Chương 95: Chơi đùa

Sự xuất hiện thêm của hai người ngoài cuộc nhanh chóng dẫn đến sự chú ý từ mọi người, Hiên Sâm thúc hiển nhiên nhận ra sự bất thường, nhưng trước khi ông kịp ngăn cản thì mọi thứ đã vượt tầm kiểm soát.

“Bách hoa khống, Vạn hoa dạo chơi”

Những cánh hoa đào màu hồng tung tăn trên gió, nhẹ nhàng lướt trên cơ thể của Chí Sinh, đem toàn bộ những học viên của Thạch Đường học viện chơi đùa.

Từ bề ngoài mà nhìn thấy, các cánh hoa còn cách quần áo của bọn họ một đoạn khoảng cách nhỏ, nhưng thực chất các cánh hoa đã sớm sượt nhẹ qua quần áo của đám trẻ.

Xoạt.. xoạt…

Leng keng…. Ouch….

Quần áo, vũ khí, hầu như toàn bộ mọi thứ trên cơ thể mỏng manh và trắng trẻo của Thạch Đường học viên đều rớt xuống.

Để lộ ra những bộ phận nhạy cảm và đầy tính nhân văn xuất hiện trước mặt mọi người, nếu như có một tên lolicon ở đây, tuyệt đối sẽ sịt máu mũi không thương tiếc.

“Ngầu.. ngầu vãi, Tiểu Sinh a, này là cái gì??”

Chứng kiến toàn bộ quá trình, Tiểu Đóa giật mình nhìn ngược lại Chí Sinh, xét về mặt thực lực đơn thuần thì cậu bé này hoàn toàn mạnh hơn cô.

Khả năng khống chế và lực điều khiển thật bá đạo, giữa một quần thể đông người như vậy, thế nhưng có thể chỉ tấn công mỗi bên phía học viên bên kia.

“Bách hoa khống, khả năng của Bách hoa yêu đấy”

“Ohhhh… ra vậy, đến lượt mình nhé?”

Đây là chủng tộc sức mạnh, giống như Thực nhân hoa yêu khống chế được Thực nhân thảo tấn công, Gian xảo cổ thụ dùng được cổ thụ chi lực, vậy nên Bách hoa yêu có bách hoa khống cũng dễ hiểu.

Mê hồn hoa như Tiểu Đóa cũng có năng lực đặc biệt của mình, thừa kế sức mạnh từ vị đế hoàng ảo ảnh, khống chế tinh thần là sở trường của cô.

“Linh hồn hỗn loạn”

Đôi mắt toát lên thứ ánh sáng mờ ảo, đem nhóm học viên còn đang hỗn loạn la hét kiếm mảnh vãi che thân đột nhiên nở nụ cười dâm tà.

Giống như nhìn thấy vườn hoa rực rỡ trước mặt, một đám trẻ trần như nhộng dắt tay nhau vui đùa trên gió.

“Cái… cái gì vậy”

“Bọn này, điên hết rồi sao?”

“Bại lộ cuồng?”

“Điên hết rồi…”

Học viên bên phía Lăng Hiên đờ hết cả người ra nhìn tình cảnh quỷ dị, vốn còn đang bị bức ép tới bước đường cùng, đột nhiên mọi thứ thay đổi trăm tám mươi độ.

Các lão sư liền muốn can thiệp cũng can thiệp không xong, giống hệt như những gì mà Chu Mộc Lăng bà bà kia lợi dụng luật của Đại hội học viện đại lục mà cản trở Hiên Sâm, bây giờ bà lại bị chính những gì mình nói đập chân mình.

“Rốt cuộc đứa nào gây phá ở đây?”

Rống lên một tiếng giận dữ, các học viên Lăng Hiên sợ hãi hết mức, nhưng chỉ riêng học viên của Thạch Đường học viện là không bị ảnh hưởng.

Giống như bọn chúng bị rút hết đi dây thần kinh cảm giác sợ hãi, trực tiếp dùng thân thể tự nhiên hòa nhập với thiên nhiên lao tới với các lão sư kính mến.

Mấy vị lão sư vội vã muốn hỗ trợ giúp đỡ học viên bên mình, đột nhiên đám nhỏ dừng lại, bọn con trai nâng cái vòi tiểu voi con bé nhỏ, bọn con gái múa phụ hoa, suối nước phun trào.

Cảnh tượng này tuyệt đối được xưng là mất mặt nhất của những gương mặt ưu tú Thạch Đường học viện.

Dù giáo dưỡng có tốt đến đâu, Chu Mộc Lăng vẫn nhịn không được gầm một tiếng, uy chấn khiến cho đám khỉ con nhà mình ngất xỉu.

