Chương 10: Sự Thật Muộn Màng

- Em muốn bắn anh?

- Đứng yên! Nếu anh động đậy hoặc tiến lên thêm một bước nữa thì đừng trách.

Hoài My bặm môi, khẩu súng ngắn trong tay chĩa thẳng vào người đàn ông trước mặt. Bây giờ đứng trước mặt cô không phải là Nguyễn Hoàng Long của ngày trước nữa, mà là tên sát nhân máu lạnh đã giết chết năm mạng người.

-Tùy em thôi.

- Anh, anh...

Hoài My thấy Hùng vẫn bước tiếp, không coi lời đe dọa của mình vào đâu thì nét mặt lộ vẻ khó coi.

Bắn hay là không?

- Chị đứng yên..chỉ cần chị hơi nhích người thôi là tôi bắn đó.

Hoài My khẽ giật mình. Tiếng nói ấy phát ra ngay bên hông cô.

Đó là một cô gái có mái tóc màu vàng dài chấm đất, mặc chiếc váy liền áo màu xanh nhạt vẻ quý phái, dáng người thon gọn, đeo kính đen. Cô ta ngồi bàn bên phải Hoài My, trên đùi là chiếc túi xách màu nâu sẫm. Một tay cô ta để dưới túi.

- Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.

Cô gái đeo kính nói bằng giọng vừa đủ để Hoài My có thể nghe thấy. Cùng lúc đó, chiếc túi trên đùi cô ta liên tục phát ra những tiếng lách cách.

- Chị nghe rõ rồi chứ? Đó là âm thanh va chạm của khẩu súng với những vật trong túi xách đấy. Nếu bây giờ tôi nổ súng vào chị, chắc chắn ở đây sẽ trở nên hỗn loạn. Sẽ không ai biết tôi là người nổ súng. Tôi có thể thong thả rời khỏi hiện trường mà chẳng bị bất kỳ ai ngăn cản.

-... còn chị, nếu chị cầm súng bắn vào tôi trước, tôi được quyền bắn chị vì lý do tự vệ. Ha ha ha, đằng nào thì cũng chết, tôi cũng không cần cái mạng này của mình từ lâu lắm rồi.

- Cô..

- Tạm biệt..

Chống một tay xuống thành ghế, bằng một cú lộn người nhanh như cắt, Hoài My nhanh chóng áp sát cô gái tóc vàng. Một tay giật lấy chiếc túi xách, một tay chĩa súng vào đầu đối phương, cô vừa thở hổn hển vừa nói:

- Cô xem thường tôi quá đấy. Đừng tưởng là người nước ngoài thì sẽ có ngoại lệ nhé.. theo tôi về đồn!

- Chị nói gì lạ vậy?

- Cô đừng giả vờ. Chẳng phải cô vừa mới dùng khẩu súng giấu trong túi xách uy hiếp tôi sao? Dùng súng uy hiếp người đang thi hành công vụ, nhiêu đó không đủ để tôi dẫn cô về đồn cảnh sát sao?

- Giấu súng trong túi?

Hoài My tức giận giật lấy chiếc túi xách trên đùi cô ta rồi dốc ngược xuống đất. Thế nhưng bên trong ngoài một vài quyển sách, mấy hộp trang điểm và một cây kéo ra thì chẳng còn gì khác cả.

- Cô…Hoài My nhất thời nghẹn giọng.

- Chị lạ thật, bỗng dưng nhảy vào đây nói chuyện chém giết... Cô gái tóc vàng gỡ kính xuống, mỉm cười nhìn Hoài My nói với vẻ thản nhiên.

- Cô.. vừa nãy cô đã nói những gì? Giờ định chối sao?

- Ha.. chắc chị lầm rồi.

Cô gái tóc vàng nhặt một cuốn vở rơi trên mặt đất lên, cười mím chi nói:

- Đó là lời thoại trong kịch bản này đấy. Lúc nãy tôi mới tập diễn thử một đoạn trong này.. không lẽ chị cũng cấm?

Hoài My thất thần nhìn cuốn tập bên ngoài có ghi hai chữ "Kịch Bản", phía trên là " Trường Cao Đẳng Sân Khấu", cổ họng đắng nghét. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô vội vàng nhìn ra cửa.

Đúng như những gì cô nghĩ, Hùng đã biến mất từ lúc nào.

- Tôi đi được rồi chứ?

- Khoan đã!

Cô gái tóc vàng ngồi xuống thu dọn đống đồ đạc rơi vãi vào trong túi, thấy Hoài My có ý cản lại thì khẽ nhăn mặt:

- Tôi có phạm tội gì đâu mà bị cảnh sát chặn hỏi thế này? Đấy là tôi còn chưa tính toán với chị việc vừa nãy chị dùng súng uy hiếp dân thường đấy nhé.

- Cô..

Hoài My nhất thời cứng lưỡi. Hậm hực nhìn theo bóng lưng kia cho đến khi khuất hẳn sau cánh cửa tiệm, cô mới chợt nhận ra một điều.

Đến bây giờ cô vẫn hoàn toàn chẳng hiểu gì về anh.

----------------------------------------------

..o0o..

- Phó cục trưởng, người hẹn gặp ngài đã đến.

- Dẫn anh ta vào phòng riêng chờ tôi.

- Dạ.

Thu xếp đống tài liệu trên bàn, đại tá Tuyên chậm rãi đứng dậy đi tới phòng riêng, nơi chuyên tiếp đón những vị khách đặc biệt của mình.

- Chào anh.

