Mùng 6 tháng 2, khi màn đêm buông xuống.
Ba người Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt, Yến Tẫn rời khỏi tửu lâu Vân Giang.
"Lần sau ta nhất định sẽ đánh bại ngươi." Yến Tẫn nói.
"Nửa năm nay, ngươi đã thua liên tục ba lần rồi." Mạnh Xuyên cười nói, từ khi kề vai sát cánh chiến đấu cùng nhau ở Nhàn Thạch Uyển, Mạnh Xuyên thậm chí còn cứu Yến Tẫn...quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn nhiều, Yến Tẫn có đôi lúc cũng tới Mạnh Phủ tìm Mạnh Xuyên tỷ thí luận bàn. Căn cơ Thần Ma của y mạnh mẽ, âm dương song kiếm cũng vô cùng lợi hại. Nhưng y không biết, Mạnh Xuyên đã sớm ngộ ra Thế rồi.
Vì vậy nửa năm nay song phương luận bàn ba lượt, tuy Yến Tẫn chiến đấu ác liệt một hồi lâu, cuối cùng vẫn thất bại trong tiếc nuối.
Không có cách nào khác, Mạnh Xuyên tạm thời không được để lộ Thế, chỉ có thể triển khai một bộ phận thực lực. Dù vậy vẫn có thể đánh bại Yến Tẫn chưa ngộ ra Thế rất nhẹ nhàng, ngược lại việc phải che giấu thực lực mới khiến hắn vất vả hơn.
"Hôm nay tỷ thí với ngươi, ta đã mơ hồ chạm tới cánh cửa Thế." Yến Tẫn nhìn Mạnh Xuyên: "Cho nên lần sau, ta sẽ mạnh hơn nhiều so với hiện tại."
"Vậy ta phải mong chờ vào trận đấu lần sau rồi." Mạnh Xuyên cười nói.
"Ngộ ra Thế? Ngươi cũng khoác lác quá đấy" Liễu Thất Nguyệt ở bên cạnh nói.
"Hừ." Yến Tẫn vậy mà không cãi lại, quay đầu đơn độc rời đi.
Mạnh Xuyên có thể cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại ở khoảng cách hơn mười trượng, yên lặng theo sau Yến Tẫn. Kỳ thật Yến Tẫn đi Mạnh Phủ tìm hắn luận bàn, cỗ khí tức kia cũng đi tới bên ngoài Mạnh Phủ chờ đợi.
"Lão bộc kia không có đi theo, ngược lại là có thêm một vị cường giả thần bí âm thầm theo sau." Mạnh Xuyên thầm nghĩ: "Xem ra lần trước, Yến Tẫn bị thương nên gia tộc của y phái hộ vệ mạnh hơn?"
"A Xuyên, Yến Tẫn nói mình sắp ngộ ra Thế, ngươi thì sao?" Liễu Thất Nguyệt truy hỏi: "Ngươi không được để y vượt mặt đâu đấy."
"Ta nói cho muội một bí mật." Mạnh Xuyên thấp giọng nói ở bên tai Liễu Thất Nguyệt: "Ta nghĩ rằng trong vòng mấy tháng nữa liền sẽ có khả năng ngộ ra Thế."
"Ngươi cũng sắp ngộ ra Đao Thế?" Liễu Thất Nguyệt kinh hỉ, lỗ tai lại bắt đầu đỏ lên.
"Ừ, ngươi cần phải giữ bí mật." Mạnh Xuyên nói.
"Nhất định nhất định, nhất định giữ bí mật." Liễu Thất Nguyệt gật đầu liên tục.
Mạnh Xuyên nhìn thấy Thất Nguyệt lộ ra bộ dáng như thế, cười thầm không thôi.
Bây giờ là đầu xuân, ban đêm thời tiết rất lạnh, hai người bọn họ sánh đôi cùng thả bộ về nhà.
"Thất Nguyệt cũng đã trưởng thành." Mạnh Xuyên ngắm Liễu Thất Nguyệt lúc này, cũng âm thầm cảm khái.
Hắn vẫn còn nhớ rõ con nhóc chảy nước mũi được Liễu thúc thúc nắm tay dẫn tới Mạnh Phủ ngày trước.
