Chương 55: Cấp ba trung phẩm

Kết quả vừa rồi khiến cho nhiều người cảm thấy bối rối, Lữ Bân bị kéo ra ngoài đuổi khỏi Mỹ thực đồ quán.

Đại Sa trưởng lão còn đích thân hỏi xem ai là người đã đồng ý cho tên ngốc này lấy được danh hiệu Đầu bếp cấp một và phát huy chương cho hắn.

Đúng như lời Lý Ngọc nói, quả nhiên là dựa vào quan hệ và gia đình mới tiến vô được, kẻ có dính líu liền bị xử nặng, đồng thời Lữ Bân cũng bị thu hồi luôn cả huy chương của mình.

Bộ đồ màu trắng tinh khiết của người đầu bếp đã bị tên khốn kia làm cho ô uế, thật không thể chấp nhận được.

“Được rồi, mọi người tiếp tục chấm điểm nha!”

Quách Minh xem xét thấy công việc của mình đã xong liền rời khỏi vị trí gây chú ý, nhưng mọi người vẫn không ngừng nhìn cậu bằng cặp mắt khác hoàn toàn.

Sau Lữ Bân là những món ăn không quá nổi bật nhưng cũng không đến nổi tệ, vừa đủ để thăng cấp lên một bậc, thay đổi huy chương Đầu bếp cho từng người.

Hầu hết các thí sinh tới đây đều là muốn tăng một bậc thử thách thôi, cho nên muốn nói đến sự đột phá thì chắc là không có đâu.

“Thí sinh tiếp theo, Lý Ngọc, mời đưa thành phẩm lên!”

Tiếng nói của Tiểu Đậu trưởng lão làm cho Lý Ngọc đang cố bình tĩnh không khỏi giật mình hoang mang một chút, lúc này Quách Minh liền vỗ nhẹ tay anh

Đừng nghĩ rằng chỉ có một mình Lý Ngọc quan sát cậu, bản thân Quách Minh cũng theo dõi và thử học tập cách nấu ăn của người khác.

Mọi thứ đều bắt nguồn từ những chi tiết nhỏ nhất, động tác của Lý Ngọc cậu thu hết vào trong mắt, cách mà đối phương trân trọng nguyên liệu ra sao, chuẩn bị tỉ mỉ thế nào.

Với tất cả những gì mà anh chàng này đã làm, Quách Minh liền không tiếc rẽ một lời cổ vũ cho đối phương.

“Yên tâm, anh sẽ làm được thôi!”

“Ừm, cảm ơn”

Nghe được lời của người vừa mới phê bình tác phẩm Lữ Bân, Lý Ngọc lấy lại tinh thần, đúng vậy, anh không có gì phải lo cả.

Đưa tới khay đồ ăn cho ba người trưởng lão, mở nắp ra, mùi hương nghi ngút cho thấy được cảm giác nhạy bén với hương vị và kỹ năng của người làm bếp.

Món được trưng bày trước mặt mọi người là Trứng xào tam thái cực, đồng dạng tương đồng với ba thuộc tính của Tam đầu điểu, là một món có tính thử thách đối với người muốn đạt tới Đầu bếp cấp hai.

“Đây là….?”

Dĩa đồ ăn màu sắc rực rỡ, cứ như một khu rừng hiện ra với vô vàn điều kỳ thú đang chờ khám phá, hơn nữa thứ bên trong còn ẩn ân chứa đựng một lời dụ mời tới người ăn.

Cảm giác năng lượng tỏa ra và mùi hương thơm ngậy nức mũi không khác gì kho báu mà các mạo hiểm giả mong chờ.

Ấn tượng đầu tiên về món trứng này đã được đề cao, tiếp theo đó chính là nếm thử, với một số loại nấm non tươi ngọt nước bên cạnh kèm theo trứng, đi vào cổ họng liền đan xen lẫn nhau.

Cắn một phát, vị giác như tê dại, cắn đến phát thứ hai, đầu não run lên một hồi nhẹ, Đại Sa không khỏi ngạc nhiên với món ăn này.

“Là một chuỗi gia vị nối tiếp đúng không?”

Anh Vũ đột nhiên mở miệng, phong cách nấu ăn kiểu này bà cũng gặp nhiều, nhưng ở độ tuổi nhỏ có thể làm được như vậy, không tệ đâu.

Chỉ ra được đặc sắc trong món ăn, Lý Ngọc chính là lợi dụng ba đặc tính của Tam Đầu Điểu để làm món này, không phải chỉ để trưng cho màu sắc đa dạng mà tận dụng được nguyên tố của chúng.

“Làm tốt đấy, Lý Ngọc đại ca”

Người anh trai đấy vẫn đứng nghiêm không tỏ ra quá nhiều dao động, anh cũng chẳng muốn gặp trường hợp giống Lữ Bân đâu.

Bất ngờ bị Quách Minh khích lệ, anh mới quay đầu lại nhìn, gương mặt trẻ con của đứa trẻ cũng rất háo hức được ăn.

Khóe miệng còn suýt chảy dãi nữa cơ, thật là đáng yêu mà…

“Anh biết rồi, một phần cho em đúng không?”

“Vâng ~, cảm ơn anh”

Thật mừng vì Lý Ngọc hiểu ý, Quách Minh cảm thấy hơi đói, thành phẩm mà cậu làm không thuộc đồ ăn chính mà là món tráng miệng.