Người đàn ông ngồi trong phòng thấy ông Tuyên bước vào thì liền đứng dậy mỉm cười, nhưng đổi lại chỉ là một cái nhìn đầy vẻ bất thiện. Người đàn ông đó là Huỳnh Đức Bình. Đại tá Tuyên khẽ hừm một tiếng rất nhỏ bằng giọng mũi:

- Mọi chuyện không phải đã nói hết qua điện thoại rồi sao, anh còn lên tận đây tìm tôi làm gì nữa?

- Ồ không, thực ra cũng chẳng có gì cả. Em chuyến này lên Hà Nội có việc, tiện đường ghé qua thăm anh thôi.

Huỳnh Đức Bình nhún vai nói với vẻ bình thản. Đại tá Tuyên nghe vậy thì nét mặt lộ vẻ khó coi:

- Cậu có điên không? Không biết tình hình bây giờ đang nhạy cảm như thế nào à?

Huỳnh Đức Bình khẽ hừ một tiếng, nói với giọng bất cần:

- Em tự biết mình đang làm những gì, không cần anh phải quan tâm. Nói tới đây mới nhớ, hình như ông bạn của anh mới đánh hơi ra cái gì rồi thì phải...

Đại tá Tuyên khẽ phất tay:

- Không thể có chuyện đó. Ông ta chỉ hiếu kỳ về cái chết của Trọng Sồ mà thôi. Mà cũng chẳng còn gì cho ông ta tìm nữa đâu.

Huỳnh Đức Bình khẽ mỉm cười, chìa tay về phía ông. Đại tá Tuyên thấy vậy thì hơi nhíu mày:

- Gì vậy?

- Ngày kia em chuẩn bị ra nước ngoài, cần một ít lộ phí..

Huỳnh Đức Bình cười như không cười nói.

- Cậu...

- Không phải là anh đã quên thỏa thuận của chúng ta rồi đấy chứ ? Một nửa cái vòm cầu sẽ không thể nào đứng nguyên được mà không bị đổ. Anh hiểu em nói chứ?

Đại tá Tuyên cất giọng âm trầm:

- Bao nhiêu?

- Hai trăm triệu.

- Mày coi tao là cái mỏ vàng à? Đại tá Tuyên hét lên bực dọc:- Một trăm triệu, không thêm bớt một xu. Và từ nay cũng đừng xuất hiện trước mặt tao nữa.

Huỳnh Đức Bình cũng không phản đối, nhún vai đáp:

- Mạng của Trọng Sồ rẻ như vậy sao? Em nói lần cuối: Hai trăm triệu. Không bớt một xu. Đừng quên thằng Bình này có gì trong tay. Đại ca, anh đang chạy đua cái chức tổng cục trưởng đúng chứ? Thế mà còn tiếc mấy đồng bạc lẻ này sao?

Đại tá Tuyên sầm mặt xuống, một tia ngoan độc thoáng xẹt qua trong mắt song rất nhanh biến mất.

- Đừng nhìn tôi như vậy. Ông có tin rằng nếu tối nay tôi mất tích, một tháng sau tất cả tài liệu về quan hệ của ông và Hằng Điệp sẽ có trên bàn của viện kiểm sát nhân dân và chủ tịch nước hay không?

Ánh mắt của đại tá Tuyên lộ vẻ hằn học.

- Dù gì thì cái chết của gã cũng đâu phải là do công của mày? Tao có thể đưa cho mày 200 triệu, với điều kiện là toàn bộ những thứ trong tay mày phải có mặt trên bàn làm việc của tao sáng ngày mai. Không có bản sao.

Huỳnh Đức Bình khẽ gật đầu, mỉm cười ôn hòa đáp:

- Thôi được rồi. Ông anh có thể chuyển trước 100 triệu vào tài khoản của tôi, thằng Bình này cũng không phải là người không biết điều. Anh ngã thì em cũng chết theo. Yên tâm đi, sau chuyến này chúng ta không ai nợ ai. Em ra nước ngoài sống, Anh ở lại giữ chức phó cục trưởng của anh. Được chứ?

Dứt lời, Huỳnh Đức Bình cười lớn rồi đứng dậy ra về, tới cửa cũng chẳng buồn đóng. Đằng sau lưng, đôi mắt hằn học vẫn dán chặt lên tấm lưng của gã.

----------------------------------------------

..o0o..

- Đúng là tác phong của tổng cục tương lai có khác....

Mở cửa sổ tận hưởng luồng gió lạnh thốc vào mặt, Huỳnh Đức Bình mỉm cười sảng khoái.

Ngày mai sau khi nhận được tiền như đã hứa, hắn sẽ ra nước ngoài du lịch một thời gian để ổn định lại tâm tình và tránh sự điều tra của cảnh sát. Dù gì thì sau chuyện xảy ra năm năm trước, hình ảnh Phúc cũng đã lưu lại trong gã một bóng ma không nhỏ. Ai mà biết lão hồ ly ấy sẽ tìm ra được điều gì? Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Chiếc cambry xé gió lao vụt đi trong màn đêm lạnh lẽo. Không lâu sau, một chiếc FORD từ đằng sau vượt lên. Huỳnh Đức Bình thấy người này cố tình đẩy xe mình vào lề thì nét mặt lộ vẻ âm trầm.

Chiếc xe Cambry vọt lên trước. Phía sau lưng, chiếc FORD vẫn bám theo như hình với bóng. Ra tới ngoại ô, Huỳnh Đức Bình chủ động dừng lại. Gã đậu xe vào lề đường, mở cửa đi ra ngoài, liếc mắt nhìn chủ nhân của chiếc Ford lúc này cũng đang tấp xe vào lề đường.

Cánh cửa xe được mở ra. Một người đàn ông chậm rãi bước xuống. Huỳnh Đức Bình yên lặng đánh giá gã đàn ông trước mặt, một lúc lâu sau mới cất tiếng hỏi:

- Hùng Sảnh, là mày phải không? lâu rồi không gặp.