Trong nháy mắt, nàng đã mười sáu tuổi, đã trưởng thành rồi.
Những năm vừa qua tuy bản thân tu hành chăm chỉ, nhưng mỗi ngày đều có Thất Nguyệt ở bên cạnh, thậm chí thường xuyên bị Thất Nguyệt lôi ra ngoài ăn cơm. Tuy nói có phần xót xa cho hầu bao, nhưng lúc hai người ăn uống cùng nhau, tâm tình cũng đều rất vui vẻ.
Gió lạnh đầu xuân ban đêm thổi vào mặt, lạnh đến thấu xương, nhưng trong lòng Mạnh Xuyên lại cảm thấy rất vui vẻ.
"Hả?" Trong lòng Mạnh Xuyên chấn động, trong phạm vi một dặm mà cảm ứng của hắn bao phủ, có ba cỗ khí tức cường đại mà yêu dị xuất hiện, hơn nữa bọn hắn đang nhanh chóng đi về hướng bản thân.
"Là cao thủ Thiên Yêu Môn Nhàn Thạch Uyển!" Mạnh Xuyên lập tức nhận ra, yêu khí của vị nam tử lưng còng lúc trước đã từng xâm nhập thân thể của hắn khiến hắn chịu không ít đau khổ, phải nhờ cô tổ mẫu ra tay giúp đỡ trục xuất yêu khí. Vì vậy Mạnh Xuyên vừa cảm ứng được ba cỗ khí tức yêu dị này đã nhận ra ngay cỗ khí tức quen thuộc của nam tử lưng còng trong đó.
"Ba cỗ khí tức, hai cỗ khí tức yếu hơn cũng ngang với cha ta, còn có một cỗ khí tức còn mạnh hơn so với cha ta cùng với Liễu thúc, cỗ khí tức này rất cường đại cũng rất quái dị." Mạnh Xuyên cảm giác được uy hiếp mãnh liệt.
"Bọn hắn đang tới đây rất nhanh."
"Nhắm vào ta sao?" Mạnh Xuyên phán đoán: "Hay là nhắm vào người khác?"
Mạnh Xuyên lập tức làm ra quyết định, nói với Liễu Thất Nguyệt ở bên cạnh: "Thất Nguyệt, ta nhớ ra một việc, phải lập tức đi đến tổ trạch một chuyến, ngươi về trước đi."
"Đi tổ trạch? Được rồi được rồi." Liễu Thất Nguyệt gật đầu: "Nhưng ngươi đừng có như lần trước đó, bảo ta về còn ngươi lại chạy tới Lầu Bích Vân giết hai gã đạo phỉ Huyết Vân Đạo."
"Huyết Vân Đạo đâu phải muốn là có thể gặp!" Mạnh Xuyên cười nói: "Được rồi, ta phải đi tổ trạch đây."
Nói xong Mạnh Xuyên quay người đi về hướng tổ trạch.
Liễu Thất Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, trở về Mạnh Phủ.
"Bọn hắn không đuổi theo Thất Nguyệt, mà là tiếp tục đuổi theo ta." Mạnh Xuyên đi trên một con đường vắng vẻ.
Sau khi màn đêm buông xuống, phần lớn người dân trong Phủ Đông Ninh đều tắt đèn đi ngủ sớm, thắp đèn thắp nến đều rất tốn tiền, các hộ dân bình thường đều sẽ tiết kiệm.
Ngoại trừ một số trà lâu tửu lâu lớn, rất nhiều nơi đều là một mảnh tối đen như mực.
Gió lạnh thổi qua.
Mạnh Xuyên bước đi một mình.
"Sưu sưu sưu."
Ba đại cao thủ Thiên Yêu Môn lặng yên đáp xuống nóc một gian phòng, nhìn thân ảnh Mạnh Xuyên cô độc cất bước phía xa, con ngươi của nam tử lông mày trắng bạc mơ hồ hiện ánh vàng, đôi mắt của gã trong đêm tối có thể nhìn xa hai dặm, rõ như ban ngày.
"Đại ca, hắn đi về hướng tổ trạch Mạnh gia." Nam tử lưng còng thấp giọng nói.
