Chương 60: Tự thí nghiệm bản thân

Mất khoảng một ngày để có thể đi lại được bình thường, các vết thương vẫn còn làm Quách Minh khó chịu, nhưng chỉ với những nỗi đau yếu ớt thế này, vẫn không thể cản trở cậu.

Cầm lấy con dao đứng dậy, bước ra khỏi ngôi nhà được xây lên giữa khu vực bên ngoài vùng an toàn quỷ dị này, mở cửa trở lại cuộc hành trình của mình.

Chặng đường trở nên ngắn hơn khi chỉ còn lại duy nhất bản thân di chuyển, đối mặt với ma thú ở bên ngoài, Quách Minh bình tĩnh bước tới.

Giống y hệt hoàn cảnh khi cậu chém giết đám bọ cạp, nhưng không còn Tiểu Đóa định vị hay che dấu, lưỡi dao vụt lên như một cơn gió.

“Một con!”

Phần đầu bị cắt phăng đi, Quách Minh triệu hồi Ám hỏa tới đốt cháy những bộ phận không cần thiết, cầm lấy con dao giải phẫu từng bộ phận kẻ thù.

Trước mặt cậu là một con sói với Nguyệt bạch lang, thuộc tính phong cùng ám, cấp ba trung phẩm ma thú, không quá mạnh không quá yếu.

Tim, phổi, nội tạng, đường đi mạch máu, ở kiếp trước, tiến hành nghiên cứu thi thể động vật chịu rất nhiều lời ra tiếng vào, ảnh hưởng bởi tính nhân đạo nên không được cho phép.

Nhưng mà, bây giờ, ma thú chính là kẻ thù của con người, để có thể tồn tại tốt nhất, cậu sẽ không ngừng thấu hiểu chúng, theo cách nhìn của bản thân.

“Là một con sói mẹ sao?”

Phát hiện thấy phần bụng có chỗ phình ra, tuyến vú cũng nảy nở hơn, tuy nhiên trong quá trình chém giết đứa nhỏ này đã chết mất.

Đưa tay vào vạch phần cổ tử cung, rút phần tế bào ở ngay khu vực này, nơi mà tồn tại nhiều tế bào gốc toàn năng nhất, cất chúng vào trong bình đựng dung dịch.

Chiếc nhẫn cũ giờ đã không còn phù hợp để chứa đựng hết mọi dụng cụ Quách Minh cần mang, cậu đổi bằng một giới chỉ khác trên tay có không gian rộng hơn, còn cái kia thì buộc dây đeo vào trước ngực.

“Thể lực tiêu hao mất khoảng một phần năm nhỉ, khả năng bền bỉ của một đứa nhỏ là không cao, chắc là phải tự thí nghiệm trên chính mình vậy!”

Nheo mày nhắm mắt, nếu việc Tiểu Mộc hấp thu được một kỹ năng hay Minh Viễn sử dụng được một năng lực mới dẫn tới bản thân dùng được chúng, vậy phải có quy tắc nào đấy cho việc này.

Bộ phận tích trữ năng lượng của con người là cơ quan, nói cho dễ hiểu, các tế bào đầu tiên sẽ biệt hóa thành các tế bào khác nhau phụ thuộc vào vị trí mà nó xuất hiện, và tại một nơi nào đó, chúng trở thành nguyên tố giúp đám ma thú trở nên đáng sợ.

Tách chúng ra, đem mỗi phần đặt trở lại trong từng cơ quan nội tạng của nó, thực hiện nghiên cứu về tính chất từng bộ phận.

Tại phổi của con sói, sau khi quá trình truyền tế bào diễn ra, một lượng lớn ánh sáng bạc của ngân nguyệt hiện lên len lói, cơn gió bắt đầu dao động.

“Là đây nhỉ?”

Mỉm cười, tiếp tục thí nghiệm trên nhiều con ma thú tương tự, mọi vật cản đường trên hành trình trở về khu vực trung tâm đều biến thành vật thí nghiệm của cậu.

Đứng lại trước khi tiến vào vùng an toàn, cửa thành đã ở trước mặt, nhưng có việc cậu cần làm trước.

Cầm lấy phần dung dịch tế bào gốc bốc mùi tanh tưởi, đem nó uống vào trong, sau đó cưỡng ép cơ thể mở nắp thanh quan ra, đem dịch vào trong phổi.

Ngay lúc đấy…. thình thịch … thình thịch ….

Nóng, quá nóng, khó thở quá, cả người như bị nung chảy, vậy ra đây là cảm giác mà Tiểu Mộc và Minh Viễn từng trải qua.

Ngã bịch xuống đất, giống như một cái xác bị vứt ra ngoài rừng, cậu biết rằng nếu bản thân muốn mau chóng mạnh lên, không đánh liều là không được.

