Chương 1: Mạnh Xuyên cùng với Vân Thanh Bình

Vương triều Đại Chu, Ngô Châu, Phủ Đông Ninh.

Tại Đạo Viện Kính Hồ - một trong tám đại viện của Phủ Đông Ninh, có một thiếu niên, hông giắt một thanh bội đao đang bước ra từ cửa chính.

"Xin chào Mạnh sư huynh."

"Chào Mạnh sư huynh "

"Kính chào Mạnh sư huynh."

Vừa thấy hắn, đám đồng môn chung quanh đều vui vẻ cất lời chào.

Thiếu niên Mạnh Xuyên khẽ gật đầu đáp lễ các sư đệ, sư muội. Kỳ thật đám "sư đệ, sư muội" này đều lớn tuổi hơn hắn, tuy nhiên theo quy củ của Đạo Viện Kính Hồ thì người có thực lực mạnh sẽ được xếp ở trên. Hắn gia nhập Lầu Sơn Thủy, thuộc Đạo Viện Kính Hồ vào hai năm trước.

Lầu Sơn Thủy có hai mươi hai vị đệ tử, và cũng là hai mươi hai người mạnh nhất Đạo Viện Kính Hồ, luôn là thần tượng mà đám sư đệ, sư muội ngưỡng mộ, phấn đấu vươn tới.

Trong số đó: "Mạnh sư huynh" Càng rất mực được ái mộ, tôn sùng. Bởi vì "Mạnh sư huynh" thường ngẫu nhiên chỉ bảo bọn hắn, trong khi các sư huynh, sư tỷ khác của Lầu Sơn Thủy thường không lãng phí thời gian để làm những chuyện như vậy.

"Công tử, công tử." Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.

Một cô gái mặc áo xanh chạy đến bên hắn. Mạnh Xuyên thấy thế, liền nở nụ cười: "Lục Trúc, sao ngươi lại tới đây?"

"Tiểu thư nhà ta muốn mời công tử cùng đi Đông Sơn du ngoạn. Đêm qua trời có tuyết lớn, chắc chắn đã phủ dày cả Đông Sơn, sẽ rất là đẹp đó"." Cô gái áo xanh cười nói.

"Đi Đông Sơn du ngoạn?" Mạnh Xuyên nhíu mày, nói: "Đông Sơn quá xa, đi một chuyến e là phải ở lại qua đêm, ngày mai mới về được."

Cô gái áo xanh nói: "Vân gia có một biệt viện tại Đông Sơn, có thể qua đêm ở đó."

Mạnh Xuyên lắc đầu nói: "Ngươi trở về báo với Thanh Bình, nói hơn một tháng sau chính là Thịnh Hội Chém Yêu tại Ngọc Dương Cung, ta cần dốc lòng tu hành để chuẩn bị, không có thời gian đi với nàng ta."

"Chuyện này..." Cô gái áo xanh do dự.

"Ngươi trở về nói thẳng là được." Mạnh Xuyên phân phó: "Còn nữa, nói Thanh Bình dành thời gian tu hành nhiều một chút, đừng có lúc nào cũng nghĩ đi ra ngoài du ngọan như thế."

"Vâng." Cô gái áo xanh chỉ có thể ngoan ngoãn đáp lời, trở về bẩm báo.

Mạnh Xuyên khẽ lắc đầu.

Hắn cũng rất đau đầu với mối hôn ước được định sẵn từ nhỏ với Vân Thanh Bình này.


Đạo Viện Kính Hồ nằm ở bờ đông Kính Hồ. Phía bờ Tây có rất nhiều phủ trạch, trong đó có Mạnh Phủ.

"Thiếu gia." Cửa phủ có hai gã thủ vệ, thấy Mạnh Xuyên liền có một chút cung kính.

"Cha ta có trong phủ không?" Mạnh Xuyên hỏi.

"Ở phía tổ trạch vừa phái người đến tìm. Lão gia đã đi qua đó rồi." Thủ vệ đáp lời.

Mạnh Xuyên như có điều suy nghĩ, liền gật gật đầu, đi vào phủ.

"Hưu...hưu...hƯU...U...U! !!" Mạnh Xuyên theo tiếng tên bay, đi đến luyện võ trường.

Tại luyện võ trường đang có một cô gái áo đỏ giương cung bắn tên. Từng mũi tên bay vèo vèo liên tiếp, nối đuôi nhau, trúng vào hồng tâm bia ngắm ở cách đó tầm mười trượng, thẳng hàng tăm tắp.

Mạnh Xuyên đứng một bên nhìn đối phương luyện bắn cung.

