Chương 10: Thương Nguyên Đồ

Những đệ tử Mạnh gia đang chạy băng băng xông vào này đều cao giọng hô hào, rất kích động, thoáng cái liền hấp dẫn một lượng lớn tộc nhân ở tổ trạch, mỗi một người khi nghe được đều sững sờ: "Cái gì? Ta không nghe lầm chứ? Mạnh Xuyên ngộ ra bí kỹ rồi sao?"

"Đứng lại cho ta!" Một vị tộc nhân liềm tóm lấy một thiếu niên đang chạy rất nhanh, hỏi: "Nói rõ cho ta, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Thúc thúc, là Mạnh Xuyên ca." Vị thiếu niên kia khoảng tầm mười ba tuổi, nói bằng giọng rất vui mừng: "Hôm nay là ngày Đạo Viện Kính Hồ thi đấu, tranh đoạt danh ngạch. Mạnh Xuyên ca lên lôi đài tỷ thí, thi triển ra Bí kỹ Tam Thu Diệp của Lạc Diệp Đao Pháp, khiến viện trưởng và tất cả các giảng viên đều rất kích động."

"Bí kỹ Tam Thu Diệp của Lạc Diệp Đao Pháp?" Vị tộc nhân tráng hán liền trợn tròn xoe hai mắt: "Năm nay Mạnh Xuyên chỉ mới mười lăm tuổi mà đã ngộ ra bí kỹ?"

Chỉ thấy khắp nơi trong tổ trạch, các tộc nhân đều đang vây quanh những thiếu niên kia hỏi thăm, đều kích động huyên náo.

Một lão giả đầu trọc gầy còm đứng ở một bên nghe những thiếu niên kia bảy mồm tám lưỡi thảo luận cùng nhau thì mắt sáng rực lên, không nhịn được, thì thào nói nhỏ: "Ông trời phù hộ, ông trời đã phù hộ Mạnh gia chúng ta."

"Tam trưởng lão, chuyện vui hiếm có, Mạnh Xuyên hắn đã ngộ ra bí kỹ rồi." Có tộc nhân chạy tới nói.

"Đã biết!" Lão giả đầu trọc gầy còm mặt vẫn lạnh tanh như trước, quay người bước đi.

Lão chính là trưởng lão nổi tiếng nghiêm khắc nhất Mạnh gia, nhưng khi quay người rời đi, chỉ thấy khóe miệng y hơi nhếch lên.


Tổ trạch Mạnh gia chiếm diện tích rất lớn, dù sao cũng là nơi sinh hoạt của hơn hai nghìn tộc nhân.

Tại luyện võ trường của tổ trạch.

Một đám thiếu niên đang chờ nhận binh khí để luyện đao, kiếm, búa. Mạnh Đại Giang mập mạp đang ngồi một bên quan sát.

"Bên ngoài có chuyện gì mà nhao nhao vậy?" Mạnh Đại Giang khẽ nhíu mày, ngay lúc đó với thực lực là cường giả cảnh giới Vô Lậu, y liền có thể nghe loáng thoáng vài chữ trong những tiếng ầm ĩ đang đến gần, nào là "Mạnh Xuyên", nào là "ngộ ra bí kỹ".

Toàn thân Mạnh Đại Giang chấn động.

Giống như đang mùa đông lại bị xối một thùng nước lạnh vậy, y có một chút mơ hồ chưa rõ.

"Là ta nghe lầm sao?" Mạnh Đại Giang có một chút tâm thần bất định, nhưng vẫn không kìm lòng được đứng lên, ngay lúc này liền có người đi đến cửa luyện võ trường.

"Đại Giang, Đại Giang." Một vị lão giả nho nhã cùng với một đám tộc nhân đang cùng nhau tới đây, lão giả nho nhã mặt đỏ bừng, vô cùng kích động.

"Ngũ thúc." Mạnh Đại Giang liền đi tới nghênh đón: "Có chuyện gì vậy?"

"Đại hỷ sự, đại hỷ sự." Lão giả nho nhã rất kích động.

"A?" Mạnh Đại Giang lại có một chút kích động, thâm tâm dao động, tuy trong lòng có suy đoán, nhưng y vẫn muốn được nghe tường tận đầu đuôi.

Lão giả nho nhã liền nói: "Có một ít tiểu bối trong tộc chạy từ Đạo Viện Kính Hồ về báo tin, nói là Mạnh Xuyên con của ngươi trong lúc thi đấu tranh đoạt danh ngạch ở Đạo Viện đã thi triển ra bí kỹ Tam Thu Diệp, được chính viện trưởng, các giảng viên và hàng nghìn đệ tử cùng chứng kiến, cho nên tin này tuyệt đối không giả....ha ha ha...thật sự là ông trời phù hộ Mạnh gia, phù hộ Mạnh gia chúng ta."

