Chương 15: Lễ Quốc Khánh nhất định là phải vùng lên

Vu Hoan nản lòng ngồi vào bên cạnh, ngón tay không ngừng cào cào vào mặt đất, Dung Chiêu sợ Vu Hoan lại động thủ, dứt khoát đem Phong Khuynh Dao nằm trên mặt đất kéo về bên cạnh.

"Cô hiện tại là người, không phải quỷ tu." Diêm Chiêu cau mày nói một câu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Phong Khuynh Dao, trong đầu không ngừng có mấy chữ to quanh quẩn.

Đây là ai??

Hình như không biết…

"Vậy thì làm sao." Vu Hoan một mặt không quan tâm, việc cô giết người cùng với việc có phải là quỷ tu hay không thì có quan hệ gì?

Dung Chiêu thân hình cứng ngắc, nói chuyện với nữ nhân có tam quan bất chính này thiệt mệt mõi.

"Quỷ tu cùng với nhân loại không giống nhau, bọn chúng sẽ không thể chuyển thế, không có nhân quả luân hồi. Nhưng nhân loại không giống, cô giết bọn họ thì sẽ phải cõng trên lưng nghiệp chướng, phải tiếp nhận sự trừng phạt của thiên đạo."

Dung Chiêu nói cũng không nhanh, chỉ sợ Vu Hoan nghe không hiểu.

Con ngươi Vu Hoan chuyển động mấy lần, nhưng lại không có tiêu cự, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Dung Chiêu nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, người kia lại không có bất kì phản ứng nào.

Hắn lại nói sai cái gì sao??

"Ta lại không muốn làm người." Vu Hoan thanh âm nhẹ nhàng đột nhiên vang lên, Dung Chiêu có chút sững sờ.

Hắn đã từng gặp tình trạng này cũa cô một lần, lần đó chính là lần đầu gặp cô.

Cô bị mấy con quỷ tu kia đả thương, xém chút nữa tan thành mây khói, lúc đó, cô cũng như thế, đôi mắt không có tiêu cự, vẻ mặt chán ghét, giống như trên thế giới này không co gì khiến cô lưu luyến.

Thế nhưng lại quật cường không chịu để bản thân hoàn toàn biến mất, cả người đều là một bộ đối lập khiến người khó hiểu.

"Ta đã nói qua, ta sẽ đền bù cho cô." Dung Chiêu nửa ngày mới cứng rắn nói ra mất chữ.

Hắn có thể vì cô mà làm.

Không biết cô muốn cái gì, cũng không biết cô có tâm nguyện gì, hắn đi cùng với cô một thời gian dài như vậy, đến bây giờ mới phát hiện bản thân đối với cô là hoàn hoàn không biết gì cả.

Vu Hoan đột nhiên cười nhạo mấy tiếng, từ dưới đất đứng lên, ghét bỏ nhìn Dung Chiêu, "Nói khoác không biết ngượng, thế nhưng dù vậy ngươi cũng sẽ phải trả một cái giá rất đau đớn, Dung Chiêu, hy vọng ngươi tới lúc đó sẽ không phải hối hận."

"Cái mạng này cô muốn lấy, ta đều có thể cho cô, còn cái gì khiến ta phải hối hận." Dung Chiêu thần sắc ảm đạm đi mấy phần.

Vu Hoan quỷ dị nghiêng đầu đánh giá Dung Chiêu một lát, sờ lên cằm, ung dung mở miệng,"Thiên Khuynh kiếm tập hợp các quy tắc vạn vật mà sinh, sau khi Thần sáng chế niết bàn, Thiên Khuynh kiếm lại có bàn tay nắm giữ vận mệnh vạn vật, ngươi lại đang phí hết tâm tư tìm kiếm Thần khí, Dung Chiêu..."

Vu Hoan ngữ khí dừng lại, giống như cười mà không cười, khẩu khí nhẹ nhàng, "Ngươi không phải là muốn tiêu diệt thế giới đó chứ?"

Dung Chiêu bình thản lắc đầu, "Ta nếu muốn hủy đi thế giới, không cần phải tìm Thần Khí." Thần khi nào có chỗ so được với lực lượng của hắn.

"Vậy ngươi tìm Thần khí để làm gì? Đem về làm vật trang trí à?" Vu Hoan trợn trăng mắt.

Cô không phải không biết bản thân Thiên Khuynh kiếm so với bất luận làThần khí nào cũng đều lợi hại hơn, nhưng hắn lại lừa bịp cưỡng bức mình giúp hắn tìm Thần khí, đầu óc không phải bi bệnh thì chính là có âm mưu.

"Cô cũng có thể cho là như vậy." Mục đích của hắn... vẫn là không để cho cô biết.

Biết, chỉ sợ, cô cũng sẽ rất vui lòng giúp mình tìm Thần khí.

Thế nhưng...

Trong nội tâm của hắn cũng không muốn nói cho cô.

Không có nguyên nhân, chỉ là không muốn để cô biết.

"Đầu óc ngươi có bệnh à?" Tìm Thần khí đem về trang trí, đây là lời buồn cười nhất mà năm nay cô nghe được, chê cười nói,"Vậy nàng ta làm sao bây giờ?"

Trọng tâm câu chuyện thay đổi, Vu Hoan chỉ vào Phong Khuynh Dao đang nằm trên đất, "Vẫn là giết nàng ta lấy Thần khí nhanh hơn, Diêm Tố ngươi cảm thấy thế nào?"

Diêm Tố:"..." Người ta tình cảm nói nửa ngày, tổ tông này một chữ cũng đều không nghe lọt tai.

Đáy mắt Dung Chiêu hiện lên một tia bất đắc dĩ, đưa tay đem Vu Hoan kéo vào trong ngực, bày tay lớn gắt gao nhấn lấy đâù của cô.

Lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng vây lấy Vu Hoan, cô rất không thích ứng với kiều giằng co này, hai tay gắt gao chống đỡ lại trước ngực Dung Chiêu, muốn đấy hắn ra.

Mẹ nó, không biết cô ghét nhất chính là thứ không có nhiệt độ sao??

Còn dám ôm cô, bà nội nó!!!!

Liều mạng vùng vẫy mấy lần, phát hiện bản thân thật sự không thể tránh khỏi, Vu Hoan tức giận, há miệng liền cắn lên bả vai Dung Chiêu.

Dung Chiêu có chút nhăn mày, thanh âm lạnh lẽo từ miệng hắn:" Cảm nhận được sao? Vu Hoan, cô hiện tại là người, cho dù thân thể này không phải của cô, thế nhưng cô hiện tại là đang ở trong cơ thể này, cô tùy ý giết người, tất cả hậu quả đều chính cô phải tiếp nhận, cho dù sau này cô khôi phục quỷ tu, thì những nhân quả bảo ứng kia cô vẫn phải tiếp nhận. Nhẹ thì ảnh hướng đến tu vi của cô, nặng thì nguy hiểm cho thọ mệnh của cô."

Thân hình Vu Hoan hơi cứng lại, ánh sáng trong con ngươi liền thay đổi, cô không muốn làm người, thế nhưng cô không muốn biến mất.

Đối với điểm này Dung Chiêu vẫn rất vững tin.

Vu Hoan nhả răng ra, đem đầu đặt lên vai Dung Chiêu, nghiêng đầu nhìn một bên mặt của Dung Chiêu.

Hơi thở nóng rực phả vào cổ Dung Chiêu, mang theo một trận tê dại.

Dung Chiêu vô ý thức đấy Vu Hoan ra, không hề phòng bị Vu Hoan trực tiếp bị đẩy ngã xuống mặt đất.

Vu Hoan: "..."

Dung Chiêu: "..."

Khá lắm!!!!

Vu Hoan sắc mặt tái xanh đứng lên,"Dung Chiêu..."

Đáy mắt Dung Chiêu hiện lên vẻ lúng túng, cắt ngang lời Vu Hoan," Ta không cố ý"

Không cố ý!!

Vậy chính là có ý, càng không thể tha thứ.

Vu Hoan ngang ngược không biết lý lẽ cũng không phải lần đầu, càng nói với cô nương này thì cô càng không bỏ qua cho ngươi, vì vậy Dung Chiêu mặt lạnh phớt lờ cô.

Dù sao qua một lúc thì cô liền quên.

Dung Chiêu đối với tính khí của Vu Hoan ngược lại rất rõ ràng, không quá một phút, Vu Hoan mắng mệt mõi, lực chú ý liền chuyển đến Phong Khuynh Dao đang nằm trên đất, đem Dung Chiêu ném đến chín tầng mấy.

"Diêm Tố ngươi mau qua đây, đồ vật ngay trán nàng ta ta có phải là thanh kiếm kia?? Vu Hoan hướng về phía Diêm Tố vẫy tay.

Diêm Tố nhìn nhìn Dung Chiêu, lại nhìn bốn phía Vu Hoan, cũng không thấy Thiên Khuynh kiếm, lúc này mới dám đánh bạo tới gần Vu Hoan.

"Tổ...tổ tông, ta cảm thấy.... đây là một chấm tròn." Rốt cuộc như thế nào lại có thể nhìn ra??

Vu Hoan lườm một cái, đem tay chọc chọc vào mi tâm của Phong Khuynh Dao, cường điệu nói:" Ngươi nhìn kỹ."

Diêm Tố nhin trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, nhìn ngang nhìn dọc, làm sao cũng nhìn thấy là một chấm tròn.

Hu hu hu, rõ ràng là một chấm tròn mà a, vì cái lông mà tổ tông nhất định cứ nói là thanh kiếm.

Càng quan trọng hơn là, đây là muội tử hắn coi trọng a...

Nghĩ đến cái này, nước mắt Diêm Tố cũng không thu lại cứ thế ào ào rớt xuống.

Vu Hoan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đẩy hắn ra, quay đầu gọi Dung Chiêu.

Dung Chiêu hiển nhiên có chút không tình nguyện, Vu Hoan gọi mấy tiếng, hắn mới cụp mắt đi xem.

Trên mi tâm Phong Khuynh Dao tại nơi ánh trăng chiếu xuống có một ấn ký màu đỏ thắm hình tròn, mạ lên một tầng rực rỡ.

Nhìn kĩ, bên trong ấn ký mơ hồ có một thanh tiểu kiếm đứng ở trong đó.

"Đem nó móc ra thế nào?" Vu Hoan liền kéo tay áo muốn lấy.

Dung Chiêu nhức đầu kéo lại Vu Hoan, ngữ điệu lạnh lẽo cổ quái," Ngươi muốn chết à?"

Sắc mặt Vu Hoan cứng đờ, hất Dung Chiêu ra, lùi lại về phía sau, "Vậy ngươi có biện pháp gì tốt, ngươi tới."

Cô làm hết thảy những cái này là vì ai???

Vì bản thân cô chắc???

Không biết tốt xấu.

Dung Chiêu cảm thấy nhẫn nại của bản thân bị nữ nhân này từng chút từng chút bị mài đi, nếu đặt ở trước kia, hắn nào mà nói nhiều lời như vậy, lại làm cái chuyện nhàm chán này??

Vu Hoan ôm đầu gối ngồi xuống, đầu đặt trên khủy tay, nghiêng đầu nhìn hắn, một bộ ' ngươi hôm nay không nói ra được biện pháp, ta liền giết chết '