Nàng tên là Liễu Thất Nguyệt, là con gái độc nhất của Liễu Dạ Bạch, bằng hữu sinh tử của cha hắn.

Vào năm hắn tám tuổi. Liễu Dạ Bạch mang theo con gái đi tới Mạnh Phủ, và ở lại đây từ đó.

Thất Nguyệt và hắn rất giống nhau, đều là mất mẹ từ nhỏ.

Hắn cùng với Thất Nguyệt lớn lên và tu luyện cùng nhau. Tình cảm cực kỳ sâu đậm.

"A Xuyên, ngươi về rồi." Cô gái áo đỏ thấy Mạnh Xuyên thì mắt sáng lên.

"Bắn vào bia thật là chán ngắt. Đến đây làm bia ngắm cho ta nào. Nếu như không phải chờ ngươi, ta đã sớm đi đến Đạo Viện luyện bắn cung rồi. Trường tập bắn của Đạo Viện lớn hơn ở đây nhiều."

"Được rồi, ta sẽ làm bia ngắm cho ngươi!" Mạnh Xuyên cười, đi đến giữa luyện võ trường và đứng đó.

Cô gái áo đỏ thay túi tên, lắp vào cung mũi tên không có đầu nhọn, mắt nàng sáng rực lên nhìn Mạnh Xuyên:

"A Xuyên, ngươi phải cẩn thận đó. Đừng để cho ta bắn ngươi mặt mũi bầm dập nhé!"

"Ngươi cũng cẩn thận, lần này ta nhất định phải phá Thất Tinh Liên Châu Tiễn.của ngươi!" Mạnh Xuyên tập trung đáp lời.

Cô gái áo đỏ cười hì hì, thành thục kéo cung cực nhanh, như thể cũng không cần ngắm chính xác.

"Hưu...hưu...hƯU...U...U! !!"

Một mũi tên, lại một mũi tên, liên tiếp bắn ra. Nàng hít thở như bình thường, tay liên tục lấy tên từ trong túi, lắp vào cung và bắn vèo vèo. Những mũi tên bay ra cực nhanh, uy lực kinh người.

"Phốc phốc phốc."

Mạnh Xuyên đã rút đao bên hông ra.

Đao đi đường vòng cung, chắn trước mặt, khiến cho tất cả các mũi tên bay tới đều bị ngăn lại.

"A Xuyên, đao pháp của ngươi càng ngày càng lợi hại, xem ra vẫn phải thi triển Thất Tinh Liên Châu Tiễn." Cô gái áo đỏ cười tủm tỉm vừa bắn tên vừa nói, cứ như việc bắn tên này chỉ là chơi đùa.

"HƯU...U...U!" Vừa dứt lời, cô gái áo đỏ bắn ra một mũi tên, mũi tên phá không mang theo tiếng rít chói tai.

"Đến rồi!" Mạnh Xuyên cũng càng thêm trịnh trọng.

"Phốc phốc."

Mạnh Xuyên đưa đao đi đường vòng cung, tạo lực thành hình quả cầu, ngăn cản mưa tên. Vận dụng Thất Tinh Liên Châu Tiễn sẽ tiêu hao chân khí cực lớn. Đây là sát chiêu, tốc độ mũi tên càng lúc càng nhanh. Mũi sau nhanh hơn mũi trước.

Cản được sáu mũi tên thì Mạnh Xuyên không cản được nữa. Chỉ thấy ngực tê rần, toàn bộ thân hình đều không kiềm được mà lảo đảo. Chắc là trong ngực cũng bị tím xanh một mảnh rồi.

"Vẫn không thể nào cản được." Mạnh Xuyên lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

"Trong năm đại sát chiêu ta luyện thành, ngươi cũng đã có thể ngăn cản bốn đại sát chiêu rồi, chỉ còn lại có "Thất Tinh Liên Châu Tiễn" mà thôi." Cô gái áo đỏ cười nói: "Như thế đã rất lợi hại rồi. Ngay cả bên Đạo Viện, cho dù là cảnh giới Tẩy Tủy cũng không có ai chống nổi "Tam Trọng Huyễn Ảnh Tiễn" Của ta, thế nhưng ngươi lại có thể cản được."

"Ta từ nhỏ đã quen cản tên của ngươi rồi, đương nhiên phải mạnh hơn mấy người bên Đạo Viện một chút chứ!" Mạnh Xuyên lắc đầu nói: "May là không có đầu nhọn đấy, nếu lắp đầu nhọn vào, tốc độ mũi tên sẽ nhanh hơn. năm đại sát chiêu của ngươi, cho dù là ta cũng không đỡ được phân nửa!"

