Chương 59: Tục ngữ có câu người gặp có phần

"Tiểu cô nương, thanh thần khí kia cũng không phải vật gì tốt, ngươi vẫn là..." Trong đó có một lão đầu mặt mày nhân hậu mở miệng khuyên Vu Hoan.

"Cái này cũng với các ngươi có quan hệ gì, ta nguyện ý chịu chết không được sao?" Vu Hoan cười tủm tỉm cắt ngang lời của ông ta.

Hai lão già sắc mặt đều tối đen, tiểu nha đầu này nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, làm sao câu nói lại mang theo gai như vậy.

"Nơi này không phải nơi ngươi có thể ở, mau cút đi." Một lão đầu khác ngữ khí không tốt nói.

"Làm sao? Các ngươi muốn độc chiếm thần khí hay sao? Người gặp có phần, ta đã nhìn thấy, làm sao có thể buông tha..." Vu Hoan ý cười càng đậm.

"Cô nương, ngươi làm sao lại không nghe? Ngươi còn trẻ tuổi, làm sao lại vì một thanh thần khí không rõ đi chịu chết? Ngươi nhìn xin cô nương kia của Phong gia, đã biến thành bộ dạng gì."

"Ngươi và nàng ta nói nhảm như vậy làm gì, nếu nàng ta đã muốn chết thì để nàng ta đi chết." Lão đầu mặt lạnh kia không biết vì cái gì lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nói xong liền tránh thân thể, trong con ngươi đều là sự khinh thường.

"Ngươi...không được." Lão già mặt mày nhân từ trừng hắn một chút, mặc dù không biết rõ thần khí kia, nhưng đó cũng là thần khí

"Hừ." Lão già lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, ngay tiếp theo ánh mắt nhìn hai người kia đều là sự khinh thường.

Vu Hoan cười trên nỗi đau của người khác, tình cảm nội bộ không hợp a??

Cũng phải, bất luận thanh thần khí kia có bộ dạng gì, chỉ cần chiếm được thần khí hai chữ này, đều sẽ có người không muốn mạng mà nhào tới.

"Tiểu cô nương, nếu ngươi đã không nghe ta khuyên bảo, vậy thì cũng đừng trách lão phu ta..." Thanh âm lão gia đột nhiên ngừng lại.

Hắn chỉ cảm thấy phía sau lưng đột nhiên tê rần, cả người đều mất đi thân bằng, hướng phía dưới ngã xuống. Một lão già khác đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn về hướng bên kia.

Dưới bầu trời âm u, thân ảnh y phục màu tím đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng bên này.

Giữa hai hàng lông mày tinh xảo lộ ra một cỗ khí lạnh, không một chút nhân khí.

Hắn tựa như thần linh giáng thê, đứng ở nơi đó liền khiến cho người ta thuần phục, thế nhưng dời ánh mắt liền hoàn toàn không nhìn thấy hắn nữa.

Đây là ai??

"Không biết các hạ là?" Lão già mặt lạnh chau mày, thái độ hết sức cung kính.

Vu Hoan nhìn lão già kia một chút, lão già này cũng rất thức thời, so với lão đầu dối trá kia thuận mắt hơn nhiều.

"Không sao chứ?" Dung Chiêu ngay cả ánh mắt cũng không muôn nhìn tới ông ta.

Lão già mặt lạnh bị người đẹp không để ý: "..."

Vu Hoan phi thân qua bên cạnh Dung Chiêu, lấy tay vịn lên cánh tay hắn chống đỡ, có chút bất mãn nhìn hắn, "Ngươi làm sao lại chậm như vậy?"

Khóe miệng Dung Chiêu khẽ giật, "Thời điểm ngươi đến ta cũng đến."

Chỉ là bị lão đầu kia chặn lại.

Vu Hoan hoài nghi, "Ngươi làm sao lại không đem lão đầu kia cũng đá xuống?"

Lão già mặt lạnh không hiểu trúng đao: "...." Thứ nhất hắn không có ngăn cản, thứ hai cũng không có nói năng lỗ mãng, vì cái lông mà muốn đá hắn?

Rất tốt, một câu cũng không nghe.

"Hiện tại đi." Dung Chiêu ánh mắt bình tĩnh quét tới lão đầu mặt lạnh bên kia, mi mắt rũ xuống, "Đứng vững."

Vu Hoan vội vàng níu lấy Dung Chiêu, một giây sau liền nói, "Thôi bỏ đi, nhìn ông ta cũng rất vừa mắt."

Dung Chiêu: "..." Ngươi khó hầu hạ như vậy trong nhà của ngươi có biết không?

Èo, Hiện tại người nhà của cô, ước chừng chính là hắn??

Khó hầu hạ như vậy, hắn là biết...

Tâm lão đầu vừa nhất lên trong nháy mắt liền hạ xuống, ông ta rất xác định nam nhân này rất mạnh, nhìn lão đầu phía dưới đang nằm rạp trên đất không hề hay biết kia, ông ta liền biết.

Thế là ông ta rất thức thời tránh ra.

Vu Hoan ôm lấy Thiên Khuynh kiếm hướng bên kia lao tới, Dung Chiêu một bước cũng không rời đi theo. Lão đầu mặt lạnh lại càng kinh ngạc, nam tử này mạnh như vậy vậy mà lại đối với nha đầu kia nghe lời như vậy?

