Ý thức của hắn bị kéo vào trong miếng sắt đen, trông thấy một vị nam tử cao to, thần thái cao ngạo, đầu tóc rối tung đứng trên đỉnh ngọn núi lớn, xung quanh là dãy núi liên miên trùng điệp, dưới khe núi có một dòng sông chảy xiết, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu.
Nhưng Mạnh Xuyên cảm thấy mặc dù là dãy núi, dòng sông, mặt trời...tất cả ở trước mặt vị nam tử kia đều trở nên tầm thường.
Nam tử cao ngạo nhìn về phía Mạnh Xuyên, cầm thanh đại đao màu đen thô kệch bên cạnh lên, thân đao trông rất dài.
"Oanh." Nam tử cao ngạo giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mạnh Xuyên, trực tiếp chém ra một đao.
Đao quang kinh khủng nhanh chóng phóng lớn ở trước mặt Mạnh Xuyên. Trước một đao hủy thiên diệt địa đáng sợ như vậy, Mạnh Xuyên sinh ra sợ hãi không có cách nào khống chế. Giống như sợ hãi của phàm nhân đối mặt với thiên lôi vậy! Một đao này càng đáng sợ hơn so với thiên lôi...nhưng ý thức của Mạnh Xuyên căn bản không có cách nào né tránh, hắn chỉ có thể thừa nhận.
"Ầm...ầm..." Đao quang bổ trúng ý thức của Mạnh Xuyên.
"A." Ý thức Mạnh Xuyên đột nhiên thoát ra khỏi miếng sắt đen, hắn ôm đầu thống khổ, mắt mũi đều có máu tươi chảy ra, rên lên một tiếng sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Đêm, rất yên tĩnh.
Bên trong Mạnh Phủ Kính Hồ.
Đám người làm không hề hay biết thiếu gia Mạnh Xuyên mà bọn hắn lấy làm kiêu ngạo hiện giờ đã mất đi ý thức, rơi vào hôn mê. Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy canh giờ sau, Mạnh Xuyên đang nằm co rúc ở trên giường, cuối cùng mí mắt cũng giật giật, chậm rãi mở ra.
"Đau quá đi." Mạnh Xuyên chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trí nhớ cũng có một chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời không biết mình là ai, ở chỗ nào.
Một lúc sau, Mạnh Xuyên mới hoàn toàn thanh tỉnh.
"Đêm qua ta dò xét miếng sắt đen, ý thức bị hút vào trong, sau đó bị thương." Mạnh Xuyên chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, hắn nằm ở trên giường một hồi lâu mới chậm rãi đứng lên, thân thể chỉ cần nhúc nhích liền có một chút choáng váng. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời mới tờ mờ sáng, vẫn còn nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời.
"Thật là khó chịu."
Mạnh Xuyên cố gắng đứng lên nhưng vừa nhớm người lại ngã xuống trên giường.
Hắn còn không thể giữ được thăng bằng cơ bản, từng đợt đau đầu ập đến, Mạnh Xuyên cố gắng tập trung, rốt cuộc cũng có thể miễn cưỡng đứng lên đi được vài bước.
"Miếng sắt đen này hại ta thật thảm." Mạnh Xuyên hiện tại cũng không muốn nghĩ đến truyền thừa lấy được từ miếng sắt đen, bởi vì ý niệm khẽ động, đầu liền đau nhói. Rỏ ràng đây không phải là lúc nghiên cứu truyền thừa.
"Ực ực ực." Uống hai cốc nước lạnh để từ đêm qua, lại dùng nước lạnh rửa mặt hắn mới tỉnh táo hơn một chút.
Hắn đẩy cửa ra đứng ở hành lang, mở miệng hô: "Người đâu."
Một nha hoàn nhanh chóng chạy tới sân, cung kính chào: "Thiếu gia."
"Ngươi đi đun nước nóng, ta muốn tắm rửa." Mạnh Xuyên nói.
Trời mới tờ mờ sáng đã tắm rửa? Nha hoàn có một chút nghi hoặc, nhưng nàng lại không dám hỏi nhiều, cung kính tuân lệnh: "Vâng, thiếu gia."
Rất nhanh, nước tắm pha xong, Mạnh Xuyên cho người lui ra, rồi cởi bỏ quần áo nằm trong thùng tắm, sau khi ngâm nước nóng hắn cảm thấy toàn thân thoải mái hơn nhiều.
Nằm thoải mái nhưng đầu vẫn ê ẩm đau, thế là hắn lại mơ mơ màng màng thiếp đi một lúc, tỉnh lại liền cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
"Đỡ nhiều rồi."
