Chương 58: Lý do để sống

Cận kề với tử vong là lúc người đó trở nên điên cuồng nhất, không biết lấy từ đâu ra sức lực, cơ thể tàn tạ của Quách Minh vẫn còn có thể cố gắng đâm con dao về phía trước.

Đôi mắt bất khuất, hơi thở dốc nặng nề, Dương Ninh Ninh lạnh lùng đưa tay ra đón lấy.

Xoẹt!

Huh?

Những giọt máu đỏ đậm không ngừng nhỏ, con dao đâm xuyên qua cánh tay của Dương Ninh Ninh để lại một vết thương lớn.

Thế mà khuôn mặt kia vẫn nở một nụ cười thật tươi, trước sự kiên cường không chịu thua của Quách Minh, cô đã nhìn thấy được tương lai cậu bé.

Một con người đáng để cô đặt niềm tin vào tương lai, nhưng để cho cậu ta có thể tiến bước nhanh hơn nữa, bản thân cần phải kích thích đứa trẻ này thật nhiều.

“Ng…. ươi..”

Hình ảnh trở nên mờ nhạt, cậu chuẩn bị phải chết sao? Thật là đuối quá, chẳng còn chút sức lực nào, liệu cậu đã nỗ lực hết mình trước khi bị gạt bỏ chưa?

Quách Minh yếu đuối ngã gục xuống dưới, rơi trọn vào người của Dương Ninh Ninh, khung cảnh xung quanh thật sự tàn khốc không thể miêu tả.

Cây cối bị tàn phá, ma thú chết thành đống, bầu không khí bị ô nhiễm vì ngập tràn trong lửa, cô đi trở về ngôi nhà của mình.

Trong giấc mơ thật say nơi tăm tối, bàn tay của Quách Minh vươn lấy một ít khát vọng, nhưng sau cùng cậu vẫn bị kéo vào vũng bùn bên dưới.

“Đây là… đâu?”

Một lần nữa mở mắt ra, khung cảnh xung quanh giống như căn phòng làm việc từ kiếp trước, tiếng người bệnh khóc lóc và lo lắng, đồng nghiệp bị quở trách.

Áp lực từ rất lâu về trước đổ ập lại, giống như nhìn thấy bản thân mình qua tấm gương phản chiếu, chân thật mà lại mơ hồ.

Người con trai được vinh danh là bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất của bệnh viên mang bầu không khí u ám, cách ly với mọi thứ đi làm.

Ngày ngày phải đối mặt cùng một núi công việc, gắng gượng nở một nụ cười với đồng nghiệp và bệnh nhân, ở trước mặt anh luôn là ranh giới của sự sống và cái chết.

Sau mỗi ca mỗ, người người ôm nhau hạnh phúc, trong khi Quách Minh lại cảm nhận được, từng sự lo lắng, tầm nhìn, phán xét từ khắp mọi nơi, chúng dồn ép cậu đến không thở được.

Nguyện vọng của người cha trước khi qua đời, sống vì người khác, liệu đó có phải mong ước của cậu.

“Thật đáng ghét”

“Tôi thật ghét phải trở thành bác sĩ”

“Con đường này tôi không muốn bước nữa”

“Mệt quá đi…”

“Ai đó cứu lấy tôi với”

….

Ôm mình ru rú vây kín bởi bốn vách tường, căn phòng không chứa gì ngoài một vài vật dụng cần thiết, không áp phích, không âm nhạc, không có lý tưởng.

Lấy màu xám làm chủ đạo của căn phòng, nơi này là một khu vực lý tưởng dành cho cậu, một người vô dụng yếu đuối.

Cậu cũng từng giống như Minh Viễn, cũng từng lao đầu vào một thứ gì đó thật ngu xuẩn, và rồi không thể ngóc đầu dậy.

Không ai có thể nghe lấy lời cầu xin của linh hồn nhỏ bé này, cậu đã chết vì một cục gạch bay vào đầu, nhưng thực chất nó chính là sự giải thoát.

Người con trai tên là Quách Minh đã sớm bị cái xã hội này chèn ép đến chết từ rất lâu về trước, cuộc sống thật tàn nhẫn, đối với những ai không còn mong muốn tiến tới, họ liền bị đào thải ngay lập tức.

Lần đó, cậu đã chết mà không có bất cứ sự phản kháng nào, không nỗ lực đến giây phút cuối cùng, có lẽ một lúc nào đó, cậu đã tự khinh bỉ chính bản thân mình.

Đồng thời, cậu cũng thương hại chính mình, vậy nên, đó cũng là lý do mà Quách Minh không hề do dự mà vươn tay ra, đối với Minh Viễn, đối với những ai cần cậu.

