Đông qua xuân tới, thoáng chốc đã một năm kể từ ngày Mạnh Xuyên bước vào cảnh giới Thoát Thai.
Chạng vạng tối mùa hè, gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh, nhưng trong Đạo Viện Kính Hồ lại có một chút náo nhiệt.
"Tại hạ Chu Tiềm, mời Mạnh sư huynh chỉ điểm." Một vị thiếu niên cung kính hành lễ.
"Ra tay đi." Mạnh Xuyên gật đầu.
Hôm nay hắn đến tìm viện trưởng Cát Ngọc để tỷ thí, viện trưởng Cát Ngọc đã sớm ngộ ra đao thế từ lâu, hơn nữa cũng sử dụng khoái đao như hắn. Mỗi lần luận bàn cùng với viện trưởng Cát Ngọc đối với hắn đều có một chút dẫn dắt. Cho nên mỗi nửa tháng hắn đều tới Đạo Viện lãnh giáo một phen, tuy viện trưởng Cát Ngọc là người keo kiệt hám tài, nhưng y lại rất dụng tâm đối với người đệ tử mà y đắc ý nhất này.
Sau khi luận bàn cùng với viện trưởng, Mạnh Xuyên cũng dành ra nửa canh giờ để chỉ điểm đám sư đệ sư muội. Đối với hắn mà nói thì chuyện giao thủ với đám sư đệ sư muội là chuyện quá dễ dàng, thậm chí có thể coi như đang thả lỏng cơ thể.
"Sư huynh cẩn thận." Thiếu niên Chu Tiềm đột nhiên lao lên phía trước, ra chiêu tấn công liên tiếp. Nhưng thân thể Mạnh Xuyên đứng đó bỗng trở nên mơ hồ quỷ dị, mặc cho thiếu niên Chu Tiềm công kích thế nào cũng không chạm nổi vào góc áo của Mạnh Xuyên.
Ngay cả khi Chu Tiềm đã thi triển trọn vẹn bộ kiếm pháp, bao gồm sát chiêu cuối cùng chém mười ba kiếm liên tiếp thì y vẫn không đâm trúng một phát nào.
Trong Đạo Viện Kính Hồ, Chu Tiềm cũng có thể được coi một người rất có thiên phú. Đám giảng viên dự đoán tầm sang năm là y có thể gia nhập Lầu Sơn Thủy. Nhưng cách biệt giữa y và Mạnh Xuyên vẫn là quá lớn.
"Mạnh sư huynh thật lợi hại."
"Lúc này, trong Đạo Viện không có một đệ tử nào đủ khả năng chạm vào nổi một góc áo của Mạnh sư huynh. Cũng không có ai đỡ nổi một chiêu của sư huynh."
"Mạnh sư huynh, ngày sau sẽ thành Thần Ma." Đám đông đệ tử quan sát xung quanh đều nói.
Mỗi một đời đại sư huynh, có người có uy vọng cao, có người có uy vọng thấp.
Mạnh Xuyên chắc chắn là vị đại sư huynh có uy vọng cao nhất trong mấy chục năm qua ở Đạo Viện Kính Hồ. Không chỉ vì thực lực siêu quần bạt tụy, vượt xa đệ tử xếp thứ hai trong Đạo Viện. Mà còn vì hắn gần gũi với mọi người, thường rút chút ít thời gian tu hành quý giá của bản thân để chỉ điểm đám sư đệ sư muội. Gia tộc của hắn cũng thuộc tầng lớp cao cấp nhất của phủ thành nhưng hắn chưa bao giờ dùng địa vị để ỷ thế hiếp người.
Nhiều phương diện ưu tú như vậy khiến đại đa số các sư đệ sư muội đều rất sùng bái vị đại sư huynh này.
"Chiêu cuối cùng của ngươi là sát chiêu trong bộ kiếm pháp này, tên là Thập Tam Liên Phong." Mạnh Xuyên nói: "Trong bí tịch viết rằng, chiêu này vừa ra, giống như núi non liên miên, chập chùng bất định, lại giống như là một thể. Ngươi có thể làm được đến mức "chập chùng bất định" nhưng chưa đủ hỏa hầu để làm được "giống như một thể". Chiêu kiếm của ngươi tán loạn rời rạc, cho nên uy lực đại giảm."
"Giống như một thể?" Chu Tiềm lẩm bẩm, mơ hồ đã nghĩ đến điều gì, nhưng giống như vẫn thiếu một thứ gì đó để thông suốt.
Y rất tin tưởng lời chỉ điểm của Mạnh sư huynh.
