Chương 1: Tái Bắc thần dị (1)

Hoàng Đài Bảo dùng Huyền Vũ Cương Nham dựng nên rộng ba mươi dặm, đáy tường dày trăm trượng, đầu tường rộng hai mươi trượng, cao nhất sáu trăm bảy mươi trượng, thấp nhất năm trăm mười trượng, nó giống như một con cự thú hồng hoang chiếm cứ ở của Thiên Đoạn Hạp hiểm yếu.

Lâu đài chiến vươn hai mũi nhô ra thật lớn về phía trước, tường thành nơi này càng thêm dày nặng, bên ngoài bao bọc ba tầng giáp cứng đạt tới cấp bậc pháp khí, bên trong có chín trọng kỳ trận gia cố, linh khí nối liền, kiên cố không thể phá hủy - giống như hai cái răng nanh của Thần thú. Bất kỳ Yêu vật nào từ Tuyệt vực Thần Tẫn Sơn lao ra đều sẽ bị cặp răng nanh này xé nát.

Cửa thành cao lớn dùng hơn mười vạn cân đồng cổ trân quý luyện mà thành, ngay phía trên tường thành dùng hơn mười sợi xích cổ xưa to lớn, trói buộc được một cái đầu lâu Yêu long dữ tợn cỡ mười trượng, phía dưới đầu rồng vờn quanh sáu đầu rồng nhỏ hơn một chút - đây là đầu của một con Yêu Long bảy đầu vô cùng cường đại!

Ba ngàn năm trước, một đời hùng chủ Bắc Chinh Đại đế của Hồng Vũ Thiên Triều dùng một kiếm bổ ra Thần Tẫn sơn, bởi vậy huy quân tiến lên phía bắc, xuất kỳ bất ý giết vào tuyệt vực Thần Tẫn sơn, hoàn toàn quấy rối bố cục của bộ lạc lớn nhất Yêu tộc Thất Sát Bộ lúc ấy, giết Yêu tộc liên tiếp bại lui.

Bắc Chinh Đại đế lại càng một người một kiếm, ở một ngàn dặm bên bờ nam Minh Hà chặn đại thủ lĩnh Thất Sát bộ - Thất Thủ Yêu Long lại.

Minh Hà xám xịt, làn nước nhợt nhạt, trong phạm vi ba ngàn dặm có tác dụng áp chế với tu sĩ Nhân tộc rất lớn. Thất Thủ Yêu Long được xưng là cường giả đệ nhất Yêu tộc, hào quang cùng lôi đình xuyên thấu ba vạn dặm, giết đến thiên địa biến sắc, nguyên năng mênh mông giống như thủy triều, tất cả tu sĩ trong phạm vi mười vạn dặm không cách nào thi pháp trong ba tháng!

Theo sử sách Hồng Vũ Thiên triều ghi lại, đại chiến đến ngày thứ bảy, ngàn dặm phụ cận chiến trường thành một mảnh bột mịn, ngoại trừ Bắc Chinh Đại Đế cùng Thất Thủ Yêu Long ra thì không ai có thể đứng vững. Đến ngày thứ bốn mươi chín, có sấm sét kinh thiên đánh xuống, mặt đất nứt nẻ, bầu trời chìm xuống, tựa như kỷ nguyên chấm dứt.

Bắc Chinh đại đế cả người bảy mươi chín vết thương, đế giáp nghiền nát, một tay đã đứt, chỉ có thanh Hoàng Giả chi kiếm trong tay vẫn sáng ngời lóe lên như cũ, chiếu khắp cổ kim!

Trên cánh tay gãy của hắn trói một sợi xích, đầu kia của sợi xích buộc đầu Yêu long khổng lồ kia, bước đi tập tễnh ra khỏi núi lớn, trăm vạn tướng sĩ quỳ xuống hô to vạn tuế!

Hắn hạ chỉ tại chỗ, đặt tên hạp tốc do một kiếm của mình chém ra là Thiên Đoạn Hạp, ở cửa hạp cốc xây dựng Hoàng Đài Bảo, thiết lập biên trấn, nhiều đời trấn thủ Thất Sát Bộ.