Đồ phó đường chủ nói: "Phải động thủ ngay, không thể để cho hắn tiếp tục đi tới, nếu đến gần tổ trạch Mạnh gia, chỉ cần hắn cầu cứu...Mạnh Tiên Cô chỉ sợ là sẽ chạy tới trong thời gian ngắn."
"Đúng thế!" Nam tử lông mày trắng gật đầu: "Ta sẽ trực tiếp bắt sống hắn, hai người các ngươi mai phục ở phía trước, nếu ta không thành công, chúng ta vây kín ba mặt, hắn cũng không chạy trốn được."
"Rõ!" Hai gã kia gật đầu.
"Hành động." Nam tử lông mày trắng hạ lệnh.
Ba người bọn hắn nhanh chóng tách ra, nam tử lông mày trắng lặng yên không một tiếng động cấp tốc tới gần Mạnh Xuyên, mà hai người nam tử lưng còng bọn hắn thì là đi tới phía trước chắn đường.
...
"Tới rồi." Mạnh Xuyên cảm ứng được phi thường rõ ràng, hắn vào giờ phút này cũng đặc biệt tỉnh táo.
Cỗ khí tức mạnh mẽ nhất kia đang cấp tốc áp sát, không có phát ra tiếng vang gì.
"Ừm?" Mạnh Xuyên phảng phất như có phát giác quay đầu nhìn về một cái phương hướng, nhìn về phía vị nam tử lông mày trắng đang bay tới ở bên ngoài bảy ~ tám trượng kia.
Vào thời khắc này nam tử lông mày trắng đã trở nên cao lớn hơn, con mắt cũng đều trở nên hẹp dài, hai con ngươi cũng là màu vàng. Đôi lông mày màu trắng dài ra rũ xuống, toàn thân hiện ra yêu khí màu xám, hai tay cầm hai thanh loan đao.
Cả hai người nhìn nhau.
Mạnh Xuyên nhìn thấy cường giả mắt vàng mày trắng phát ra yêu khí này, sắc mặt lập tức đại biến, liền hóa thành tàn ảnh phóng về phía trước, tốc độ rất nhanh chóng.
"Ta còn chưa có xuất thủ, hắn liền phát hiện ra ta rồi?" Mộ Dung Du giống như một con chim lớn ở trong đêm tối, hiện tại còn cách nhau bảy ~ tám trượng, lại bị phát hiện ra. Chuyện này cho khiến nam tử lông mày trắng 'Mộ Dung Du' cũng có một chút kinh ngạc.
Gã làm sao biết được.
Vừa tiến vào phạm vi 10 trượng, Mạnh Xuyên liền đã 'nhìn' thấy rõ ràng, cố ý quay đầu giả bộ như phát hiện ra địch nhân.
Mộ Dung Du vốn là có một chút am hiểu đối với đánh lén, ám sát...gã thường xuyên có thể ẩn núp đi đến sau lưng địch nhân, địch nhân cũng đều không có một chút phát giác nào. Bây giờ cách nhau bảy ~ tám trượng, còn là ở trong đêm tối gió lạnh, cứ như vậy bị phát hiện ra, Mộ Dung Du cảm thấy có một chút biệt khuất.
"Hắn thật may mắn, vừa vặn xoay người lại vào lúc đó." Mộ Dung Du không suy nghĩ được nhiều.
"Hưu!" Mạnh Xuyên điên cuồng chạy trốn móc ra ống pháo hoa cầu cứu, trực tiếp kéo chốt, pháo hoa phóng lên tận trời, rất là bắt mắt ở trong đêm tối.
"Ngăn cản hắn." Mộ Dung Du lạnh lùng quát.
"Trốn." Mạnh Xuyên thất kinh chạy trốn, nhưng tốc độ hắn đào mệnh lại cực nhanh.
"Mạnh công tử, tốc độ của ngươi nhanh hơn so với lần trước." Trong mảnh bóng tối bên cạnh có một bóng người đi ra, chính là vị nam tử lưng còng tản ra yêu khí màu xanh lục kia, nam tử lưng còng dùng con ngươi xanh biếc nhìn chằm chằm Mạnh Xuyên, chém giết tới.