Bởi vì luận về chiêu số kỹ nghệ, các giảng viên từng nói trong cả Đạo Viện Kính Hồ chỉ có viện trưởng Cát Ngọc mới có thể xếp trên Mạnh sư huynh. Mạnh sư huynh chỉ điểm còn rõ ràng và chính xác hơn những vị giảng viên kia. Mà Chu Tiềm y chưa phải là đệ tử của Lầu Sơn Thủy, không có tư cách được viện trưởng tự mình chỉ điểm.
"Những chiêu số khác của ngươi cũng không tệ, chỉ có sát chiêu vẫn còn có chỗ thiếu hụt rõ ràng. Trở về phải rèn luyện chiêu này thật nhiều, một khi luyện thành thì bộ kiếm pháp này cũng sẽ đại thành." Ánh mắt của Mạnh Xuyên lướt qua đám sư đệ sư muội xung quanh đang mỏi mắt mong chờ, mỉm cười nói: "Thời gian đã không còn sớm, mọi người về ăn cơm tối thôi."
Nói xong liền quay người rời đi.
Đám sư đệ sư muội kia thấy vậy thì biết buổi chỉ điểm hôm nay của Mạnh sư huynh đã kết thúc. Cho nên cả đám lũ lượt kéo nhau ra về.
"Ừm?"
Vừa đi tới cửa Đạo Viện, Mạnh Xuyên đã thấy một thân ảnh áo đỏ đứng chờ, đó chính là Liễu Thất Nguyệt. Liễu Thất Nguyệt năm nay đã cao hơn không ít, chẳng kém Mạnh Xuyên là bao.
"A Xuyên, A Xuyên." Liễu Thất Nguyệt hô lên.
"Thất Nguyệt, ngươi còn nhỏ hơn ta một tuổi, vậy mà sắp cao hơn cả ta rồi." Mạnh Xuyên nói.
Liễu Thất Nguyệt mỉm cười: "Cha ta nói nữ hài tử phát triển sớm. Hơn nữa ta cũng đã bước vào cảnh giới Thoát Thai rồi, thân thể trưởng thành nhanh hơn."
Liễu Thất Nguyệt năm nay mười lăm tuổi, cũng đã bước vào cảnh giới Thoát Thai. Chỉ có điều tiễn thuật của nàng vẫn kẹt ở bình cảnh...muốn đạt tới cảnh giới Hợp Nhất rất khó khăn.
"Đi, chúng ta mau đi Vân Giang tửu lâu ăn cơm tối." Liễu Thất Nguyệt nói: "Đó là ngươi thua ta."
"Được, được, được, đi thì đi." Mạnh Xuyên bất đắc dĩ gật đầu.
Đây là hắn đánh cuộc thất bại.
Sau khi Liễu Thất Nguyệt đột phá đến cảnh giới Thoát Thai, Mạnh Xuyên từng nói trong vòng mười trượng, Thất Nguyệt muội muội bắn một trăm mũi tên cũng không thể chạm vào hắn. Liễu Thất Nguyệt nghe thế không phục, Mạnh Xuyên thì hoàn toàn tin tưởng vào thân pháp bản thân rèn luyện ra trong mưa tên kết hợp với căn cơ Lôi Đình Thần Thể vô cùng hùng hồn. Thế nhưng, một Thần Tiễn Thủ cảnh giới Thoát Thai toàn lực bộc phát lực lượng Thần Ma kết hợp với kỹ xảo bắn tên quả là vô cùng khủng khiếp. Đám hộ vệ sử dụng cung tiễn kia còn lâu mới sánh bằng.
Mạnh Xuyên thuần túy dựa vào thân pháp, liên tục né bảy mươi chín mũi tên, nhưng lại để mũi tên thứ tám mươi chạm vào góc áo.
Thua!
Tuy thua nhưng Mạnh Xuyên lại rất cao hứng, quyết định mấy ngày sau sẽ đánh cuộc lại lần nữa.
Vân Giang tửu lâu là đệ nhất tửu lâu ở Phủ Đông Ninh, đi tới đó ăn tối thì quả là có một chút xa xỉ, nhưng đó lại là tửu lâu của phụ thân mình! Bản thân đi ăn, không phải trả tiền!
"Mạnh sư huynh mười ba tuổi đã vào Lầu Sơn Thủy, ta ít nhất mười lăm tuổi cũng phải gia nhập nơi đó." Thiếu niên Chu Tiềm nhìn Mạnh Xuyên và Liễu Thất Nguyệt rời đi, âm thầm hạ quyết tâm. Sau đó y lập tức quay người bước trở về nhà mình.
Chu Phủ.
"Thiếu gia."
"Thiếu gia."
Chu Tiềm về đến nhà, bọn người hầu nha hoàn đều rất cung kính.