“Lần này, tôi đã cố gắng rất nhiều, vì những gì mà mình muốn sống”

Quách Minh không hề oán trách người cha trước kia của mình, bởi vì cậu biết được rằng, nếu như ông không đặt một kỳ vọng vào cậu, bản thân sẽ còn lạc lối nhanh hơn.

Mệt mỏi cũng được, giận dữ cũng được, oán trách cũng được, cuối cùng thì cậu đã hiểu được lúc đấy, cha cậu muốn gì.

Người đàn ông ấy, chỉ là hi vọng cậu sống được lâu thêm một chút, kiên cường hơn một chút, chỉ cần còn sống, một ngày nào đó, ai đấy sẽ thấu hiểu cho cậu.

Bàn tay cậu từng tuyệt vọng cầu xin, sẽ có người nắm lấy.

“Cậu chủ!”

“Tiểu Minh!”

“Minh Minh”

“Cậu chủ!”

….

Ấm áp, dễ chịu, như mùi hương nhàn nhạt của bông hoa dại ngày hôm đấy, cậu từng nói rằng nếu như mình phải chết, cậu muốn được ngủ ở một cánh đồng đầy hoa và cây cỏ.

Minh Viễn, Tiểu Mộc, Đại ca, Đại tỷ, Lão cha, Lão mụ, Tiểu Đóa, mọi người… tất cả, tất cả là kho báu của con.

Thật sự là… con vẫn chưa muốn chết đâu!

“Vậy thì hãy đi đi!”

Âm thanh trầm ấm vừa thân quen vừa xa lạ đến kỳ dị, một bóng người bí ẩn từ đằng sau mỉm cười bước tới.

Bàn tay khẽ chạm vào lưng cậu, đẩy tới.

Rời khỏi toàn bộ thế giới mộng tưởng này, trước khi biến mất đi, cậu đã nhìn thấy, gương mặt ấy, khuôn mặt hiền lành của cha mình kiếp trước.

Ông ấy đã nở một nụ cười thật hạnh phúc.

Aaa…..

Cảm giác gì thế này nhỉ? Khóe mắt của cậu cay cay, đã bao lâu rồi, cậu mới thật sự khóc tận sâu đáy lòng như vậy.

Nước mắt tuôn ra, Quách Minh có vô số điều muốn kể, có muôn vàn điều muốn tâm sự, nhưng mà mọi thứ đều bị nghẹn lại bởi một câu.

“Con trai, ta biết, ta vẫn luôn dõi theo con, lúc này…”

“Tốt rồi nhỉ?”

….

“Ừm, cảm ơn ngài, người cha thân mến của con”

Cuộc gặp gỡ ngắn trong tiềm thức kết thúc bằng giọng nói ấm áp của của một cô gái, cậu.. vẫn còn sống sao?

Mái tóc màu bạc khẽ phấp phới qua khung cửa sổ, đôi mắt màu xanh cậu từng sợ hãi rất nhiều đang nhìn cậu thật dịu dàng.

Cô gái đấy không phải là Dương Ninh Ninh sao? tại sao đối phương lại ở đây?

Muốn đứng dậy để chiến đấu với cô ta, muốn bỏ trốn, muốn chiến đấu, cả người không biết từ đâu truyền tới sức lực, chống một tay chật vật đứng dậy, nhưng bàn tay của Ninh Ninh đẩy cậu xuống.

Gương mặt chị ta trở nên thật gần, một nụ hôn nhẹ nhàng khẽ đặt lên trán cậu, bờ môi mềm mại đỏ hồng dịu dàng chạm.

“Yên tâm, cậu còn sống, và cả đứa bé đó cũng vậy”

Như hiểu được những gì Quách Minh đang lo sợ, lời nói của cô đã khiến cho cậu cảm giác được thả lỏng.

Bàn tay của Dương Ninh Ninh cầm lấy tay cậu, khẽ chạm vào ngực cô, sẵn sàng cho cậu cơ hội báo thù và giết mình, để lấy lại lòng tin của một đứa trẻ vô dụng như bản thân.

“Họ… vẫn còn… sống?”

Khàn khàn nói, đau đớn nơi cổ họng, nhưng Quách Minh không mấy quan tâm chuyện đấy, cậu muốn được xác nhận một lần nữa.

Ninh Ninh ôm cậu vào lòng, anh chàng này đã luôn lạc lối, nhưng giờ đã tìm được cho mình một phương hướng, một lý do chính đáng để sống.

Đó chính là những người mà cậu quan tâm, những người cậu trân trọng từ tận đáy lòng, liệu một ngày nào đó, cô có thể trở thành một trong số họ không?

“Tất nhiên rồi!”

Cảm xúc vỡ òa, Quách Minh bật khóc, khóc như một đứa trẻ, bàn tay non nớt ôm thật chặt lại người đối diện, cậu không dừng được, những cảm xúc này.