Thật kỳ lạ, lúc nãy bản thân vừa mới còn đứng bên ngoài một khu rừng với Minh Viễn và mọi người, tại sao chớp mắt một cái lại đi tới cánh đồng hoa này?
Nhớ không nhầm thì pháp thuật của cô, Mộc thuật - Diệp Linh Vũ vô cùng hiệu quả để đối đầu với kẻ thù, nhưng rất nhanh sau đấy, một bàn tay từ nơi xa lạ lần theo mùi vị năng lượng này mà khóa chặt cô.
Mù mịt tại bên trong sương mù dày đặc, Tiểu Mộc rớt vào hố sâu vực thẳm, vội vàng muốn với lấy Minh Viễn ở bên cạnh, tuy vậy cả người cô trở nên bất lực.
“Chào mừng chị trở về nhà, Alivia!”
Đứa trẻ đứng dậy, vươn hai tay ra đối với cô gái trước mặt mà nói.
Alivia? Đó là tên của ai? Tiểu Mộc không rõ ràng lắm, chắc chắn là cô không biết gì về đối phương, nhưng không hiểu sao…
Cái cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ này, giống như một luồng ký ức đang truyền vào, khung cảnh này, mùi hương này, và cả đứa trẻ đó.
Tất cả đột nhiên trở thành kho báu của cô, hình bóng về quá khứ dần tan biến, cậu .. chủ? Đó là ai? Cô có biết không?
Khuôn mặt nhăn nhó giống như đứa trẻ khổ sở vì đánh mất thứ gì đó, vòng tay của đứa trẻ vội nhảy vào ôm lấy cô.
“Alivia, chị không nhớ em sao?”
Đôi mắt màu tím vô tội và ngây thơ đáng yêu nhìn Tiểu Mộc chằm chằm, cô phải trả lời thế nào với đứa nhỏ này.
Ủa? Tại sao cô lại ở đây? Điều đó còn quan trọng không?
Giống như bản thân đang chờ đợi, một ai đó vươn tay tới cứu lấy mình…?
Khoan, cứu? Tại sao lại phải là cứu, cô đã trở về nhà, nơi này là quê hương của cô, tên của cô chính là Alivia.
Và đứa trẻ này chính là em trai thân thích của mình, Mole!
“Ngoan nào Mole, chị cũng nhớ em rất đó!”
“Vâng~ , Mole cũng yêu chị nhiều lắm”
Ôm lấy thằng bé đi vào sâu bên trong khu rừng, nơi này có rất nhiều người, bọn họ mang trên mình những bộ trang phục đẹp đẽ mà thuần khiết, nữ mặc váy màu trắng, còn nam thì mặc áo ám chàm hoặc xám bạc.
Điểm đặc biệt ở đây là tất cả đều có môi đôi tai thon dài, cặp con ngươi của từng người đẹp cứ như viên pha lê.
Nhà nhà đang tấp nập chuẩn bị cho lễ hội gì đó, bánh dẻo, trái cây, mùi hương của tự nhiên, nồng nàn mà tràn đầy năng lượng.
“Ô…. Con trở về rồi sao? Alivia?”
“Dạ… ngài là …??”
“Haha, đừng đùa vậy chứ, ta là Driel, trưởng làng đây”
“Trưởng làng?”
“Đúng vậy, ngôi làng tinh linh của chúng ta”
Vươn rộng hay cánh tay, những tinh linh ở đằng sau mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy cô trở về, Alivia, công chúa nhỏ của bọn họ.
Đã từng mất tích rất lâu về trước, ký ức xa lạ lại lần nữa truyền vào, không hiểu sao cứ có cảm giác, những thứ này không phải là của cô.
Nhưng họ đều rất nhiệt tình, hàng xóm, cha mẹ, cô thật sự có một gia đình sao?
“Alivia, ta rất nhớ con”
Mẹ cô đang ôm lấy bản thân, xoa đầu cô thật dịu dàng, cảm giác thật ấm áp.
Ở bên cạnh, thoáng khẽ nhìn thấy khuôn mặt tăm tối của Mole, thằng bé đang tính toán gì đó, nhưng rất nhanh nó lại nở nụ cười thật tươi.
Nếu là bình thường, Tiểu Mộc sẽ nghi ngờ, nhưng cô cảm thấy được rằng, dù cho thằng bé có tính kế hoặc âm mưu gì đấy, nụ cười này là chân thật.
Thằng bé muốn được cô trân trọng và nâng niu sao?
-Ngươi ngốc thật đấy-
-Thật là đáng yêu-
Đó là những gì cô từng được nghe bởi một ai đó, khi bản thân vẫn còn là một cây thực vật vô tri vô thức, tình cảm và sự chân thành là thứ duy nhất cô cảm nhận.
Người đấy đã ôm ấp cô và chia sẽ thứ cảm xúc đáng quý, cho cô một gia đình thật hạnh phúc, rồi từng bóng lưng dần dần xuất hiện.