"A Xuyên, chẳng lẽ ngươi chưa có nghe nói? Ở trong cùng một cảnh giới, không có ai có thể chống đỡ thế công điên cuồng của Thần Tiễn Thủ!" Cô gái áo đỏ đắc ý nói.

"Thất Nguyệt...thực ra ở trong chiến đấu sinh tử, ta đã sớm vọt tới, chiến đấu cận thân ở trước mặt ngươi." Mạnh Xuyên hừ một tiếng, nói

"Thần Tiễn Thủ luôn luôn có hộ vệ!" Cô gái áo đỏ bĩu môi nói: "Hộ vệ của ta sẽ cản ngươi lại, sau đó biến ngươi thành bia ngắm cho ta. Nói không chừng tương lai ngươi sẽ chính là hộ vệ của ta đấy!"

Mạnh Xuyên nở nụ cười.

Hắn biết rõ sự đáng sợ của Thần Tiễn Thủ. Ở trong tất cả các thế lực, Thần Tiễn Thủ luôn đứng đầu, địa vị cực cao, được bảo hộ vô cùng tốt.

Vị Thất Nguyệt muội muội này, lại có thiên phú rất tốt với cung tiễn.

"A Xuyên, hôm nay viện trưởng gọi các ngươi tới là liên quan tới sự tình đi Ngọc Dương Cung, tham gia Thịnh Hội Chém Yêu?" Liễu Thất Nguyệt dò hỏi.

"Ừ, bên Đạo Viện Liễm Dương các ngươi cũng đã thông báo rồi?" Mạnh Xuyên hỏi.

"Rồi. Ở Liệt Dương Đạo Viện, trong mười đại đệ tử chỉ có mình ta là Thần Tiễn Thủ, viện trưởng trực tiếp đưa cho ta một danh ngạch." Liễu Thất Nguyệt nói: "Đối với Thịnh Hội Chém Yêu tại Ngọc Dương Cung, Thần Tiễn Thủ ta đây là hiểu rõ nhất."

Mạnh Xuyên cười nói: "Đạo Viện Kính Hồ chúng ta có tổng cộng ba danh ngạch. Mặc dù ta là một trong mười đại đệ tử cảnh giới Tẩy Tủy, nhưng còn phải chiến đấu tranh đoạt danh ngạch. Nếu không chiếm được danh ngạch, thì cũng không có tư cách tham dự."

"Vậy thì ngươi cứ từ từ mà tranh đoạt." Liễu Thất Nguyệt cười hắc hắc nói.

"Chớ khinh thường, ở Thịnh Hội Chém Yêu tại Ngọc Dương Cung, khi ngươi đối mặt với yêu thú, ngàn vạn lần đừng để yêu thú có cơ hội áp sát gần người." Mạnh Xuyên nói: "Chúng ta hãy luyện tập trước."

Vừa nói xong, Mạnh Xuyên đột nhiên bay vọt tới.

"Có bản lĩnh thì đuổi kịp ta."

Liễu Thất Nguyệt lập tức tránh né, thậm chí còn quay người bắn ra một mũi tên.

Ở một nơi khác, tại Phủ Đông Ninh, Vân gia - một trong năm đại Gia Tộc Thần Ma.

Vân Thanh Bình đang pha trà cho phụ thân nàng - Vân Phù An.

"Cha, người nếm thử xem." Vân Thanh Bình nịnh nọt, mang một tách trà đến bên người phụ thân.

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy thị nữ Lục Trúc trở về từ nơi xa, không khỏi mừng rỡ mà hô lên: "Lục Trúc!"

Lục Trúc chỉ có thể ngoan ngoãn đi tới.

"Sao rồi, Mạnh Xuyên nói như thế nào?" Vân Thanh Bình liền hỏi.

"Mạnh công tử nói rằng hơn một tháng sau chính là Thịnh Hội Chém Yêu tại Ngọc Dương Cung, để chuẩn bị, hắn muốn dốc lòng tu hành, không có cách nào đi đến Đông Sơn du ngoạn cùng với tiểu thư được." Lục Trúc thấp giọng nói.

"Lại không đi?" Vân Thanh Bình có một chút tức giận: "Chỉ biết tu luyện, tu luyện, cả ngày tu luyện!"

"Mạnh công tử còn bảo ta nhắn tiểu thư, dành thời giờ vào tu hành nhiều một chút, đừng có suốt ngày cứ nghĩ đến đi ra ngoài du ngoạn" Lục Trúc lại nói.

"Hắn lại còn quản ta?" Vân Thanh Bình càng thêm tức giận.

