Quá Khứ .
Hà Nội , năm 2008 .
Đó là một buổi chiều mưa tháng hai, một tuần sau tết âm lịch .
Mưa rơi trên đường Hoàng Quốc Việt, rửa trôi những chiếc bóng ngả dài của dòng xe cộ tập nập . Con phố vẫn cứ đông đúc và náo nhiệt như vậy. Mưa như một vị lữ khách giản đơn đứng lặng lẽ nơi góc đường, dõi mắt nhìn theo dòng người xuôi ngược hối hả .
Mưa ngàn năm vẫn vậy, chỉ có con người là thay đổi mà thôi .
Dưới cơn mưa nặng hạt, một bóng người chạy thục mạng từ trạm xe bus xuống lòng đường, tay cầm con dao dính máu. Hắn nhảy lên chiếc xe gắn máy đậu sẵn bên vệ đường rồi phóng đi trước ánh mắt kinh ngạc cùng bất ngờ của những người xung quanh. Những ánh mắt kinh hoàng, khó tin, giận dữ và hiếu kỳ, tất cả đều dõi theo bóng hình ấy. Thay vì đuổi theo hung thủ, đám đông bu lại vây quanh nạn nhân, người vừa thay cô gái đỡ một nhát dao chí tử vào ngực trái. Tiếng xì xào vang lên không ngớt .
Cho tới mãi tận sau này, Hoài My vẫn không thể nào quên được giây phút ấy. Con dao xếp dài gần hai mươi phân, chuôi làm bằng bạc dừng lại ở giữa lưng, ngay dưới lớp áo khoác, gần vị trí của trái tim rồi đột ngột cất cánh bay đi, bay về phía cô.
Lưỡi dao cắm vào ngực chàng trai, hơi khựng lại một chút rồi đâm tới lút cán. Con nhân sư màu đen khảm trên chuôi dao như sống dậy, khẽ liếm mép tận hưởng nốt chút hương vị còn sót lại của thứ nước màu đỏ ấy. Đâu là nước mưa, đâu là máu, chính nó cũng không phân biệt nổi nữa.
Tháng năm, mưa về và gió lại hát tình ca…
-------------------------
Hải Phòng , 5/12/2003 .
Một đêm không trăng , không sao .
Từ ngã tư Cầu Đất đường Lương Khánh Thiện vào sâu trong đường Trần Nguyên Hãn, cắt qua phố Mê Linh, Cát Cụt, những căn nhà sâu trong hẻm mọc san sát cạnh nhau lúc nào cũng tối om om, những toán thanh thiếu niên mặt mũi bặm trợn, xăm trổ đầy mình lượn lờ khắp đầu đường cuối ngõ, những sới bạc mở thâu đêm suốt sáng .. tất cả đã quá quen thuộc trong mắt người dân sinh sống ở gần khu Chợ Sắt hồi ấy .
Thế nhưng có ai ngờ được rằng chỉ sau một đêm, giang hồ đất Cảng đang trong thời kì hoàng kim bất ngờ chìm xuống vực sâu đen tối , mãi tới bây giờ vẫn chẳng thể gượng dậy nổi .
- Chúng mày ơi, chúng nó bắn chị Hằng chết rồi!
Một gã thanh niên để đầu trọc ném điện thoại xuống chiếu đứng dậy rống lên như bò bị cắt tiết. Lập tức, cả chiếu bạc hơn sáu mươi người nháo nhác, mặt cắt không còn hột máu .
- Mày vừa nói gì ?
Một tên có vẻ cứng bóng vía nhất, tóc đã ngả hai màu đứng dậy túm cổ áo gào thẳng vào mặt gã.
- Chị Hai bị bọn nó bắn chết rồi !
- **, mày nói gì thế ?
- Ai bảo mày? Ai nói chị chết ?
- Thằng nào? Đứa nào giết ?
- Thằng Cường Tỉnh và Tuấn Lực, anh ạ.
- Hai thằng chó, chúng nó chán sống thật rồi !
- Câm mồm !
Cả sới bạc đang ồn ào như chợ vỡ bỗng im lặng như tờ. Tất cả đều vô thức đứng lùi ra hai bên , nhường đường cho ba gã đàn ông đi từ nhà trong ra. Người thanh niên mặc áo vàng đi giày đen ở giữa có vẻ là thủ lĩnh quét mắt nhìn qua tất cả một lượt rồi trầm giọng :
- Chúng mày vừa nói gì ? Nói lại cho tao nghe coi .
