Chương 54: Chương 54

Giữa sân trường vào mùa hè, những bóng cây loang lổ trên mặt đất khe khẽ lay động, các sinh viên kéo hành lý chậm rãi tới lui, trên mặt đều loáng thoáng mang theo thần thái sung sướng và hướng về tương lai.

Quân Khải giúp Dư Hạc sắp xếp hành lý ra xong, lúc này mới đặt mông ngồi xuống một băng ghế, hé ra thần sắc tràn đầy ủy khuất trên mặt, “Tiểu Hạc, anh mặc kệ, anh muốn ở cùng em, nếu không thì hai chúng ta chen chúc ngủ trên một cái giường cũng được.”

Dư Hạc nhìn nam nhân đột nhiên làm nũng như một đứa con nít bên cạnh, không khỏi có chút muốn cười, “Đừng nhốn nháo nữa, cái giường nhỏ như vậy anh ngủ một mình còn có thể ngã xuống đất, huống chi là hai người chúng ta.”

“Được, anh hiểu rồi.” Quân Khải giận dỗi, anh bĩu môi, “Có nghĩa là em tuyệt đối không muốn ở cùng một chỗ với anh chứ gì, với lại, ở bên nhau lâu rồi nên em thấy chán.”

“Nè !” Dư Hạc cuối cùng cũng không nhịn được cười, “Anh đừng náo loạn a, hôm nay anh làm sao vậy, em cũng rất muốn ở cùng với anh, nhưng quy định của trường đại học là nhất định phải trọ ở trường, chúng ta lại không phải ở cùng kí túc xá.” Lúc mới vừa biết tin này, Dư Hạc cũng ẩn ẩn thấy mất hứng nhưng cậu chưa kịp biểu hiện ra ngoài thì đã thấy Quân Khải om sòm mếu máo, ngay lập tức mọi bất mãn trong lòng đều tan thành mây khói. Bộ dáng này của Giản Quân Khải thật sự không thể nào đáng yêu hơn được.

Hai người bọn họ tất nhiên sẽ không học cùng chuyên ngành, Quân Khải là học quản trị kinh doanh, Dư Hạc thì học tài chính. Chương trình học của cả hai chuyên ngành đều tương đối nhiều, bọn họ không thể cùng đi học, cũng không thể ở cùng một chỗ, thời gian ở chung rõ ràng bị giảm bớt, đây đối với Quân Khải mà nói có thể là một tín hiệu nguy hiểm.

“Hay để anh tìm người cùng phòng với em đổi chỗ ký túc xá ? Để cậu ta ở chỗ của anh ?” Quân Khải trừng mắt nhìn.

“Anh cảm thấy có thể sao ?” Dư Hạc chớp chớp mi nhìn anh.

Quân Khải nhất thời liền nhụt chí xìu xuống, phòng ngủ đều là sắp theo chuyên ngành, sinh viên cùng chuyên ngành cùng khóa ở cùng nhau cũng rất thuận tiện, sẽ không ai chịu đồng ý đổi phòng ngủ với anh cả, huống chi còn phải canh chừng mối nguy hiểm bị người quản lí ký túc xá phát hiện nữa.

Nhìn bộ dáng như bị thiếu thốn tình thương của anh, Dư Hạc nhịn không được an ủi: “Chúng ta trước tiên cứ ở vậy một hai tháng đi ! Cho dù muốn áp dụng hành động gì cũng phải chờ sau khi thăm dò tình huống rồi nói sau, tỷ như buổi tối có thật là sẽ có người đến kiểm tra phòng hay không này nọ.”

Quân Khải rốt cục bất đắc dĩ gật gật đầu, anh vươn tay dùng sức xoa xoa đầu Dư Hạc, giống như là cho hả giận. “Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy đã.”

Không bao lâu sau, bạn cùng phòng ký túc xá của Dư Hạc cũng từng bước từng bước đi vào, Quân Khải chỉ trong nháy mắt liền trở nên thân thiết với bọn họ, ngắn ngủi trong vòng hai tiếng đồng hồ mà như bạn thân đã quen biết nhiều năm, ngay cả thời gian ăn cơm với nhau cũng hẹn xong xuôi hết. Chỉ có Dư Hạc là… Mấy năm nay cậu ở trước mặt Quân Khải muốn ngạo kiều là ngạo kiều, muốn bán manh là bán manh, ở trước mặt những người khác vẫn là bộ dáng kiệm lời lãnh đạm, thật sự khiến cho Quân Khải không biết nên cao hứng hay phiền não.

