Chương 1: Làm việc ở vùng núi

Đây là một vùng núi xa xôi, hai bên bờ sông đều là những dãy núi rất lớn, chính giữa là dòng sông, mọi người trong tổ dự án Giáp Câu đều làm việc ở đây.

Quách Hiểu Phong đang nằm trên bờ cát tại bờ sông, thân mang một bộ quần áo bơi lội, xung quanh là có mấy người mới vừa được điều tới đây.

Sau một ngày làm việc, mọi người đều tập trung tại bờ sông nghỉ ngơi. Lúc này, ánh mặt trời đã trôi dần về phía tây, nhưng thời tiết vẫn rất oi bức, mấy người như bức tượng nằm tại đó.

"Tôi cứ tưởng rằng đây là công ty lớn của tỉnh, không nghĩ tới nơi làm việc lại ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, ông đây mặc kệ." Người nói chuyện là Lục Dũng tốt nghiệp đại học Tài Chính Và Kinh Tế Thượng Hải, nghe nói gia đình có điểu kiện rất khá, trong khoảng thời gian làm việc ở đây tên này nói khá nhiều.

Tên này vừa nói chuyện, vừa đánh ánh mắt ngây ngốc của mình nhìn những chiếc xe thi công đang đỗ ở trên núi phía xa kia.

"Đúng vậy, địa phương thế này sao con người có thể sống được. Chúng ta sắp biến thành người rừng rồi." Tào Quý Sơn đeo một cặp kính dày cộm thở dài, hai mắt vô hồn nhìn lên trên bầu trời.

Thằng này sau khi tốt nghiệp tìm được công việc này, tưởng rằng có thể ở lại thành phố lớn. Kết quả, vào được doanh nghiệp nhà nước này, lại bị đẩy xuống dưới, cuối cùng bị điều xuống nơi vùng núi xa xôi, loại cảm giác mất mác này khó có thể nói thành lời.

Giang Phỉ Phỉ là một cô gái, nhưng lại rất hào phóng, trên thân thể mặc một bộ đồ bơi bó sát người, làm cho thân hình cô nàng càng thêm mê người, thỉnh thoảng lại có người liếc nhìn về phía cô nàng. Giang Phỉ Phỉ lên tiếng: "Đại Hoa là xí nghiệp nhà nước, nó nằm trong số những công ty lớn nhất cả nước. Thời điểm, bọn họ đến trường tuyên truyền, tôi cũng đi xem, lúc được tuyển dụng vào, tôi còn rất vui mừng, nghĩ rằng mình có thể ở lại tỉnh thành làm việc. Nào ngờ, chúng ta đều bị đá đến địa phương này, tôi không muốn ở lại đây làm việc thêm một chút nào nữa, ngày mai lập tức đi ngay, coi thời gian vừa qua là một chuyến du lịch đi."

Thật ra, cô ấy cũng biết làm ở doanh nghiệp nhà nước sẽ bị phân phối xuống dưới. Chỉ là, cô ấy tự tin quá mức vào năng lực, cùng dáng người mình có thể được ở lại tỉnh thành. Sau đó cô nàng liên hệ với quản lý, và kết quả là thế này đây, không mất mát làm sao được.

"Phỉ Phỉ, hồ sơ của cô đều đang nằm tại công ty Đại Hoa, cô từ bỏ sao?" Cũng là một cô gái, tên là Ngô Hải Yến lên tiếng hỏi. Cô nàng cũng sở hữu một dáng người đáng mơ ước của phụ nữ, chỉ là trên đó xuất hiện quá nhiều vết đỏ do muỗi cắn mà thôi.

"Hiện tại, đã là thời đại nào rồi, đống kia chỉ là giấy tờ mà thôi, bỏ thì bỏ thôi."

"Uhm, tôi cũng đi." Ngô Hải Yến giống như đã hạ quyết tâm, dứt khoát nói, sau đó nhìn về Quách Hiểu Phong hỏi: "Hiểu Phong, cậu thì sao?"