Mạnh Xuyên lúc này mới quan sát không gian bên trong mi tâm của bản thân, chỉ thấy người tí hon trong không gian mi tâm đã ảm đạm đi rất nhiều.
"Xem ra lần này thương tổn không nhẹ."
Mạnh Xuyên khẽ run rẩy, nước trong thùng tắm đã lạnh, lúc này bèn đứng dậy lau người, mặc quần áo.
Hắn bước ra ngoài, trực tiếp phân phó hạ nhân: "Ba ngày tới, tạm dừng tu luyện, ta muốn tĩnh tu thật tốt."
"Thiếu gia không tu luyện nữa?"
"Thiếu gia mỗi ngày đều phải chém phi tiễn liên nỏ tám nghìn lần, nhưng giờ sẽ ngưng ba ngày liền?"
"Thiếu gia vẫn một mực tu luyện, nay tĩnh tu, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn, hơn nữa tối hôm qua thiếu gia đã giết hai gã đạo phỉ Huyết Vân Đạo."
"Đúng, trong đó còn có Huyết Thủ Triệu Xán nữa, tin rằng giết người này đã khiến thiếu gia có linh cảm trên tu hành, vì vậy mới muốn tĩnh tu."
Những người hầu, hộ vệ trao đổi với nhau.
Giết hai gã đạo phỉ Huyết Vân Đạo thực ra rất dễ dàng, nhưng hắn lại bị miếng sắt đen làm trọng thương, tuy nhiên Mạnh Xuyên cũng không sốt ruột, bởi vì hắn phát hiện ra theo thời gian cơn đau đầu đã chậm rãi giảm bớt, thân thể cũng đang dần dần khôi phục.
Ba ngày kế tiếp, hắn mỗi ngày đều rất thoải mái, không nằm trên ghế xem truyện ký Thần Ma thì lại vẽ tranh ở thư phòng.
Hắn hoàn toàn thả lỏng, do đó tốc độ khôi phục càng nhanh, khi hắn quan sát người tí hon ở không gian trong mi tâm, có thể nhìn ra nó đang dần dần khôi phục ánh sáng vốn có.
Ngày thứ ba, Mạnh Xuyên mới bắt đầu nghiên cứu những thông tin lấy được bên trong miếng sắt đen đã hư hại kia.
"Truyền thừa ta tiếp nhận, là thức thứ mười bảy - Ngũ Lôi Hàng Thế trong Lôi Đình Diệt Thế Đao, cũng không phải là một chiêu thức hoàn chỉnh. Ta thậm chí ngay cả một chiêu không hoàn chỉnh mà cũng không thể thừa nhận nổi đã hôn mê?" Mạnh Xuyên tự giễu cười cười, hiện tại hắn mới nhớ lại, lúc ấy ý thức hắn bị dẫn vào bên trong miếng sắt đen, khi bị một đao kia bổ trúng cũng có một lượng lớn tin tức tràn vào ý thức hắn.
Nhưng ý thức của hắn chỉ mới thừa nhận được một phần, liền rơi vào hôn mê, đó là bản năng bảo hộ của thân thể.
Mạnh Xuyên cẩn thận nghiên cứu thông tin truyền thừa, thông tin có chiêu thức thứ mười bảy của bộ Lôi Đình Diệt Thế Đao kia.
Mỗi một chữ, mỗi một bức vẽ miêu tả, đều ẩn chứa tin tức vô tận, khiến Mạnh Xuyên cảm thấy rất áp lực.
Một chiêu Ngũ Lôi Hàng Thế này, trên thực tế là bổ ra liên tiếp năm đao, đao thứ nhất cũng đã rất kinh khủng, đao thứ hai càng mạnh hơn, năm đao liên tục, đến đao thứ năm sẽ có tính chất khác hẳn, có được uy lực mạnh không thể ngờ được.
"Truyền thừa ta nhận được, chính là hai đao đầu tiên của Ngũ Lôi Hàng Thế, đây là đao pháp phức tạp nhất ta từng thấy." Mạnh Xuyên lắc đầu, đao pháp này yêu cầu rất cao đối với nhục thân và chân khí.
Tuy thương thế Mạnh Xuyên chưa khỏi hẳn, nhưng đã có thể tu luyện Bạt Đao Thức, tu luyện thân pháp bình thường, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì nữa.
Hơn hai tháng sau Mạnh Xuyên mới hoàn toàn khôi phục, mới có thể sử dụng lại lực lượng tâm thần.
Hắn cũng đã quyết định.
"Trừ phi tâm thần của ta trở lên lớn mạnh, nếu không tuyệt đối sẽ không dò xét miếng sắt đen kia nữa." Sau khi Mạnh Xuyên hoàn toàn khôi phục, liền bắt đầu tu luyện hai đao đầu tiên của Ngũ Lôi Diệt Thế.