Chu gia vốn là một gia đình bình dân ở Phủ Đông Ninh, về sau phụ thân của Chu Tiềm là Chu Hạc quật khởi thì Chu gia mới được như bây giờ. Chu Hạc rất có thủ đoạn, hồi còn trên chiến trường y đã tạo mối quan hệ với rất nhiều huynh đệ hảo hữu. Sau hai mươi, y cũng đã xây dựng lên một mảnh cơ nghiệp, cũng là một phú thương hơi có danh khí ở Phủ Đông Ninh.
"Chu thiếu gia, Chu thiếu gia." Bỗng nhiên có một hài đồng chạy đến từ một góc.
"Là Thiết Sinh?" Chu Tiềm nhìn nó, mỉm cười nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Thiết Sinh, là đệ đệ của nha hoàn bên người y, cũng thường xuyên ghé thăm Chu Phủ. Trong phủ, bọn nha hoàn người hầu đều rất thích tiểu hài tử nhu thuận này.
"Chu thiếu gia." Hài đồng Thiết Sinh lập tức quỳ xuống đất: "Ngài cứu tỷ tỷ của ta với, cứu tỷ tỷ của ta."
"Tỷ tỷ của ngươi? Hồng Vũ nàng làm sao?" Chu Tiềm nghe xong liền hỏi.
"Vừa khi nãy, Ngụy lão đại dẫn người đến nhà ta, nói cha ta thiếu nợ gã ba trăm lượng bạc. Cha ta chỉ nói mượn có hai mươi lượng, lúc ấy uống say nên để bọn người Ngụy lão đại lừa bịp, để lại thủ ấn trên tờ giấy nợ một trăm lượng bạc." Hài đồng Thiết Sinh nói: "Bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con, một trăm lượng đã biến thành ba trăm lượng rồi, nhà ta làm sao trả nợ được. Ngụy lão đại liền cưỡng bách bắt tỷ ta đi gán nợ, cha ta phản đối nhưng bọn hắn lại đả thương cha ta."
"Cha ngươi có ký văn tự bán mình của Hồng Vũ không?" Chu Tiềm truy vấn.
"Không có! Cha ta nói, dù có chết cũng không thể hại tỷ tỷ." Hài đồng Thiết Sinh đáp.
"Tốt, không ký văn tự bán mình, tức là bọn hắn đã cường đoạt dân nữ." Chu Tiềm đè nén cơn thịnh nộ.
Ở Đạo Viện Kính Hồ, bọn hắn đều được dạy đầy đủ luật pháp triều đình.
"Ngụy lão đại này là ai?"
"Cha ta nói, gã chính là tiểu lâu la của Hắc Lang Bang, nhưng mà có chiêu bài Hắc Lang Bang nên ai cũng sợ gã ba phần." Hài đồng Thiết Sinh trả lời.
"Ta lại muốn nhìn, một kẻ lưu manh rốt cuộc có lá gan lớn đến mức nào." Chu Tiềm cũng không nhịn được nữa: "Dẫn đường! Đi tìm Ngụy lão đại kia."
"Đứng lại!" Một tiếng quát lạnh như băng vang lên.
Chu Tiềm sững sờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phụ thân Chu Hạc của y đang đứng ở đó.
"Cha." Chu Tiềm vừa nhìn thấy phụ thân thì cả người mềm nhũn.
"Mang Thiết Sinh đưa ra ngoài." Chu Hạc phân phó hạ nhân, bọn hạ nhân lập tức mang đứa bé kia ra ngoài.
Thiết Sinh mếu máo hô: "Chu thiếu gia, ngài nhất định phải cứu tỷ tỷ của ta, ngài không cứu, thì tỷ ấy sẽ nguy mất."
Nhưng bọn hạ nhân chỉ biết làm theo nhiệm vụ, túm lấy đứa bé mang ra ngoài.
"Cha! Gã du côn lưu manh kia cường đoạt dân nữ, chẳng lẽ không thể quản gã?" Chu Tiềm lo lắng cả giận nói.
"Ngu xuẩn." Chu Hạc lãnh đạm nói: "Một tên tiểu lâu la mà dám cường đoạt dân nữ à? Gã chẳng qua là thay cấp trên làm việc, Hắc Lang Bang bắt một vài nữ tử để đưa đi dạy dỗ, dạy dỗ tốt rồi đưa đến thanh lâu làm kỹ nữ, đây là sinh ý của Hắc Lang Bang. Hắc Lang Bang là một trong ba đại bang phái ở Phủ Đông Ninh, sau lưng bọn hắn có Gia Tộc Thần Ma là Bạch gia hậu thuẫn! Cho nên bọn chúng thường thay mặt Bạch gia làm nhiều việc bẩn thỉu."