Bởi vì, nhóm người đều cùng vào công ty trong đợt tuyển dụng vừa rồi, nên đi lại rất gần.

"Hiểu Phong ý kiến của ông làm sao? Dù sao tôi cũng muốn đi, ai nguyện ý ở lại làm thì kệ." Lục Dũng lớn tiếng nói.

Quách Hiểu Phong thở dài, hắn cùng mọi người ở đây tình huống là không giống nhau. Hắn là người ở nông thôn, học xong đại học thì tích lũy trong nhà đã không còn, không những thế nợ còn không ít tiền. Hiện tại, người trong nhà chỉ trông chờ vào hắn kiếm tiền trả nợ mà thôi. Mấy ngày nay, trong lòng của hắn cũng rất khổ tâm.

"Trong thành phố tôi muốn tìm được công việc thật không phải dễ dàng, du cho may mắn tìm được đi nữa, những phí tổn kèm theo, làm cho tiền tôi gửi về nhà cũng chẳng còn được mấy. Dù cho công ty Đại Hoa ném chúng ta tại trong núi sâu thế này, nhưng tiền lương cùng tiền trợ cấp cộng lại cũng rất tốt, bỏ qua tiền bảo hiểm thì tiền tới tay cũng hơn 4 nghìn. Các lãnh đạo công ty cũng nói qua, nếu chúng ta kiên trì được 3 tháng, sẽ trở thành nhân viên chính thức, đến lúc đó tiền lương đạt được hơn 5 nghìn. Đến lúc đó, tôi có thể trợ giúp được rất nhiều cho gia đình."

"Cái cậu này, bọn họ lưu chúng ta lại vì chúng ta là nhân tài, đối với sinh viên phụ cấp càng lớn hơn. Chúng ta những người này đi tới thành phố còn sợ không kiếm được việc làm sao?" Lục Dũng trầm giọng nói.

"Tôi cũng biết chắc chắn là tìm được. Nhưng mọi người có nghĩ đến không, chúng ta ở thành phố lớn cũng có rất nhiều khó khăn, ví dụ như vấn đề nhà ở, mỗi tháng tiền nhà cũng lên tới 1500 tệ rồi. Còn tiền ăn, rất nhiều công ty không chu cấp cái này, một tháng không phải đến 2 nghìn sao? Lại còn vấn đề quần áo, nơi này chúng ta mặc quần áo lao động là được, nhưng nếu về thành phố không phải sắm như bộ quần áo lịch sự sao, còn có rất nhiều chi phí cộng lại, đã tốn hơn một nửa số lương rồi. Đến lúc đó, số tiền tôi gửi được về nhà cũng quá ít. Còn làm ở nơi này, chỗ ở có công ty cung cấp, thậm chí những vật dụng sinh hoạt hàng ngày cũng có, tiền ăn ở đây lại không tốn nhiều, theo tôi tính toán 1 tháng hết tầm mấy trăm tệ là cùng. Như vậy, tiền gửi về nhà mỗi tháng có thể lên tới mấy nghìn tệ nha."

Mọi người ở đây đều biết hoàn cảnh gia đinh Quách Hiểu Phong, nên cũng không nói gì.

"Hiểu Phong, cậu cũng biết cái xí nghiệp này, nó là loại hình xí nghiệp nhà nước cũ kỹ. Người làm bên trong đều có quan hệ, chúng ta đều là người ngoài nhảy vào, muốn được trọng dụng, muốn được lên chức khả năng cực kỳ nhỏ nha, cậu chịu được không? Lại nói, cậu dự định cả đời làm ở đây sao? Cậu không muốn kết hôn nữa à?" Ngô Hải Yến chần chờ một chút, cũng không nhịn được nói một câu.

Mọi người ngồi đây hết nhìn người này lại đến người kia, ai cũng biết tâm ý của Ngô Hải Yến. Cô gái này có vẻ rất thích Quách Hiểu Phong, thế nhưng để cô ấy chịu ở tại nơi này, là không có khả năng, chuyện này không phải là chuyện có thể mang ra đùa giỡn được.