Hai hàng lông mày của chàng trai hơi nhướn lên.

- Mày cũng tinh mắt nhỉ.

- Tao tưởng mày trốn đi lâu rồi chứ, nán lại để chờ công an tới tóm à?

Hùng vừa bẻ tay rôm rốp vừa chầm chậm bước tới đối mặt với gã.

- Mày nghĩ sao?

- Mày muốn giết tao?

Huỳnh Đức Bình cười phá lên, rút khẩu súng ngắn đen ngòm từ thắt lưng ra chĩa thẳng vào đối phương. Hùng hơi khựng lại, một tay cho vào túi áo, mặt lạnh như tiền.

- Cạch !

- …Tao chỉ muốn hỏi mày một câu.

- Nói đi.

- Ai sai mày giết ba tao?

Huỳnh Đức Bình tháo băng đạn vứt xuống đất, nhét khẩu súng vào thắt lưng. Gã vừa đưa tay lên bẻ rôm rốp vừa nhếch miệng nhìn Hùng cười nói:

- Ra là mày đã biết tất cả rồi. Là từ miệng con khốn đó đúng không? Thôi được, nếu như mày đánh ngã được tao thì sẽ có câu trả lời.. còn nếu không thì..

Bình nở nụ cười hung ác. Hùng cũng cười khan, tay phải để trong túi từ từ rút ra:

- Vậy tao sẽ cho mày được toại nguyện.

Vừa mới dứt lời, Hùng đã lao thẳng tới. Chỉ một cái chớp mắt, cú đá của gã đã tới sát ngực Bình. Đó là một cú " Roundhouse " cơ bản trong Kich boxing, khi ra đòn thì hông và đầu gối trên cùng một đường thẳng, dùng mặt trước của cẳng chân và bàn chân để tấn công đối thủ. Thế nhưng nếu như chỉ có thế thì đã chẳng làm một kẻ dày dạn kinh nghiệm như Bình phải ngạc nhiên, thứ mà hắn không lường trước được là tốc độ của đối thủ kia.

Quá nhanh.

Huỳnh Đức Bình bị Hùng đá lùi hai bước, chẳng những không nao núng mà gương mặt còn lộ vẻ hưng phấn. Con mắt bên phải của gã khẽ giựt giựt.

" Tiếp đi."

Hùng cười nhạt, thủ tấn trước mặt Bình, xem ra không có ý tấn công tiếp.

Bình cởi phăng chiếc áo sơ mi đang mặc, xốc lại ống quần cho thoải mái rồi cúi người thủ thế. Hai người vừa thu hẹp khoảng cách vừa gườm gườm nhìn nhau, chẳng khác gì hai con báo đang rình mồi, chỉ chờ đối phương sơ sẩy là nhảy vào tung một đòn chí mạng.

" Hây"

Hùng gầm lên một tiếng. Bình nhất thời phân tâm, song chưa kịp định thần lại thì đã dính nguyên một cú đá của Hùng vào cằm, cả người lảo đảo lùi lại sau hai bước. Lần này là một cú High Kich, một cú High Kich hoàn hảo nhanh như sao xẹt. Hùng không bỏ lỡ cơ hội, lập tức lao vào thu hẹp khoảng cách, tung thêm một cú đấm nhanh như chớp vào mặt đối phương.

Nhưng điều làm Hùng ngạc nhiên là, đối phương trước mặt trong lúc còn đang choáng váng lại có thể né tránh được cú " Flying " của mình. Một cú tung chân nữa được tung ra, nhưng bị Bình dùng cổ tay chặn lại.

Hùng sầm mặt, tay phải vung lên, đấm thẳng vào mang tai của đối phương. Thế nhưng gã chưa kịp ra tay thì đã dính môt cú đấm móc hiểm vào cằm. Hùng nhất thời loạng choạng.

" Tao bảo này .. đâu phải chỉ mình mày biết Kich-boxing? "

Giọng nói kiêu ngạo của Bình như làn gió thoảng bên tai. Huỳnh Đức Bình lừa thế ôm tay phải của Hùng vật xuống đất, đồng thời giáng một cùi chỏ vào ngực gã. Hùng trúng một đòn toàn lực này của gã thì hộc ra một ngụm máu lớn, song lập tức nhịn đau cuộn người lại như con nhím, lăn hai vòng tránh xa tầm đánh của đối phương. Hai người vừa gườm nhau vừa từ từ nhổm dậy.

" Khá lắm."

Hùng lấy tay lau vết máu dính ở khóe miệng, hai mắt long lên vẻ hưng phấn. Một tay nắm cổ áo, chiếc áo sơ mi màu xanh trên người gã lập tức bị xé rách thành hai mảnh, rơi lả tả xuống mặt đất.

" Hôm nay.."

" .. Mày phải chết !"

Bình giơ ngón cái ra trước mặt đối phương rồi chỉ thẳng xuống đất, ánh mắt đậm vẻ hung tàn. Hùng đưa tay lên bẻ rôm rốp rồi cúi đầu lơ đãng nhìn xuống dưới chân mình.

" SOẠT"

Bình cắn răng lùi lại một bước, tránh một cú đá vòng cung sượt qua mặt mình trong gang tấc. Má phải của gã nhất thời nóng rát.

Đâu mất rồi?

Bình căng mắt nhìn về phía trước. Đối thủ của gã đã biến mất không còn chút tung tích sau một cú Crescent Kick nhanh như gió. Song hắn rất nhanh đã có câu trả lời. Lấy chân phải làm trụ, Hùng cúi người xuống sát mặt đất, chân phải quét một vòng. Đây là một đòn đá quét vào ống chân đối phương rất cơ bản trong Kick Boxing, tên là Sweeping Kick.