"Cha ngươi chỉ là một tay thương nhân nho nhỏ, sao có thể chọc vào Hắc Lang Bang!" Chu Hạc nhìn nhi tử: "Hắc Lang Bang có thể nghiền chết Chu gia ta không khác gì nghiền chết một con kiến, ngươi có hiểu không?"
"Con, con..." Chu Tiềm rất khó chịu: "Nhưng mà Hồng Vũ, Hồng Vũ nàng ấy..."
Lúc y tám tuổi, Hồng Vũ đã hầu hạ y.
Lâu ngày như vậy đương nhiên là có tình cảm sâu đậm!
"Ngươi muốn cứu Hồng Vũ, hay là muốn bảo vệ Chu gia an toàn?" Chu Hạc nói: "Cha ngươi, mẹ ngươi, đệ đệ của ngươi, còn cả hơn một trăm tộc nhân Chu gia cũng vẫn còn muốn ăn cơm! Chúng ta đấu không nổi."
"Không thể thương lượng cùng với Hắc Lang Bang để chuộc nàng về sao?" Chu Tiềm hỏi.
"Chuộc?" Chu Hạc cười lạnh: "Không nghe thấy à, sổ nợ ba trăm lượng. Mà muốn Hắc Lang Bang phá quy củ, ít nhất cũng phải một ngàn lượng bạc mới có hi vọng. Một tỳ nữ, đáng giá một ngàn lượng sao?"
"Đáng giá, rất đáng giá." Chu Tiềm nói.
"Một ngàn lượng? Ngươi có biết lần đầu cha ngươi kiếm được một ngàn lượng đã suýt phải trả giá bằng mạng sống không?" Chu Hạc nhìn nhi tử với ánh mắt lạnh như băng, rồi sau đó quay đầu rời đi: "Nên làm như thế nào, chính ngươi tự quyết định! Đừng làm cho ta thất vọng."
Sau khi Chu Hạc đã đi xa, y mới hạ lệnh cho một vị hộ vệ thống lĩnh: "Đi, âm thầm theo dõi thiếu gia. Nếu y dám ra ngoài, thì đánh gãy chân y cho ta!"
"Vâng." Hộ vệ thống lĩnh ngoan ngoãn đáp.
Một lát sau.
Hài đồng Thiết Sinh đứng ở bên ngoài Chu Phủ, gần như đã tuyệt vọng. Trời đất bao la, một đứa bé như nó không biết đi nơi nào, làm cái gì mới có thể cứu được tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ." Hài đồng Thiết Sinh khóc lóc.
Vèo.
Một đạo thân ảnh nhảy qua tường viện, chạy đến bên cạnh hài đồng Thiết Sinh.
"Chu thiếu gia." Hài đồng Thiết Sinh thấy Chu Tiềm thì đại hỉ.
"Mau chóng đi Vân Giang tửu lâu, tìm Mạnh Xuyên công tử. Hắn là công tử Mạnh gia, Hắc Lang Bang ở trước mặt hắn không khác gì một con chó, hắn nhất định có thể cứu Hồng Vũ." Chu Tiềm nói.
"Vân Giang tửu lâu, Mạnh Xuyên công tử?" Hai mắt Thiết Sinh sáng ngời.
"Nhanh đi đi." Chu Tiềm thúc giục.
Hài đồng Thiết Sinh nhanh chóng chạy đi thật xa.
Lúc này, hộ vệ thống lĩnh cũng đã nhảy qua tường viện đuổi tới. Thấy được Chu Tiềm, gã nhẹ nhàng lắc đầu: "Thiếu gia, ngươi đã khiến lão gia thất vọng."
"Chẳng phải để ta tự quyết định sao? Thế nào, tới bắt ta à?" Chu Tiềm cắn răng đáp.
"Lão gia lệnh cho ta đánh gãy chân của ngươi, nhưng mà...có lẽ ngươi nên tự mình đi gặp lão gia đi, chưa biết chừng lão gia sẽ mềm lòng tha cho ngươi." Hộ vệ thống lĩnh nói: "Không cần ta phải ra tay."
"Không cần, ở trước mặt ngươi ta trốn cũng không thoát." Chu Tiềm không nói gì, lập tức quay lại trong phủ, chỉ là trong lòng vẫn nghĩ về Vân Giang tửu lâu: "Mạnh sư huynh, ngươi nhất định phải cứu Hồng Vũ, nhất định phải cứu nàng."
Chu Tiềm tự nghĩ bản thân khó có thể cứu Hồng Vũ, nhưng đối với Mạnh sư huynh mà nói thì tiện tay cũng có thể làm được.