“Khốn nạn, mấy người dắt tụi nhỏ lại trở lại đi, Lăng Hiên học viện, ….các ngươi…. chờ đấy”

Lườm mắt nhìn về phía tụi trẻ phía Hiên Sâm lão sư bốc lửa, ngày hôm nay mặt mũi đều mất hết, bà cũng không còn tâm trạng để quấy rối.

Vừa nãy hẵn là một pháp thuật tác động lên linh hồn của tụi nhỏ, nếu không mau chóng chữa trị thì sợ rằng có hậu hoạn về sau.

Còn kẻ mà có thể một lúc khống chế nhiều linh hồn như thế, tốt nhất vẫn là không nên dây dưa, hiện tại thực lực nhóm bà không có nhiều người đủ sức để tung hoành, đặc biệt là thời gian nhạy cảm này.

“Ô, lão yêu bà này không tiếp tục ra tay sao?”

Chậc một tiếng tiếc nuối, Tiểu Đóa muốn tiếp tục đại triển thần uy nhưng không có chỗ để sử dụng, đành phải quay đầu trở lại chu mỏ với Chí Sinh.

Những cánh hoa đào sớm đã biến mất khỏi người, vẻ đẹp có phần thanh khiết từ Chí Sinh không khỏi khiến các đứa trẻ khác bị hấp dẫn.

Dù không biết cậu bé này từ đâu ra, nhưng mọi người vẫn cực kỳ quan tâm hỏi thăm, nhất là khi Chí Sinh có vẻ còn là đồng bọn.

“Khụ khụ…”

Im lặng nãy giờ, Hiên Sâm cuối cùng cũng bước lên, đối mặt hai vị cứu tinh đến đúng lúc thái độ không tính xấu, nhưng cũng không quá thân thiện.

Ho nhẹ vài tiếng, dẫn dắt sự chú ý của Tiểu Đóa và Tiểu Sinh, đồng thời khiến các học viên khác nghiêm túc đứng thẳng.

“Xin chào hai đứa, ta là Hiên Sâm, không biết hai người là…”

“Chí Sinh”

“Đóa nhi”

Trực tiếp trả lời, biết được tên rồi, nhưng lại chẳng rõ nên hỏi gì tiếp theo, tưởng sẽ vòng vèo một hồi mới có đáp án, chẳng ai ngờ tụi này trả lời ngay.

Nhìn qua thực lực của tụi nhỏ này tuyệt đối không thấp, chẳng biết là thiếu gia tiểu thư nhà ai, hay là lão yêu quái nào giả bộ mà ra.

Theo góc nhìn của Hiên Sâm thì khả năng thứ hai cao hơn, bởi vì thực lực này là thứ không thể tăng lên quá nhanh, dù có thiên tài đến mấy….

“Chí Sinh và Đóa nhi đúng không? Hai đứa đến từ đâu?”

Tiếp tục với câu hỏi của Hiên Sâm, hai đứa nhỏ quay đầu sang nhìn nhau rồi nghi hoặc nhìn nhìn các học viên khác của Lăng Hiên học viện.

Loay hoay nhìn qua nhìn lại, giống như đang tìm kiếm một ai đó, biểu cảm của hai người Chí Sinh khiến Hiên Sâm và các vị lão sư khác tập trung theo tầm mắt bọn nhóc.

Từ sau một góc tường bí ẩn, một đứa khác bước ra, độ tuổi này thì lớn hơn hai người Chí Sinh, nhưng vẫn nhỏ hơn độ tuổi trung bình của khối Ngũ tinh bọn ông là mười ba mười bốn.

Khoan đã… sao ông cảm thấy hơi quen quen với cái diện mạo này…

“Hiên Sâm thúc, lâu rồi không gặp, không ngờ thúc lại ở tầng bốn này đấy!”

Mở miệng cười chào hỏi, giọng điệu thân thuộc và gương mặt ngây thơ vô hại của Quách Minh khiến mọi người không tự chủ hạ thấp cảnh giác.

Lại gần xoa đầu của Đóa nhi cùng Chí Sinh, sau đấy nhìn biểu cảm đần độn của Hiên Sâm.

Từ ngạc nhiên, nghi hoặc, khó hiểu, mơ hồ, sau đấy giật mình, tái mặt rồi khó tin nhìn cậu, thật là một chuỗi biểu cảm phong phú.

“Q…. Quách gia tam thiếu gia, Quách Minh?”

“Vâng! Thật mừng vì ngài còn nhớ con”