Đầu lâu Yêu Long từ ngày Hoàng Đài bảo được xây dựng đã đặt ở trên cửa thành, Yêu Long chi khí cường hãn vẫn luôn tràn ngập trong Thiên Đoạn Hạp, nhiều đời uy hiếp yêu vật tiến vào Hoàng Đài Bảo.

Trận chiến đó đã xây nên địa vị bá chủ ngàn năm của Hồng Vũ Thiên Triều trong Thất Hùng Nhân tộc ở bờ đông Linh Hà!

Thế nhưng ba ngàn năm phong lưu mưa gió thổi đi, đại quốc của vị hùng chủ này sau đó không thể tránh khỏi xa hoa cùng suy thoái.

Bắc Chinh Đại đế năm đó đè ép Thất Sát bộ không ngẩng đầu lên được, nhưng gần trăm năm qua, dư uy của Đại đế đã tan hết, Hoàng Giả chi kiếm sắc bén sáng ngời năm đó nhập vỏ nhiều năm, sớm đã tối tăm không rõ. Thất Sát Bộ liên tiếp xuất hiện mấy vị đại thủ lĩnh cường đại, thực lực ngày càng phát triển, đã vượt qua thời đại Thất Thủ Yêu Long.

Hoàng Đài Bảo trong những năm gần đây không ngừng chinh chiến, mấy lần tràn ngập nguy hiểm!

Phía sau Hoàng Đài Bảo, ba ngàn năm qua đã hình thành một mảnh chợ phồn hoa, thương nhân qua lại như mây, tuyệt đối không thua kém quận thành.

Nhưng sau mấy trận đại chiến, nơi này rõ ràng vắng vẻ, chỉ còn lại có mấy trăm người, bốc lên phong hiểm cùng người trong quân trấn làm một ít sinh ý vạn lợi.

Giờ Thân vừa qua, Ngũ trưởng gương mặt râu quai nón, gặm một quả táo xông vào doanh trại, ngoài miệng rắc rắc, dưới chân rầm rầm, đánh thức hai bộ hạ đang ngủ gật: "Đổi gác, đều lăn lên cho lão tử!" Bàn tay của y nắm lấy quả táo kia chỉ có ba ngón tay, ngón trỏ và ngón giữa đã bị cắt đứt.

Hai tên binh lính làu bàu một tiếng, xoay người mặc kệ, Ngũ trưởng không chút khách khí ném nửa quả táo còn lại về phía một người trong đó, người nọ cũng không ngẩng đầu đưa tay bắt lấy, lại không ngờ táo bùm một tiếng nổ tung, hào quang màu lam như mưa rơi xuống -- bên trong cất giấu một đạo thuật "Đông Vũ Băng Dương" kích nổ, người nọ giật mình tỉnh táo lại.

Đạo thuật đóng băng "Đông Vũ Băng Dương" xuất phát từ bí truyền "Băng Cực Hàn Kiếm Lục" của quân bộ Hồng Vũ Thiên Triều, đốt 30 khiếu huyệt mới có thể dùng được.

Ở Hồng Vũ Thiên Triều, Trung Nguyên cùng Giang Nam, trình độ võ tu này đủ để chống đỡ một tiểu gia tộc. Trong các doanh trại khác của Hoàng Đài Bảo cũng có thể làm một lính gác, nhưng ở "Lang Binh doanh" thì chỉ đủ làm một Ngũ trưởng.

Uy lực của đạo thuật này có thể đóng băng một đầu Mãng thú cấp một trong nháy mắt, nhưng tên binh lính Chu Khấu kia lại chỉ run rẩy một cái đã không có việc gì, tức giận mắng chửi bò dậy: "Chơi ăn gian muốn chết, để lão tử nắm lấy cơ hội, chém hết ba đầu ngón tay còn lại của ngươi!"