Nhưng mà vừa tu luyện, hắn phát hiện ra ở dưới tình huống bình thường hắn không thể thi triển được môn đao pháp này. Hắn đã ngộ ra Đao Thế, chân khí trong cơ thể cũng được tính là cao hơn so với người thường, tuy nhiên vẫn chưa đủ để thi triển hai đao này. Chỉ có khi điều động lực lượng tâm thần dung nhập thân thể, chân khí trong cơ thể tăng lên đến mức độ rất cao mới có thể miễn cưỡng thi triển ra hai đao này.
Đao thứ nhất xuất ra khiến cho lôi đình trong thân thể lập loè, một chiêu này phối hợp với Lôi Đình Thần Thể quả là hoàn mỹ.
Đao thứ hai xuất ra, lôi đình trong cơ thể bắt đầu khởi động, chân khí như sóng triều dâng lên.
Đáng tiếc hắn không có bí quyết đao thứ ba, chỉ có thể súc tích lôi đình trong cơ thể, chân khí như thủy triều bộc phát hết trong đao thứ ba.
Thời gian trôi qua, đông đi xuân tới, một năm mới đã đến.
Tại Thiên Yêu Môn, phân đường Đông Ninh.
"Ầm ầm..." Cơ quan bên dưới miệng cống chậm rãi mở ra, một nam tử lông mày trắng bạc chắp tay đi ra.
"Đại ca."
Nam tử lưng còng cùng với một đại hán vạm vỡ đều lộ ra vẻ tươi cười.
"Ta bế quan nửa năm rồi, Phủ Đông Ninh có xảy ra chuyện gì lớn không?" Nam tử lông mày trắng bạc mở miệng nói.
"Đại ca, Phủ Đông Ninh vẫn như trước, nếu như thật sự có chuyện, chúng ta đã sớm gọi đại ca rồi." Đại hán vạm vỡ cười nói.
"Ừ." Nam tử lông mày trắng bạc gật đầu.
Đại hán vạm vỡ lấy từ trong lòng ngực ra một cuốn trục đưa cho nam tử lông mày trắng bạc: "Đúng rồi, đại ca, mấy tháng trước, Huyết Vân Đạo muốn bán miếng sắt đen đã hư này cho chúng ta. Cao lão tam không vừa ý, ta ngược lại cảm thấy miếng sắt đen này có khí tức Thần Ma mạnh như vậy, không biết có phải là tàn phiến Hắc Thiết Thiên Thư trong truyền thuyết không?"
"Hắc Thiết Thiên Thư, Hắc Thiết chính là Vẫn Tinh Thiết, ngươi có nhìn thấy nó không, có phải Vẫn Tinh Thiết không?" Nam tử lông mày trắng bạc lập tức hỏi.
"Lúc ta xuất quan hai gã đạo phỉ Huyết Vân Đạo kia đã chết rồi, căn bản không có cơ hội tiếp xúc miếng sắt đen ấy." Đại hán vạm vỡ nói.
Nam tử lông mày trắng bạc gật gật đầu, tiếp nhận bức tranh, mở ra nhìn qua, bên trên bức tranh vẽ miếng sắt đen tàn phá, bộ dáng tàn phá được vẽ rất rõ ràng.
"Để ta xem một chút." Nam tử lông mày trắng nói xong, liền đi về phòng mình.
Đó là một thư phòng xây dựng dưới lòng đất.
Bên trong đặt rất nhiều thư tịch, nam tử lông mày trắng bạc từ trong đó lấy ra một chồng các bức vẽ, liên tục lật ra vài bức vẽ, cuối cùng rút ra một bức.
Trên bức vẽ này, vẽ hai mươi sáu mảnh vỡ Hắc Thiết.
Nam tử lông mày trắng bạc cẩn thận so sánh hình dáng hai mươi sáu mảnh vỡ Hắc Thiết với bức tranh vẽ miếng sắt đen.
"Mấy dấu vết đứt gãy đều giống như đúc. Đây đúng là tàn phiến của Hắc Thiết Thiên Thư - Lôi Đình Diệt Thế Đao." Nam tử lông mày trắng bạc khẽ gật đầu, nếu là Hắc Thiết Thiên Thư hoàn chỉnh, đã sớm có đám Yêu Vương Yêu Tộc tới tranh đoạt. Chỉ là một mảnh vỡ nhỏ, lực hấp dẫn đối với đám Yêu Vương Yêu Tộc cũng không nhiều. Yêu Tộc cũng có truyền thừa của bản thân, thậm chí càng mạnh hơn so với Nhân Tộc.