Ngôi nhà mà bọn họ dựng nên, tất cả không thể bị xóa nhòa…
Bọn họ là… Moles và trưởng làng Driel?
“Chị Alivia, chúng ta đi chơi được không?”
Đứa trẻ lại gần ôm lấy Tiểu Mộc, trái tim bỗng thắt chặt đau nhói, dấu ấn liên kết giữa ma thú và chủ nhân bị tác động thật mãnh liệt.
Ở một nơi khác, đang chuẩn bị món ăn cho các thực khách tới thăm Mỹ thực đồ quán, một cậu bé với cơ thể non nớt nhưng ánh nhìn lại hoàn toàn trái ngược, đôi mắt nâu trở nên xa xăm và lạnh lùng.
Bàn tay nắm thật chặt, khẽ động một chút, ngọn lửa nổi lên đem đồ ăn nấu chín.
Áp chảo, thêm rượu rồi đảo thêm vài lần, từng dĩa đồ ăn ngon miệng đẹp mắt tràn đầy năng lượng được bưng lên, bộ quần áo màu trắng tinh khôi và chiếc huy chương của Đầu bếp cấn bốn thượng phẩm khiến người khác cúi đầu ngưỡng mộ.
Dấu ấn chợt lóe lên từng đợt, nhắm mắt lại, mối liên kết rất nhanh được hàn gắn, nhưng cứ tiếp tục như vậy, mọi thứ sẽ không ổn.
“Tiểu Mộc… gặp nguy hiểm?”
Liếc mắt nhìn về phía bầu trời, cánh chim én đang bay lượn khắp nơi, thở ra một hơi thật dài, kéo cổ áo để thoáng chút không khí nóng nực.
Cầm lấy chiếc áo choàng khoác lên vai, đặt dụng cụ nấu ăn xuống, bước đi rời khỏi phòng bếp.
“Có chuyện gì sao Quách Minh bếp trưởng?”
Rất rõ ràng rằng người đầu bếp với kỹ xảo điêu luyện kia chính là Quách Minh sau một năm, và phụ bếp của anh chính là Lý Ngọc.
Hôm nay thực khách đến khá đông, nếu không có đích thân Quách Minh xuống tay thì sợ là làm không kịp.
Khẩu vị của các mạo hiểm giả cấp cao đều rất cao đoan, chỉ một sai sót thôi là đủ để bọn họ lật bàn tính sổ, Lý Ngọc từng bị cảnh cáo một trận bởi đám người đó.
Dù cho số lượng người đã giảm xuống, nhưng vẫn còn rất khó để có thể đối phó… giờ mà Quách Minh đi thì anh làm sao???
“Lý Ngọc, không phải anh cần một thử thách để vượt qua giới hạn của mình sao?”
“Vâng?”
“Em trao lại quyền bếp trưởng cho anh”
….
“Cái gì cơ???”
Lý Ngọc không tin vào tai mình, bếp trưởng sao? Quách Minh đang đùa giỡn anh sao, làm thế nào bản thân lại có được chức vụ này… hơn nữa còn là tại Mỹ thực đồ quán tầng ba??
Nếu ném anh ra khỏi Tháp chọc trời, với tài nghệ của minh, Lý Ngọc tin chắc bản thân sẽ được cung phụng như trưởng lão, nhưng mà….
“Anh không tin tưởng vào khả năng của mình sao?”
“Cái này…. Chỉ là thật khó để…”
“Anh có tin vào bản thân không?”
…..
Lưỡng lự, suy nghĩ, đắn đo, lời nói của Quách Minh đẩy Lý Ngọc và ngã ba cửa hiểm, đi nhầm một bước là sẽ sai cả một đời.
Nếu anh chọn cách an toàn, vậy thì khả năng cả đời cũng không đạt được thành tựu gì, cơ hội mà đứa trẻ này đưa cho anh cũng không phải lúc nào cũng có, nếu không nắm bắt được thì…
Đánh liều vậy!
“Tốt, cảm ơn em”
“Ừm!”
Gật đầu, bước ra ngoài cánh cửa sổ, “Vậy em đi”
Nói xong cậu liền bật nhảy từ trên tầng cao đáp xuống mặt đất, hóa thành cái bóng di chuyển thật cấp tốc tới Cổng dịch chuyển tầng ba, bằng tốc độ nhanh nhất đuổi lên tầng năm.
Cậu nhận ra không chỉ Tiểu Mộc là gặp vấn đề, khế ước với Minh Viễn mơ hồ chập chờn khó đoán, xem ra người tùy tùng trưởng thành chững chạc kia gặp rắc rối rồi.
Đối với Tiểu Viễn, Tiểu Mộc có một vị trí vô cùng quan trọng, nếu cô ấy có vấn đề…. Vậy thì mọi chuyện cũng dễ hiểu.
Hai người, đừng có chuyện gì trước khi em đuổi tới, làm ơn…