Sắp xếp đồ đạc các thứ xong, Dư Hạc lại cùng Quân Khải đến ký túc xá của anh, nói thật ra thì bọn họ một người ở dãy 11, một người ở dãy 13, cách cũng không phải quá xa. Vừa đẩy cửa vào liền thấy các bạn chung phòng với Quân Khải đang tán gẫu khí thế ngất trời, Quân Khải vui vẻ, lôi kéo Dư Hạc đi vào.

“Oa, thì ra tớ là người tới trễ nhất à !” Anh cười cười, thái độ phi thường tự nhiên, “Các anh em cư nhiên đều tới hết rồi.”

Ba người đến trước đã sớm thân thiết với nhau, còn đang lo lắng người bạn cuối cùng tính cách thế nào, có dễ sống chung không, nhưng thế này thì an tâm rồi. Một người trong đó trả lời: “Bốn giờ chiều rồi mới đến, bọn này đã cướp sạch các vị trí tốt rồi a.”

Quân Khải ha ha bật cười, “Không sao, còn một chỗ là được ! Tớ không kén cá chọn canh đâu. Đúng rồi…” Anh kéo Dư Hạc đứng một bên sang, “Đây là người bạn thân nhất của tớ, Dư Hạc, thuộc chuyên ngành tài chính, sau này cậu ấy có thể sẽ thường xuyên đến phòng chúng ta đó, các cậu không để ý chứ ?”

“Ha ha, đó thì có gì đâu.” “Đều là dân đẹp trai cả mà, hoan nghênh đến.”

Dư Hạc có vẻ hơi xấu hổ, những vẫn mở miệng miễn cưỡng cười nói “Chào các cậu”, sau đó liền cúi đầu không nói nữa. Hai người bọn họ rất nhanh chóng dọn đồ Quân Khải đâu ra đó xong, nhưng do thời tiết nóng quá nên cả hai đều đầu đầy mồ hôi. Quân Khải trông có chút chật vật ngồi xuống ghế, kéo vạt áo sơ mi của mình lên lau mặt, xong rồi còn đùa giỡn kề sát vào mặt Dư Hạc, “Đến, bảo bối, anh trai đây cũng lau cho em.”

Dư Hạc vứt cho anh một cái liếc mắt khinh thường, không nói một chữ né ra, trên mặt lại ẩn ẩn đỏ lên, trong phòng ngủ nhất thời cười ầm ầm.

Sáng sớm, phòng của Dư Hạc gà bay chó sủa náo thành một mảnh, mấy người trong phòng hoang mang rối loạn tất bật, người thì tìm vớ, người thì dùng một tốc độ phi thường vọt vào buồng vệ sinh, còn một người thì đang rửa mặt cấp tốc trước bồn rửa tay. Dư Hạc soạn xong sách vở của mình, hơi cắn cắn môi, im lặng đứng ở đằng kia nhìn bọn họ một hồi, dù sao cũng phải lên tiếng một cái, “Vậy, tớ đi trước.”

“Đi đi đi đi, cậu đi trước giành chỗ cho bọn tớ nữa, ở giữa giữa là tốt nhất.” Cái cậu đang rửa mặt ngẩng đầu lên đáp.

Dư Hạc gật đầu, xoay người ra ngoài. Đi xuống dưới lầu, Dư Hạc vừa ngước mắt liền nhìn thấy Quân Khải đang đứng bên cạnh một cột đèn chờ cậu, vẫn là tư thế đứng bắt chéo một chân rất anh tuấn… Chẳng qua, Dư Hạc nhìn một phần sủi cảo cùng một túi sữa đậu nành, hơi hơi mỉm cười ! Thật đúng là không phù hợp với khí chất.

Thấy Dư Hạc đi về phía mình, Quân Khải nhẹ nhàng nở nụ cười, anh đưa những thứ trên tay mình đến, “Còn có mười mấy phút nữa là đi học rồi, nếu em không xuống thì anh định lên phá cửa rồi đấy.”

Dư Hạc cầm lấy phần sủi cảo ăn, ăn một mạch sạch sẽ không còn cái nào, lúc này mới vừa lòng vo rác thành một cục rồi quăng về phía thùng rác.

Ặc… Quân Khải bất đắc dĩ nhìn cái bọc nilon thẳng tắp hạ cánh xuống chỗ cách Dư Hạc chưa đầy nửa mét, sau đó nhìn cậu không từ bỏ đi tới nhặt lên ném lại một lần, đợi đến khi Dư Hạc muốn thử lần thứ ba thì Quân Khải đành nghiêm mặt túm áo Dư Hạc tha đi.

