả".
Nếu như vi phạm Tổ Huấn, liền bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế, tổ tiên dưới đất không được an bình.
Bạch tổ tiên đương nhiên là lấy dân làm gốc, tâm là tốt, lại khổ đời sau, phải biết thời đó ba mươi đồng, cùng hiện tại sao lại có thể như nhau? Đầu năm nay ăn chén bún cay cũng sắp hai ba chục rồi, nếu là bắt một con quỷ chỉ ba mươi đồng, con cháu nhà họ Bạch đều sớm chết đói.
Cũng may Bạch gia đời sau cũng có đối sách khác, bắt quỷ thì ba mươi đồng là giá không thể thay đổi, nhưng món ăn thì có thể tăng giá cao lên nha. Cho nên, quán cơm này thức ăn không thể làm gì khác hơn là đắt kinh khủng rồi.
"Híc, như vậy không tốt đâu, ba mươi đồng tiền không đến mức phải thề như vậy."
Nhìn Bạch Thường nói như vậy, mỹ nữ có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn Bạch Thường liếc mắt, lại thấy Bạch Thường cười híp mắt nhìn cô.
Mắt đối mắt, mặt mỹ nữ không khỏi có chút đỏ, vội vàng quay đầu
Kỳ quái, đầu bếp này mặc dù buộc khăn choàng làm bếp, ăn mặc cũng rất bình thường, tựa hồ không có gì đặc biệt. Nhưng nhìn lại sạch sẽ thoải mái, để cho người rất thoải mái, nhất là áo sơ mi trắng, ngay cả một chút nếp nhăn cũng không có, cái này quả thực không giống như là một tên đầu bếp bình thường.
Không giải thích được, cô lại có một tia động tâm.
Cô suy tư một chút, liền đáp ứng: "Được rồi, tôi dẫn anh đi tới nhà của tôi bắt quỷ. Bất quá, muốn đợi đến buổi tối sao?"
"Ai nói chỉ có buổi tối mới có thể bắt quỷ?"
Bạch Thường cười rồi quăng cái tạp dề.
"Chúng ta bây giờ liền đi, bắt quỷ háo sắc nào."