Gã trọc vừa kể vừa lấm lét nhìn người thanh niên trước mặt mình. Hai gã đàn ông mặc vest đứng hai bên nghe được một nửa thì trợn mắt hét :
- Anh Hùng, nhất định là bọn nó rồi ! Thù này không trả thì chúng mình còn mặt mũi nào mà sống ở cái đất này nữa ?
Số còn lại nghe vậy thì cũng gào lên hưởng ứng. Gã thanh niên mặc áo vàng giơ tay phải lên làm hiệu , đợi cho tất cả im lặng rồi gằn giọng :
- Cô Loan, cô Quỳnh biết chuyện này chưa ?
- Da, em cũng không biết. Tin này là anh Lâm báo cho em. Gã trọc đáp .
- Đóng sới. Gã thanh niên sầm mặt ra lệnh .
Đêm đó , Hải Phòng không ngủ .
Hiện Tại.
Trong cánh cửa phòng giam lạnh lẽo, một ngọn đèn sắp tắt.
-Cô nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?
-Không nhiều lắm.
-Vậy..
-Yên tâm đi. Tiền nong không phải là vấn đề. Trung tá chắc cũng hiểu tính tôi đúng không nào? Chỉ cần ngài nể mặt trợ giúp, mối ân tình nay tôi sẽ không bao giờ quên.
-Vậy khi nào chúng ta sẽ hành động?
- Ngày năm lá bài đẫm máu ấy xuất hiện.
-Năm lá bài?
-Đúng vậy.
--------------------------------------
Quốc Oai, Hà Nội, năm 2009 .
Đất trời ảm đạm một màu xám xịt. Từng cụm mây đen đua nhau che kín cả bầu trời, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm ù ù vang lên, kèm theo đó là những cơn gió lốc hung hăng cuốn lá khô bay lả tả xuống mặt nước. Cuốn cần câu rồi vứt nốt chỗ mồi còn lại xuống mặt sông , Đạt đứng lên thu tấm vải bạt trải dưới đất lên rồi ra về. Vừa đi dọc theo bờ sông Đáy, hắn vừa ngước mắt nhìn trời. Kinh nghiệm cho gã biết đây chỉ là một cơn giông vô hại, mây đen đang kéo đi nơi khác và gã nhất định sẽ về tới nhà mà chẳng dính một hạt nước mưa nào. Những cơn giông đầu xuân lúc nào cũng bắt đầu một cách hung hãn và kết thúc lãng xẹt như vậy đấy.
Đạt đi bộ được gần mười phút thì gặp bốn, năm đứa trẻ chạy về phía này, mặt đứa nào đứa nấy đều tái mét hết cả lại. Thằng con trai mặc áo phông màu xanh nhạt cao nhất trong số chúng nhìn gã nói với vẻ hoảng hốt :
- Chú Đạt ơi, chú Đạt ! ở trên kia có người chết kìa, sợ lắm. Bọn cháu vừa thấy xong .
Đạt nghe thế thì nhíu mày nhìn mấy đứa còn lại, thấy tất cả đều gật đầu lia lịa thì bán tín bán nghi nói :
- Ở đâu ? Dẫn chú đi xem nào .
Ngoài một đứa chạy về vì sợ ra, ba đứa còn lại đều chạy trước dẫn đường. Tới nơi, một đứa chỉ tay ra giữa sông nói với vẻ quyết đoán :
- Kia kìa, bọn cháu đang bơi ở đó thì thấy, ở dưới lòng sông ấy chú ạ !
Đạt nhíu mày nhìn theo hướng chúng chỉ, thấy chỗ đó cũng cách bờ không xa, đoạn này nước cũng không sâu thì hơi do dự. Cuối cùng thì sự tò mò cũng chiến thắng, gã cởi áo lội xuống cùng với một đứa nữa. Đứa bé kia bơi được một đoạn thì dừng lại, chỉ tay về phía trước nói với giọng run run :
- Chú lặn xuống mà coi. Bọn cháu vừa thấy xong mà .
Đạt hít một hơi rồi lặn xuống. Không lặn thì thôi, vừa lặn xuống thì anh đã khẽ rùng mình, cả người lạnh toát .
Phía dưới kia, có một đôi mắt mở to đang nhìn chằm chằm vào gã, khóe miệng hơi nhếch lên vẻ cười cợt, mái tóc dài trôi lềnh bềnh theo dòng nước .
Đó là một người phụ nữ.