Bình né được cú đá quét đầu tiên, nhưng không tránh nổi cú thứ hai. Cú Sweeping của Hùng tất nhiên không đơn giản chỉ là một đòn đá quét thông thường. Chỉ cần đối phương còn trụ lại một chân dưới mặt đất thì dẫu có lùi lại nhanh đến mấy cũng không thể thoát.

Một đòn này của Hùng từ trước tới nay khi đã tung ra, chưa một ai thoát khỏi tàn phế.

Bình trúng đòn, cả người lảo đảo như sắp ngã. Hùng nhanh như chớp nhổm dậy, nện một đá nữa vào lưng gã. Tiếng xương gãy vang lên răng rắc, Bình ngã sấp mặt xuống đất. Hùng khẽ nhíu mày, một cảm giác nguy hiểm thoáng xẹt qua đầu óc khiến hắn theo bản năng lập tức lùi lại sau một bước.

Nhưng đã muộn.

Không biết từ lúc nào, trên tay Bình đã có thêm hai con dao sắc lẻm. Ánh mắt của gã chợt ánh lên vẻ tàn nhẫn, tay phải cầm dao đâm thẳng vào bụng Hùng.

" Hừ"

Hùng tuy lùi lại kịp song phần bụng vẫn bị rạch một đoạn dài. Nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, không để ý đến phần bụng vẫn đang không ngừng chaỷ máu, Hùng nhếch mép cười lạt:

" Chịu xài vũ khí rồi à ?"

Bình cười nhạt thay cho câu trả lời, nhón chân lao tới. Hai lưỡi dao của gã như hai ánh chớp vung lên loang loáng, đòn nào cũng vô cùng hiểm độc, chỉ chăm chăm lấy mạng đối phương, song một mặt lại phối hợp với nhau vô cùng kín kẽ, không để đối phương có cơ hội dùng cầm nã thủ để đoạt dao, chẳng mấy chốc đã đẩy Hùng vào thế bí, chỉ thủ không công. Đối phó với những thứ vũ khí ngắn như dao găm, với khả năng đổi hướng liên tục và có mũi nhọn đặc biệt nguy hiểm, là người học võ thì ai cũng hiểu rằng chỉ có thể chọn đòn chân để phản kháng. Nhưng cả hai đều là những kẻ thân trải trăm trận, giàu kinh nghiệm chiến đấu, thậm chí còn rất am hiểu sở trường cùng lối đánh của đối phương, phần thiệt tất nhiên vẫn thuộc về Hùng .

" Xoẹt" Bắp chân phải bị lưỡi dao sắc lẻm trong tay Bình hớt qua, Hùng hơi nhíu mày. Cái nhíu mày này, không phải là vì vết thương khá sâu kia mà do nhất thời chưa biết làm thế nào để đảo ngược tình thế, hạ gục đối phương.

Bình đưa lưỡi dao đẫm máu lên ngang miệng, cái lưỡi đỏ tươi thè ra liếm nhẹ như rắn, mắt nheo lại vẻ đắc chí. Bên kia, Cái nhìn của Hùng chợt dừng lại ở chiếc áo sơ mi mà Bình vừa cởi ra ban nãy, giờ đang nằm trên mặt đất cạnh chân mình không xa.

" Hây"

Bình vừa thấy Hùng cúi xuống, phần đầu để lộ sơ hở thì hồ hởi lao tới, hai con dao trong tay múa lên loang loáng. Hùng vội nhặt chiếc áo sơ mi trên mặt đất lên rồi nhanh như chớp quấn vào tay phải của gã, giật mạnh. Bình bị Hùng kéo thẳng về phía mình, nhất thời hoảng hốt, song còn chưa kịp nghĩ cách gì đối phó thì cổ tay trái cầm dao đã trúng một cú đá của đối phương. Con dao trên tay văng ra xa hơn năm mét.

Bình kinh hãi định lùi lại song không thành công, bởi một bên tay phải của gã vẫn đang bị chiếc áo sơ mi trong tay Hùng quấn chặt. Hùng co tay giật mạnh một phát, cụng đầu vào trán gã. Đầu óc của Bình vì trúng một đòn sét đánh bất ngờ này mà hoa lên, cánh tay phải cầm dao cũng lỏng ra không ít. Hùng tất nhiên là không bỏ lỡ thời cơ, tay phải dùng lực giật mạnh. " Lẻng Kẻng", chiếc áo sơ mi cùng con dao còn lại trên tay Bình kéo nhau rơi xuống mặt đất.

Bình trúng đòn loạng choạng, tức thì liên tiếp những cú đá, đạp như trời giáng của Hùng phóng tới khiến hắn tối tăm mặt mũi. Bình sau khi gượng dậy được thì lập tức chọn phương án hữu dụng nhất: bỏ chạy.

Hùng lập tức đuổi theo, song khi cánh tay phải vừa đặt lên vai gã thì thấy gáy mình chợt lạnh. Hắn lập tức lùi ra sau theo bản năng, song đã không còn kịp nữa.

" A ! "

Hùng lấy tay ôm một bên mắt phải đầm đìa máu, loạng choạng lùi lại. Bình nhếch mép cười thản nhiên, khẽ vẩy ngón tay cái vứt con mắt đầy máu xuống đất, dùng chân giẫm nát. Thì ra pha chạy trốn ban nãy chỉ là hư chiêu, gã chỉ muốn lợi dụng cơ hội đó để bất thần phản công. Chỉ một cú lật vai, xoay người, rồi dùng tay phải tung ngón Kim Xà Đoạt Mục vào mắt gã, Bình đã đạt được mục tiêu.