Trên mặt gã có một vết sẹo hẹp dài, xuyên qua mắt trái, suýt nữa đẩy toàn bộ tròng mắt rớt ra. Nửa người trên trần truồng, cơ bắp cường tráng trước ngực sau lưng phủ đầy vết trầy xước dữ tợn, cả người nhìn qua cực kỳ hung hãn.

Ngũ trưởng đã một cước đạp gãy chân giường của một tên lính khác là Vương Cửu, một tiếng rầm rầm vang vọng, Vương Cửu từ trên giường lăn xuống.

Cho dù rơi xuống đất, gã ta vẫn lười biếng, xoay người muốn tiếp tục ngủ. Có lẽ vì lười biếng nên bề ngoài rất béo. Ngũ trưởng tiến lên một cước giẫm lên đầu gã, cái đầu tròn vo của gã giống như bánh trôi bị dẫm đạp dập tẹt, ngũ quan khủng bố chen chúc cùng một chỗ.

Vương Cửu bị giẫm bẹp miệng hừ hừ một tiếng, bất mãn tránh thoát khỏi chân Ngũ trưởng: "Được được, đứng lên, được chưa?" Ngũ trưởng nhấc chân lên, đầu gã lại trở lại hình dạng ban đầu.

Gã lắc đầu, đôi mắt mơ hồ, lập tức ngồi phốc dậy: "Chúc ngươi lần sau đánh bạc, thua đến cái quần không còn!"

Ngũ trưởng vô cùng tức giận: "So sánh với Thư sinh người ta, hai thằng ngu các ngươi giống như con lừa lười!"

Trong doanh trại còn có một thiếu niên, mười bốn mười lăm tuổi, bởi vì quanh năm lịch lãm, dáng người cao hơn một chút so với bạn bè cùng trang lứa, trên mặt có chút dấu vết gió cát Bắc địa, nhưng ngũ quan trong sáng, giữa hai hàng lông mày còn mang theo một chút phong độ của trí thức. Bên trong cả người khí khái hào hùng lại lộ ra một tia nho nhã.

Một người như vậy ở trong doanh trại kỳ lạ này lại có vẻ thập phần "khác biệt", hắn chính là "Thư sinh" Tống Chinh trong miệng ngũ trưởng vừa nói.

Lúc Ngũ trưởng tiến vào, hắn đang đọc một quyển "Chập Lôi Pháp", cũng là bí truyền của binh bộ, nghe Ngũ trưởng nói, hắn cười khép lại cổ thư, bắt đầu khoác áo giáp, miệng nói: "Sử lão đại, hôm nay vẫn là chúng ta đến giờ Tý?"

"Quy củ cũ." Ngũ trưởng Sử Ất vừa nói, vừa giúp hắn khóa mấy cúc đồng phía sau giáp da lại, vỗ vỗ bả vai hắn: "Được rồi, cầm đao chờ hai tên kia cùng đi."

Hai tên binh lính còn lại cũng đang khoác áo giáp, Sử Ất cùng bọn họ vừa đánh mắng lẫn nhau, vừa giúp bọn họ mặc áo giáp. Sau đó Sử Ất đứng trước mặt ba người bày ra dáng vẻ Ngũ trưởng quát một tiếng: "Thử binh!"

Bốn người cùng nhau vung tay phải ra, vỗ mạnh vào ngực trái -- Hai ngón tay trên hai bàn tay Sử Ất chỉ lên trời, có vẻ có chút buồn cười.

"Xoẹt--"

Linh khí kích phát, từ giáp da đến chiến đao, chiến kiếm trong tay, kỳ trận đơn sơ được câu kết, linh quang dần dần sáng lên, chứng minh chiến cụ còn nguyên vẹn. Sử Ất vung tay lên: "Đi!" (chiến cụ: vũ khí trang bị cho chiến đấu

Chu Khấu lại chạy sang một bên, từ bên giường cởi ra một đống xích sắt quấn lấy trên tay, kéo xích sắt, từ trong bóng tối góc tường dắt ra bốn con Minh Hồn Ác Khuyển khổng lồ!