Chương 42: Cô không có quyền lợi kia

Sở Vân Cẩm không muốn buông tha cho Vu Hoan, thế nhưng lúc này hiển nhiên thanh thần khí trong tay Phong Khuynh Dao kia đới với cô có dụ hoặc lớn hơn.

Lúc này liền thu liễm lại thằn sắc, khôi phục lại bộ dạng tiên nữ yếu đuối dịu dàng.

"Dựa theo tình trạng hiện tại của nàng ta lúc này, là đã mất đi lý trí, nếu không giết nàng ta, nàng ta nhất định sẽ gây tai họa cho thành Phong Tuyết. Lực lượng của thần khí quá mức cường đại, còn chần chờ thêm nữa, ta cũng không có cách nào đem Thần khí kia chế trụ."

Sở Vân Cẩm nói đến hiên ngang lẫm liệt, trên mặt lại lộ ra biểu tình không nỡ, không còn cách nào khác, bộ dạng thương tâm không đành lòng sâu sắc.

Hứa Nguyên Thanh cũng là bộ dạng không đành lòng, thế nhưng khi nhìn vào vẻ mặt kia của Sở Vân Cẩm, liền khiến hắn tim đập thình thịch, vẻ không đành lòng kia lập tức bị ép đến sâu trong lòng.

"Vân Cẩm cô nương, cái này cũng không thể trách cô.... là chính cô ta..."

Lời Hứa Nguyên Thanh vẫn chưa nói xong, Vu Hoan liền từ phía sau Dung Chiêu đi ra, bật cười một tiếng, châm biếm:" Hứa Nguyên Thanh, loại người như ngươi, ta thật hoài nghi Phong Khuynh Dao có phải là mắt bị mù."

Thời điểm Dung Chiêu đem Thất Hà Liên hấp thu, ánh mắt tuyệt vọng kia của Phong Khuynh Dao kia, cô hiện tại vẫn còn nhớ rõ

Có thể vì một nam nhân không chút do dự đi tìm chết, tình yêu này liệu lớn tới bao nhiêu mới khiến nàng ta gắng sức như vậy

Thế nhưng...

Nam nhân này, lại đem tình yêu của nàng ta, nỗ lực của nàng ta, xem như đó là việc làm hiển nhiên.

Hứa Nguyên Thanh nghe thấy Vu Hoan đang trào phúng mình, sắc mặt biến hóa, thế nhưng trong nháy mắt liền điều chỉnh lại.

Hắn cây ngay không sợ chết đứng nghênh tiêp ánh mắt trêu tức của Vu Hoan, "Ta đối với nàng ấy không tệ, nàng ấy hiện tại biến thành dạng này cũng không phải ta muốn, thế nhưng vì bách tính của thành Phong Tuyết..."

"Thôi đi, Hứa Nguyên Thanh, ngươi dám lấy lương tâm của mình mà nói, ngươi thật sự là vì bách tính của thành Phong Tuyết?" Vu Hoan dừng lại, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ trán, "Ta quên mất, ngươi căn bản không có lương tâm."

"Ngươi..." Vẻ mặt Hứa Nguyên Thanh cuối cùng cũng không kiềm chế được, "Đừng ở đây nói bậy, ta Hứa Nguyên Thanh trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với đất, không hề khiến Phong Khuynh Dao thua thiệt."

"Súc sinh." Tiếng rống giận từ bên ngoài truyền tới .

Ngay sau đó, một thân ảnh từ ngoài cửa nổi giận đùng đùng đi vào.

Từ ngoại hình Vu Hoan không phân biệt được đó là ai, thế nhưng giọng nói kia cô còn nhớ rõ.

Là của Phong Vân.

Được, một vở kịch bắt đầu hát.

Cha ruột xuất hiện, Vu Hoan liền rút về phía sau Dung Chiêu, ôm lấy Thiên Khuynh kiếm vuốt ve thử một cái.

Hình như thiếu vỏ kiếm, rãnh rỗi làm cho nó một cái.

Thiên Khuynh kiếm rơi lệ đầy kiếm, trên thế gian này nơi nào có thể chịu được nó, chủ nhân, cầu để yên.

"Hứa Nguyên Thanh, ngươi nói lời này cũng không sợ bị sét đánh à? Dao nhi đối với ngươi là móc tim móc phổi, ngươi làm sao lại lòng lang dạ sói như vậy." Phong Vân đứng vững, chỉ vào Hứa Nguyên Thanh chửi ầm lên.

Dao nhi của hắn, cho tới bây giờ luôn được chìu chuộng nâng niu trong lòng bàn tay, khi nào để cho nàng phải chịu một sợi lông ủy khuất.

Thế nhưng từ khi gặp được Hứa Nguyên Thanh này, Dao nhi liền biến thành không phải Dao nhi quen thuộc của hắn.

"Phong bá bá, không thể nói như vậy, những năm này ta đối với Khuynh Dao cũng là toàn tâm toàn ý, bây giờ là tự nàng..."

"Bang" Thanh âm của bạt tai thanh thúy làm kết thúc tất cả thanh âm xung quanh.

Hứa Nguyên Thanh đầu bị nghiêng qua một bên, một hồi lâu cũng không có phản ứng.

Sở Vân Cẩm đứng phía sau hắn, lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt.

Hứa Bác đem tất cả những thứ này nhìn ở trong mắt, đáy lòng hoài nghi đối với Sở Vân Cẩm càng sâu.

Về phần Hứa Nguyên Thanh, người kia bất quá cũng chỉ là con nuôi của hắn, cho dù bây giờ đã là thiên tôn, thế nhưng chỉ là mới nhập môn, thật sự nếu muốn làm trái với hắn, hắn cùng lắm thì giết chết.