" Hây"

Hai mắt lóe lên, Bình dậm chân lao về phía gã. Hùng hừ một tiếng, tung một cú đá mặt vào ngực đối phương. Song thân phải của Bình chỉ hơi lắc lư là đã tránh được, bộ hình di chuyển không ngừng. Hùng nhất thời bị bộ pháp của gã làm cho hoa cả mắt, tới khi định thần lại thì bàn tay phải của Bình không biết luồn lách kiểu gì đã đánh gần tới cổ họng.

Hùng trúng đòn thì vội lùi ngay lại, một tay ôm họng. Chỉ thấy cổ họng đau như dần, khó khăn lắm mới thốt ra được một tiếng:

" X..à ... Quyền?"

" Mày cũng hiểu biết đó."

Hai chân chùng xuống vào thế tấn, hai tay giơ lên ngang mặt khum khum lại như rắn, ánh mắt của Bình tràn ngập vẻ chế nhạo cùng đắc chí. Khuôn mặt của Hùng lập tức sầm xuống. Đừng nhìn những động tác thiên về nhu công, miên công, thoạt nhìn mềm mại, bay bướm kia mà lầm, uy lực của Xà Quyền khi ra đòn là cực lớn. Hắn chính là minh chứng rõ ràng nhất.

" Ngạc nhiên lắm phải không? Mày có biết là ngày xưa tao đã phải chịu biết bao nhiêu cực khổ mới luyện thành nó không? Từ cái ngày thua mất mặt trong tay mày trước mặt bao nhiêu anh em trong hội, tao đã lập chí khổ luyện. Tao muốn tất cả phải biết rằng, đất Cảng không chỉ có Hùng Sảnh mà còn có Bình Xà. Ha ha ha.. môn Xà Quyền này, chính ba mày đã truyền dạy nó cho tao. "

Hùng nghe vậy thì hơi giật mình: " Cha tao?"

" Đúng, là Trọng Sồ, chính lão già ngu ngốc ấy đã dạy nó cho tao. Ngày trước, khi luyện xà quyền, tao phải cởi trần lượn qua những dây kẽm gai được lão ta đan ngang dọc, sơ hở là nát mình" - Huỳnh Đức Bình chỉ tay vào những vết sẹo nhỏ chằng chịt trên cơ thể, nói với vẻ tự hào.

" Sau đó, ngày nào cũng thế, tao cởi trần, bị ba mày dùng roi da trâu quất đủ hướng để tập né, lượn. Nhiều lúc chậm chạp, tao dính roi tím cả người. Tuy nhiên, cái khó nhất của Xà Quyền là phải tập được cái nhìn của rắn: Ánh mắt phải lanh, gần như không chớp, phải liếc ngang dọc tìm ra sơ hở của đối phương để nhanh chóng tấn công. Riêng mặt này cha mày đã có lần từng khẳng định rằng, tao rất là có thiên phú đấy. "

-Trong bốn bộ chính về quyền thuật: hổ quyền, long quyền, hầu quyền và xà quyền thì xà quyền được xem là đỉnh cao. Tao thật sự không hiểu tại sao mày lại từ chối không luyện nó. Giờ mày có hối cũng muộn rồi.

Huỳnh Đức Bình cười hô hố. Bên kia, ánh mắt của Hùng chợt lạnh như sương.

- Mày nói đủ chưa?

Sắc mặt của Bình nhất thời ngưng trọng hẳn lại, hồ nghi nhìn gã.

- Nếu đủ rồi thì... chết đi.

Hùng lấy một mảnh áo rách dưới đất quấn nửa mặt, che đi một bên mắt phải đầm đìa máu tươi, gắt gao nhìn Bình gằn giọng.

----------------------------------------------

..o0o..

Trở về nhà, điều đầu tiên Phúc làm là lấy bản photo bức thư để trong tủ ra để đối chiếu. Hai mắt ông nhất thời sáng rỡ. Ngay lập tức, Phúc nhấc máy điện thoại lên, bấm số gọi đi:

- Alo..

Đầu dây bên kia, mặc dù đang rất bận rộn, song khi thấy người gọi đến là đại tá Phúc thì Huy không chậm trễ mà bắt máy ngay:

- Alo, sếp đấy ạ. Đúng rồi, em còn chưa báo cáo với sếp. Em đã.. cái gì? Vâng, vâng, sếp chờ em một chút.

Huy vớ vội giấy bút trên bàn rồi nói vào trong ống nghe điện thoại:

- Dạ được rồi ạ, sếp đọc đi.

-.. 112486555? Dạ vâng, em sẽ xử lý nó ngay. Sếp cứ yên tâm, sẽ có kết quả ngay thôi.

Phúc hài lòng dập máy, mắt nhìn tờ giấy A4 trong tay với vẻ cảm khái. Một câu đố rất đơn giản, thậm chí có chút trẻ con, nhưng mãi tới bây giờ ông mới nghiệm được ra.

Thực ra ý tứ của hung thủ đã quá rõ ràng, trong số năm vụ án mà hung thủ chọn lựa để mô phỏng, việc " Green River" nổi bật hoàn toàn so với những vụ còn lại là điều rất dễ nhận ra. Mới đầu Phúc còn nghĩ hung thủ chọn lựa những vụ án này là ngẫu nhiên. Song tới bây giờ ông mới biết đó là một nhận định sai lầm.

Đầu tiên, hắn gửi cho ông cuốn sách và một lời đe dọa. Ý tứ rất đơn giản, nếu như không ngăn cản được gã thì ông sẽ là nạn nhân cuối cùng. Chỉ đáng tiếc một điều, nếu như Quỳnh vợ ông không đãng trí, nếu như quyển sách này được tới tay ông sớm hơn thì có lẽ, sẽ không có nhiều người phải chết như thế.