Cuối cùng phần nhận xét này là sự công nhận đạt được danh hiệu Đầu bếp cấp hai, so với Lương Thúc Vinh còn nhỏ hơn rất nhiều, vậy mà đã cùng ông ấy đứng trên một danh hiệu.

Vừa ăn vừa chờ đợi cho các phần thành phẩm khác được đưa lên, mãi đến khúc gần cuối, ngay khi mọi người cảm thấy mệt mỏi, giờ mới tới lượt của Quách Minh.

“Đến ngay đây!”

Đánh cái ngáp ngắn ngáp dài, cuối cùng cũng tới lượt cậu, đứng dậy bước tới bưng khay đồ ăn của mình mặt xuống bàn.

Ngay lúc này đây, sự trẻ con của Quách Minh sớm đã bị thay thế, trên khuôn mặt bé nhỏ ấy thể hiện sự nghiêm túc tối đa.

Ít nhất, theo như lời của Dương Ninh Ninh, điểm tốt duy nhất của cậu là một khi đã làm, phải làm bằng toàn bộ sức lực.

Cho nên…

“Xin mời, ba vị trưởng lão!”

Lý Ngọc cũng thấy tò mò hết sức, các đầu bếp trẻ khác liền khóa chặt vào chiếc bàn trước mặt ba người Anh Vũ, nắp đậy mở ra, bên trong hiện lên một lớp sương mờ.

Nhiệt độ? Hơi ẩm? Sức nóng?

Chà… ai biết được cơ chứ, nhưng khóe miệng của Quách Minh mỉm cười đến quỷ dị.

Ba chiếc bánh nhỏ nhỏ xinh xinh vừa lòng bàn tay, màu sắc vàng nâu vừa vặn nhưng ánh ra được ánh vàng lóng lánh bên trong lấp lánh.

Hiểu biết sâu sắc nhất của Quách Minh được đặt lên bàn, dù cho cậu lười, nhưng trong cái cơn lười biếng đó, hiển nhiên là cậu đã xác nhận được món ăn này là thứ tốt nhất bản thân có thể làm.

“Được rồi, để ta ăn thử…”

Cái nĩa đâm vào trong miếng bánh, mùi hương nhàn nhạt của thảo mộc lan tỏa bỗng chốc trở nên quyến rũ day dứt khi nhân bánh lộ ra, đâm sâu vô và rồi đưa lên miệng.

Cấu trúc chứa nhiều khoang trống của loại bánh vừa xốp vừa mịn, nhân bánh quánh mịn, cái tanh của trứng đã biến mất hoàn toàn nhờ vào cách nhiệt phân tách.

Ở nhiệt độ cao từng phần, sẽ có từng thành phần cấu trúc như mùi hương, độ nở, vị giác, và nhiều thứ khác trở nên biến chất.

Chỉ có người từng kiểm tra qua rất nhiều loại thảo dược chân thật mới làm được, cách lợi dụng ngọn lửa của Quách Minh có lẽ không thể đưa món ăn lên mức độ vượt qua cả sự hoàn hảo, nhưng có thể khiến cậu thật bình tĩnh đặt chân đứng nguyên tại vị trí hoàn hảo.

Mục đích và sự chuẩn bị từ lúc bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu tới đây, liệu đã ai nhận ra điều gì khi nhìn thấy món bánh này chưa nhỉ?

“Aaa~”

Anh Vũ nhịn không được hơi đỏ mặt thở từng hơi nhẹ, dù năng lượng thật mạnh thật dữ dội, nhưng lại không hề tàn phá cơ thể cô.

Ngược lại, chúng dịu ngoan và thanh khiết bổ sung vào các kinh mạch thật nhỏ, như là có một người dẫn đường vậy…

“… Người dẫn đường?”

“Ly trà lúc nãy?”

Tiểu Đậu trưởng lão và Đại Sa trưởng lão liền nhận ra, cái vị đắng tiềm tàng mà Quách Minh gài bẫy từ trước giờ được kích hoạt.

Độ mạnh của miếng bánh được bật lên gấp bội lần, hơn nữa lại không gây ra chấn động năng lượng, khả năng kiểm soát đồ ăn này mạnh đến thế nào?

Tất cả ba người đều dừng lại chốc lát, nhiều người để tạo ra một đạo đồ ăn cấp hai phải tiêu tốn đến nhiều nguyên liệu cấp ba, nhưng với những nguyên liệu cấp hai này, đứa trẻ đã giữ nguyên bản sắc của từng thứ một, đẩy nó lên tầm với của đồ ăn cấp ba.

Cặp đồng tử màu nâu và khóe miệng thản nhiên nhìn chính là sự tự tin của Quách Minh đối với bài kiểm tra này.

“Kết quả phán xét, Cấp ba trung phẩm”

“So sánh với phần thi đầu tiên, Cấp bốn thượng phẩm”

….

“Chấp nhận đặc cách trao cho Quách Minh thí sinh, à không, Quách Minh đầu bếp huy hiệu cấp ba trung phẩm!”

Lời kết cuối cùng khiến toàn thể mọi người trở nên im lặng, cả Lý Ngọc cũng không tin vào tai mình, ngược lại đứa trẻ lại rất hồn nhiên đưa tới một đĩa đồ ăn cho anh.

“Trả lễ nhé”

“…Oh…”

Đổi một món ăn cấp hai lấy một món ăn cấp ba sao? có anh được lợi quá nhỉ, thật không ngờ, nằm sâu trong người Quách Minh, đứa trẻ nhìn vô hại này lại đáng sợ đến vậy sao?