Chương 87: Muốn trở thành con người

Dưới sự phản kháng mạnh mẽ của Trạch Dương, hệ thống rõ ràng bị dồn vào đường cùng, thậm chí còn chẳng ngóc đầu dậy để né đòn từ Dung hợp tinh linh.

Thân hình chợt lóe một phát, Alivia cùng Mole đã xuất hiện bên cạnh hệ thống, khuôn mặt của cả hai cũng không tỏ vẻ thiện sát, hung dữ hoặc bất cứ thứ gì, ngược lại trong đôi mắt ấy, hiện lên nguồn ánh sáng bao dung.

Sự vị tha?

Không, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, đừng mà, cái cặp mắt ghê tớm đấy, hệ thống điên cuồng lắc đầu, cơn đau nhức trở nên dồn dập.

Bàn tay chạm vào trước ngực cơ thể quái dị của hệ thống, bằng vào những gì trân trọng nhất, Dung hợp tinh linh mở miệng và kích hoạt quang minh lực.

“Đây là cho những gì ngươi đã làm hại với vùng thánh địa”

GYAAAA!!!!!

Bị thổi bay và quằn quại dưới cánh đồng xinh đẹp, cảnh tượng quỷ dị khiến những cánh hoa tung bay trong gió càng thêm quyến rũ tiên khí.

Đôi cánh xinh đẹp trước mặt này là thần chi dực, phép thuật mà hệ thống sử dụng cũng là thần chi thuật, nhưng chỉ riêng cơ thể của hắn lại bình thường và yếu đuối hệt một con người vô dụng.

Suy cho cùng, cái thứ con người mà hệ thống khinh bỉ đấy, nó cũng chỉ có thể ăn bám và sống chui lũi bên dưới những gì nó cảm thấy hèn mọn thôi.

Tiểu Mộc, Minh Viễn, và những con người tới đây nữa, có lẽ bọn tôi đã sai rồi, chí ít thì lần này cả hai người bọn tôi đều đã bước nhầm con đường.

Con người không đáng ghê tởm, không có một chủng tộc nào từ lúc mới sinh ra đã bị gắn mác người xấu, chỉ có những linh hồn dơ bẩn mới đáng khinh bỉ, không quan trọng chủng tộc hay giới tính, chắc là lần sau cả hai chúng tôi cần phải nhìn nhận mọi thứ kỹ càng hơn.

Tiếp tục vung tay ra triệu hồi một pháp thuật đem hệ thống khóa lại, ‘Tinh linh xiềng xích’ mọc lên bên dưới mặt đất, đâm xuyên qua cánh tay và bắp chân của kẻ tù tội.

“Đây là cho trưởng lão Driel và mọi người trong gia đình!”

Luồng ánh sáng màu vàng bao phủ khắp cơ thể hệ thống, hắn co giật ôm lấy thân mình gào lên đau đớn.

Không phải là sự hành hạ về thể xác, mà nói đúng hơn chính là từ linh hồn, Dung hợp tinh linh muốn thanh tẩy bản thân.

Khó thở quá, đau quá, giống như từng miếng thịt bị xẻ xuống rồi bóc ra, đem từng chút một những gì không thuộc về chính nó, cưỡng ép cạy ra…

Quang minh tia sáng chiếu rọi vào bên trong người Trạch Dương, đem linh hồn của cậu trở nên chân thực hơn, khiến Trạch Dương có nhiều cơ hội để tranh giành cơ thể cùng hệ thống.

Lại một lần nữa, đại não bị kéo căng, một chút, thêm một chút nữa thôi là Trạch Dương có thể giành lại quyền kiểm soát….

“Đừng có mà mộng tưởng!!!!”

Giọng nói khàn khàn ré lên từ trong cổ họng giống hệt như một con heo nái sắp bị thịt giết, nó không cam tâm, nó không cam tâm a.

Từ những ngày đầu tiên ở bên cạnh Trạch Dương, nó đã phải từng chút một quan sát và lấy lòng người ký chủ này.

Cải trang thành một con cún nhỏ biết nghe lời, luôn hết tâm hết sức mà không vì bất cứ lợi lộc gì, chỉ đơn giản vì bản thân là hệ thống…

Hệ thống thì sao chứ? Nó cũng có suy nghĩ và ý tưởng của riêng mình, vì được lựa chọn làm hệ thống, đâu có nghĩa rằng bản thân hệ thống muốn hạ thấp bản thân mình.

Tại sao vậy chứ, tại sao bản thân nó không phải con người? tại sao?

……..

GRRRRRRRRRRRR!!!!! Hệ thống rống lên.

Hai tay ôm lấy đầu mình, từng phần móng tay đâm vào trong não, máu tươi chảy ra như quả dưa hấu bị mổ xẻ.