Nếu nói " Green River" có điểm gì đặc biệt thì đó chính là lối viết tắt tên vụ án và tên hung thủ gây ra nó. "Green River" và " Gary Ridway", thực trùng hợp, cả hai đều có cái tên viết tắt trùng nhau là " GR "

Điều trùng hợp này Phúc cũng đã từng nghe qua vài lần trong các vụ mạn đàm về vụ án kinh điển này. Thế nhưng thật không ngờ có một ngày ông lại phải nghiêm túc thừa nhận và để ý tới nó.

Thực ra Phúc cũng đã mơ hồ hiểu ý của hung thủ muốn nhấn mạnh tới vụ án " Green River " trong bức thư gửi tới Sở Cảnh Sát. Song nếu không có những gợi ý của Tuyết, có lẽ ông muốn giải bức mật thư này cũng phải tốn thêm không ít thời gian. Không thể không thừa nhận, Hùng Sảnh đã mô phỏng " Zodiac" rất thành công bằng một bản mật mã hàm ẩn danh tính của mình giống hệt tác phong Kẻ Sát Nhân Hoàng Đạo đã từng làm rối loạn nước Mỹ hơn nửa thế kỷ trước.

Đó là một bảng chữ cái có bốn mươi hai chữ như bình thường, trong đó mỗi chữ cái đều có một con số nhỏ in kèm bên dưới. Ví dụ như G là 11, Z là 65...

Câu trả lời rất đơn giản: tên hung thủ viết tắt trùng với tên vụ án. Nếu ghép năm chữ cái đầu của năm vụ án lại rồi đối chiếu với bảng chữ cái trong bức thư, ta sẽ có một dãy số: 112468555.

Dãy số này có thể đại diện cho thân phận của hung thủ? Thứ đầu tiên mà Phúc liên hệ tới khi nghĩ về nó là: Chứng Minh Thư.

Và kết quả thu được đã không ngoài suy đoán của ông.

- Alo. Phúc cầm điện thoại lên ngay khi nó vừa reo tiếng đầu tiên.

- Alo, Sếp đấy ạ? Giọng của Huy tràn đầy vẻ mừng rỡ:- Em đã dò ra rồi. Dãy số này đúng là trùng với số chứng minh thư của một người tên là Nguyễn Thanh Long, hộ khẩu ở Hải Dương, hiện đang trú tại Hà Nội. Sếp tìm nó ở đâu vậy? chính là Hùng Sảnh phải không sếp?

- Từ một nguồn đáng tin cậy. Cậu có thể gửi thông tin cá nhân và lý lịch của người này qua đây cho tôi được không?

- Vâng, em sẽ làm ngay.

Đặt điện thoại xuống, Phúc khẽ thở ra một hơi, với tay bật máy tính. Ông vẫn còn một điều nữa phải làm.

Dò dẫm một hồi trên mạng, gương mặt của Phúc không ngừng biến đổi. Ông với tay nhấc điện thoại lên, bấm số gọi đi:

- .. Alo, Nguyên đó à? à.. tớ có một chuyện muốn hỏi cậu. Chuyện là thế này, nếu nhỏ một vài nhúm bột Brô-mua vào hỗn hợp có chứa Strychnin thì điều gì sẽ xảy ra? Ừ..ừ...cám ơn cậu.

Đặt máy điện thoại xuống, Phúc ngây người chìm vào suy tưởng. Vậy là chỉ còn một nạn nhân cuối cùng nữa mà thôi.

Người đó chính là ông.

----------------------------------------------

..o0o..

-Ha ha ha.. sao rồi? Vừa nãy còn lớn lối lắm cơ mà?

Hùng vừa dính nguyên mấy đòn của Bình, ngã ngồi ra đất, còn chưa kịp đứng dậy thì đối phương đã lại xáp tới. Một chiêu Xà Vương Lộng Nguyệt đẩy Hùng lùi về phía sau năm, sáu bước, bước chân loạng choạng đừng không vững.

-Khục!

-Để tao tiễn mày đi cho sớm!

Hùng lau vết máu trên khóe miệng, nhếch môi cười lạt. Bình nói rồi xông tới. Một cú Kim Xà Cước bung ra nhanh như ánh chớp trong khoảng cách tương đối gần. Đây là một tuyệt kỹ trong bộ “Xà Thao” của Xà Quyền, phối hợp với trọng lượng toàn thân có thể nghiền nát nội tạng đối phương hoặc gây nội thương trầm trọng cho đối thủ. Một chiêu thức có sức công phá cực lớn. Mắt thấy sát chiêu của đối phương đã đến gần, Hùng không do dự xoay người tránh né.

-Chạy à?

Một cước đập vỡ tan tảng đá to bằng đầu người nơi Hùng vừa đứng, Bình Xà lập tức rượt theo. Hắn mừng thầm khi thấy bộ pháp của Hùng đã rối loạn, thậm chí không giữ nổi thăng bằng. Bình khum tay mổ thẳng vào đầu Hùng, định một chiêu chế địch.

Chính lúc tưởng như chiến thắng đã nắm chắc trong lòng bàn tay, Hùng bỗng nhiên xoay eo quay ngược lại. Vừa thấy thân thủ của đối phương, Bình lập tức biến sắc.

“ Xà Quyền!”

Một đòn quét chân bất ngờ khiến Bình loạng choạng. Trong khi mặt hắn cắt không còn giọt máu, sát chiêu thực sự của đối phương đã đánh tới yết hầu.

-HỰ!

Bình nằm giãy giụa trên mặt đất, hai tay ôm cổ, bộ dáng vô cùng thống khổ. Vừa rồi. Hùng đã “gậy ông đập lưng ông” dùng thế Bạch Xà Phấn Mạt mổ ngay yết hầu gã. Chỉ một đòn đã ngay lập tức chuyển bại thành thắng. Hùng hừ một tiếng, dẫm mạnh lên cánh tay phải của Bình.