“Em mà chơi mấy lần nữa là trễ thật luôn.” Quân Khải lấy cái bọc nilon trong tay Dư Hạc ra, sau đó đưa sữa cho cậu, “Tại sao không có bạn cùng phòng của em đi cùng ?”

Nghe Quân Khải nói Dư Hạc mới hơi ngẩn người, sau đó liền nở nụ cười, “Bọn họ còn đang rửa mặt a !”

“Vậy em nên chờ bọn họ a !” Quân Khải theo thói quen tính sờ sờ đầu cậu.

Dư Hạc liếc mắt nhìn một vòng, thấy không nhìn về phía này mới chấp nhận để anh tùy ý sờ soạng. “Không muốn chờ.” Cậu ngậm ống hút hút sữa, lúc nói những lời này biểu tình trên mặt lạnh lùng hờ hững, gần như có thể nhìn thấy chút bóng dáng cao ngạo lãnh mỹ của kiếp trước.

Quân Khải cười có chút bất đắc dĩ, “Em a ! Phải học cách kết giao bạn bè chứ !”

Dư Hạc vẫn chăm chú hút sữa không nói gì.

“Ai, thôi được rồi !” Quân Khải dừng chân, nghiêng đầu nhìn về phía dãy lầu học bên phải, “Tới rồi, em vào đi.”

Dư Hạc hơi ngây người, “Anh thì sao ? Học ở đâu ?”

“Anh không có khóa buổi sáng. Trưa nay tới đón em ăn cơm nhé ?” Quân Khải mỉm cười.

Ánh mắt Dư Hạc lóe lóe, khẽ cắn môi, “Sau này nếu anh không có khóa buổi sáng hì khỏi cần đến tìm em, ngủ thêm một lát đi !”

“Ai kêu em luôn bỏ bữa sáng chi.” Quân Khải tỏ vẻ anh cũng rất bất đắc dĩ a, anh đã nhấn mạnh suốt hai năm liền, kết quả Dư Hạc vẫn như thế, chỉ cần một ngày nào đó không có anh, cậu nhất định sẽ quên mất chuyện bữa sáng không còn một mảnh.

“Nếu sáng nay anh không chuẩn bị bữa sáng giúp em, em sẽ ăn sao ?” Anh nhìn Dư Hạc bằng một ánh mắt trách cứ.

Dư Hạc ấp úng một hồi, cả khuôn mặt đều đỏ lên, nửa phút sau cậu dứt khoát xoay người chuẩn bị chạy trước là thượng sách, “À ừm, còn hai phút nữa là vào học rồi, em đi đây.”

“Nè !” Quân Khải dở khóc dở cười nhìn bóng dáng Dư Hạc vội vã bỏ chạy, nhịn không được mắng một câu, “Tiểu hỗn đản !”

Mấy đứa bạn chung phòng với anh còn đang ngủ nữa. Giản Quân Khải đoán chừng bọn họ chắc là định ngủ tới chín mười giờ mới thức. Vì thế anh nghĩ nghĩ, rồi gọi điện cho Hạ Hàm, “A lô, cậu dậy chưa ?”

Đầu bên kia “Ừm” một tiếng, cái giọng nồng đậm giọng mũi.

Quân Khải cười, “Cậu xác định là mình đã tỉnh ?”

“Ừm.” Giọng Hạ Hàm nhẹ hều như cọng lông, kéo dài thườn thượt.

“Vậy ló mặt đi, bây giờ tôi đang ở tòa nhà phía Bắc trong trường, chúng ta đi thảo luận một chút về vấn đề hợp tác.”

“Ừm…” Lần này thì qua một lúc lâu, đầu bên kia điện thoại mới truyền đến một tiếng “Được” nhẹ tâng, sau đó lại yên lặng không một động tĩnh hồi lâu.

“Này… Cậu rốt cuộc có tỉnh chưa đấy ! Nhanh xuống giường đi, tôi ở đây chờ.”

“Ừm.”

Được rồi ! Quân Khải bất đắc dĩ cúp máy, sau đó chuẩn bị trước tiên ở tại chỗ chờ mười phút, rồi mới quyết định có nên gọi cuốc thứ hai hay không.

Về vấn đề vì sao Hạ Hàm lại ở trong trường này, Giản Quân Khải hơi hé môi, có hơi không biết nói gì. Cái tên Hạ Hàm kia mấy tháng trước gọi điện thoại cho anh hỏi anh định thi vào đại học nào, Quân Khải thuận miệng đáp một câu, cũng không nghĩ nhiều. Nghỉ hè bọn họ có gặp mặt mấy lần mà Hạ Hàm cũng chưa từng đề cập qua chuyện này. Ai ngờ tới gần khai giảng anh mới biết được, Hạ Hàm hóa ra đã thuyết phục được ba mẹ hắn cho quay về Trung Quốc học, đã vậy còn học cùng trường với anh.