"Xuyên nhi thi triển ra bí kỹ Tam Thu Diệp?" Mạnh Đại Giang chỉ cảm thấy đầu nóng lên, nhiệt huyết dâng trào, trong lòng cũng bừng bừng nhuệ khí. Đó là con của y!

"Đại Giang, con của ngươi thật lợi hại."

"Mạnh gia chúng ta lại càng hưng thịnh rồi, chỉ sợ rằng sẽ lại sinh ra hai vị Thần Ma." Các tộc nhân đều kích động, ngoại trừ tộc trưởng cùng với các trưởng lão, các tộc nhân bình thường khác hoàn toàn không biết việc Mạnh tiên cô bị trọng thương.

"Hai vị trưởng lão, tiên cô cho mời các người." Có tộc nhân tới truyền lệnh.

"Chúng ta tới ngay."

Mạnh Đại Giang, lão giả nho nhã liền đi ngay, chỉ là vào giờ phút này Mạnh Đại Giang đi mà cảm thấy tâm hồn lâng lâng như đang bay vậy.


Mạnh tiên cô đang chơi cờ cùng với tộc trưởng Mạnh Viêm Bình, nhưng lúc này cũng đã dừng lại. Trong sân có tám vị trưởng lão đang tụ tập, mỗi trưởng lão đều đang kích động vạn phần. Không có trưởng lão nào đang ở tổ trạch mà không biết chuyện vui lớn bằng trời này.

"Đám tiểu tử kia đứa nào cũng chạy thật nhanh." Lão giả đầu trọc gầy còm có một chút phấn khởi: "Tất cả đều kể về việc Mạnh Xuyên thi triển bí kỹ Tam Thu Diệp"

"Tốt quá rồi, mười lăm tuổi đã ngộ ra bí kỹ...thiên tư này không thua kém gì Mai Nguyên Tri."

"Đại Giang, ngươi đã sinh được một đứa con tốt."

"Đều nhờ vào công sức dạy bảo của Đại Giang cả."

Đám trưởng lão trong tộc đều kích động, nói.

Mạnh Đại Giang vui tươi hớn hở, cười đến ngây ngô. Y cảm thấy đây là ngày vui vẻ nhất trong những năm gần đây.

"Biết được tin tức này, ta chết cũng nhắm mắt được rồi."

"Ông trời phù hộ Mạnh gia chúng ta."

Nói thẳng ra thì các trưởng lão đều sợ rằng gia tộc sẽ suy bại, tuy nói rằng còn lâu điều đó mới xảy ra, nhưng bọn hắn cũng đều đã cao tuổi, cũng không bao lâu nữa sẽ đến đại nạn hết tuổi thọ, sẽ ngã xuống cho nên trong lòng bọn hắn đều hy vọng gia tộc có thể hưng thịnh.

Gia tộc hưng thịnh thì huynh đệ tộc nhân, con cái của bọn hắn đều có thể sống tốt. Trải qua bao nhiêu năm như vậy, bản thân bọn hắn và gia tộc đã hòa làm một thể rồi.

"Nhìn mấy người các ngươi kìa." Mạnh tiên cô ngồi đó, mỉm cười nói: "Đứa nhỏ Mạnh Xuyên này có thể ngộ ra bí kỹ, đúng là một chuyện vui, nhưng mà các ngươi đã cao hứng quá sớm."

Tất cả trưởng lão đều sững sờ.

Mạnh tiên cô nói: "Mạnh Xuyên hiện tại chỉ mới bước ra bước đầu tiên, khoảng cách trở thành Thần Ma còn xa lắm, hắn còn phải ngộ ra Đao Thế, còn phải Ngưng Đan, cuối cùng còn phải vượt qua Sinh Tử Quan! Đây là ba cửa ải lớn...hiện tại đừng tung hô hắn lên cao như thế, khiến hắn quên hết tất cả. Điều hắn cần làm là càng phải nghiêm túc tu hành. Tốt nhất nên ngộ ra Đao Thế trước hai mươi tuổi. Như vậy còn có ba phần hy vọng tiến vào Nguyên Sơ Sơn, nếu là có thể vào Nguyên Sơ Sơn, vậy khẳng định có thể thành Thần Ma."

"Nguyên Sơ Sơn!" Ánh mắt của tộc trưởng Mạnh Viêm Bình cùng với tất cả trưởng lão đều sáng rực lên.

Đó là vùng đất tu hành cổ xưa nhất trong toàn thiên hạ, thần bí mà cường đại.

Trong hơn một trăm năm qua, cả Phủ Đông Ninh này chỉ có một mình lão tổ Trương gia là thành công tiến vào Nguyên Sơ Sơn, nhờ vậy Trương gia cũng trở thành gia tộc đứng đầu trong năm đại Gia Tộc Thần Ma của Phủ Đông Ninh.