"Thiên tài đương nhiên sẽ tiến bộ nhanh." Ở một bên khác lại có một bóng người lao ra, là một nam tử hùng tráng toàn thân tràn ngập yêu khí màu đen, Đồ phó đường chủ cười ha hả cầm một thanh đại phủ, cả người đều phảng phất một con gấu lớn.
"Cái gì!" Mạnh Xuyên bày ra bộ dáng kinh sợ.
Phía sau là một vị cường giả mắt vàng mày trắng kinh khủng truy sát, chính mình đang liều mạng chạy trốn, ở hai bên phía trước đều có một vị cường giả chặn giết.
"Thiên Yêu Môn, các ngươi cũng dám đánh lén ta, Mạnh gia chúng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi." Mạnh Xuyên vừa gầm lên, vừa trực tiếp lựa chọn phương hướng lao tới, phương hướng này cách vị nam tử lưng còng kia gần nhất.
"Ha ha, Mạnh gia sẽ không kịp cứu ngươi." Nam tử lưng còng thấy Mạnh Xuyên lựa chọn phương hướng của chính mình, liền lao ra chặn đường.
Hơn nửa năm trước, nam tử lưng còng đã từng giao thủ với Mạnh Xuyên, khi đó một cái móng tay của gã bay ra ngoài, Mạnh Xuyên liền trọng thương suýt nữa mất mạng.
Lần này nam tử lưng còng đương nhiên là cực kỳ tự tin.
"Dừng lại đi." Nam tử lưng còng gảy ngón tay một cái, chính là một cái móng tay bay ra, uy thế có một chút khủng bố.
Ở dưới khoảng cách gần, Mạnh Xuyên hiểm lại càng hiểm tránh né, thế nhưng lại khiến cho tốc độ giảm mạnh.
"Ha ha." Nam tử lưng còng cười lớn duỗi móng vuốt ra, hóa thành trảo ảnh mơ hồ, chộp về phía Mạnh Xuyên.
Mạnh Xuyên liều mạng chạy trốn, lại là không có dấu hiệu nào rút đao trong nháy mắt.
Vào giờ khắc này.
Lực lượng tâm thần dung nhập vào mọi chỗ trên cơ thể, chân khí bộc phát gấp 15 lần cực hạn kết hợp hoàn mỹ cùng với nhục thân, lực lượng hợp nhất!
Đao thế bộc phát!
Bạt Đao Thức là một chiêu Mạnh Xuyên tu luyện nhiều nhất, là một chiêu hắn xuất đao nhanh nhất!
Thức thứ mười bảy trong bí quyết « Lôi Đình Diệt Thế Đao », khiến cho Mạnh Xuyên học được phương pháp vận dụng chân khí và nhục thân cao minh hơn, lúc vận dụng, lôi đình trong Lôi Đình Thần Thể cũng đều trở nên dày đặc hơn, tốc độ của bản thân cũng càng nhanh.
Từ khi dung nhập một bộ phận bí quyết của Lôi Đình Diệt Thế Đao, có thể khiến cho uy lực của Bạt Đao Thức lại tăng gần năm thành.
"Lôi Đình Cực Hạn Bạt Đao Thức!" Trong mắt Mạnh Xuyên có ý lạnh.
Lực lượng toàn thân bộc phát, một đao kinh khủng ẩn chứa chân khí, càng là dẫn động lực lượng thiên địa, hình thành đao quang khủng bố dài trọn vẹn mười trượng.
Đao quang loá mắt, khó mà thấy rõ đao thật trong đó.
"Phốc."
Nam tử lưng còng vốn đang cực kỳ có lòng tin, nhưng đột nhiên cảm thấy trước mắt xuất hiện đao quang loá mắt không gì sánh được, gã giơ song trảo ngăn ở trước ngực theo bản năng, bảo vệ chỗ yếu hại. Gã còn không chưa có thấy rõ đao thật, đã cảm thấy eo tê rần.
"Bịch." Nửa người dưới của nam tử lưng còng vẫn đang di chuyển, nửa người trên liền đã rơi trên mặt đất, máu tươi tuôn xối xả.
Một đao, hai đoạn!
Chương