-Á!

-Đừng lo, chỉ là trật khớp thôi.

Hùng nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất, sắc mặt đanh lại: - Nhưng tao không đảm bảo cánh tay còn lại của mày cũng may mắn được như thế đâu.

Bình Xà khó khăn há mồm, muốn nói gì đó song yết hầu bị thương nên chẳng thể nói thành lời.

-Mày nói đúng nhưng chưa đủ. Tao đúng là đã không học đủ Xà Quyền từ cha, mà chỉ học có một chiêu “Bạch Xà Phấn Mạt” này thôi. Nhưng chỉ thế cũng là quá đủ để trị mày rồi.

Hùng vừa nói vừa lục soát người Bình. Quả nhiên có một khẩu súng ngắn nữa giắt trong thắt lưng gã. Hắn giơ súng chĩa thẳng vào đầu đối phương.

-Mày toi rồi.

- Chờ đã!

Huỳnh Đức Bình ho ra một bụm máu, đưa tay lên ngăn. Ánh mắt của Hùng vẫn lạnh như băng.

- Mày còn định giở trò gì nữa?

- Tao muốn thương lượng.

Ánh mắt Hùng lóe lên vẻ khinh thường. Huỳnh Đức Bình gằn giọng:

- Chẳng lẽ mày không muốn biết, ai là kẻ giết Hằng Điệp và Trọng Sồ, cha mẹ nuôi của mày ư?

Ánh mắt của Hùng lập tức đanh lại. Huỳnh Đức Bình nhếch mép cười nhạt. Hắn biết, mục đích cùa mình đã sắp thành.

- Thế nào? Nhiêu đó có đủ để tao làm vốn thương lượng với mày không? Tao cam đoan, những gì mà tao sắp nói đây hoàn toàn là sự thật.

- Nếu mày thuyết phục được tao, khiến tao tin mày, hôm nay, mày sẽ còn mạng mà rời khỏi đây. Còn nếu không...

Hùng híp mắt, lạnh lùng nhìn Huỳnh Đức Bình như nhìn một xác chết. Huỳnh Đức Bình chống tay đứng dậy, thở một hơi nặng nhọc. Hắn biết, bây giờ mình đã chẳng có quyền mặc cả cò kè với đối phương nữa rồi.

- Tao tin mày sẽ giữ lời. Đừng làm tao thất vọng.

Huỳnh Đức Bình chậm rãi nói, ánh mắt đậm vẻ u ám.

- Đầu tiên, người giết mẹ mày..không phải hai thằng Cường Tỉnh và Tuấn Lực, mà là... cảnh sát.

Ánh mắt của Hùng không có vẻ gì là bất ngờ.

-Mày nói xong chưa?

- Kẻ chính tay giết mẹ mày.. chính là Lê Thanh Tuyên !

Nhìn cặp mắt mở to của Hùng, Huỳnh Đức Bình không khỏi hả hê:

- Thế nào? Không ngờ phải không? Ha ha.. nếu như không có tao.. tao cam đoan mày sẽ không bao giờ biết được sự thật này.

- Bằng chứng? Hùng híp mắt hỏi lại.

Huỳnh Đức Bình thì tay vào túi, lấy một tấm ảnh đưa ra trước mặt gã. Hùng giật lấy tấm ảnh, hai mắt nhất thời như muốn lồi ra. Bức ảnh đó là tấm ảnh chụp mẹ hắn, đang tình tứ ôm cổ một người đàn ông, vẻ mặt hạnh phúc.

Người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là Trần Vũ Tuyên !

-Đừng hỏi tại sao tao có những tấm ảnh này. Nhưng tao có thể dùng danh dự ra để thề với mày rằng, chúng hoàn toàn là sự thật.

-Mày nghĩ tao sẽ tin ư?

Hùng vứt tập ảnh trong tay xuống đất, hai mắt nổ lửa. Huỳnh Đức Bình khẽ thở dài một tiếng rồi lắc đầu nói tiếp.

-Nếu mày không tin, tao có thể cho mày xem nhiều thứ khác, tất nhiên là không phải ở đây. Cũng không thể trách mày được. Việc Hằng Điệp có quan hệ tình ái với Lê Thanh Tuyên, năm ấy ngoài hai người bọn họ ra thì chỉ có một mình tao biết. Mày nghĩ chỉ nhờ mấy tay thiếu tá ở phòng Cảnh Sát Hình Sự thành phố Hải Phòng che chở là tập đoàn xã hội đen của cha mẹ mày có thể tồn tại đến ngần ấy năm sao? Nếu không có lão Tuyên thì có khi chẳng cần đến Phạm Hữu Phúc nhúng tay vào, chúng mày cũng đã bị xách cổ hết vào tù từ lâu lắm rồi.

Hùng tất nhiên là biết mối quan hệ cộng sinh giữa thế lực của ba mẹ nuôi mình với công an, chỉ là không biết tới mối quan hệ mờ ám này mà thôi. Gã trầm ngâm một lúc rồi gằn giọng:

-Đừng lắm mồm nữa. Đi vào chuyện chính đi. Cứ coi như những lời mày nói là thật, thì tại sao lão phải giết mẹ tao?

- Có lẽ mày không biết, tao đã từng và cho tới bây giờ vẫn là cánh tay đắc lực của lão Tuyên. Có chuyện gì của lão mà tao không hay không biết. Thằng Tuấn Lực và Cường Tỉnh đó đúng là do con Loan và Lan ra lệnh giết mẹ mày thật…Hai con đàn bà đó cũng rất muốn ngồi lên cái ghế chị Hai của mẹ mày.. thế nhưng mẹ mày không chết trong tay hai đứa nó, đó là điều tao có thể lấy mạng mình ra để đảm bảo.