"Nếu không vào được Nguyên Sơ Sơn, đường tu hành của Mạnh Xuyên sẽ khó khăn." Mạnh tiên cô nói: "Lúc trước ta mười sáu tuổi ngộ ra bí kỹ, hai mươi hai tuổi mới ngộ ra Thế, vậy mà không vào được Nguyên Sơ Sơn, chỉ có thể được coi là đệ tử ngoại môn của Nguyên Sơ Sơn. Trải qua cửu tử nhất sinh, ta mới may mắn trở thành Thần Ma. Thuở đó cả một tiểu đội đều có thiên phú tương đương với ta, nhưng chỉ có mỗi mình ta trở thành Thần Ma, những người khác đều đã chết hết."

"Mạnh Xuyên, chẳng những phải vượt qua được ba cánh cửa lớn: Đao Thế, Ngưng Đan, Sinh Tử Quan, hắn còn nhất định phải ngộ ra Đao Thế trước khi hai mươi tuổi mới có thể đẩy nhanh tốc độ tu hành được" Mạnh tiên cô trịnh trọng nói.

Lúc này, các trưởng lão cũng tỉnh táo trở lại, trở thành Thần Ma thật khó.

Bây giờ Mạnh Xuyên chỉ mới là một hạt giống có hy vọng trở thành Thần Ma, khiến cho gia tộc có thêm hy vọng mà thôi.

"Đại Giang." Mạnh tiên cô phân phó: "Ngươi đi đến Đạo Viện Kính Hồ đón Mạnh Xuyên, chuẩn bị thật tốt cho Thịnh Hội Chém Yêu tại Ngọc Dương Cung. Sau khi Thịnh Hội Chém Yêu kết thúc, Mạnh Xuyên bình tĩnh lại rồi thì dẫn nó đến gặp ta."

"Vâng." Mạnh Đại Giang cung kính nói.

"Các ngươi cũng đều lui ra đi." Mạnh tiên cô phân phó: "Nhớ kỹ, đừng thổi phồng Mạnh Xuyên quá mức, khiến hắn trở nên kiêu căng, đó là hủy hoại hắn."

"Vâng." Tất cả trưởng lão cùng trịnh trọng đáp lời.

Ai dám hủy hoại Mạnh Xuyên, đó là địch nhân không đội trời chung với toàn bộ Mạnh gia.

Rất nhanh, các trưởng lão đều đã rời đi, trong viện này chỉ còn lại tỷ muội Mạnh tiên cô và tộc trưởng.

"Tam tỷ, tỷ lại doạ cho bọn hắn sợ hãi như vậy." Tộc trưởng Mạnh Viêm Bình cười nói: "Ta biết rõ tỷ rất cao hứng."

"Đương nhiên cao hứng." Mạnh tiên cô lúc này mới nói: "Ta đã trở thành Thần Ma gần tám mươi năm, cũng tích lũy được rất nhiều công lao tại Nguyên Sơ Sơn, cũng có rất nhiều hảo hữu! Nếu gia tộc không có một hạt giống tốt nào thì cho dù tích lũy của ta có nhiều hơn nữa cũng chỉ vất đi. Hiện giờ Mạnh Xuyên có thiên phú khá cao, ta lại toàn lực giúp hắn, hắn sẽ thuận lợi hơn so với ta lúc trước nhiều lắm."

"Ừ, hắn nhất định có thể thành Thần Ma." Mạnh Viêm Bình nói.

"Sẽ thành!" Ánh mắt của Mạnh tiên cô đầy vẻ chờ mong.


Tại Đạo Viện Kính Hồ.

Mạnh Xuyên đang đi ra ngoài, trên đường đi các đệ tử Đạo Viện chung quanh đều hô hào rất nhiệt tình: "Mạnh sư huynh."

Mạnh Xuyên khẽ gật đầu đáp lại, tiếp tục đi ra ngoài.

"Hả?"

Vừa mới tới cửa chính, hắn liền thấy cả một nhóm người, đứng đầu là Mạnh Đại Giang mập mạp, bên cạnh là lão giả đầu trọc gầy còm, lão giả nho nhã và các vị trưởng lão khác trong gia tộc.

"Cha, trưởng lão." Mạnh Xuyên bước tới.

"Con đó, tên tiểu tử nà!" Mạnh Đại Giang đưa tay xoa đầu của Mạnh Xuyên, cười nói: "Con làm cha sợ đến mức nhảy dựng."

Bị cha vò đầu, Mạnh Xuyên chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, thoạt nhìn có một chút đáng thương, trên thực tế tâm tình lại đặc biệt tốt.

"Ha ha, ngay cả chúng ta cũng đều bị dọa."

"Mạnh Xuyên, làm không tệ." Mấy vị trường lão gia tộc đều cười nói, hiển nhiên là vô cùng sung sướng.

"Đi, về nhà." Mạnh Đại Giang vui vẻ nói, có con như thế, còn cầu gì hơn.

"Dạ." Mạnh Xuyên đáp lời, cùng theo phụ thân và các trưởng lão trở về.