Nghĩ đến đây anh liền nhịn không được hít một hơi, kỳ thật anh biết Dư Hạc vẫn luôn để ý mối quan hệ giữa anh và Hạ Hàm, mặc dù hai người bọn họ trước nay chỉ là bạn bè thôi. Thế nhưng lần này, khi biết Hạ Hàm cùng theo bọn họ vào học trường này, sắc mặt của th rõ ràng không được tốt.

Quân Khải nhịn không được nghĩ, có lẽ mình cũng nên chú ý quan hệ giữa mình với Hạ Hàm một chút nhỉ ?

Trong khi anh vẫn đang thất thần, chợt nghe tiếng Hạ Hàm lười biếng từ sau tai truyền tới, còn mang theo sự buồn ngủ chưa dứt, “Oáp ~~~ Ài, gọi tôi ra có gì không ?”

“Ăn sáng chưa ?”

“Ửm ?”

“Vậy đi ăn đi !”

Bọn họ đến căn tin trường lựa một chỗ thoạt nhìn có vẻ khá yên tĩnh, Hạ Hàm trông qua vẫn còn mơ màng chưa tỉnh mộng, máy móc ăn từng miếng từng miếng. Quân Khải móc trong túi ra một cái USB, để ra trước mặt Hạ Hàm, “Đây là một ít ý tưởng của tôi về công ty bách hóa, đã có điều tra chút ít về thị trường hiện nay, còn góp nhặt được một số tư liệu từ nước ngoài nữa, nghe nói gần đây ở khu phía Nam đang khai phá nhằm mở một khu thương mại…”

Hạ Hàm dường như đã tỉnh táo hơn chút ít, hắn một tay chống cằm, ánh mắt vô tội chuyên chú nhìn Quân Khải, “Cho nên cậu rất chú trọng triển vọng của khu thương mại đó ?”

“Đúng thế !” Quân Khải khẳng định gật đầu, anh sẽ không nói bởi vì kiếp trước nơi đó chính là khu tấc đất tấc vàng đâu !

“Ừ.” Hạ Hàm nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu, cất USB Quân Khải đưa cho mình vào túi, “Tôi sẽ về xem kỹ ý tưởng của cậu.”

Quân Khải nhẹ nhàng cười cười, “Công ty gần đây thế nào ?”

“Cậu cứ xem số lợi nhuận hàng năm đạt được là biết ngay công ty thế nào !” Nói tới việc này, Hạ Hàm liền vô cùng đắc ý nhướn cao lông mày, y như một đứa con nít đang khoe món đồ chơi.

“Tôi biết, ý tôi là ngay cả cậu cũng bỏ công ty chạy sang bên đây, công ty sẽ không lộn xộn chứ ?”

“Nếu một khi không có tôi công liền lộn xộn, vậy tôi còn thuê những người đó làm chi ?”

Ạch… Quân Khải không thể nào phản bác. “Vậy được rồi ! Dù sao tôi vẫn rõ tại sao cậu lại đột nhiên quay về Trung Quốc ?”

“Trung Quốc chơi vui hơn a !” Hạ Hàm hồn nhiên nói.

Quân Khải nhịn không được vứt một cái xem thường, “Chỉ có vậy ?”

Hạ Hàm cười hì hì một tiếng, biểu tình có chút gian xảo. Hắn nhìn chằm chằm Quân Khải, lời nói hàm súc: “Chỉ có vậy.”

Quân Khải câm lặng, không nói được gì.

Vì thế Hạ Hàm tiếp tục cúi đầu ăn, một lúc sau hắn thình lình ngẩng đầu lên, phun ra một câu. “Này, Giản Quân Khải.”

“Ừm ?”

“Các cậu gần đây… có liên lạc với Kiều Tân Hạo không ?”

Hắn vừa mới ra những lời này, sắc mặt của Quân Khải lập tức thay đổi ngay, anh giận xanh mặt, ngữ khí rét lạnh, “Cậu biết được điều gì, nói thẳng ra đi !”

Hạ Hàm bĩu môi, “Lần trước tôi thấy Dư Hạc ở cùng một chỗ với Kiều Tân Hạo.”

Quân Khải chấn kinh toàn thân, mặt mày lập tức trở nên trắng bệch.