"Hứa Nguyên Thanh, Dao nhi trở thành dạng này như hôm nay, là vì ai?" Phong Vân cuồng loạn la lên.

"Ngươi không nghe lời khuyên của Dao nhi, nhất định phải xen vào chuyện của người khác, lại còn bị người khác đánh cho trọng thương, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Cha nuôi của ngươi, để ngươi tự sinh tự diệt, là Dao nhi, không phận biệt ngày đêm chăm sóc ngươi, lại vì ngươi đi tìm Thất Hà Liên, sau khi trở về, nó liền trở thành dạng này, Hứa Nguyên Thanh..." Thanh âm Phong Vân càng nói càng nghẹn ngào, "Ngươi vì sao lại nhẫn tâm như thế, Dao nhi đối với ngươi như thế, nó đều là vì ngươi, vì ngươi, mới biến mình thành bộ dạng này, ngươi lại muốn giết nó."

Một bên mặt của Hứa Nguyên Thanh đỏ đến rỉ máu, một bên lại trắng đến dọa người.

Hắn không có cách nào phản bác được, bời vì lời Phong Vân nói đều là sự thật.

Phong Khuynh Dao là vì hắn, mới đi tìm Thất Hà Liên.

"Ta không có yêu cầu nàng ta làm như thế." Hứa Nguyên Thanh nửa ngày cũng chỉ nói ra được câu nói này.

Hết thảy những việc này đều là Phong Khuynh Dao nguyện ý làm.

Đúng, không sai, đều là nàng ta tự nguyện, vì cái gì lại trách lên đầu hắn.

Phong Vân trực tiếp bị Hứa Nguyên Thanh vô sỉ như vậy làm cho tức đến nở nụ cười, hắn lại giơ tay muốn đánh xuống.

Nhưng mà, tay của hắn bị một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy, vật cứng lạnh buốt đặt trên cổ hắn.

Phong Vân quay đầu, trên cổ lập tức vạch ra một vết máu, trong mắt hoàn toàn là vẻ khó tin.

Run rẩy nói:" Dao nhi, loại này... con lại còn muốn bảo hộ nó?"

Phong Khuynh Dao nghiêm mặt, không trả lời Phong Vân, mà hất tay của hắn ra.

Thời điểm Phong Khuynh Dao đến gần Hứa Nguyên Thanh liền cảm giác tứ phía phát lạnh, hắn đã quen với bộ dáng ngoan ngoãn của Phong Khuynh Dao khi đối diện với hắn, lúc này lại nhìn thấy Phong Khuynh Dao ở bộ dạng này, đáy lòng liền dâng lên một trận rụt rè.

Phong Vân như bị rút hết dững khí, ngồi bệt xuống đất, bộ dáng như trẻ em gào khóc.

Tay Phong Khuynh Dao run rẩy, trong con ngươi trống rỗng vô hồn kia có chút giãy dụa hiện lên.

Bất quá chỉ là trong nháy mắt, nét giãy dụa như bị xóa đi biến mất không thấy gì nữa, cô dứt khoát quay người, đưa lưng về phía Phong Vân.

"Ngươi muốn làm gì?" Hứa Nguyên Thanh lui về sau.

"Vì cái gì ... phải đối với ta như vậy..."

Vẫn là câu nói này.

Vu Hoan nhìn Phong Vân, đáy lòng thế mà lại dâng lên một tia không đành lòng, cảm xúc này đã mấy ngàn năm cũng chưa từng xuất hiện.

Cô hơi kinh ngạc, sau đó liền đi trước mặt Phong Vân, một tay đem hắn đỡ lên, "Phong gia chủ, nàng ấy lúc này chỉ là bị thanh kiếm kia ăn mòn ý chí, cũng không nhận thức được bản thân đang làm cái gì."

Phong Vân như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, hai tay bắt lấy tay của Vu Hoan, kích động hỏi:" Thật sao?"

Vu Hoan rất muốn hât tay Phong Vân ra, thế nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, khóe môi giơ lên, ngữ khí nhẹ nhàng như có thể trấn an được lòng người, "Thật, chỉ cần đem nàng cùng thanh kiếm kia tách ra, nàng liền có thể khôi phục ý thức."

Phong Vân liên tục gật đầu, mừng rỡ.

Dao nhi vẫn còn có thế cứu, Dao nhi của hắn không phải thật tâm muốn bảo hộ cho cái tên đàn ông bội bạc kia.

Vu Hoan vẫn chưa nói xong, đó chỉ là tạm thời.

Muốn Phong Khuynh Dao khôi phục, cần phải dùng ly hồn thạch đem nàng cũng thanh thần khí kia chặt đưt khế ước.

Không biết có phải là ảo giác của Vu Hoan hay không, đối diện với bộ dạng này của Phong Vân cô cảm thấy trái tim đã chết kia của cô dường như đã run lên một cái.

Sau đó cô lại mỉa mai lắc đầu.

Làm sao lại như thế được, lòng của cô đã sớm chết rồi, chết vào thời điểm xa xôi kia, dùng sinh mệnh của vô số người hiến tế, mai táng bên trong ngàn vạn thi hài.

Thời khắc đó đã đóng dấu lên linh hồn cô, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, không thể chết, cũng không thể dừng lại.

Cô liều mạng để sống, liều mạng tu luyện, chẳng qua là vi để chuộc tội, những tội nghiệt kia, như những sợi tơ tinh tế dày đặc quấn lấy cô.

Ngay cả hủy diệt cô đều không có cách nào lựa chọn, bởi vì cô không có quyền lợi kia...