"Theo cha thấy, Mạnh Xuyên nói rất đúng." Vân Phù An ngồi ở đó, vui vẻ uống trà nói: "Con đó, nên chăm chỉ tu luyện, đừng cứ mãi ham chơi."

"Cha...vụ này thì cha với cái tên đầu gỗ Mạnh Xuyên đó y như nhau." Vân Thanh Bình nhìn Vân Phù An, không nhịn được nói: "Đều tại cha cả, lúc con vừa đầy tháng, lại đi định cuộc hôn nhân con nít này với Mạnh Xuyên. Thế nhưng tính tình của hai người chúng con hoàn toàn bất đồng. Con thích chơi, ưa thích mời rất nhiều hảo hữu cùng nhau chơi đùa. Còn hắn chỉ có ưa thích tu luyện, vẽ tranh, ưa thích yên tĩnh. Con nói chuyện với hắn, cũng không hạp ý chút nào. Cứ nghĩ tới về sau phải kết hôn cùng với hắn là con muốn điên rồi."

"Con đó, bởi vì con quá ồn ào, ưa náo nhiệt. Vừa vặn có một người có thể trị con đấy, đó là chuyện tốt!" Vân Phù An cười nói.

Vân Thanh Bình đi đến bên cạnh phụ thân, ôm cánh tay phụ thân nũng nịu nói: "Cha, con xin cha đấy, cha hãy đi đến Mạnh gia, nói Mạnh bá bá giải trừ hôn ước đi."

"Con đó, nghĩ cũng đừng nghĩ!" Vân Phù An uống trà, trực tiếp phủ định.

"Cha!" Vân Thanh Bình tức giận nói: "Các người vì cái gì nhất định muốn ép gả con cho hắn? Năm đó, con vừa mới đầy tháng cái gì cũng đều không hiểu, liền định mối hôn sự này cho con. Các người làm sao biết, Mạnh Xuyên sau khi lớn lên sẽ là dạng gì? Các người hoàn toàn không biết, vậy mà bắt con gả cho hắn. Các người căn bản là không để ý đến suy nghĩ của con. Cha không cảm thấy đã làm quá rồi à?"

"Mạnh Xuyên cũng không tệ lắm." Vân Phù An nói: "Trong thế hệ người trẻ tuổi năm đại Gia Tộc Thần Ma tại Phủ Đông Ninh,, hắn coi như đã rất khá."

"Cho dù hắn là thiên tài thì đã sao chứ? Con không thích hắn!" Vân Thanh Bình cả giận nói: "Con không muốn việc cưới gả liên quan gì tới thiên tài hay gì đó?"

Vân Phù An đặt chén trà xuống, mí mắt nhếch lên, dùng đôi mắt lạnh nhìn con gái.

Trong lòng Vân Thanh Bình run lên, nhưng ngạo khí trong lòng khiến nàng ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào phụ thân!

"Nửa năm nay, con đã sáu lần đòi giải trừ hôn ước rồi." Vân Phù An lạnh như băng nói: "Xem ra là cha đã chiều chuộng con quá rồi. Hôm nay cha phải nói rõ cho con biết."

Vân Thanh Bình nhìn chằm chằm vào phụ thân.

Vân Phù An tiếp tục nói: "Hôn sự của con và Mạnh Xuyên, không đơn giản chỉ là chuyện giữa hai người, mà là quan hệ giữa Mạnh Gia và Vân gia. Chúng ta tuy cũng là một trong năm đại Gia Tộc Thần Ma, nhưng chỉ mới định cư ở Phủ Đông Ninh này vẻn vẹn mấy chục năm, tộc nhân cũng chỉ có mười người, căn cơ còn thấp. Trong khi đó Mạnh Gia đã là gia tộc đã cắm rễ ở Phủ Đông Ninh hơn một nghìn năm. Trong Gia Tộc Thần Ma, tộc nhân của họ cũng trên vạn người. Phụ thân của Mạnh Xuyên, chính là Mạnh Đại Giang, là người kế nhiệm tộc trưởng của Mạnh Gia. Con lại là nữ tử duy nhất đời thứ ba của Vân gia. Khi con và Mạnh Xuyên kết hôn, quan hệ đôi bên tự nhiên sẽ tiến thêm một bước dài. Như vậy, đối với Vân gia chúng ta là cực kỳ có lợi."

"Tổ phụ của chúng ta cũng đều đã tu luyện thành Thần Ma rồi." Vân Thanh Bình phản bác: "Có tổ phụ ở đây, ai cũng không dao động được Vân gia! Đã như vậy, tại sao không cho con một cuộc sống thoải mái hơn?"

"Thoải mái? Thoải mái chính là con muốn tự chọn người kết hôn? Con sẽ kết hôn cùng với ai?" Vân Phù An phát ra âm thanh lạnh lùng nói.