Giang Phỉ Phỉ cũng hiểu được nói: "Hiểu Phong cũng có cái khó sử của cậu ấy. Haizz, tôi không thể dừng lại nơi này được nữa, mai phải rời đi thôi!"

Lục Dũng cũng gật gật đầu: "Nói rất đúng, đây đúng là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, tôi đã phát ngấy rồi. Ngày mai, chúng ta lập tức rời đi."

Tào Quý Sơn chần chừ một lúc mới nói ra: "Ngay bây giờ đến tỉnh thành tìm một công việc cũng rất khó. Chuyên ngành của tôi là xây dựng dân dụng, bây giờ đến tỉnh có tìm được việc, người ta cũng phân công đến một vùng núi nào đó mà thôi."

"Thời đại bây giờ ai còn theo ngành nghề học đại học, xin trái ngành cũng được có sao đâu? Thành phố nhiều hấp dẫn như vậy, cậu dự định cả một đời chui rúc ở nơi này sao? Cậu ngẫm lại xem, con gái ở đây thật sự khan hiếm, có một người giống như báu vật vậy. Hai người bọn Phỉ Phỉ vừa đến đã có rất nhiều ánh mắt để ý. Tôi nói này, Phỉ Phỉ hai cô gái các người ở nơi này đúng là báu vật, mà con trai ở đây lại có một đống." Lục Dũng cười nói.

"Cút, chị mày muốn cưới cũng phải cưới trong thành phố, muốn chị mày cả đời ở đây sao? Đừng có mơ, tôi nhất định phải đi."

"Quách Hiểu Phong, cậu nhất định ở lại đây làm sao?" Ngô Hải Yến hỏi lại lần nữa.

Quách Hiểu Phong suy nghĩ một chút, sau đó kiên quyết nói: "Ở đây rất tốt, mình sẽ ở lại."

"Vậy thì tốt, tôi cũng sẽ đi." Ngô Hải Yến cũng khẳng định một câu.

Giờ phút này, mọi người quyết định rời đi.

Quách Hiểu Phong lần lượt nhìn các bạn vào cùng công ty cùng đợt với mình, cảm giác cô đơn trào dâng trong lòng. Không nghĩ tới mọi người mới quen nhau được vài hôm đã phải chia tay, nơi này đối với những người sống quen trong thành phố thật sự khó ở lại. Nhưng với người xuất thân từ nông thông như hắn mà nói, nơi này cũng không khó ở như vậy.

"Lão Quách, ông học chuyên ngành công trình thủy điện, cố gắng ở nơi này phát triển, có thể làm nên chuyện, nhưng có lẽ thời gian sẽ rất dài. Nếu như ông cảm thấy không được, vậy thì dứt khoát lên thành phố tìm tôi." Mặc dù mọi người học khác trường đại học, nhưng trải qua vài ngày khó khăn, làm cho quan hệ của nhóm người tốt lên rất nhiều.

"Cảm ơn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ liên hệ với mọi người." Quách Hiểu Phong biết, có khi cả đời chưa chắc mọi người sẽ gặp lại nhau.

Đêm đó, nhóm người mới trong tổ dự án, kiếm một quán hàng rong mua chút đồ ăn uống, mang về phòng cùng nhau uống rượu.

Ngày thứ hai, Quách Hiểu Phong rời giường đưa mấy bạn rời đi.

Kết quả, khiến cho Quách Hiểu Phong ngạc nhiên. Hai bạn gái cũng muốn ở lại, còn có Tào Quý Sơn cũng không có ý định rời đi.

"Các người?" Lục Dũng mở to mắt.

"Tôi thấy lão Quách nói rất đúng. Bây giờ, chúng ta đến tỉnh thành cũng không thể tìm được công việc tốt như vậy, làm thêm một thời gian nữa rồi tính sau." Tào Quý Sơn chần chờ một chút rồi mới nói.

"Còn hai cậu thì sao?" Lục Dũng nhìn về phía hai cô gái.