Lấy cơn đau làm tê liệt chính bản thân, Alivia cùng Mole liền biết chuyện này không ổn rồi, đang muốn nhanh chóng đẩy tiến độ đưa hắn vào trung tâm mắt trận Sinh linh thổ thì đột nhiên mặt đất rung chuyển.

Địa chấn xuất hiện, đôi cánh bát dực xinh đẹp của thần thoại rốt cuộc lộ ra bản chất thật sự, màu đen đục khuấy bẩn cả vùng đất duy nhất còn lại.

Đôi mắt đã mất đi lý trí, giờ phút này hệ thống còn không phải là hệ thống, nó đã để mặc cho mọi thứ ra đi.

Cái thế giới này, nhân quan tôn nghiêm này, nếu như bản thân nó không đạt được, vậy thì cũng đừng ai mở tưởng có!

Rắc… rắc…

Hoàn toàn biến thành loài quỷ dữ, bảng hệ thống đã nát bấy thành nhiều mảnh, một tồn tại có lỗi hình thành, dưới nhiều áp lực đè nén, núi lửa đã bùng phát.

“Là nó…”

Cái cảm giác khó chịu mà Minh Viễn nhận thấy được, bởi vì từ đầu đến cuối, cho dù bị thương và đau đớn đến nhường này, hệ thống vẫn chưa từng một lần cho thấy phần yếu đuối trong lòng mình.

Giống như nó không hề coi trọng sinh mệnh hiện tại, giống như nó chỉ đang thuần túy tranh giành một món đồ chơi, việc có cơ thể của Trạch Dương hay không, đều chẳng hề quan trọng.

Tàn phá mọi thứ chỉ thuần túy là giải tỏa sự bức xúc của bản thân, hình như ẩn sâu bên trong của hệ thống, ẩn sâu bên trong cái sự độc ác và xấu xa dày đặc kia, đơn thuần chỉ là một khát vọng thuần túy.

“Ah…”

Đột nhiên nhận ra, dưới Giác quan của linh hồn, Minh Viễn nhìn thấy được, nghe thấy được khát vọng của hệ thống.

Thở dài ra một hơi, lòng của anh trở nên thật nhẹ nhõm, ra là vậy, ra là nó vẫn luôn tìm kiếm giá trị về sự tồn tại của mình.

Vậy nên… Cửu môn quan, nơi giam cầm giá trị nhân quan mới là điểm đến cuối cùng của hệ thống sao? Thật chớ trêu.

Anh biết rằng mình không thể tha thứ cho những tội lỗi mà hệ thống đã làm, càng không thể phủ nhận nỗi đau và nước mắt của mọi người.

Nhưng mà… cái cảm giác này, anh hiểu mà! Anh sâu sắc đồng cảm với nó…

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Càng gào thét điên cuồng, càng đau đớn bao nhiêu, hệ thống càng tàn phá mọi thứ bấy nhiêu.

Alivia cùng Mole đã không còn có thể kiểm soát được nó nhiều hơn nữa, bây giờ ở trước mặt bọn họ đã không còn là một con cáo kiệt quệ tàn hơi sắp chết, mà là một con quỷ, con dã thú điên cuồng dãy dụa bằng hơi thở cuối cùng.

Hắc ám bao phủ khắp nơi trên Sinh linh thổ, con bài mà Dương Ninh Ninh để lại dường như bị phá nát.

Nhưng mà mọi thứ vẫn chưa quá muộn, âm thanh đau đớn phát ra vang vọng lên trời cao, lúc này đây, kể cả Alivia và Mole đều thẩn thờ dừng lại trong giây lát.

Tiểu Mộc, Minh Viễn gần như ngừng thở. Động tác của hệ thống dừng lại, đồng thời có tiếng của thứ gì đó đang chảy ra

Âm thanh này… tiếng khóc của một đứa bé, cái cảm xúc vỡ òa khi một sinh mệnh được nảy mầm, trước khi biến mất… hệ thống chỉ muốn thừa nhận lại một chút rằng

‘Tôi… muốn trở thành con người’

Thật chớ trêu làm sao, khi mà thứ hệ thống khinh bỉ nhất lại chính là thứ mà nó ham muốn nhất, một cuộc sống như con người bình thường, thật xa xỉ…

RỐNGGGGGGGGGGGGG !!!!

Từ phía xa xa, đôi cánh khổng lồ che kín cả bầu trời, tiếng khóc khổ sở, những vết thương đau đớn, cuộc chiến đấu trong vô nghĩa cần phải có một cái kết chấm dứt.

Ảo long uy vũ với thân mình tử sắc, khắp người long lân và cặp mắt như cuốn người rơi vào sâu bên trong mộng cảnh, trên thân hình đó, một bé gái đang đạp trên rồng mà bay tới, cạnh cô bé đó không phải là…