"Tại sao lại không thể?" Vân Thanh Bình ngẩng cao đầu nói: "Vì gia tộc, cha nhất định phải hi sinh con? Cha không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Câm miệng!" Vân Phù An tức giận đứng lên, phẫn nộ chỉ vào con gái, quát: "Vân Thanh Bình, ngươi muốn đi ra ngoài du ngoạn, liền có cả rừng hộ vệ, tôi tớ. Ngươi mùa đông muốn ăn cá Hỏa Long, tự có người liều mạng đi giúp ngươi tìm. Ngươi thờ ơ tu luyện, cũng liền có một lượng lớn bảo vật đưa cho ngươi, phụ trợ ngươi đạt tới cảnh giới Tẩy Tủy. Ta mời cao thủ về, dạy dỗ chỉ điểm cho một mình ngươi. Thực lực ngươi yếu, ta đã phải mời ba vị hộ vệ cảnh giới Thoát Thai âm thầm bảo hộ ngươi suốt ngày. Ngươi có biết mời ba vị hộ vệ cảnh giới Thoát Thai, một tháng đều tiêu tốn năm trăm lượng bạc, ngoài ra còn phải ban cho họ đủ loại bảo vật..."

"Ngươi có biết gia tộc đã phải trả giá bao nhiêu cho cái gọi là cuộc sống thoải mái của ngươi không?" Vân Phù An nhìn chằm chằm vào con gái.

Vân Thanh Bình ngây ngẩn cả người.

Nàng không ngốc.

Nàng cũng biết tính toán, đủ hiểu để duy trì chi phí sinh hoạt như thế, gia tộc hiện tại đã tiêu tốn kinh người cho nàng.

"Ngươi hưởng thụ tất cả những điều tốt của gia tộc, cho nên trách nhiệm này ngươi phải gánh lấy!" Vân Phù An phẫn nộ quát: "Chỉ biết hưởng thụ chỗ tốt mà không làm gì? Nghĩ hay lắm!"

"Còn nữa, ta biết trong Đạo Viện có một thằng nhóc tên là Trương Trùng, nó suốt ngày săn đón, chăm sóc ngươi. Đúng không?" Vân Phù An cười lạnh: "Nó chỉ là một tộc nhân dòng thứ của Trương gia, cũng xứng lấy con gái của ta? Còn không biết tự soi gương xem bản thân mình là thứ gì?"

"Cha, ta cùng với Trương sư huynh cũng không có..." Vân Thanh Bình muốn giải thích.

"Chỉ cần ta phát hiện ra các ngươi có một tia vượt quá, bôi bẩn thể diện Vân gia cùng với Mạnh gia, chẳng những y sẽ phải chết, mà cả ngươi nữa, ta cũng đều sẽ thanh lý môn hộ!" Vân Phù An lạnh như băng nhìn con gái có một chút bị dọa sợ: "Đến lúc đó đừng có trách ta làm cha vô tình."

Vân Thanh Bình cảm thấy đáy lòng phát lạnh.

Nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy phụ thân bày ra khuôn mặt lạnh lẽo như vậy. Nàng năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.

"Con gái!" Sắc mặt của Vân Phù An thoáng trì hoãn: "Quan hệ thông gia của gia tộc chính là như thế. Cho dù hắn vừa xấu vừa vô năng, ngươi cũng phải gả. Cha con lúc đầu lấy mẹ con, cũng là do tổ phụ đích mình định ra, cũng không có được chọn! Hơn nữa phải nói lại, nhân phẩm của Mạnh Xuyên rất không tồi, con đã rất may mắn rồi."

Nói xong, Vân Phù An lại liếc mắt nhìn thị nữ Lục Trúc đang đứng nơm nớp lo sợ phía sau, phân phó một câu: "Lục Trúc, chăm sóc tốt tiểu thư nhà ngươi, đừng để cho nàng phạm sai lầm."

"Vâng." Lục Trúc vội vàng đáp.

Vân Phù An chắp tay rời đi.

Vân Thanh Bình đứng ở đó, sững sờ nhìn thân ảnh phụ thân rời đi, nghĩ đến câu kia "cả ngươi nữa, ta cũng đều sẽ thanh lý môn hộ. Đến lúc đó đừng có trách ta làm cha vô tình", những lời này thật sự làm cho Vân Thanh Bình bị choáng và sợ hãi.

Nàng cảm thấy, thế giới mà nàng quen thuộc nhiều năm nay hoàn toàn không như nàng đang nghĩ.


Chương được đăng vào ngày 30/7/2021