Ngô Hải Yến liếc nhìn Quách Hiểu Phong, rồi nói: "Tôi cũng có ý nghĩ giống vậy, làm thêm một thời gian nữa rồi tính, nghe nói làm tốt công việc có thể được gọi về tỉnh thành nữa."

Không cần Lục Dũng hỏi, Giang Phỉ Phỉ trả lời ngay: "Hải Yến nói đúng. Mình đã hiểu ra một vài chuyện. Thật ra, quản lý dự án kiếm được rất nhiều tiền, một tháng tiền bọn họ bằng một năm mình làm. Nếu như, tôi có thể leo lên vị trí này, so với việc lên tỉnh thành làm việc thì tốt hơn rất nhiều. Nơi này, sinh viên đại học rất thiếu,cố gắng một phen biết đâu lại thành công, nếu cứ vậy bỏ đi, trong lòng thật sự không cam lòng."

"Lão Lục, ở lại cũng mọi người đi. Mọi người nói đều rất đúng, không thử sao mà biết được." Quách Hiểu Phong nhìn thấy vẻ mặt Lục Dũng. Hắn biết cần phải cho cu cậu một cái thang để bước xuống.

Lục Dũng 'hừ' một tiếng, trầm giọng nói: "Được, mọi người ở lại, tôi cũng phải liều một phen. Tôi cũng không tin, chỉ là một cái chức vụ quản lý dự án mà thôi."

"Các người không đi sao?" Quản lý dự án Chu Hoành Bân đi tới. Trên mặt của lão cũng không một chút thay đổi nào. Lần nào tổ dự án tuyển thêm sinh viên tới, ngày thứ hai là đã rời đi rất nhiều. Nơi này thật sự rất khổ, rất khó giữ người ở lại, cho lão một chút ngoài ý muốn là nhóm sinh viên đợt này lại đồng ý ở lại.

"Đúng rồi, bọn tôi quyết định ở lại." Quách Hiểu Phong trả lời.

Chu Hoành Bân vỗ vỗ bờ vai Quách Hiểu Phong rồi nói: "Mọi người phải tin tưởng khả năng phát triển ở nơi này. Tổ dự án hoan nghênh các cậu ở lại nơi này!"

Mùa hè, ánh nắng mặt trời chiếu vào thân thể, làm cho làn da căng rát khó chịu, dưới mặt đất còn bốc lên từng đợt khí nóng, khiến mồ hôi không ngừng tuôn ra.

Quách Hiểu Phong không biết lựa chọn của mình có chính xác không. Hắn chỉ biết một điều, hiện tại gia đình áp lực là rất lớn, có được công việc dạng này, hắn có thể giúp đỡ gia đình giảm bớt áp lực rất nhiều. Dù sao, hiện tại hắn ở đây tốt hơn rất nhiều so với việc lang thang tìm việc trên thành phố.

Tổ dự án Giáp Câu có rất nhiều công nhân làm việc tại đây, bởi vì đây là một công trình rất lớn. Có rất nhiều công ty có dự án ở nơi này, mà công trình của bọn hắn là làm một đường đi xuyên qua núi.

Nhìn xung quanh có thể thấy, hai bên đường núi đều có làn xe. Xe lớn xe nhỏ thi nhau ra vào, tạo thành một khung cảnh rất náo nhiệt.

Từ khi đến đây về sau, Quách Hiểu Phong cũng nhóm người đều làm việc trong hầm, mỗi ngày đều hít vào toàn là khói thuốc nổ, lại xen lẫn các mùi khó chịu trong hầm. Cũng không thể trách được, mọi người tại sao lại muốn rời đi.

Đội nón bảo hộ lên, Quách Hiểu Phong cùng mấy người bắt đầu một ngày làm việc mới.

Quần áo trên người ai nấy cũng dơ bẩn. Mọi người ngồi cùng một xe với nhóm công nhân, tiến vào nơi sâu nhất của hầm, khắp nơi đều là bùn nhão. Trên đường đi, mọi người đều nhìn thấy những dòng nước chảy từ vách đã xuống, hiện ra từ từ bởi ánh đèn mờ, cùng với những âm thanh máy móc ầm ầm.