Người trẻ tuổi bây giờ đều chơi như vậy sao?

"Loong coong..."

"Xoẹt!"

Đủ loại thanh âm đan xen vào nhau, Vu Hoan liền đứng phía bên ngoài, vẻ mặt ghét bỏ nhìn về trận lộn xộn ở phía xa.

Đáy lòng Dung Chiêu liên tục thở dài, nữ nhân này thời điểm đánh nhau cũng phải xem tâm tình. Hiển nhiên lúc này, tâm tình của cô khó chịu.

Đừng hỏi hắn cô hiện tại khó chịu cái gì.

Hắn nào biết người kỳ quái này khó chịu cái gì.

Có thể là những người kia vây lấy một người khiến cô khó chịu.

Cũng có thể là vì hình ảnh quá lộn xộn, cô nhìn không ra người...

Ừm, lý do này rất có khả năng.

"Dung Chiêu, ngươi giúp ta lấy Liu Hồng kiếm kia cướp về." Vu Hoan đột nhiên xúi giục Dung Chiêu.

Ánh mắt Dung Chiêu lạnh lùng, nhìn về phía lộn xộn bên kia, thản nhiên nói: "Nó cũng là thần khí."

Ngụ ý chính là, hắn không thể chạm vào.

Vu Hoan tâm mệt mõi, xoắn xuýt hồi lâu, vẫn là nắm lấy Thiên Khuynh kiếm hướng phía kia xông tới.

Vu Hoan tuyệt đối là bạo lực, vừa đi lên liền đánh vào trận pháp mà bọn họ vất vả lắm mới duy trì được. Sở Vân Cẩm nhìn thấy Vu Hoan, săc mặt liền như lăn một vòng bên trong mực nước.

"Ai nha, thật ngại quá, trượt ta." Vu Hoan hướng về người bị mình không cẩn thận chém tới, ngay sau đó liền giơ kiếm, lại không ngừng lại mà chém xuống.

"Phốc phốc..."

Kẻ xui xẻo bị hy sinh: "..." Đã nói trượt tay? Ngươi mẹ nó lại bổ thêm một đao cũng là trượt tay sao?

Vu Hoan cảm thấy bản thân đã chém tương đối nhẹ, cho nên không có nguy hiểm tính mạng, nặng lắm cũng chi là nằm mười ngày nửa tháng lại có thể nhảy nhót tưng bừng.

Kẻ xui xẻo bị chém đủ loại: "..." Nằm mười ngày nửa tháng lại còn kêu nhẹ? Mẹ nó là ai dạy ngươi, ra đây, bọn ta cam đoan không đánh tàn hắn.

Đánh chết, nhìn xem nhẹ hay không

Dung Chiêu thấy Vu Hoan không có hạ thủ, liền lười quản cô, giúp cô giải quyết mấy tên hắn cảm thấy cặn bã.

Tràng diện hỗn loạn rất nhanh đã dẹp xong, còn lại chỉ còn Sở Vân Cẩm, Hứa Bác, và cùng một lão đầu râu trắng tóc trắng.

Cùng đối tượng bị vây công, Phong Khuynh Dao

Vu Hoan rũ vệt máu dính trên thân Thiên Khuynh kiếm, sau lại ôm chặt lấy Thiên Khuynh kiếm, đè xuống cỗ lệ khí xao động dưới đáy lòng.

Quay đầu đối với bên kia không biết đang xem kịch, vẫn là bốn người biểu tính khác nhau, nhếch miệng nở nụ cười yếu ớt, "Các ngươi không động? Vậy ta không khách khí."

Ngữ khí của Vu Hoan rất chậm, thế nhưng động tác của cô lại rất nhanh, cơ hồi là đang nói tời 'ngươi' đã lao tới bên cạnh Phong Khuynh Dao, liền chộp lấy Liu Hồng kiếm.

Phong Khuynh Dao ước chừng là người hồi thần nhanh nhất, bới vì thanh kiếm kia bị cướp.

Cho nên Vu Hoan thất thủ.

Đối với cái này, Vu Hoan có chút thất vọng. Nhưng điểm này cũng không cản trở nhiệt tinh muồn cướp lấy Liu Hồng kiếm, đơn giản vượt qua chỉ số ngấp nghé Liu Hồng kiếm của Sở Vân Cẩm.

Sở Vân Cẩm đáy lòng kỳ quái, nàng ta nhớ kĩ... Bách Lý Vu Hoan đối với Liu Hồng kiếm là một mực không có chú ý.

Làm sao lúc này...

Không được, tuyệt đối không để cô lấy được, Liu Hồng kiếm chỉ có thể là của nàng ta

Nếu không...

Sở Vân Cẩm không dám nghĩ tiếp, trên khuôn mặt tuyệt sắc lộ một ý kiên đinh, vung Linh Lung kiếm liền xông tới.

Một thân ảnh cao to đột nhiên chặn đường đi của nàng ta, bóng người màu tím đứng trước mặt nàng ta.

Dung mạo kinh diễm kia, khiến hô hấp nàng ta hỗn loạn, trong nháy mắt một cỗ áp bức công kích, thành công ngăn trở bước đi của Sở Vân Cẩm.

"Nàng ấy không thích ngươi."