“Nè nè nè, cậu đừng có tỏ ra vẻ mặt đó có được không !” Hạ Hàm khinh thường nhìn anh, “Cậu dầu gì cũng là người sống lại, đã thế còn ở bên Dư Hạc lâu như vầy rồi, làm gì mà không tin tưởng bản thân gì hết a !”

Quân Khải lạnh lùng liếc hắn một cái, “Đừng lớn tiếng thế.”

Hạ Hàm biết anh là người sống lại, cũng giống như anh biết Hạ Hàm cũng là người sống lại vậy, nhưng không có ai trong bọn hắn làm rõ chuyện ấy hết, mà đó vốn là một loại ăn ý. Thật ra Quân Khải rất thích sự ăn ý này, có điều…

“Tôi không nghĩ cậu sẽ nói thẳng ra.”

Hạ Hàm nhún vai, “Nếu cậu để ý thì về sau tôi không nói nữa. Bất quá, hiện tại chuyện cần quan tâm chẳng phải là vấn đề của th nhà cậu với Kiều Tân Hạo sao ? …”

Khóe miệng Hạ Hàm bỗng cong lên thành một nụ cười xán lạn, hắn nghiêng người lại gần, nhỏ giọng nói: “Tôi đột nhiên linh cảm được một chuện rất thú vị ! Kiều Tân Hạo chắc chắn cũng sống lại. Đúng, tuyệt đối như thế, chứ với cái đầu ngu xuẩn của tên đó thì không sống lại làm sao có tầm nhìn xa như vậy. Tôi nói nè, Quân Khải cậu phải cẩn thận một chút, mặc dù tôi không biết cậu ta bây giờ rốt cuộc có thật sự thấy hứng thú với Dư Hạc hay không, nhưng hắn tuyệt đối sẽ trả thù cậu là sự thật.”

Ạch… Quân Khải không biết nên nói cái gì. Anh với Hạ Hàm bình thường nói chuyện cho tới bây giờ đều không hề nói rõ điều gì, chỉ thích dùng phương thức che che giấu giấu, vậy mà hiện giờ Hạ Hàm liên tục nói trắng ra với anh như vậy, anh thật sự có chút không quen.

Bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, chỉ cần một khi tên Dư Hạc đứng cùng với cái tên Kiều Tân Hạo, trong lòng anh liền nảy lên một sự mệt mỏi khó hiểu, làm cho hô hấp của anh trở nên nặng nề, cái gì cũng không muốn nói.

“Vậy thì thế nào ?” Thấy Hạ Hàm vẫn nhìn mình không chuyển mắt, anh tốt xấu gì cũng đáp lại một câu.

“Cho nên cậu phải cẩn thận mấy chiêu trò của cậu ta a ! Cậu ta nhất định muốn nhập chuyện Dư Tiểu Hạc với chuyện trả thù cậu lại làm một, mà cậu ta hiện tại chẳng phải đã có bạn gái rồi hay sao ? Cái cô ả tên là Tô Vũ gì đó…”

Quân Khải khẽ thở dài, “Cũng bởi vì hắn có bạn gái cho nên Tiểu Hạc mới chịu đáp ứng gặp hắn đi !”

Anh rất hiểu Dư Hạc, tuy rằng sự bất an vẫn ẩn ẩn không tan, tuy rằng sự thất vọng cùng mệt mỏi bỗng tràn dâng vẫn còn đây, nhưng anh hiểu Dư Hạc, sau khi cậu đã xác minh rõ ràng biểu hiện ghen tuông của mình rồi, thì cậu chắc chắn sẽ không chấp nhận gặp mặt một nam nhân muốn theo đuổi mình đâu. Nhưng Kiều Tân Hạo đã có bạn gái thì lại khác, như vậy thì, cho dù là Dư Hạc hay là chính Kiều Tân Hạo, cũng có thể xem buổi gặp mặt của bọn họ như một lần bạn bè tụ hội.

“Cho nên cậu tính cứ đứng nhìn như vậy, nhìn Kiều Tân Hạo từng chút một dùng mưu ma quỷ kế tiếp cận Dư Tiểu Hạc nhà cậu. sau đó không làm gì cả ?” Hạ Hàm không thể tin nhìn anh.

“Hừ.” Quân Khải lạnh lùng cười, anh liếc nhìn Hạ Hàm, “Cậu cảm thấy có khả năng sao ? Nếu hắn muốn khiêu khích tôi thì cứ đến đây ! Cho dù hắn có muốn lặp lại chuyện xưa lần nữa, cũng căn bản không thể lật ngược con sóng.”