- Sau khi thoát chết khỏi tay Cường Tỉnh và Tuấn Lực, mẹ mày đã tìm đến ai đầu tiên? Chính là đại tá Tuyên, người tình của mình. Người mà bà ấy sợ hãi lúc ấy không phải là chúng, mà là lão Phúc kìa. Lúc đó lão Phúc đã từ Trịnh Ngọc Nguyễn mà có đầy đủ bằng chứng để triển khai kế hoạch” Bàn Tay Sắt”, đủ sức tống nốt mẹ mày vào tù. Hơn ai hết, ông Tuyên hiểu rằng tình thế đã không còn cách nào để cứu vãn. Và để bảo vệ cho cái ghế cùa mình trong trường hợp xấu nhất… lão ta đã ra tay với mẹ mày..

- Tiếp đó đến ba của mày. Nói thật, nếu ông ta yên phận làm một gã nhà giàu an phận thủ thường sau khi ra tù thì đã chẳng có chuyện gì. Đằng này sau khi ra tù.. ông ta lại không biết từ đâu mà dò ra được chân tướng cái chết của vợ mình, rồi dùng việc đó để uy hiếp lão Tuyên. Cái kết cục đó.. là do ông ta tự chuốc lấy mà thôi.

Bình vừa nói vừa lùi lại, mắt liếc nhìn khẩu súng ngắn của mình vừa bị đánh văng ra ban nãy, vừa trông chừng nét mặt của Hùng.

-Trọng Sồ, bố nuôi mày đã tổ chức bữa tiệc đó để có cơ hội xử Trần Thị Loan và Nguyễn Thị Lan trước đông đảo đàn em của mình. Hai con cáo già ấy không biết rằng mình đã bị lão Tuyên mang ra làm vật trao đổi với Trọng Sồ để tạm bịt cái miệng của lão. Lão ta định xử cả hai trong bữa tiệc ấy. Tiếc là lão ấy đã chết trước khi kịp làm bất cứ chuyện gì…

- Thực ra..cho tới giờ tao vẫn thắc mắc không hiểu ai là người nói cho Trọng Sồ biết tất cả mọi việc. Chuyện Hằng Điệp chết trong tay Lê Thanh Tuyên chỉ có vỏn vẹn mấy tay thân cận của lão ấy biết mà thôi, lão Trung chẳng hạn, tất nhiên là có tao. Tao biết, sau vụ ấy lão ta vẫn luôn nghi ngờ tao, nhưng sự thực thì tao… - A!

Huỳnh Đức Bình kêu lên một tiếng đau đớn. Bàn tay phải gã bị Hùng giẫm nát.

-Được rồi, chưa bàn tới mấy thứ mày vừa sủa là thật hay giả.. tao vẫn còn một chuyện muốn hỏi mày đây..

- Mày không tin? Tao có thể cho mày xem bằng chứng… Huỳnh Đức Bình khẽ hít một hơi, nén đau nói tiếp:- Nhưng không phải là ở đây, tao giấu chúng ở…

-Được rồi. Nghe cho kỹ và trả lời: Ai là người ra lệnh cho mày hạ độc chết ba tao? Là lão Tuyên ?

- Mày nói gì thế? Tao không hiểu…

-Đừng giả vờ. Mày giải thích thế nào về lọ thuốc mà mày kê cho ba tao? Hùng cười gằn:- Con Ngọc đã khai hết với tao rồi. Chính nó đã đánh tráo chai thuốc của mày ngay trước bữa tiệc, và thay vào đó là một chai thuốc khác chứa đầy Strychnin. Đúng là một con khốn, nhẫn tâm hạ độc cả ba mẹ nuôi của mình. Song kể ra thì nó đã làm một điều vô ích.

-Cái này.. Huỳnh Đức Bình khẽ đảo mắt, biết không thể giấu được nữa thì nói với vẻ khó khăn:- Đúng, chính tao đã bỏ Bromua vào chai thuốc của Trọng Sồ từ trước..với tính toán của tao, Trọng Sồ sẽ uống liều cuối cùng và đi ngay trong bữa tiệc hôm ấy. Nhưng đó là chủ ý của lão Tuyên! Chính lão đã hứa sẽ đích thân lo vụ đó và xử lý êm thấm mọi việc cho tao. Tao chỉ là con cờ bị lão lợi dụng mà thôi! Hơn nữa…nếu đúng như mày nói thì bố mày chết trong tay con Ngọc cơ mà?

Hùng nghe đến đây thì hai mắt tóe lửa, một tay xách cổ Huỳnh Đức Bình lên, gằn giọng:

- Mày nói thật chứ?

-Tao có thể lấy tính mạng ra để thề với mày. Nói thực, tao cũng chỉ là kẻ bị lợi dụng mà thôi, kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện là lão Tuyên. Nếu mày không tin, tao có thể cho mày xem một đoạn ghi âm những gì tao bàn bạc với lão trước kia và rất nhiều bằng chứng nữa. Nếu không có những thứ đó làm bùa hộ mệnh, chắc tao cũng đã bị lão cho về Tây Thiên lâu rồi cũng nên.

Hùng tức giận ném gã xuống đất, trán nổi gân xanh:

-Được, tao cho mày một cơ hội. Nói cho tao biết, mày để số chứng cứ đó ở đâu?

- Tao…

Gương mặt của Huỳnh Đức Bình bỗng lộ vẻ thảng thốt. Hùng vô thức quay đầu lại. Đằng sau lưng, một chiếc xe tải đang lao về hai người bọn họ với vận tốc chóng mặt.