Lần này, cậu làm đúng rồi, và cậu sẽ tiếp tục đúng, nếu như bản thân không hối hận, vậy nó chính là đúng.

“Grrr”

Cặp đồng tử đang co giật, hàm răng nghiến lại ken két, bàn tay gần như mọc ra lông màu bạc xám, móng vuốt xuất hiện.

Cơ thể bị đồng hóa thành loài sói, đầu óc trở nên mê muội, nhưng cái cảm giác sức mạnh lan tỏa trong người này, thật là khoái cảm.

Hai tay ôm chặt lấy thân thể, kiềm chế lại mọi phản ứng kỳ lạ đến suy nghĩ của cậu, miễn là đầu não không bị tổn thương, vẫn còn kiểm soát được.

Xoẹt xoẹt… xoẹt xoẹt…

Gió đang tụ lại, vốn chỉ có thể bắn ra được Phong trảm, bây giờ cậu lại có thể tạo ra một cơn lốc quanh người, với sự sắc bén vốn có của gió, cây cối bị chặt thành nhiều mảnh.

Thở ra một hơi dài, cơ thể Quách Minh biến thành bán thú nhân, nhưng rất nhanh các đặc tính quái dị dần dần bị đào thải.

Cậu cũng chẳng muốn biến thành ma thú đâu, Tiểu Mộc có thể biến đổi phụ thuộc những gì cô có mà tiến hóa, còn Quách Minh thì không, nếu trở thành một hình dạng người không ra người, thú không ra thú, lúc đó cậu khóc chẳng kịp.

“Cuồng phong!”

Vươn tay lên trên, không khí hóa thành một cái lốc xoáy, bao phủ toàn bộ xung quanh người cậu, khống chế bầu trời được một cách tinh xảo.

Lúc nãy, nếu tinh thần bản thân yếu ớt hơn thì chắc sẽ bị biến thành ma thú thật sự, cũng may là Quách Minh đủ kiên cường.

Bầu trời chuyển đêm, ánh trăng trên cao lơ lửng chiếu rọi ban đêm, Quách Minh theo thói quen tựa đằng sau lưng, những không có một ai cả.

“À… đúng rồi … thôi thì, ăn tối vậy”

Chế biến thịt từ con Nguyệt Bạch Lang, húp tô súp nóng hổi, sau đấy đánh một giấc ngủ ngắn ở bên ngoài, để bản thân ở tình trạng bán tỉnh bán nghỉ ngơi.

Chờ cho đến khi ánh mặt trời hé lộ, quá trình tự động điều tiết trong người đã lọc toàn bộ các thành phần thừa thải của ma thú trong người, Quách Minh cẩn thận quan sát chính mình.

Lựa chọn hôm qua là một lựa chọn nguy hiểm, nhưng lại giúp Quách Minh có thêm một con đường để tiến bước và cải thiện những gì cậu thiếu sót.

“Không chỉ phong nguyên tố được cải thiện, thể lực, thị lực, độ dẻo dai đều thay đổi, vết thương được chữa lành, cả đẳng cấp của ta cũng tăng lên rồi”

Triệu hồi sư cấp bốn trung phẩm, không biết đã bao lâu rồi Quách Minh mới đột phá lần nữa, một sự thay đổi rõ rệt, nhưng mà quả nhiên cơ thể này không thể tiến hành quá trình dung nhập quá nhiều, tình huống này khá giống với Minh Viễn lúc trước rồi.

Khi lựa chọn dấn thân vào con đường đầy nguy hiểm, tốc độ trưởng thành của cậu cũng nhanh lên, đây cũng là điều mà Dương Ninh Ninh muốn nhắc nhở bản thân.

Từ khi sống lại tới giờ, cậu luôn lựa chọn những phương án thoải mái nhất, đơn giản nhất, tiết kiệm nhất, bởi vậy nên bản thân mới tiến bộ chậm rãi.

Cậu của lúc trước thật non nớt, kể cả tâm trí và cơ thể nhỏ bé này..

Bước qua cánh cổng vào vùng an toàn trung tâm, tiến trở lại Mỹ thực đồ quán, đối mặt với Đại Sa trưởng lão đang đợi cậu, Quách Minh gật đầu chào hỏi.

“Đã lâu không gặp, Tiểu Minh, buổi gặp lại Ninh trưởng lão thế nào rồi?”

Câu hỏi mang ý đồ thăm dò, Quách Minh ngước mặt lên nhìn, sau đấy bước qua người đối phương rồi nói.

“Ừm, ổn rồi, rất tốt!!”

Tóe lên hơi thở nguy hiểm, Đại Sa giật mình quay lại, nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé trở nên to lớn hơn, đứa nhỏ này mới đi có vài ngày vậy mà đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Trưởng thành? Không đúng, nói chính xác hơn, là Lột xác.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra trong thời gian ngắn như vậy?